Ôn Thuấn
đang ngồi xổm đóng gói mấy thứ, nghĩ là có khách đến, cô vội đứng lên
phủi bụi trên tay, vừa xoay người lại vừa nói: “Thật xin lỗi, cửa hàng
chúng tôi đã ngừng kinh doanh, mời ……” Lời còn chưa nói hết, nhìn thấy
người kia cô đã thật sự nói không nên lời nữa, chỉ biết che miệng khó có thể tin nổi, ngây ngốc đứng bất động nơi đó.
Cận Thiếu
Triết một thân quần áo giản dị, thoải mái, tuấn lãng phóng khoáng đứng
nơi cửa, đôi mắt tựa biển sâu thâm tình nhìn Ôn Thuấn, ôn hòa mà tươi
cười: “Sao vậy? Ngay cả tôi cũng không hoan nghênh sao?”
Ôn Thuấn
thất thần nhìn cái người mà hai năm qua cô ngày đêm thương nhớ, nước mắt nhịn không được mà tuôn rơi, một câu cũng không nói nổi.
Cận Thiếu
Triết nhếch miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại mang theo chút ảo
não: “Thì ra chị vẫn là không muốn nhìn thấy tôi sao, vậy tôi vẫn là nên đi thì tốt hơn.” Vừa dứt lời, anh đã xoay người làm bộ muốn đẩy cửa ra, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên lại tiết lộ hết tâm tư anh rồi.
Sau đó, anh bị Ôn Thuấn từ phía sau ôm chặt lấy.
Ôn Thuấn tựa mặt mình vào tấm lưng ấm áp của anh, miệng hàm hồ nghẹn ngào mà nói:
“Thiếu Triết, đừng đi, không cần rời tôi đi nữa…….” Vừa thấy Thiếu Triết xoay người, cô lại không khỏi nhớ tới bóng dáng hững hờ rời đi của anh
khi ấy, trong lòng hoảng hốt vô cùng. Thấy anh vẫn trầm mặc như vậy, Ôn
Thuấn lại nhịn không được, hít hít mũi, lại oai oán gọi một tiếng:
“Thiếu Triết?”
Cận Thiếu Triết bỗng dưng cầm lấy hai bàn tay đang ôm bên hông anh, mười ngón đan vào nhau.
“Ôn Thuấn, giáo sư bên đó hy vọng tôi tiếp tục học lên cao…..”
“Tôi mặc kệ nhiều thứ như thế, không cho cậu đi nữa!”
“Ôn Thuấn, tôi so với chị nhỏ hơn ba tuổi…….”
“Cậu không có nghe nói qua sao? Nữ đại tam, bão kim chuyên* sao, có tôi ở đây, cậu nhất định có thể thăng chức rất nhanh!”
(Nữ đại
tam, ôm kim chuyên*: Theo quan niệm của người TQ, lấy vợ hơn tuổi thì
tốt, người ta còn làm thơ về chuyện này, ta tìm được ở một trang của ty
nào đó đã giải thích cái này tôi, tạm mạn phép trích một chút, còn dài
lắm
“Nữ đại nhất, bão kim kê,
Nữ đại nhị, kim mãn quán,
Nữ đại tam, bão kim chuyên”
Tạm dịch:
“Nữ hơn một, ôm gà vàng;
Nữ hơn hai, vàng đầy hũ;
Nữ hơn ba, ôm gạch vàng;”)
“Vậy chị sẽ không lại mạc danh kì diệu (không hiểu ra sao cả, không thể nói rõ được) mà trốn tránh tôi nữa chứ?”
“Khi đó tôi ngớ ngẩn, cậu hãy tha thứ cho tôi.”
“Được, tha thứ cho em.” (Meott: phù, gian nan mãi mới đến bước này, mạn phép cho ta đổi xưng hô từ bây
giờ, chứ TQ họ chỉ có “ta”, “ngươi” thôi chứ không lằng nhằng như VN
mình J)
Cận Thiếu Triết xoay người, khẽ thở dài một tiếng, gắt gao ôm Ôn Thuấn vào lòng, giờ khắc này, anh như có được cả thế giới.
Hai năm, suy nghĩ hai năm, nhung nhớ hai năm, hai nửa vòng tròn rốt cục hợp lại thành một vòng tròn hoàn chỉnh.
Buổi tối.
“Cái gì? Anh, anh nói đã mua cửa hàng hoa này rồi sao?” Ôn Thuấn trợn mắt há hốc mồn, kinh ngạc nhìn anh mà lớn tiếng nói.
Cận Thiếu
Triết vừa tức vừa buồn cười, véo nhẹ chóp mũi cô, lại đem cô ôm vào
trong ngực, trầm ổn mỉm cười: “Sao nào? Không được sao?”
Ôn Thuấn vẫn còn đang bị khiếp sợ vây quanh, lại còn ngây ngốc đần độn hỏi: “Anh có
nhiều tiền vậy sao?” Nơi này gần các trường đại học, chẳng những gần mặt đường chính lại còn gần trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng nhà, cửa
hàng này ít nhất cũng mấy chục vạn.
Cận Thiếu
Triết cụng trán cô, bình tĩnh nói: “Em còn nói mình không phải đứa ngốc
nữa sao? Anh ở nước ngoài học hành đồng thời cũng làm việc nữa, tích góp cũng đủ mua được nơi này. Bằng không em nghĩ là anh lấy ở đâu ra? Có ai như em đâu, tự cho mình là đúng, tự cho mình biết cái gì tốt với người
ta.”
Vừa nghe anh nhắc lại chuyện xưa, Ôn Thuấn lại cúi đầu càng thấp, chuyện này rõ ràng là cô hồ đồ đến cực điểm, tự mình suy diễn rồng phượng (Kat: tức là chị ấy quá nghiêm trọng hóa vấn đề), tự hành hạ lẫn nhau đến hai năm.
“Em, em……..” Ôn Thuấn lắp bắp mấy chữ.
“Em cái gì? Nói em ngốc em cứ thừa nhận đi!”
Ôn Thuấn bị
chế nhạo xấu hổ vô cùng, khẽ cắn môi chuyển chủ đề: “Nghe nói nước ngoài mĩ nữ rất nhiều, anh có thông đồng với ai không đấy? Mau nhanh chóng
khai ra!”
Cận Thiếu
Triết trầm tư một chút, tươi cười đến sáng lạn: “Chuyện này……. Đúng thật là phụ nữ bên đó đẹp thật. Nhưng chẳng lẽ chỉ mình em có Phạm Vân Đình
để ngụy trang, nhưng không cho phép anh thích người con gái khác sao? Em đây chính là chỉ cho phép quan lại phóng hỏa, mà không cho dân chúng
đốt đèn nha, hừ!” Lời nói của anh thành công đánh bẹp khí thế của Ôn
Thuấn.
Ôn Thuấn
vươn tay bóp cổ anh, thẹn quá hóa giận sẵng giọng: “Anh còn dám nói, anh còn dám nói……” Cô đột nhiên nhớ tới điều gì, chợt lạnh lùng nhướn mi
ngạo nghễ hỏi lại anh: “Tại sao anh lại biết việc ngụy trang đó.”
“Chuyện này……” Cận Thiếu Triết do dự một chút, đang nghĩ không biết có nên bán đứng chính bản thân mình hay không.
Sự thật không phải là anh vụng trộm thăm hỏi tình hình của cô suốt hai năm nay sao?
Còn có thể là gì khác chứ?
“Chuyện này cái gì? Ô….ưm …..ưm…”
Trực tiếp dùng nụ hôn khép miệng cô lại.
Đêm nùng tình.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT