Tức rất tức Đoan Mộc Húc hay không có biện pháp đối với gương mặt
kia hung ác quyết tâm, vẻ mặt ginã ra 1 chút khom người ôm nha đầu này
lên.
“Về nhà.” Thôi! Hôm nay đủ rồi, tha con bé một mạng.
Tiểu Ngải nín khóc mỉm cười, làm nũng tựa ở đầu vai của cha, cánh tay ôm chặt cổ hắn.
“Cha, cha ~~” có thể ỷ lại tràn đầy cảm giác an toàn làm cho nàng đã
quên tất cả những gì không vui, tiểu Ngải sẽ đem người tâm tình hòa tan
ngọt gọi tại bên tai cha một tiếng lại một tiếng.
Sung sướng hưởng thụ có người che chở nàng mà cũng không biết đây đối với 1 thiếu niên mới mười hai tuổi hắn là bao nhiêu gánh nặng.
Cánh tay còn chưa đủ mạnh Đoan Mộc Húc cơ hồ là ngước lên trên người
thừa nhận trọng lượng của cô bé này gắng lắm mới có thể làm cho nó an ổn ngồi mà không bị trợt xuống hắn cố hết sức gắng gượng chống, khuôn mặt tuấn tú vì vậy mà đỏ bừng cả mặt.
“Làm gì?” Sớm như vậy ngoan ngoãn thì không tốt sao? Đoan Mộc Húc trong lòng nghĩ, khóe miệng lại bị lời kêu ngọt kia dụ dỗ.
Khi đó lần thứ nhất cô bé nước mắt ròng ròng kể ra hắn cũng không như những người cha khác, cha bọn họ sẽ để cho con mình ngồi trên cánh tay
ôm về nhà, rồi từ khi nào hắn hàng ngày đến trường đưa đón khiến con bé
vui vẻ đồng thời cũng là thời khắc hắn thống khổ nhất.
Nhưng hắn cho tới bây giờ không có chút oán hận nào, mặc kệ mệt mỏi
cũng muốn gắng mạnh lên ôm con bé đi hết quãng đường, bởi vì vấn đề này không chỉ là mặt mũi, mà vì muốn chứng minh cho nó thấy mình là một phụ thân tốt, đáng giá an tâm tin cậy.
Hắn cũng đã làm được những thứ này mà nó còn không muốn nhận thức
hắn là cha sao? Đoan Mộc Húc nghĩ đến cô bé vừa rồi rõ ràng thà rằng lựa chọn gọi hắn ân công hắn phải thật vất vả mới dẹp loạn lửa giận những
nghĩ đến lại bắt đầu rục rịch.
“Không có việc gì.” Mặc dù kia trải qua khẩu khí có chút hung, nhưng
tiểu Ngải vẫn mặt mày hớn hở, vừa mới nói không có việc gì lập tức vừa
nóng kêu lên:
“Cha, cha ~~ “
Tâm tư đơn thuần của nàng cũng không phải là nịnh nọt, cũng không
phải là đền bù cái gì nàng chỉ là muốn kêu cha, quan hệ chặt chẽ cùng
thân mật làm cho nàng cảm giác thật hạnh phúc.
“Ầm ĩ.” Đoan Mộc Húc nhẹ nhàng khiển trách, không muốn thừa nhận mình bị nó làm cho lâng lâng.
Biết rõ gọi hắn là cha có nhiều ca tụng đi! Cha người khác là tâm
huyết dâng trào mới có thể ôm con về nhà, hắn nhưng lại thương nàng đau
đến tận xương ngay cả trên đường đều không bỏ được để cho nàng tự đi.
Mặc dù đối với cái cử chỉ này mình đủ để cùng người lớn sánh ngang
cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng Đoan Mộc Húc vẫn cảm thấy may mắn, hoàn
hảo nó đến nay vẫn chưa từng cãi nhau rồi muốn ngồi đầu vai của hắn, rất hiểu biết làm theo khả năng có thể của hắn, chứ không thì cùng nhau ngã lăn ở trên đường rồi.
“Vì sao chỉ có cha gọi con là cây Ngải cứu ?” Lẩm bẩm gọi một hồi, tiểu Ngải đột nhiên nghi vấn.
Trước kia nàng không có có tên đều bị người ra kêu “Muội muội… muội
muội” tới đây cha giúp nàng lấy tên sau tất cả mọi người gọi nàng tiểu
Ngải, nếu không thì chính là “Đoan Mộc Ngải” cả tên cả họ để gọi, cũng
chỉ có cha sẽ gọi nàng cây ngải cứu.
Không tốt, nó thói xấu lại nữa rồi…. Đoan Mộc Húc nụ cười thu lại, sẵn sàng mở trận địa đón quân địch.
“Như vậy con mới biết được là cha đang gọi con.” Hắn lời ít mà ý
nhiều, không để cho con bé có tiếp tục truy vấn chỉ là vậy đối với suy
nghĩ xoay chuyển thật nhanh của con bé này một chút tác dụng cũng không
có.
“Ồ.” Nàng lơ đễnh nói rồi lập tức cải biến đề tài.
“Con có thể không cần phải đi học trường tư không? Bọn họ thật xấu, đều khi dễ con…con không thích.”
“Không được.” Lần này trả lời ngắn hơn, chỉ có đơn giản 2 chữ.
“Nhưng cha cũng không có đi mà.” Nàng lập tức chỉ ra điểm đáng ngờ.
“Cha có lão sư riêng.” Vừa thừa nhận trọng lượng của con bé, lại trả
lời vấn đề của nó Đoan Mộc Húc đã có điểm lực bất tòng tâm, sắc mặt càng ngày khó coi.
Do nương tự mở trường tư ở trong thôn xóm đã nhiều năm, khi còn bé
hắn từng tại đó học qua 1 khóa, nhưng không đến mười ngày bức ba lão sư
rời đi. (L: @@)
Chỉ trách hắn thiên tư quá thông minh, những lão sư kia đều bị hắn
hỏi á khẩu không trả lời được hổ thẹn mà rời đi, ngược lại làm hại tất
cả mọi người không có lớp học, làm cho những đứa trẻ trong thôn không
được học, mẫu thân rốt cục hết hy vọng đành phải tới từ kinh thành mời
đến lão sư kiến thức uyên bác dạy hắn, lúc này mới có thể làm cho trường tư tiếp tục vận hành.
“Vậy con cũng muốn lão sư riêng dạy như cha vậy.” Tiểu Ngải mới không dễ dàng bị đánh bại như vậy.
“Con nghe không hiểu sao.” Chê cười, con bé này ngay cả chữ đều viết
thiếu nét , nó sao có thể cùng hắn ngồi cùng bàn đây? Cái nguyên nhân
này hắn đã cùng cô bé này giải thích qua trăm ngàn lần rồi.
“Nhưng đúng là con không biết chữ, nhưng cha không phải nói chỉ cần
chăm chỉ học sẽ được sao? Vậy nếu như con nghe không hiểu có phải chịu
học liền hiểu ư?” Vì muốn tranh thủ thêm một chút thời gian cạnh cha,
tiểu Ngải liều mình dùng đến lý do muốn thuyết phục cha.
Chính là lại vấn đề này lải nhải hỏi sẽ làm hắn muốn dứt khoát thay
mục tiêu. Đoan Mộc Húc cắn răng, không có dư sức lực, rống to hàm răng
hét ra hai chữ:
” im miệng.”
Nghe ra cha mất hứng tiểu Ngải bĩu môi. Phụ thân cái gì cũng tốt,
cũng chỉ có thường khi nói nàng không được nói chuyện điểm này nàng
không thích.
Nhưng bà nội nói có vấn đề liền hỏi là rất tốt như vậy mới có thể học được nhiều. Nghĩ đến có người ủng hộ, cá tính lạc quan lại vui vẻ khó
được yên tĩnh mà chỉ duy trì một lát.
“Vì cái gì gia gia cùng cha giống như vậy?” Nàng lại khai quật đến
một vấn đề khác. Mặc dù gia gia thoạt nhìn mới giống “cha “, nhưng nàng
cũng chỉ biết tình nguyện phải gọi tiểu phụ thân này là cha của mình.
“Bởi vì.. bởi vì… đó là cha của cha.” Con bé cứ chốc lại hỏi làm Đoan Mộc Húc vừa tức lại mệt mỏi. Nó có thể không nói được ư?
“Vậy chúng ta bộ dạng không giống nhưng cha lại là cha con, có phải rất kỳ quái không?”
Khẩn trương bởi vì đè xuống lửa giận mà khẽ co rúm, Đoan Mộc Húc bắt
đầu nghiêm túc cân nhắc có nên đem đứa con này trực tiếp ném vào thẳng 1 bên ruộng không miễn cho bị nó bức đến hỏng mất phòng tuyến, khiến cho
mục tiêu trở thành nam nhân thành thục ngày càng xa.
“Hay là… Con gọi cha là ca ca thì tốt rồi?”
Cái tiểu ngu ngốc này còn rất không biết sống chết nhắc lại chuyện
cũ . Hơn nữa còn là chuyện không bao lâu trước vừa mới khiến cho hắn sóng to gió lớn!
Tức giận cả bộc phát Đoan Mộc Húc buông tay, mất đi chống đỡ cô bé
kia lập tức dọc theo thân thể hắn trợt xuống, hắn còn muốn lấy tay đẩy
nó ra, nổi giận đùng đùng tự mình đi lên phía trước.
Tiểu Ngải lúc này mới ý thức tới mình lại gây họa, sợ vội vàng đuổi theo.
“Cha, thực xin lỗi, không nên tức giận…” Bắp chân ngắn ngủi phải chạy mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp cha, cha đi nhanh khiến nàng đuổi đến
thở hồng hộc.
” Cái gì cũng không làm, ta mặc kệ!” Đoan Mộc Húc rống giận, hạ quyết tâm lần này tuyệt không tha thứ cho nha đầu này.
“Cha…”
Nếu là Đoan Mộc Húc biết rõ quanh mình có người đánh chết hắn cũng
khó có khả năng làm ra loại hành vi ngây thơ này, hết lần này tới lần
khác bọn họ đi qua chính là ruộng bắp chờ thu hoạch, người ở bên trong
căn bản là không nhìn thấy nhất thời không bắt bẻ hắn, cứ như vậy một
trước một sau trên đường truy đuổi, hướng vào biệt viện chạy đi.
Người trong thôn len lén thăm dò, chứng kiến tiểu thiếu gia tâm cao
khí ngạo khó có được khi ở trước mặt mọi người trình diễn loại hình ảnh
vô tư đáng yêu này mà lộ ra nụ cười vui mừng.
Kể từ khi bọn họ ở thôn tới nay lâu rồi bọn họ mới trông thấy tiểu thiếu gia có sức sống như vậy.
Này mới đúng, đứa trẻ nên có nét của đứa trẻ tiểu cô nương này được lắm!
Xa xa nhìn qua thấy bọn họ ngay cả bước vào trước cửa nhà cũng còn
giận dỗi, người trong thôn cười đến càng vui vẻ hơn, đối với cái “cha và con gái” này có thể mang đến bao nhiêu niềm vui là đề tài nói chuyện
không hết
Tiểu thiếu gia khí thế mười phần, tiểu Ngải cô nương hoạt bát cũng
không phải là đèn đã cạn dầu, ai thắng ai thua liền mỏi mắt mong chờ
đây!
Khi tiểu Ngải đã hoàn toàn quen thuộc với hoàn cảnh mới cùng cuộc
sống mới này nàng mới biết được thì ra là tiểu phụ thân của nàng cũng sẽ không vĩnh viễn ở cùng với nàng.
Đương gia Đoan Mộc phủ cũng chính là gia gia của nàng – Đoan Mộc Bách Nhân, mặc dù mang theo thê tử cư ở thôn nhỏ này, nhưng thân là con
trai của tể tướng tiền nhiệm kỳ thật vốn có sản nghiệp cùng quyền thế
giao thiệp hoàn toàn vượt quá khả năng tưởng tượng của người dân trong
thôn này.
Mà người thừa kế duy nhất là Đoan Mộc Húc lại càng tư nhỏ liền đem
kinh thành trở thành nhà thứ hai, một mặt do quản lý gia nghiệp, học tập từ sách không đủ kinh nghiệm, một mặt cũng là vì gắn bó với các vương
công quý tộc quen biết với họ Đoan Mộc, hắn một năm ít nhất sẽ đi lên
kinh thành hai chuyến mà mỗi lần đi cơ hồ đều một tháng mới có thể trở
lại.
Khi nghĩa tỷ của Đoan Mộc lập gia đình rời đi sau, nơi hắn nhất định phải tới đã thêm một cái vì giám thị xem người đó có đỗi xử tốt với
người ấy không, hắn lại tới đó ở nửa tháng hoặc 10 ngày, kể từ đó hắn ở
nhà thời gian càng ít.
