Bóng đêm bao phủ đình viện, một vầng trăng sáng in bóng trên hồ nước
lẳng lặng nằm ở giữa, bốn phía tràn đầy không khí yên tĩnh, nhưng nếu
lắng nghe kĩ sẽ phát hiện ra 1 tiếng khóc lóc nhỏ bên bờ truyền đến,
mặc dù khóc nhỏ nhưng bên trong là ẩn chứa sự đau thương cùng khổ sở rõ
ràng.
Tiểu Ngải ngồi ở bên bờ, một bên cạnh tảng đá lớn đem mình ẩn núp
trong bóng tối, vùi đầu trên đầu gối không ngừng khóc thút thít.
Nàng cũng không có đi dùng bữa tối cũng biết làm như vậy đối với 2
phu thê tiểu Thảo tỷ là rất thất lễ nhưng nàng không có băn khoăn đến
nhiều như vậy, nước mắt của nàng hoàn toàn không ngừng được nếu là xuất
hiện ngược lại sẽ làm cho mọi người lúng túng, chẳng bằng trốn ở nơi
không có người phát hiện như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.
Dù sao chính chủ xuất hiện kẻ thay thế như nàng có lý do gì mà mong
đợi… Nàng tự nói với mình phải bình tĩnh tiếp nhận sự thật này nhưng
trong lòng lại đau quá đau quá… Nàng sít sao cắn môi không để cho tiếng
khóc lóc bật ra.
Đây là lúc nàng cảm thấy khó khăn nhất từ lúc chào đời tới nay, mà thôi …. tất cả đều thành tránh chi cơ chứ…..
Khi có cha nàng cực kỳ ỷ lại nhưng hôm nay cha lại đem lòng của nàng
xé thành những mảnh nhỏ, nương cho nàng ôn nhu an ủi nhưng lại là đồng
loã giấu giếm sự thật.
Cho dù nàng dù thế nào hận không được vào lúc khi nàng mới vừa vặn bị đả kích to lớn này nàng thà rằng trốn đi một mình xoa dịu vết thương,
làm cho những đau nhức trong lòng kia mất đi, cũng không muốn gặp lại
bọn họ.
Cảm xúc bị kích động nhiễu loạn tâm thần, đợi đến khi nàng phát hiện
bên cạnh đã thêm một người, người kia không biết đã đứng bao lâu.
Chứng kiến trên mặt đất bóng người cao to, nàng tim lỡ một nhịp, cấp
vội ngẩng đầu, đập vào mi mắt chính là dung nhan hé ra tuấn ngạo nhưng
lại so với cha càng có mị lực hơn là Đoan Mộc Bách Nhân.
Gì vậy mình ngốc thật? Chẳng lẽ nàng còn tưởng rằng hắn sẽ đến để an ủi nàng sao? Hắn chỉ muốn thoát khỏi nàng còn không kịp …
Khổ sở lại xông lên băn khoăn nhìn đến người bên cạnh, tiểu Ngải hít mũi một cái, dùng sức nuốt xuống nghẹn ngào.
Mặc dù đại phụ thân vừa rồi cũng không đây, nương cũng còn không có
cơ hội nói với ngài ấy nhưng nàng tuyệt không hoài nghi cha đối với tất
cả mọi chuyện rõ như bàn tay, nàng không hiểu được đại phụ thân là làm
thế nào được vậy, nhưng cha đã ở đây thì sẽ không gì thoát được ánh mắt
sắc bén của đại cao thủ này.
Đại phụ thân là an ủi mình sao? Này rất không giống tác phong của ngài ấy…
Có lẽ là Đoan Mộc Bách Nhân luôn là một thái độ lãnh đạm việc không
liên quan đến mình không để cho nàng cảm giác ngài ấy cũng là đồng lõa nhưng cũng có lẽ là ngài ấy bị ngoài ý định tham gia, để cho nàng đối
với cử chỉ ngài ấy cảm thấy hiếu kỳ, ngay cả mẹ Hàn Lạc đều không muốn
gặp lại nàng cũng không có bất kỳ cảm giác bài xích nhưng lại lẳng lặng
chờ đại phụ thân mở miệng.
Giây lát, chốc lát, không có bất cứ động tĩnh gì.
Nàng không khỏi giương mắt trộm dò xét đại phụ thân, người này lại
vẫn nhìn về phía ánh trăng trên mặt nước phía trước, ánh mắt chuyên chú
giống như là không có phát hiện sự tồn tại của mình, khóe môi vẫn không
rõ cười hay không.
Mặc dù rất tối… mặc dù nàng cuộn mình nhưng cũng không có làm cho
người ta làm như không thấy được chứ? tiểu Ngải ở trong lòng nói thầm,
không có phát hiện mình đã hoàn toàn ngừng khóc thút thít, còn tâm tư đi nghiên cứu tâm tư của đại phụ thân.
Đoan Mộc Bách Nhân liên tục trầm mặc không nói đột nhiên dịch bước ở trên đầu cô bé này, từ cao nhìn xuống nhìn thẳng hỏi ra 1 câu kỳ
quái:
“Hôm nay trăng sáng rất tròn sao?”
Tiểu Ngải sửng sốt bị chặn tầm mắt nàng chỉ có thể buộc nhìn qua ánh
sang trong bóng đêm lóe lên. Không phải chứ? Ngài ấy mới không phải là
nhìn cả buổi sao? Vì sao còn muốn hỏi mình?
Không rõ là chuyện gì nàng đành phải thuận theo trả lời, nhưng mới mở ra, nàng lại phát hiện mình đáp không được.
“Chắc là tròn” Nàng nói xong lại chột dạ, biết rõ chỉ nhìn kí liền có thể xác định nhưng nàng cũng không dám động bởi vì nàng có cảm giác,
đại phụ thân muốn cũng không phải là muốn đáp án này.
“Không phải là gần ngay trước mắt sao? Như thế nào ngay cả cái này
cũng không biết?” Đoan Mộc Bách Nhân cười khẽ, hướng bên cạnh lui ra.
Tiểu Ngải lúc này mới chú ý không trung là ánh trắng kia, toát ra ánh sáng ôn hòa.
“Bởi vì con rất khổ sở, căn bản không có tâm trạng ngắm nó.”
Đại phụ thân là đang ám chỉ cái gì ? Nhưng… nàng không hiểu!
“Vậy lúc con tâm tình tốt có chú ý qua nó sao ?” Đoan Mộc Bách Nhân cười liếc con bé một cái.
Tiểu Ngải bị hỏi khó, thật lâu mới trả lời thành thật:
“Rất ít.”
“Cũng không hẳn?” Đoan Mộc Bách Nhân nhìn lên không trung.
“Cũng bởi vì nó chỉ luôn ở 1 chỗ đó cho nên làm cho người ta đã quên nó đẹp đến thế nào, cho rằng mọi khi nó vẫn thế.”
Mặc dù cha đang nhìn chính là trăng nhưng nàng biết rõ cha nói rất
đúng. Tiểu Ngải nhịn không được nghẹn ngào sự quan tâm vần ủi này làm
cho nàng rất cảm động.
“Đúng là con có… con rất cố gắng cho người ấy biết sự tồn tại của con nhưng người ấy.. không thích trăng….” Thật sự là không có thói quen
cùng đại phụ thân tâm sự, nói xong lời này nàng cũng chỉ biết nhìn đi
nhìn lại ánh trăng.
“Nếu như ánh trăng kia đột nhiên không thấy mọi người sẽ như thế
nào?” Giọng điệu tự tin ung dung kia phảng phất ngài ấy thực có khả năng ngay lập tức làm cho trăng biến mất.
“Sẽ hù đến mọi người thất kinh…” Nói ra những lời này nàng dừng lại đột nhiên có vẻ như bừng tỉnh 1 điều.
Trăng là quan trọng như thế, lại sẽ theo ngày tháng mà khi khuyết khi tròn nếu nó mà tạm thời không tồn tại người ta sẽ cảm thấy không sợ
hãi, bởi vì mọi người đều biết nó sẽ lại xuất hiện.
Hắn và nàng quan hệ cũng là như thế sao? Bởi vì biết rõ nàng liên tục ở chỗ này chờ hắn cho nên mỗi một lần hắn cũng có thể đi rất tiêu sái,
hoàn toàn không có nghĩ qua nàng sẽ có khả năng rời đi cũng không có đem tình cảm của nàng chân thành dâng tặng đến trước mặt để vào mắt.
“Nhưng… người ấu là thích là bầu trời có trăng sáng, không phải là
ánh trăng in trong nước kia…” Vừa mới dâng lên được chút hi vọng nhung
bởi vì nhớ tới sự cự tuyệt lạnh băng của Đoan Mộc Húc lại chìm xuống.
“Cho dù ánh trăng giả trong nước không thấy, thì người ấy cũng sẽ không để ý .”
Nàng không dám… nàng sợ hắn đuổi nàng còn không kịp, mình lại còn tự rời đi? Nếu cứ như vậy biết thời biết thế trực tiếp không cần làm nữ
nhi của hắn thì làm sao bây giờ? Hắn nàng không dám thử!
“Không có thật giả, chỉ có làm như không thấy. Cũng bởi vì bầu trời
trăng sáng với không đến mọi người mới có thể cho rằng đó là tốt nhất.”
Đoan Mộc Bách Nhân đem hòn đá nhỏ bên chân ném vào hồ, đem bóng trăng
kia đánh tan.
“Nhưng nếu mọi người biết rõ cái ánh trăng nhìn dễ như trở bàn tay
trong nước kỳ thật lại càng khó nắm giữ hơn, tâm tự nhiên sẽ nói cho kẻ
đó biết đâu mới là thật… .”
Tiểu Ngải nhìn bóng trăng tản ra, sau đó lại nhìn nước gợn lại từ từ
bình lặng, theo lời nói đó lo sợ không yên, tâm bất anphảng phất lần
lượt trở nên như bóng trăng kia rõ nét mà dần dần chân thực .
“Nếu như trăng không thấy, thật sự sẽ nghiêm trọng đến thiên hạ đại
loạn sao?” Cho dù nàng đã bị thuyết phục, cũng không biết nên làm như
thế nào, nàng cũng chỉ biết cần một chút lòng tin.
“Không thử vĩnh viễn sẽ không biết.” Đoan Mộc Bách Nhân khơi mào nhíu mi, khóe môi vui vẻ càng đậm.
“Cũng đừng ngốc đến lập tức bị người ta bắt trở lại, ít nhất phải làm cho người đó tìm tới mười ngày, nửa tháng mới được coi là biến mất.”
Đằng sau lời nói này, nói xong lại rõ ràng quá.
Vì cái gì… Nàng cảm thấy đại phụ thân giống như có chút hả hê nhỉ?
Nhìn lên khuôn mặt giơ lên nụ cười nhạt, nàng nháy mắt mấy cái sau đó
cũng không tự chủ được cười theo.
Vừa rồi còn giống như tuyệt vọng tới mức thiên địa hủy diệt giờ như cách nàng rất xa, giờ có sức sống bừng lên tứ chi.
Nàng đánh cuộc… nàng không cần phải chỉ có thể ngây ngốc chờ làm nữ
nhi ngoan của hắn, chính là như vậy hắn mới không có sợ hãi, rồi ngay cả muốn đem mình đi kinh thành cũng không lo lắng.
Lúc này phải đổi để hắn theo đuổi nàng, đổi hắn trở thành kẻ ngu ngốc mò trăng dưới đáy nước kia!
Trên mặt tản ra tia sáng chói mắt, nàng nhảy dựng lên phủi mông sạch bụi đất.
“Tốt lắm, trăng muốn biến mất, muốn hù dọa mọi người trợn mắt há hốc mồm, làm cho mọi người biết rõ trăng có nhiều quan trọng!”
Nàng lòng tin tràn đầy biểu thị công khai nói xong, liền không thể
chờ đợi muốn đi tiến hành đại kế biến mất của nàng, vừa mới chạy đi mấy bước, lại đột nhiên vọt trở lại, cho Đoan Mộc Bách Nhân một cái ôm thật chặt.
“Cha! Cám ơn ngài!” Không đợi đại phụ thân đáp lại, nàng liền vừa giống như chim sẻ nhỏ tung tăng nhảy dựng lên chạy đi.
Đoan Mộc Bách Nhân cười khẽ, phất phất áo bị con bé làm nhăn. Tuy nói nó thành ra như vậy, hắn muốn thờ ơ nhưng nó quá hồn nhiên dễ dàng bị
lợi dụng làm hắn cũng khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Về phần cái tiểu tử của hắn nếu là nó không có mù quáng đến mức đối
với tình cảm của mình làm như không thấy, hắn coi như là gia gia phải
“trợ giúp” ra 1 cơ hội chứ?
Dưỡng nữ mới biết ân cha mẹ nhiều năm như vậy giờ phải để cho nó nếm mùi đau khổ.. ..là coi như đối xử tử tế với nó quá rồi.
Chỉ dùng vài câu ẩn dụ mà nói, liền dễ dàng nghịch chuyển chiến cuộc
Đoan Mộc Bách Nhân vẫn là chứa đựng nụ cười lười biếng, hai tay chắp sau lưng, dương dương tự đắc đi ra khỏi sân nhỏ.
Không xong, tiểu Ngải rời nhà đi rồi!”
Một hồi tiếng bước chân chạy dồn dập tới gần, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoàng Hàn Lạc chạy vào phòng khách.
Ngồi ở trên ghế dựa Đoan Mộc Húc mặt biến sắc, lập tức lại gắng bình tĩnh
.
“Con bé chỉ là cố ý trốn đi đâu mà thôi.” Đoan Mộc Húc lãnh đạm hừ,
giống như lơ đễnh nhưng đứng dậy cướp đi thư trên tay mẫu thân cử động
nhìn cũng biết hắn nóng lòng rõ rành rành.
“Mẹ đã tìm trong nhà cũng không thấy người, mẹ có phái người đi vào
trong thôn tìm, nhưng…” Hàn Lạc gấp đến độ mau khóc. Vừa rồi nàng muốn
đi khuyên tiểu Ngải ăn một chút gì đó nhưng lại không có bóng người
trong phòng.
“Đồ của nó hình như có 1 chút mang đi, chắc là muốn đi thật.”
“Con bé sẽ không đi xa .” Đoan Mộc Húc đem bất an trong lòng cường
ngạnh đè xuống, hắn không có phát hiện giấy thư trong tay đã bị hắn nắm
chặt bóp méo.
Nó chỉ là trẻ con đang đùa làm xiếc mà thôi, liên tục không muốn đến kinh thành, chống đối chính mình rời nhà đi? Hắn cũng không tin nó
chưa từng xa nhà nhìn xem nó có thể đi bao xa, chờ hắn đem nó bắt trở
lại, hắn sẽ làm cho con bé biết rõ những thứ cử chỉ ngây thơ này cũng
chỉ là vô ích!
“Khó nói… nó cưỡi đi con ngựa tốt nhất của ta.” Nhàn nhã đi vào Đoan Mộc Bách Nhân lười biếng mở miệng.
Đoan Mộc Húc tâm đột nhiên rớt xuống.
Hắn biết rõ cha nhìn như lơ đãng nhắc tới với thái độ lạnh nhạt kỳ
thật tất cả đều là thâm trầm tính kế chờ xem phản ứng của mình, hắn
không muốn thua, cũng không muốn bị trúng kế của cha…
Nhưng mà sự kiêu ngạo không dập tắt được cái sợ hãi điên cuồng trong
lòng, làm cho hắn đã lâu chưa từng trước mặt người khác lộ ra tâm tình,
mắt lại như dao bắn về phía phụ thân.
Bởi vì chỉ cần phụ thân nhúng tay thì nguyên bản dễ như trở bàn tay sẽ trở thành chuyện khó giải quyết!
” Là vậy sao?” Cho dù phụ thân thừa nhận là tự mình đưa con bé lên ngựa, hắn cũng không có chút ngoài ý muốn.
“Con đây là đang trách ta sao?” Đoan Mộc Bách Nhân cười ngó qua con
trai một cái, giống như tiếc hận, lại giống như khiển trách khẽ thở dài.
“Kẻ đem con bé đẩy vào tuyệt cảnh không phải ta, kẻ tổn thương nó
đau đớn cũng không phải là ta, kẻ cho nó hi vọng, ảo tưởng rồi tuyệt
vọng không phải là ta, khách quan mà nói coi như là khoanh tay đứng nhìn cũng không có gì đáng trách đi?”
Đoan Mộc Húc càng nghe càng kinh hãi, cũng bị ý của những lời kia kích động lửa giận cuồng nộ.
Hắn liều mình tự nói với chính mình đối với những lời kia bỏ qua,
cũng không có bất kỳ đáp lại bởi vì chỉ cần hắn nói gì thì liền đại biểu kẻ dụ dỗ không ra gì là hắn!
Nhưng hắn thật sự nhịn không được …
“Nó là con gái của ai, cùng ngài không có quan hệ.” Hắn lãnh nhạt
dùng lại lời nói nhiều năm trước phụ thân nói cho á khẩu không trả lời
được.
Năm đó chính là phụ thân nói một câu lạnh lùng giọng mỉa mai, khiến
cho mình kiêu hãnh đi tìm 1 người thay thế làm cha để định đoạt, cha tự
dưng lại nhúng tay vào chuyện này, bảo sao hắn không tức?
Huống chi tất cả lời nói kia đề là lên án hắn!
“Là cùng ta không có quan hệ.” Đoan Mộc Bách Nhân không có truy tiếp, chọn cái cười vẻ mặt tựa hồ còn có chút hài lòng.
“Ta tò mò là dù cho cưới tiểu Ngải cũng không hẳn là không thể, lại có cái gì phải kháng cự ?”
“Ngài sẽ nghĩ muốn nhúng chàm Tiểu Thảo sao?” Đoan Mộc Húc khẩu khí âm trầm trả lời.
Chuyện như vậy còn cần hỏi sao? Hắn là cha con bé… cho dù chỉ lớn hơn sáu tuổi vẫn là cha, hắn nếu thỏa hiệp, chẳng khác nào chấp nhận những
năm gần đây hắn đều là đang lợi dụng nó, coi nó là con cừu nhỏ chờ để bị ăn ngon lành, hắn không có biện pháp chịu được cử chỉ ti tiện này ở
trên người mình!
“Tặc tặc, ta là loại cầm thú đó sao?” Đoan Mộc Bách Nhân tuy nhẹ khiển trách nhưng nụ cười trên mặt lại vui vẻ .
“Có vài người tính tình chưa chín chắn còn trẻ sẽ nhất thời sẽ bị
lạc, lại không chịu vứt bỏ những tự tôn vớ vẩn kia, người ngoài cho dù
muốn giúp cũng chỉ là lãng phí thời giờ.”
Đây là đang ám hiệu con bé rời nhà trốn đi là trải qua “cao nhân” chỉ điểm sao? Đoan Mộc Húc căng thẳng cưỡng bách chính mình tỉnh táo.
Hắn biết rõ cha đã giở trò thì không ai bằng cũng biết cha am hiểu
nhất dùng giả nói thật làm cho kẻ ngây ngốc khai ra tội trạng, nhưng hắn không hiểu được cha suy nghĩ chu toàn đến mức này.
Hắn rất xác định con bé sẽ không ngốc đến đem cha trở thành đối tượng để thổ lộ có một số việc thậm chí ngay cả nương đều không rõ ràng lắm,
cha lại hoàn toàn đánh trúng yếu điểm, phảng phất cha liên tục ẩn vào
chỗ tối quan sát …Nhưng đây chuyện tuyệt không có khả năng, bọn họ là
người nhà Đoan Mộc một thân ngông nghênh căn bản khinh thường làm ra
loại hành vi này.
Không… bây giờ không phải là lúc truy cứu cha tại sao lại biết rõ, rốt cuộc biết rõ bao nhiêu …. quan trọng là con bé đi…
Biết rõ chỉ cần hắn chịu hỏi phụ thân sẽ nói, bởi vì người nhìn như
vô vị kia kỳ thật sẽ chờ hắn khúm núm.Nhưng trong lòng giãy giụa lại làm cho mấy chữ ứ tại cổ họng.
Những năm gần đây, hắn dùng sự tận tâm muốn chứng minh mình cũng có
thể giống như cha vĩnh viễn ở vào thế mạnh… hôm nay, hắn lại nhất định
phải nhờ vả cha.
Đoan Mộc Húc âm thầm nắm chặt tay, cắn chặt hàm răng cơ hồ kéo căng.
Hắn làm không được… hắn không muốn nhận thua… hắn thà rằng bằng năng lực của mình đem khắp thiên hạ lật tung lên cũng không đem tôn nghiêm của
mình bị giẫm dưới chân hướng cha cúi đầu! (L: cha con sao phải căng
thẳng vậy..)
“Chàng đừng lại trêu chọc Húc nhi.” Liên tục trầm mặc Hàn Lạc nhịn không được giúp con giải vây.
“Nếu như chàng biết tiểu Ngải đi đâu cũng nhanh chút nói ra, để cho Húc nhi đuổi theo đi.”
Khi thấy trượng phu mở miệng nàng cũng biết chuyện này tuyệt đối cùng hắn có liên quan lo lắng lập tức tiêu tán, bởi vì trượng phu chỉ làm
chuyện khi đã nắm chắc, nàng đương nhiên mừng rỡ cho hắn thao túng toàn
bộ.
Mặc dù nàng cảm thấy con trai làm cho tiểu Ngải bị nhiều đau khổ như vậy là nên bị hung hăng dạy dỗ nhưng sợ chuyện quá mức thì sẽ sôi hỏng
bỏng không. Nàng tin tưởng trượng phu thông minh tuyệt đối sẽ hiểu được
đắn đo này là đúng mực nhưng khi hắn đúng mực vô cùng tiến tới ranh
giới cuối cùng, nàng thấy run như cầy sấy, hay là nhanh lên giúp con 1
chút nếu không sẽ làm hại mình bị hù chết.
“Ta có phái người âm thầm bảo vệ rồi, con chỉ cần theo manh mối rồi
đuổi theo là được.” Thê tử thân yêu nói làm Đoan Mộc Bách Nhân lúc này
mới nói ra phương thức liên lạc.
“Cha rảnh phái người theo dõi lại không có thời gian ngăn cản nó ?”
Đoan Mộc Húc tức đến muốn giết người, hung ác trừng mắt muốn trừ khử
người gieo họa.
“Nó không phải là con gái của ta cùng ta không quan hệ.” Đoan Mộc
Bách Nhân mi nhảy lên, không nhanh không chậm dùng lời con trai vừa mới
nói mà phản kích.
“Ta khuyên con vẫn là đem tranh thủ thời gian đi miễn cho tiểu Ngải đi xa quá đến lúc đó tìm sẽ không dễ dàng đâu.”
Dù cho Đoan Mộc Húc đang nổi giận thì chuyện hiện tại muốn làm nhất là xông lên một quyền trên mặt phụ thân ung dung nhưng lý trí cũng kịp
thời giữ chặt hắn.
Hắn nhất định phải mau chóng xuất phát. Hắn không sợ tìm không được
nàng, chỉ sợ phụ thân lại âm thầm tạo ra cái bẫy nào đó, tốt nhất nên
đem nó trở về để quyền khống chế đoạt lại trong tay.
Tâm đã nhất định, Đoan Mộc Húc không lãng phí thời gian nữa, bước
nhanh đi ra khỏi phòng khách, chứng kiến vợ chồng Tiểu Thảo có chạm mặt
qua mà chỉ là thoáng gật đầu một cái, trong nháy mắt đã đi xa.
“Nó có sao không?” Tiểu Thảo đi đến bên Hàn Lạc, lo lắng hỏi.
Nương tối hôm qua có nói với nàng chân tướng sự việc, nàng rất đồng
tình cho tiểu Ngải nhưng chuyện này nàng thực làm nàng ngại không dám
nói, vì vậy nàng nghĩ trước nên khuyên nhủ tiểu Húc, thuận tiện quan sát nó đối với tiểu Ngải có tình cảm hay không… kết quả nó chỉ nhìn xung
quanh hoàn toàn không để cho nàng đem đề tài về tiểu Ngải nói tới, làm
cho nàng thấy rất kém cỏi, rất tức giận, không biết làm thế nào.
Hàn Lạc tâm tình trầm trọng, lông mày thanh tú vặn lên.
Mặc dù nàng liên tục khẳng định nói với tiểu Ngải là Húc nhi là yêu
nó, nhưng thái độ của Húc nhi quá kiên định, làm cho chính nàng cũng
hoài nghi, có phải hay không Húc nhi chỉ là đem ý muốn độc chiếm đối với Tiểu Thảo tiếp tục đến trên người tiểu Ngải, kỳ thật căn bản không có
tình yêu nam nữ?
Nhưng tối hôm qua trượng phu không để cho nàng đi tìm tiểu Ngải, sớm
thành thói quen hắn đối với mỗi việc luôn có bản lĩnh biết tới tường tận cao cường nên nàng không có hao tâm tổn trí cùng hắn thuật lại chuyện
con gái nuôi về nhà mà là thổ lộ nghi ngờ trong lòng cùng khổ sở, nàng
cực sợ sự khích lệ của mình ngược lại sẽ trở thành tổn thương lớn nhất
với tiểu Ngải.
Khi đó trượng phu chỉ là thần bí cười cười, cũng không có trả lời,
thì ra là hắn tối qua đã làm một chút chuyện mà nàng không biết. Nhưng
mặc dù ngoài mặt xem ra trượng phu là giúp tiểu Ngải , nhưng thực ra là
như thế sao? Kẻ tư tưởng khác hẳn với thường nhân như hắn sẽ không cảm
thấy phải giúp Húc nhi thoát khỏi tiểu Ngải mới là chính xác chứ?
Hàn Lạc càng nghĩ càng giận, lại tự trách nàng nhịn không được giận chó đánh mèo sang trượng phu.
” Ai biết được nó ra sao….Chàng nói xem nam nhân nhà Đoan Mộc chàng
rốt cuộc là tâm tư gì vậy.” Hai cha con đều cùng một đức hạnh, luôn đem
tâm tư ẩn sâu đến làm cho người ta nhìn không thấu, làm cho những người
yêu họ vì tình yêu mà khổ sở nhận hết hành hạ.
“Thái độ của Húc nhi không phải là đã rất rõ ràng rồi sao?” Đoan Mộc
Bách Nhân cười nhẹ. Thông tuệ như nàng kỳ thật sớm đã xem ra chân tướng
sự tình, rồi lại bị lo cho nhiễu mất tự tin.
“Tiểu Thảo thật vất vả mới về nhà mẹ đẻ một chuyến, nó lại hoàn toàn
không thèm để ý, chỉ nhớ lấy nha đầu tiểu Ngải kia, tiểu Ngải trong lòng hắn chiếm bao nhiêu nặng nhẹ còn cần hoài nghi sao?”
Lời nói này định ra cõi lòng của Hàn Lạc, nhớ đến con trai vừa rồi
đối với Tiểu Thảo không rảnh mà xem nhẹ, trong lòng lập tức rõ lên mây
mù tản đi.
“Thật tốt quá!” Hàn Lạc vui vẻ cầm tay con gái nuôi.
“Các con trở lại thật sự là quá tốt!”
Tiểu Thảo cũng cảm thấy thật cao hứng, nàng đối với hai người chính
là bên ngoài cũng không có khúc mắc gì bởi vì tối hôm qua mặc dù chỉ
là ở chung ngắn ngủi nhưng ánh mắt tiểu Húc nhìn tiểu Ngải đã để lộ ra
hắn biết rõ hai người là có sự bất đồng.
Đó là một đôi mắt thuộc về nam nhân bá đạo chỉ biết nhìn qua nữ nhân
mình yêu sâu nhất, nàng hiểu bởi vì có nam nhân cũng là liên tục dùng
ánh mắt như thế nhìn nàng. Tiểu Thảo quay đầu lại, nhìn vào tầm mắt ôn
nhu, chuyên chú của Hoắc Nhung tình cảm chân thành mà không dùng ngôn
ngữ nàng cũng có thể cảm thụ được.
Đoan Mộc Bách Nhân chú ý tới, trong mắt xẹt qua quẹt một cái sáng. Ở
trước mặt hắn còn không hiểu được mà bớt phóng túng, Hoắc Nhung tiểu tử
này cũng không đem người nhạc phụ này để vào mắt .
“Húc nhi không có ở đây vừa vặn đỡ phải bị hắn quấy rầy cha và con
gái chúng ta ôn lại thân tình.” Đoan Mộc Bách Nhân tham gia vào bọn họ,
dường như đem con gái bảo hộ ở bên người, mang đi tới bàn ăn.
“Mấy ngày nay, con cùng cha hảo hảo nói chuyện.” Nói xong, hắn còn liếc ý hữu sở nhìn Hoắc Nhung một cái.
Khi thấy người kia mang thê tử đi ! Hoắc Nhung rất giận không nói, cố nén cái tay xúc động kia, trên mặt cười có chút ít dữ tợn.
Cử động của trượng phu làm cho Hàn Lạc không biết nên khóc hay cười.
Có 1 tấm gương xấu như này bảo sao Húc nhi mới có thể lẫn lộn tình cảm
của mình như vậy. Bất quá, trượng phu nói ngược lại đúng vậy, nàng đã
lâu như vậy không có thấy con gái nuôi khó có được khi bọn nó về thật
sự muốn tranh thủ từng khoảnh khắc.
“Ông ấy đối với nó thật sự chỉ là tình cảm cha và con gái đừng lo
lắng.” Sợ con rể bị trúng kế, Hàn Lạc đi đến bên Hoắc Nhung an ủi.
“Con hiểu.” Bị nhạc mẫu nhìn ra tâm tình Hoắc Nhung có chút khốn quẫn, lập tức khôi phục thần sắc tự nhiên.
“Có nhạc mẫu xinh đẹp như vậy, 1 thê tử ôn nhu ở bên cạnh con tin
tưởng sợ mẹ bị người đoạt ta đi còn không kịp đâu còn có tâm tư đi băn
khoăn cái khác đây?”
Hắn thuộc về kẻ lòng dạ thâm trầm, xảo ngôn đối với hắn mà nói
chuyện rất khó, huống chi là xuất từ tán thưởng chân thật? Phát giác
được có đạo quang hướng hắn bắn tới, nụ cười sùng bái trên mặt Hoắc
Nhung lại càng không chê vào đâu được.
“Con… con nhất định phải chọc ông ấy như vậy sao?” Hàn Lạc đương
nhiên biết rõ nó là đang phản kích, nhưng bị con rể khen ngợi thành khẩn như vậy, nàng vẫn không tự chủ được thẹn đỏ mặt, đem khuôn mặt xinh đẹp kia tăng thêm quyến rũ phong tình.
Hoắc Nhung còn chưa kịp khen ngợi thêm, thì đã bị 1 tiếng nói bình tĩnh truyền đến
“Một nhà ba người đoàn tụ, nàng còn đứng ở đằng kia làm cái gì? Mau tới đây.”
Rõ ràng ghen ghét muốn trực tiếp vọt tới lôi nàng đi, nhưng hắn vẫn
còn phải cố làm ra vẻ tỉnh táo bất động ngồi ở đằng kia nói xong rất
khinh miêu đạm tả.
Hàn Lạc quay đầu lại xem đến trên mặt trượng phu vẫn mang theo nụ
cười nhưng ánh mắt đã thay đổi ý ngọt đem lòng của nàng hòa tan. Đây
chính là hắn, một kẻ nam nhân cao cao tại thượng nguyện ý vì nàng cúi
đầu xưng thần đây là điều làm cho nàng cực yêu hắn.
“Ta sẽ không thể giúp con.” Mặc dù nói với Hoắc Nhung nhưng tầm mắt
Hàn Lạc luôn không có rời gương mặt tuấn ngạo kia, nàng mang theo nụ
cười ôn nhu đi về hướng trượng phu.
Tình yêu sẽ làm người ta bị thương, cũng sẽ cho người ta dũng cảm,
nàng tự đáy lòng hi vọng tiểu Ngải cũng có thể thành công chinh phục
được nam tử kiêu ngạo của nó có được hạnh phúc chân chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT