Sơn xa xôi, lộ xa xôi, sơn thiên thủy sắc cộng nhất tiêu*.

hình như là : Đường núi xa xôi, trời nước trong xanh hoà làm một ( 10% hỉu, còn lại là chém >_
Bất quá, ba người đang đi trên đường kia chẳng có tâm tình để mà thưởng thức cảnh đẹp.

“Ai. . . . . . Ôi, ta. . . . . . Ta thật sự không được rồi, bệ hạ.” Quế Nhi nhịn không được ai ai kêu lên.

Nàng thực không hiểu nổi, rõ ràng là nàng đang cưỡi ngựa, sao cảm giác lại giống như ngựa cười trên lưng vậy? Xương sống, thắt lưng đều đau, mệt chết rồi!

Mỹ công tử yểu điệu cưỡi ngựa ở đằng trước, tuổi chừng mười lăm, mười sáu sửa lời: “Đang ở bên ngoài, gọi ta là công tử.”

Quế Nhi ánh mắt đau khổ nhìn “Công tử” của nàng — Lang Gia Tĩnh, giọng nói yếu ởt: “Dù sao nơi này cũng đâu có ai, người có cần cẩn thận như vậy không ah?”

“Quế nhi, bất luận như thế nào cẩn thận vẫn trên hết, dù sao bảo vệ an toàn cho ‘Công tử’ vẫn quan trọng hơn tất cả.” Ngự tiền hộ vệ Phục Ưng bị bắt làm ‘Tòng phạm’ phụng phịu nói.

Vì bảo vệ an toàn cho Nữ Hoàng, hắn không thể không cùng các nàng rời khỏi inh thành đến nơi biên cảnh, nhưng, cái hành vi này hình như không hợp lắm với lối làm việc nguyên tắc, quang minh lỗi lạc của hắn, khó trách sắc mặt Phục Ưng có vẻ không tốt.

Lang Gia Tĩnh nở nụ cười,”Tìm Phục Ưng hộ giá thật sự là tìm đúng người nha! Sau khi hồi kinh, ta nhất định sẽ phong ngươi làm Điều thống Cấm vệ quân cấp bậc Nhị phẩm.”

Phục Ưng nhíu mi,”Phục Ưng thà rằng về sau ‘Công tử’ đừng rời kinh thì hơn .”

Bị Phục Ưng nhỏ giọng nói móc, Lang Gia Tĩnh không khỏi bật cười.

Quế Nhi thấy thế, mất hứng nhểnh mệng. “Phục hộ vệ có công hộ giá, chẳng lẽ Quế Nhi không có? Công tử sao lại không cho ta một chức quan nho nhỏ để làm nha?”

“Được rồi!” Lang Gia Tĩnh nửa đùa nửa thật: “Vậy phong cho ngươi làm Đại nội tổng quản nha!”

Quế Nhi hoảng sợ vạn phần, “Như vậy sau này ta sẽ trở thành ‘Quế công công’ sao? Ta không cần! Ta như vậy nhưng lại là hàng hoa khuê nữ nha!”

Lang Gia Tĩnh thú đich cười nói: “‘Quế công công’!? Nghe cũng không tệ! Vậy sau này cứ gọi ngươi như vậy đi.”

“Không. . . . . . Không! Không thể! Sau này ai còn dám lấy ta? Ta, ta còn muốn lấy chồng ah!” Quế nhi ai oán: “Công tử, ta không muốn làm quan nữa! Ngươi thưởng cho ta cái khác đi!”

“Ha ha. . . . . .”

Tiếng cười như chuông bạc, thản nhiên bay đi xa.

Xa xa, chỉ thấy một nha hoàn đang tranh cãi gì đó với chủ tử của mình, mà tên công tử dáng vẻ thư sinh kia lại không ngừng cười, cái gì cũng không để ý; Mà ở phía sau hai người bọn họ, có một nam tử cao ngạo lặng lẽ một mình, yên lặng bảo vệ an toàn cho hai người.

Vui đùa khiến bọn họ lơi lỏng cảnh giác, đoàn người bọn họ không hề phát hiện sự nguy hiểm đang đến gần.



Càng đi về hướng Tây, hai bên đường càng hoang vắng. Mấy ngày trước còn nhìn thấy núi non hùng vĩ, bây giờ ngoại trừ một khoảng sa mạc rộng lớn ra, chỉ có thể nhìn thấy một hoảng đất trống trải.

Phục Ưng chi về phía trước, nói với Lang Gia Tĩnh: “Công tử, qua nơi hoang vu này chính là nơi đóng quân của quân ta.”

Lang Gia Tĩnh đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của hắn, chỉ nhìn thấy một mảnh đất trống rộng lớn.

“Phục Ưng, ngươi chắc chắn?” Nàng chẳng nhìn thấy gì cả.

“Đúng vậy, ta vừa nhìn thấy được cột khói báo động của quân ta.”

“Còn bao xa?”

Trong lòng Phục Ưng nhẩm tính toán một chút,”Không xa, nếu chúng ta đi nhanh, chiều tối có thể tới.”

Tốt quá! Nàng nhịn không được muốn xem xem vẻ mặt kinh hỉ của Toàn Hải Đường ra sao ah!

“Phục Ưng, một đoàn người thông thạo cưỡi ngựa trên sa trường, từ quân doanh đến chỗ chúng ta đang đứng, đại khái mất bao lâu?”

Mặc dù không rõ vì sao Lang Gia Tĩnh lại hỏi như vậy, hắn vẫn thành thật trả lời, “Trên dưới một canh giờ.”

Quế Nhi ở một bên le lưỡi. Không nghĩ tới một đoàn người đi lại có thể nhanh hơn từng người đi, khác xa nhau như vậy ah!

Lang Gia Tĩnh vừa lòng vuốt cằm, tìm một tảng đá to ngồi xuống.

“Ta với Quế Nhi ở đây chờ ngươi, ngươi phi ngựa đến quân doanh của Toàn Hải Đường cấp báo, để cho hắn phái người đến đây đón ta.”

Cưỡi ngựa liên tục mấy ngày, Lang Gia Tĩnh cảm thấy khó chịu trong người quá rồi, nếu không phải vì muốn gặp Toàn Hải Đường, nàng sẽ không kiên trì tới bây giờ đâu.

Phục Ưng lạnh lùng cứng rắn trả lời, “Thứ thuộc hạ không thể tuân lệnh.”

Lang Gia Tĩnh còn tưởng rằng lỗ tai mình nghe lầm. “Ngươi nói cái gì?”

“Chức trách của ta là bảo vệ Công tử, thứ lỗi Phục Ưng không thể tòng mệnh.”

“Chỉ là một canh giờ ngắn ngủn ( 1 canh giờ = 2 tiếng ), không có gì phải đáng ngại.” Đã ra cung tận vài ngày rồi, cũng chưa gặp gì nguy hiểm ah!

“Cho dù là một khắc ngắn ngủn, Phục Ưng cũng không thể rời khỏi Công tử.” Phục Ưng kiên trì.

Thật là cố chấp !

Lang Gia Tĩnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, toả ra quý khí của một Nữ hoàng: “Phục ưng, ngươi dám làm trái? Ngay cả ta ra lệnh ngươi cũng không nghe sao?”

“Công tử. . . . . .” Hắn do dự.

“Đi nhanh!”

Phục Ưng cắn răng, “Ta nhất định sẽ nhanh chóng quay về!”

Lời vừa dứt, hắn hai chân kẹp bụng ngựa, như làn tên mà đi.

Bây giờ Lang Gia tĩnh mới lộ ra nụ cười, chậm rãi vuốt y phục hơi nhăn nheo.

“Quế Nhi, chúng ta ngồi ở đây chờ người ah!”

Quế Nhi đập đập cái lưng đâu nhức như bị ngựa giấm, cười tươi như hoa, tinh thần cực kỳ phấn chấn đáp:”Dạ!”

“Đem bánh ngọt ra đi, ta đói bụng rồi.” Xuất môn du sơn ngoạn thuỷ tất nhiên phải có đồ ăn vặt rồi!

“Có ngay!”

Quế Nhi kích động đang định lấy đồ ăn trong túi ra, thoáng nhìn thấy một trời đầy khói đen ở xa xa.

“Công tử, ngươi xem, đó có phải là cột khói báo động mà Phục hộ vệ nói khi nãy không?” Kỳ quái? Sao khi nãy nhìn không thấy, mà bây giờ lại giống như đang ở trước mắt?

Lang Gia Tĩnh biến sắc.

“Quế Nhi, lên ngựa!”

Quế Nhi khó hiểu nhìn chủ tử, “Sao vậy? Lúc nãy Ngài nói chúng ta ở đây chờ Vương gia đến đón mà?”

“Bây giờ chúng ta phải trốn đi nhanh, bởi vì —” Nàng bình tĩnh nói:”Quân của Nguyệt Uyển đang đến đây.”

Miếng bánh ngọt trên tay Quế Nhi rơi xuống đất, nàng kinh hãi thốt lên, “Cái gì?!”



Lang Gia Tĩnh đoán không sai, tiểu đội đó chính là quân của Nguyệt Uyển!

Bởi vì bọn họ tiến vào hoang mạc không ai quản lý nên bị bọn họ theo dõi.

“Quế Nhi, mau!” Nàng một phen kéo Quế Nhi đang mềm nhũn hai chân, lắc mình trốn vào phía sau tảng đá. “Suỵt! Đừng lên tiếng!”

Quế Nhi sắc mặt trắng bệch, cũng chỉ có thể gật gật đầu.

Quân đội dần tản ra, sau đó lại tập hợp ở trên vùng đất trống.

Nam nhân cầm đầu có bộ mặt thật hung ác, hiển nhiên là thủ lĩnh của đội quân Nguyệt Uyển.

“Người đâu?” Hắn quay đầu hỏi phó thủ lĩnh.

“Chỉ sợ đã sớm trốn thoát rồi.”

“Ngựa vẫn còn ở đây, bọn họ hẳn là chưa đi xa, nhanh, nhất định phải tìm cho ra!”

“Dạ!” Những binh sĩ lớn tiếng đáp lại, vùng đất hoang vu trống trải nhất thời tràn ngập tiếng ồn.

Quế Nhi trốn ở phía sau tảng đá không hỏi run lên. Nàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lang Gia Tĩnh, nhịn không được hỏi: “Công. . . . . . Công tử, ngươi không sợ sao?

“Ta là vua của một nước, sao lại có thể e ngại một tên tướng lĩnh thô lỗ chứ?” Biểu tình vương giả hiển hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ, không sót một chút gì.

“Công tử. . . . . .” Quế Nhi cảm động muốn khóc.

Đây mới đúng là chí khí quân vương của Lang Gia quốc ah!

“Suỵt!” Lang Gia Tĩnh vội vàng che miệng Quế Nhi lại, đáng tiếc đã quá muộn!

“Là ai, ở nơi nào?” Tướng lĩnh của Nguyệt Uyển quốc rống to.

Hai người trốn sau tảng đá sắc mặt trắng bệch, không dám lên tiếng.

“Đem người dẫn ra cho ta!” Ra lệnh một tiếng, vài tên binh lính khôi ngô nhưng mặt mày dữ tợn vọt tới, bao vây quanh tảng đá, đương nhiên — Lang Gia Tĩnh và Quế Nhi đã bị chúng bắt được.

Quế nhi thét chói tai , ‘Không muốn! Không muốn!” Đau quá. . . . . . Ô ô. . . . . .

Khác hẳn với vẻ mặt bối rối của Quế Nhi, Lang Gia Tĩnh lại có vẻ mặt bình tĩnh. Có lẽ là khí chất vương giả trời sinh! Nàng ngay cả một chút sợ hãi cũng không có.

“Các ngươi là ai?” Kẻ cầm đầu quát hỏi.

“Chỉ là người đi du ngoạn thôi.” Lang Gia Tĩnh trả lời.

Tướng lĩnh Nguyệt Uyển nhếch đôi mày rậm đáng sợ, “Nói bậy! Đi du ngoạn sao lại tới chiến khu làm gì? Ngươi đừng có nói là ngươi không biết một năm nay Nguyệt Uyển quốc đang đánh nhau với Lang Gia quốc ah?”

“A – thì ra là như vậy?” Nàng giả bộ kinh ngạc, “Thật sự xin lỗi, ta cùng tiểu thư ở núi sâu vắng vẻ, ít người qua lại, hoàn toàn không biết sự việc diễn ra ở nơi này.”

“Ngươi không phải người của Lang Gia quốc?” Hắn hoài nghi nhìn nàng.

“Ta ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết ah!” Nàng trợn to đôi mắt vô tội, cố gắng giả bộ.

“Đại nhân, ta cảm thấy hai người này thật sự rất khả nghi, tốt nhất không nên trúng kế của hắn!” Phó thủ lĩnh ở một bên nhắc nhở.

“Ừm! Nói có lý!” Tướng lĩnh Nguyệt Uyển quốc gật gật đầu, vung bàn tay to lên, “Người đâu! Trói bọn họ lại, mang về quân doanh!”

“Trời ạ!” Quế Nhi trợn hai mắt lên, ngất đi.



“Vương gia! Ngự tiền hộ vệ Phục Ưng đại nhân cầu kiến!”

“Phục Ưng?” Toàn Hải Đường mày kiếm nhíu lại. Chẳng lẽ Lang Gia Tĩnh ở trong cung xảy ra chuyện gì sao? “Mau để hắn vào!”

“Dạ!” Tiểu binh vội vàng lĩnh mệnh mà đi, lát sau, thân hình cao lớn của Phục Ưng lập tức đi vào.

Hắn ôm quyền hành lễ, “Phục Ưng tham kiến Vương gia.”

“Không cần giữ lễ tiết, Phục Ưng,” Toàn Hải Đường nhìn vẻ mặt bối rối của hắn, “Là bệ hạ sai ngươi tới đây sao? Trong cung đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vương gia không nên lo lắng. Bệ hạ rất khoẻ mạnh, chỉ có điều. . . . . .”

Toàn Hải Đường ẩn ẩn phát hiện, giọng điệu do dự của Phục Ưng làm cho người ta sợ hãi xác định ra chân tướng, hơn nữa. . . . . .việc này liên quan tới Tĩnh Nhi!

“Chỉ có điều gì?”

“Nữ Hoàng cải trang thành thư sinh, lén rời hỏi inh đến biên cảnh. . . . . .” Hắn nhìn ánh mắt khiếp sợ của Toàn Hải Đường,rồi nói tiếp: “Vì để gặp ngươi.”

“Quả thực là xằng bậy!” Toàn Hải Đường gầm lên. Hắn không hề nghĩ tới, Tĩnh nhi lại có thể làm bậy tới như vậy! “Cả triều văn võ đâu hết rồi, không có ai ngăn nàng lại sao?”

“Các đại thần đã khuyên can hết lời nhưng vẫn không cản được quyết tâm của Người.”

Hắn sớm nên nghĩ tới! Làm gì có ai có khả năng ngăn cản được nàng? Nếu không phải nàng cứ khư khư cố chấp, mọi việc sao có thể biến thành tình trạng như bây giờ? May mắn là nàng lên đường bình an, nếu có gì ngoài ý muốn, thiên hạ lẽ nào không biến thành đại loạn?

“Nữ hoàng đâu?”

“Bệ hạ bởi vì đường xa mệt mỏi, đang nghỉ ngơi ở nơi cách đây nửa canh giờ, lệnh cho ta đến đây, thỉnh Vương gia đem người ra đón.”

“Trên chiến trường chỉ có chiến xa, làm gì có xe ngựa?! Hơn nữa đây là chiến khu, giờ khắc nào cũng phải nghiêm ngặt đề phòng, có ai nahfn rỗi màn ghênh tiếp thánh giá?” Toàn Hải Đường phiền toái bước đi thong thả.

Tiểu nhân nhi này, thấtự rất phiền toái!

Sau một lúc lo lắng, Toàn Hải Đường trầm giọng nói: “Truyền lệnh, gọi Phó tướng đi đón nàng.”

“Vương gia, người Nữ Hoàng muốn gặp, chỉ sợ không phải là phó tướng.” Phục Ưng tuy trầm mặt ít nói, nhưng hắn là người hiểu biết, nhìn rõ mọi chuyện.

Hắn hiểu ý của Phục Ưng, nhưng hắn không thể làm như vậy.

“Ta là chủ tướng, không thể rời khỏi quân doanh.”

“Phục Ưng không muốn làm cho Vương gia khó xử, nhưng Nữ Hoàng mạo hiểm đến đây, chỉ vì muốn gặp cho được Vương gia . . . . .”

Toàn Hải Đường nặng nề thở dài.

Hắn làm sao có thể không nhớ tới nàng?

Thời gian trôi qua đã gần hai năm, hắn vẫn không thể quên đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào của nàng, đôi mắt linh động thân thiết an ủi — cho dù nàng rất đáng giận! Mà bây gờ nàng lại tuỳ hứng, hắn không thể tha thứ hành động lấy tính mạng ra đùa giỡn của nàng được!

“Chuẩn bị ngựa.” Hắn rốt cục kiên trì không được, đôi môi cương nghj cuối cùng phun ra, “Ta sẽ đi gặp nàng.”

“Ta đưa ngài đến.”

Không đến nửa canh giờ, Phục Ưng cùng Toàn Hải Đường đã đến tảng đá nơi mà Lang GiaTĩnh cùng Quế Nhi nghỉ ngơi, nhưng ngoại trừ hai con ngựa ở đó, thì không thấy bóng dáng hai người đâu.

Trong một khắc, Toàn Hải Đường hy vọng đây là trò đùa dai của Lang Gia Tĩnh, nhưng mà, hắn biết rõ đã có chuyện chẳng lành.

Sắc mặt Phục Ưng trở nên nghiêm trọng, thậm chí có tự trách cùng ảo não. Hắn xoay người xuống ngựa tìm kiếm một chút dấu vết sót lại, cuối cùng phát hiện chiếc bánh ngọt Quế Nhi làm rơi, bị một chiếc giày sắt giẫm lên, chứng cớ như thế này đã rất rõ ràng, nàng đã bị người ta bắt đi.

“Đây là bánh hoa mai mà Nữ Hoàng yêu thích, bắt Quế Nhi mang đi.” Phục Ưng nói nhỏ, “Thời gian nàng gặp chuyện không may, chắc là lúc ta vừa rời khỏi.” Hắn đấm thật mạnh vào tảng đá, tự trách nói:”Ta đúng ra là không nên rời khỏi bệ hạ!”

Toàn Hải Đường xem kỹ vết chân ngựa lộn xộn trên mặt đất, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh như băng. Hắn biết dấu chân này có hơn bốn mươi người, tuyệt đối không phải đoàn thương buôn qua đường, bởi vì — thương buôn không bao giờ đi tới chiến trường!

“Người bắt giữ Nữ Hoàng, đi về phía Tây.”

“Phía tây?” Trái tim Phục Ưng trầm xuống. Trong lòng hắn và Toàn Hải Đường đều biết rõ, nằm ở phía Tây, là nơi đóng quân của địch.

“Đúng vậy, đó là nơi Nguyệt Uyển quốc đóng quân.” Toàn Hải Đường nắm chặt tay thành quyền, từng chữ từng chữ một nói: “Kẻ bắt giữ Nữ hoàng, chính là quân Nguyệt Uyển!”



“Công tử. . . . . . Chúng ta sẽ chết ở đây sao?” Quế Nhi thút tha thút thít khóc, bởi vì hai tay bị trói sau lưng nên không thể lau nước mắt, nên nước mắt nước mũi chảy tèm lem, vẻ mặt như đang khóc tang vậy, không! So với khóc tang còn thảm thiết hơn nhiều.

“Sẽ không đâu.” Tuy rằng hai tay bị trói tay sau lưng, nhưng lang Gia Tĩnh vẫn trấn địnhhơn Quế Nhi, “Mọi việc còn chưa tới nỗi như vậy.”

“Ý người là gì?”

Nàng thấp giọng nói: “Quân Nguyệt Uyển không biết chúng ta là nữ nhân, cũng không biết thân phận của ta, xem ra trong cái rủi còn có cái may.”

Nghe chủ tử nhắc nhở, Quế Nhi lại có thêm một trận sợ hãi. Nếu như bị bọn họ biết được, kết cục của các nàng sẽ. . . . . . Trời ạ! Quả thực không dám tưởng tượng nữa!

“Đừng lo lắng, Toàn Hải Đường cùng Phục Ưng chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta.” Nàng trấn an Quế Nhi.

Quế Nhi khóc thút thít.”Công tử, ngươi. . . . . . ngươi đang an ủi ta sao?”

Lang Gia Tĩnh tức giận trừng mắt nhìn Quế Nhi, “Vô nghĩa, ta đương nhiên là an ủi ngươi!”

Ai biết được quân Lang Gia có thể thuận lợi tới đây hay không? Đây là chiến trường chém giết lẫn nhau hàng thật giá thật, không phải là đi ngắm cảnh ah!

Nghe vậy, Quế Nhi càng khóc to hơn nữa.

Bị Quế Nhi khóc lóc làm phiền, mấy tên lính canh thấp giọng chửi rủa, một tên tức giận đi tới, hung ác nói: “Xú tiểu tử! Ngươi khóc nữa cho ta xem! Ta không đập ngươi chết mới là lạ!”

Quế Nhi sợ tới mức quên cả khóc.

Tên lính thấy như vậy mới vừa lòng gật gật đầu, “Như vậy là tốt!”

Đêm đã khuya, ban đêm ở biên cảnh không có đồ sưởi ấm khiến cho Lang Gia Tĩnh cùng Quế Nhi lạnh đến run người.

Tướng lĩnh Nguyệt Uyển sau khi bắt được các nàng, liền ném cho binh lính canh giữ, hiển nhiên không chăm sóc các nàng cho tử tế. Hai gã ngồi bên đống lửa, thi nhau uống rượu, căn bản không hề để ý tới hai người đang bị trói ở trên thân cây, một thư sinh trói gà không chặt và một vị tiểu thư nghèo kiết xác.

Rất. . . . . .Rất lạnh! Lang Gia Tĩnh cả người phát run, ngay cả môi cũng không còn chút máu. Từ nhỏ đến lớn, nàng đã bao gờ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm? Nữ hoàng Lang Gia quen được chiều chuộng nhưu nàng không chừng đêm nay có thể sẽ chết cóng ở đây mất. . . . . .

Vừa nghĩ xong, trong lòng Lang Gia Tĩnh đột nhiên có cảm giác đau khổ. Cơ sắp bật khóc.

Hải Đường, ngươi ở đâu? Mau tới cứu ta! Nàng ở trong lòng kêu cứu, lại thấy ngoài đêm tối xa xa kia, xuất hiện mấy đốm lửa nho nhỏ, ánh lên trong màn đêm, khiến hi vọng trong lòng nàng dâng cao lên.

Có người đến!

Lang Gia Tĩnh lấy khuỷu tay huých huých vào người Quế Nhi, cái người mà ngủ gà ngủ gật vì khóc lóc mệt mỏi.

“Quế nhi! Tỉnh tỉnh.”

Quế Nhi bị nàng lay tỉnh, ánh mắt sợ hãi mở thật to. “Sao, làm sao vậy?”

“Quế nhi, có người đến rồi.” Nàng thì thầm, “Có thể là người của quân ta đến cứu, ngươi trăm ngàn lần đừng lên tiếng đả thảo kinh xà, biết không?”

Không muốn theo vết xe đổ lúc sáng, Quế Nhi cắn răng gật gật đầu, bộ dạng câm như hến.

Lang Gia Tĩnh nhìn chăm chú vào bên trong rừng sâu kia, nín thở im lặng. Bóng đen thuần thục tiến tới, đích thực là Toàn Hải Đường, làm nàng suýt nữa đã kêu thành tiếng!

Hắn đến đây! Hắn thật sự đến đây!

A! Nhìn hắn vẫn như trong trí nhớ của nàng!

Hắn mặc chiếc áo giáp, khoác chiếc áo khoác màu huyền sắc ( ko biết huyền sắc là màu gì … ), tóc dài tùy ý xoã sau lưng, theo từng động tác của hắn mà nhẹ bay, khiến cho hắn vốn đã anh tuấn nay càng động lòng người.

Nàng si ngốc nhìn thân ảnh kia biến mất trong rừng cây, hốc mắt chợt nóng lên.

Toàn bộ hành động, chỉ để khiến cho toàn bộ quân Nguyệt Uyển quốc trở tay không kịp.

Toàn Hải Đường ra lệnh một tiếng, quân đội Lang Gia mai phục bốn phương tám hướng liền không tiếng động cuất hiện, làm cho quân Nguyệt Uyển đang ngủ mơ vô lực chống đỡ.

“Phục kích! Quân Lang Gia phục kích!”

Lính gác báo động rống cổ hét lớn, chỉ tiếc rằng mọi việc đều đã trễ, quân đội Nguyệt Uyển chưa kịp bày trận đã trực tiếp tan rã.

Đây là lần đầu tiên Lang Gia Tĩnh nhìn thấy tác phong mạnh mẽ của Toàn Hải Đường, không chỉ vừa ngoan độc vừa chính xác, đã vậy nhanh đến nỗi sét đánh không kịp bưng tai! Vẻ ngoài xơ xác tiêu điều nhưng lại có một hơi thở lạnh lẽo, làm cho long người ta nhịn không được quýnh cả lên.

“Tĩnh Nhi!” Toàn Hải Đường chạy vội lại đây, cắt đứt dây trói giải thoát cho các nàng, dùng hết sức ôm nàng vào trong lòng.

Một khắc khi hắn ôm nàng, nàng biết, nàng an toàn rồi!

Mắt Lang Gia Tĩnh ngân ngấn nước, miệng lộ ra nụ cười, “Ngươi đã đến rồi!”

“Có bị thương không?” Hắn vội vàng xem xét nàng, tự mình nhìn thấy hắn mới yên tâm là nàng không sao.

Nàng phe phẩy đầu, ôm sát hắn, “Nhìn thấy ngươi là không có việc gì rồi.”

Phát hiện thân thể nàng lạnh như băng, hắn cởi áo khoác xuống bao phủ, cuốn lấy người nàng rồi ngồi xuống. “Ta mang ngươi trở về quân doanh.”

“Nhưng mà. . . . . . Bọn họ. . . . . .”

còn quân đội Lang Gia phải làm sao bây giờ? Tình thế hai quân đang đánh nhau khẩn trương như vậy!

“Thắng bại đã định, Phục Ưng đang dẫn một quân đội nữa đến tiếp ứng, còn lại là do Phó tướng phụ trách, ngươi không cần lo lắng.” Hắn sớm đã an bài toàn bộ.

“Vậy là tốt rồi.” Nàng vùi thật sâu vào trong lòng hắn, mệt mỏi mở mệng, “Hải Đường, ta mệt mỏi!”

Nàng vừa đói vừa lạnh, hơn nữa vô cùng chật vật, nàng bây giờ, là một Nữ Hoàng xui xẻo ah.

“Ngủ đi! Có ta ở đây rồi.” Hắn đứng dậy, ôm nàng lên ngựa.

Lang Gia Tĩnh không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Có ta ở đây.

Đúng vậy, hắn ở đây, hắn sẽ vĩnh viễn ở đây, ở trong lòng nàng.

Ở trong khuôn ngực ấm áp của hắn, nàng chậm rãi khép hai mắt lại, an ổn tiến vào mộng đẹp.

Sự mạo hiểm khiến cho mọi người kinh ( hỉ ) hồn bạt vía, đã xong.

Nguyện Uyển quân dám bắt ta đi, đã ăn một trái đắng vô cùng đau đớn.

Sách lược dụng binh của Toàn Hải Đường, luôn luôn chuẩn bị toàn bộ tốt đẹp, lấy khoan dung làm đạo đãi quân, cũng bởi vậy, thời gian hai quân giằng co nhau kéo dài như vậy. Nhưng, bởi vì quân Nguyệt Uyển bắt giữ ta, sự việc nghiêm tọng hiến cho Toàn Hải Đường tức giận, hắn vì ta, lần đầu tiên huỷ bỏ đạo khoan dung đó, dùng thủ đoạn ngoan tuyệt nhất có thể, tiêu diệt toàn bộ quân đội của Nguyệt Uyển quốc.

Bây giờ tướng lĩnh Nguyệt Uyển và quân đội tan rã, mới hiểu được Toàn Hải Đường, người luôn luôn ôn nhã đáng sợ đến bao nhiêu! Sau này, Lang Gia quốc ta cùng đất nước sát biên giới, lại tiếp tục duy trì một khoảng thời gian hoà bình, bất quá, chuyện này đã là tận sau này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play