Người trong thôn đối với việc lần này sớm đã tập mãi thành thói quen, còn đối với hắn còn trẻ như thế đã sớm ra giang hồ độc lập sống cùng
cảm thấy tán thưởng không thôi, nhưng lần đầu tiên cùng hắn tách ra tiểu Ngải lại không có thói quen.
Nàng không hiểu cha gánh vác lấy trách nhiệm gì, cũng không hiểu được Đoan Mộc gia thu làm dưỡng nữ là việc may mắn cỡ nào, nàng chỉ biết là
thiếu phụ thân làm bạn nàng rất tịch mịch… rất tịch mịch.
Buổi chiều này tiểu Ngải từ trường trở lại, chán đến chết ở trong
phòng lăn tới lăn lui, lắc lắc lại đi tới chếch viện nàng dừng bước lại, do dự nửa mở cánh cửa thăm dò nhìn lén
Một cô gái diện mạo xinh đẹp đứng ở bên ngoài, đang bề bộn đem dược
thảo trong ngực từng thứ để vào tủ thuốc, cửa sổ ánh nắng xuyên qua
người mặc bạch y đó tạo ra một vòng sáng, cùng bốn phía có tủ thuốc cao
ngất tối tối có sự yên tĩnh an bình, phảng phất chỉ cần vào gian phòng
này, tâm trạng táo bạo tâm cũng sẽ an ủi.
Phát giác có người đến Hàn Lạc quay đầu lại trông thấy là cô bé, thản nhiên cười, hướng nha đầu vẫy tay.
“Tiểu Ngải, mau vào đi.”
Mặc dù đây chỉ là lời mời bình thường thế nhưng hoàn toàn vẻ mặt bao
dung cùng vẻ mặt ấm áp khiến cho tiểu Ngải tâm tình lập tức tốt lên rất
nhiều, sung sướng mở cửa đi vào.
“Bà nội.” (hàn Lạc: @@ tổn thọ quá… ta trẻ thế này)
Hàn Lạc nụ cười cứng đờ trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Nghĩ nàng bất quá cũng mới ba mươi, trong cuộc sống đang khi rực rỡ
lại bởi vì con trai không giống với người thường kiên trì, hại nàng bị
lên cấp trở thành cấp tổ mẫu.
Sợ làm bị thương tâm tư còn nhỏ của tiểu Ngải, nàng kháng nghị cùng
oán hận chỉ nhằm vào con trai, hết lần này tới lần khác cá tính của con
trai tùy tâm sở dục cùng trượng phu giống nhau như đúc, một khi quyết
định chuyện gì cho dù hoàng đế ra mặt cũng không thể cứu vãn, chống lại
không có hiệu quả nàng chỉ có thể an ủi mình, quen rồi…quen rồi…
Vấn đề là cho dù nghe nhiều hơn nhưng nàng cũng chỉ biết rất khó thản nhiên mà tiếp nhận! Không được nếu là cứ tiếp tục như vậy nữa nàng bị
gọi già là chuyện nhỏ, mà quan niệm của tiểu Ngải sẽ sinh ra thác loạn
mới là mấu chốt lớn nhất.
Hạ quyết tâm Hàn Lạc mặc kệ con trai tức giận tất cả đều xóa đi, xuống thang đi vào trước mặt tiểu Ngải mỉm cười nói:
“Tiểu Ngải, chúng ta thương lượng 1 chút, chỉ cần Húc nhi không ở bên cạnh, con liền kêu ta là nương, để cho ta làm nương của con, con có
chịu không?”
Tiểu Ngải ngạc nhiên mừng rỡ mở to mắt, không thể tin được mình nghe được.
Nàng có mẹ? Nàng có thể không cần lại gọi là bà nội ? Nhưng mà vui
sướng vừa mới hiện ra, đầu nhỏ liền lập tức nổi lên khuôn mặt cha nhỏ
tức giận, con mắt phát ra ánh sáng hạnh lập tức lại ảm đạm xuống.
“Không được, cha nói phải kêu bà nội .” Nàng cắn môi, giãy giụa quyết định thế nào.
“Không sao, không cần phải cho nó biết là được rồi, con không muốn có nương thương con sao?” Hàn Lạc lại càng ôn nhu cười nói hấp dẫn, cố ý
nói mà cho dù con bé vẫn kiên trì gọi nàng là bà nội, nàng cũng chỉ
biết sẽ rất thương cô bé.
“Nương sẽ giúp con chải đầu, sẽ dẫn con đi làm quen với thảo dược, con còn có thể ngồi ở trên đùi nghe ta kể chuyện nữa.”
Khát vọng có được tình thương của mẹ khiến tiểu Ngải vừa nghe được
thổn thức không thôi, đứa nhỏ yếu ớt liền không chịu nổi kháng cự bị
lời nói rất hay của Hàn Lạc đánh tan hình ảnh kia…nhưng con mắt lại nhớ
ra rồi lại ảm đạm tiếp.
“Thật vậy chăng? Người sẽ không nói cho cha?” Dù cho tim đã rất muốn
nhảy nhót, nhưng rất sợ phụ thân sẽ tức giận không để ý tới nàng, nàng
cũng không dám dễ dàng đáp ứng.
“Thật sự sẽ không đây là bí mật của chúng ta.” Hàn Lạc đối với cô bé nháy mắt mấy cái, kiên định hứa hẹn phất nhẹ đi sự bất an của con bé.
“Nương ~~” mừng rỡ trong nháy mắt trên kia gương mặt khả ái kia, tiểu Ngải không thể chờ đợi được phi tới về phía nàng đem Hàn Lạc ôm chặt
lấy.
“Ngoan.” Đã thật lâu không có tiểu cô nương gọi làm nũng như vậy, Hàn Lạc cảm động, tay trên lưng của con bé vỗ nhẹ.
Hỗn hợp có vị dược thảo hương thơm nhàn nhạt cùng xúc cảm mềm mại
chen chúc đây là cái mà phụ thân không thể cho được , tiểu Ngải biết
mình thích nhất là phụ thân, nhưng hoài bão muốn có mẹ cũng làm cho nàng sung sướng.
“Kia… Vậy gia gia làm sao bây giờ?” Nhớ lại còn có 1 người không biết nên cho địa vị như nào tiểu Ngải trên mặt cười thành buồn rầu thay thế.
Hàn Lạc còn chưa mở miệng thì có 1 thân ảnh mang giọng mỉa mai lạnh nhạt trả lời vấn đề này.
“Ta không ngại, con không cần gọi ta vậy cũng không quan hệ.”
Tiểu Ngải vừa quay đầu lại, thấy người trong miệng bị gọi là gia gia
Đoan Mộc Bách Nhân bước vào phòng thuốc, phát giác tầm mắt của gia gia yên lặng dừng ở vòng tay ôm của Hàn Lạc, nàng vội vàng buông ra lui về
phía sau một bước dài.
Mặc dù gia gia cùng cha bộ dạng rất giống rất giống, trên mặt luôn
mang theo cười, cho tới bây giờ không có mắng qua nàng nhưng không biết
vì cái gì nàng chính là sẽ sợ, hơn nữa kỳ quái hơn chính là có đôi khi
người này không cần lên tiếng, nàng cũng biết gia gia đang suy nghĩ gì … giống như bây giờ gia gia chính là mất hứng khi nàng chiếm đoạt nương,
hi vọng nàng cách xa một chút.
Tiểu quỷ này thật cơ trí. Đoan Mộc Bách Nhân mỉm cười, hài lòng thu tầm mắt trở về.
Cùng con trai rất giống, ngoại hình tuy có tuấn mỹ, nhưng khí thế lại thâm trầm, khóe môi luôn tự nhếch lên làm cho người ta nhìn không thấu
suy nghĩ chân thật cùng hỉ nộ của hắn, dù cho không cần ngôn ngữ cũng có thể dùng ánh mắt đạt tới mục đích hắn muốn.
“Chàng làm chi dọa con bé?” Hàn Lạc sẵng giọng, đưa tay đem tiểu Ngải kéo về bên cạnh, nhu cười trấn an.
“Chỉ cần Húc nhi không có ở đây, con liền kêu là cha, cha cùng nương cũng thương yêu con.”
Tiểu Ngải trộm dò xét Đoan Mộc Bách Nhân một cái, vừa vặn chống lại
ánh mắt khiêu mi ngạo nghễ muốn gọi trong cổ họng lại nuốt trở vào.
“… Dạ.” Nàng mặc dù gật đầu nhưng không có lập tức gọi cha phản ứng
xem tâm tư người khác của con bé biểu lộ không sót. Hàn Lạc đương nhiên
biết rõ nàng lui bước là nguyên nhân chính, xoay người nhìn về phía
trượng phu.
“Nó chỉ là hài tử, chàng không thể đối với nó vẻ mặt ôn hoà một chút sao?”
“Ta vẻ mặt rất ôn hoà.” Đoan Mộc Bách Nhân khẽ hừ một tiếng, do thê
tử có ý trấn an, không để lại dấu vết đem cái tiểu vướng bận kia đẩy
ra, chiếm hữu ôm lấy Hàn Lạc. (L: @@ cha con giống nhau, sở hữu cao…)
“Chàng căn bản chính là nụ cười quỷ quyệt gian tà?” Hàn Lạc không
biết nên khóc hay cười, sợ tiểu Ngải nghe được sẽ cho là chồng nàng
không thích n, nàng tận lực nói nhỏ.
“Chàng nghĩ rằng thiếp không biết sao? Chàng không muốn tiếp nhận con bé, vẫn đối với con bé phát ra tín hiệu lãnh đạm người sống chớ lại
gần, nó làm sao có thể sẽ chủ động gần chàng chứ?”
“Nàng cùng ta vốn là không lien quan.” Đoan Mộc Bách Nhân thẳng thừa
bộc trực, vẫn ung dung cười hắn tuyệt không cảm giác mình có lỗi gì.
“Tiểu tử kia cứ thích nhặt mấy cô bé đều kệ nó đi, ta sẽ không phản
đối nhưng đừng hy vọng ta sẽ tốn tâm tư cùng bọn chúng chơi trò chơi
này.”
Hàn Lạc nổi cáu đẩy chồng ra.
“Có nhớ không? Nếu không phải là một câu nói của chàng, Húc nhi làm
sao sẽ có ý niệm kỳ quái này? Từ nhỏ chàng liền cổ động nó có ý độc
chiếm, lợi dụng nó cho cùng với Tiểu Thảo nhìn lom lom, khi nó hi vọng
tan biến, chàng lại ám hiệu nói chàng thân là người làm phụ có thể khống chế cuộc sống của con gái, chàng làm sao có thể nói sự xuất hiện của
nha đầu này không liên quan đến chàng?”
Nàng thật không hiểu nên tức con trai hay là tức trượng phu đây.
Tiểu Thảo là nàng hơn mười năm trước lúc vừa đến thôn này nhặt được
cô nhi này, khi Húc nhi chưa sinh ra đã được bọn họ thu làm dưỡng nữ,
đổi tên là Đoan Mộc Thù Du nhưng người nhà thì vẫn dùng nhũ danh.
Húc nhi rất thích nghĩa tỷ này, sau khi lớn lên muốn cùng tỷ kết hôn
lấy nàng làm lời nói treo trên bờ môi, kết quả hai năm trước bị 1 Trình
Giảo Kim đột nhiên xuất hiện đoạt đi.
Nàng còn tưởng rằng trượng phu thông minh tài trí tuyệt đối có thể
đem phẫn nộ cùng không cam lòng của con trai trấn an xuống, không nghĩ
tới trải qua trượng phu “chỉ điểm sai lầm “, con trai lại theo hình thức họ thu Tiểu Thảo tìm tới tiểu cô nương này, một lòng muốn đào tạo một
Đoan Mộc Thù Du thuộc về nó, để đền bù cho nghĩa tỷ bị người khác đoạt
đi. (L: làm thế thân)
Rõ ràng là mỗi người luôn khác nhau, lại cứ vậy cứng rắn đem hình ảnh của một người khác có gắng ép trên người 1 cô bé đây không phải là quá
tàn nhẫn sao? Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu bị thành thế thân, Hàn Lạc đã
cảm thấy tim rất đau, hạ quyết tâm phải bảo vệ cái tiểu cô nương vô tội
này.
Biết rõ cái tên “cây ngải cứu” ẩn trong đó là huyền cơ, nàng kiên
trì gọi con bé là tiểu Ngải, và nàng tận lực dặn dò cho hạ nhân trong
nhà nô bộc đều tránh cho đối với tiểu Ngải nhắc tới chuyện cũ kia, tiểu
Ngải chỉ biết là có một nghĩa tỷ được gả đi chưa từng gặp mặt, cũng
không hiểu được mình tới đây để làm 1 Tiểu Thảo thứ 2.
Kia âm lượng tuy hơi lớn dẫn tới người đang tò mò nhìn quanh bốn phía là tiểu Ngải bị kéo trở lại tâm thần, nhìn một chút Hàn Lạc, lại nhìn
một chút Đoan Mộc Bách Nhân, con mắt vòng tới vòng lui cuối cùng rơi vào mặt tuấn mị không có dời đi.
Nàng thật là nhớ cha đó, phụ thân nói chỉ cần nàng càng ngoan ngoãn
thì cha sẽ càng mau trở lại, cho nên nàng cũng không có cùng bạn học gây gổ, cũng rất nghiêm túc nghe lão sư học nhưng vì cái gì cha còn không
mau trở lại đây?
Rõ ràng đối với người nam nhân trước mắt này tránh không kịp, tiểu
Ngải lại bởi vì quá mức tưởng niệm chỉ có thể tham luyến không ngừng
trộm nhìn người này một cái lại một cái để hình dung 1 khuôn mặt tương
tự kia coi như đỡ đi sự cô đơn trong lòng.
Phát giác được hành vi của cô bé này Đoan Mộc Bách Nhân không đem bức lui mà là tùy ý cho con bé xem đủ, bởi vì trấn an thê tử là quan trọng
hơn.
“Nàng nên hiểu ta không quan tâm bất luận kẻ nào.” Hắn đem tức giận
một lần nữa ôm vợ vào trong lòng, dùng giọng nói ôn thuần thì thầm tại
bên tai nàng khẽ cười nói.
Ở trên đời này duy nhất 1 cái có thể làm hắn cần đó là thê tử, vì
nàng mà kẻ với vạn vật luôn cao ngạo hắn cam nguyện vì nàng bỏ qua kiêu
ngạo duy ngã độc tôn, tới nơi này ẩn cư, cùng nàng trải qua cuộc sống
không tranh quyền thế.
Hắn cũng quý Tiểu Thảo là bởi vì vợ đem con bé coi như chính mình
sinh nên hắn mới có thể yêu ai yêu cả đường đi, về phần cái con trai lại cho mình sớm là trưởng thành kia…xin tha thứ cho hắn máu lạnh, đối với
tiểu tử kia hắn thực không có biện pháp nào tuôn ra tình yêu phụ tử.
Thay vì nói hai cha con bọn họ tình cảm ít, chẳng nói bọn họ giống
như là bị lão thiên gia không cẩn thận bày 2 mãnh thú ở cùng 1 nơi ,
giằng co khiêu chiến là cách thức chung đụng của 2 người này, mà đem con trai tâm cao khí ngạo trêu chọc đến giơ chân nổi giận là niềm vui lớn
lao trong cuộc sống của hắn.
Hàn Lạc mặt đỏ trừng hắn, bị hắn nói nhỏ khiến cho vừa ngọt lại vừa
giận. Hắn ngay cả cái này cũng có bản lãnh, ngay cả lời làm người ta tức cũng chỉ là nói thẳng “ta chỉ để ý đến nàng” cái này là hạnh phúc của 1 thê tử
Hết lần này tới lần khác nàng chính là hiểu hắn, biết rõ hắn muốn
thừa nhận nàng là nhược điểm của hắn, đối với người cao ngạo tự phụ như
hắn là bao nhiêu khó khăn.
“Cây ngay không sợ chết đứng sao?” Hàn Lạc rất muốn tiếp tục nghiêm
mặt nhưng tim sớm đã bị mềm hoá làm cho nàng thành liếc mắt đưa tình.
“Thật là cây ngay không sợ chết đứng.” Đoan Mộc Bách Nhân cười nhẹ, dùng môi như có như không nhẹ phớt qua vành tai của nàng.
“Đừng như vậy…” Sợ bị tiểu Ngải thấy cái không nên thấy, bị trêu chọc toàn thân mềm yếu Hàn Lạc vội vàng đẩy chồng ra, kéo về chủ đề bị hắn
kéo xa.
“Đối với con bé tốt một chút, cho dù không có biện pháp như đối với
Tiểu Thảo thương nó nhưng ít nhất bớt phóng ra khí thế của chàng, đáp
ứng thiếp.”
Không phải là van xin mà là yêu cầu trong thiên hạ cũng chỉ có nàng
dám đối với hắn nói chuyện như vậy. Đoan Mộc Bách Nhân nhíu mi, nhìn như hắn không vui, kỳ thật con ngươi đen ở chỗ sâu trong chỉ có tràn đầy
sủng ái.
Ai kêu hắn yêu là nàng vô bờ đây? Không muốn làm phu nhân nhà giàu,
lại chỉ ở nhà mở ra tiệm thuốc chữa bệnh miễn phí cho mọi người, đem
người trong thôn toàn bộ trở thành người nhà của mình, hiện tại lại thêm vào 1 tiểu nữ oa không quen không biết này làm hại hắn vĩnh viễn đều
không thể độc chiếm lòng của nàng.
“Giống như nàng nói, không hơn.”
Hắn cũng không phải là chán ghét tiểu cô nương không tạo thành uy
hiếp này, mà là khi tranh đoạt Tiểu Thảo hắn ỷ vào địa vị của phụ thân
thắng con trai một lần, nếu là lần này hắn lại tham gia quá nhiều sợ nói không được.
Đoan Mộc Bách Nhân ngó qua hướng tiểu Ngải, mặc dù không cười nhưng
trong mắt ý nói “Đến đây, gần thêm chút nữa cho ta nhìn một chút”.
Một bên tiểu Ngải hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì,
nàng cũng không nghe. Nhưng ánh mắt kia lại làm cho nàng chứ ý. Cách
tình yêu còn rất xa nàng chỉ cảm thấy hình ảnh đó làm cho nàng không
chớp mắt, ai ngờ lại đột nhiên chống lại ánh mắt Đoan Mộc Bách Nhân làm
cho nàng sợ hết hồn.
Trực giác của nàng nói muốn cúi đầu xuống lại phát hiện gia gia có
điểm không giống, động tác của nàng dừng lại nhìn qua con mắt tràn đầy
hoang mang.
“Tiểu Ngải, gọi cha đi.” Hàn Lạc cười khích lệ, trượng phu nguyện ý nhượng bộ làm cho nàng thật là cao hứng.
Tiểu Ngải trù trừ cắn môi, trước nàng nghĩ tới thiệt nhiều lần giấc
mộng hoàn mỹ an bài hôm nay trở thành sự thật, nàng có cha cũng có
nương, hơn nữa còn là các đồng bạn thích hợp nàng rất vui vẻ nhưng
thoáng chút lại lại …cảm thấy không có vui vẻ như vậy.
Bởi vì tiểu phụ thân nàng thích nhất không có ở đây, mặc dù cha sẽ
hung nàng sẽ nói không để ý tới nàng, nàng vẫn tương đối thích hắn là
cha, thích được cha ôm vào trong ngực, cho dù hai người bọn họ bộ dạng
dù thế nào cũng không giống nhau…
“Chỉ có khi cha không có ở đây thôi.” Tiểu Ngải vẻ mặt nghiêm túc
thanh minh, tim đã hoàn toàn hướng Đoan Mộc Húc nàng mới không dễ dàng
phản bội như vậy.
Nói giống như hắn cầu xin con bé. Đoan Mộc Bách Nhân nhíu mày… cái gì cũng còn chưa kịp nói, ánh mắt khẩn cầu của thê tử đã tới đây, làm cho
hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhớ hắn – Đoan Mộc Bách Nhân là người ra sao ? Hắn mới khinh thường
cùng tiểu nữ oa này so đo, chỉ là con mắt thâm thúy xẹt qua một cái
nhận ra ánh quỷ mị - dưỡng nữ không ngoan là tội lỗi của kẻ làm cha,
đứa nhóc nhà mình còn nhỏ tuổi đã muốn làm cha nên vì thế phải trả giá
thật lớn.
Món nợ này hắn nhớ kỹ.
” Không thành vấn đề.” Đoan Mộc Bách Nhân hào phóng đáp ứng, không làm cho thê tử phát hiện đáy mắt hắn mơ hồ chớp động quỷ quyệt vui vẻ.
“Cha ~~” tiểu Ngải lúc này mới lộ ra nét mặt tươi cười tuy ít ôm
nhiệt tình, tặng kèm cái cười ngọt ngào cùng tiếng làm nũng kéo dài đều
thể hiện nàng tràn đầy thành ý.
Tiểu Ngải cũng không hiểu được, lúc này mình trẻ người non dạ lại bởi vì một câu nói kia của nàng sẽ gây ra mầm tai hoạ cho tiểu phụ thân.
Đoan Mộc Bách Nhân người nào chọc không được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT