(Khiên Ngưu: Khiên là dắt, ngưu là trâu là vì có người dùng vị thuốc này khỏi bệnh, dắt trâu đến tạ ơn người mách thuốc. Hắc sửu là chỉ hạt màu đen, bạch sửu là hạt màu trắng.

-Tên Khác:

Bạch Khiên Ngưu, Bạch Sửu, Bồn Tăng Thảo, Cẩu Nhĩ Thảo, Giả Quân Tử, Hắc Ngưu, Hắc Sửu, Nhị Sửu, Tam Bạch Thảo, Thảo Kim Linh, Thiên Gìa (Trung Quốc Dược Học Đại Từ Điển), Bìm Bìm Biếc (Việt Nam), Lạt Bát Hoa Tử.

-Tên Khoa Học: Semen Pharbitidis.

-Họ Khoa Học: Họ Bìm Bìm (Convolvulaceae).

-Mô Tả:

Dây leo bằng thân quấn, thân mảnh, có lông. Lá 3 thùy nhẵn và xanh ở mặt trên, xanh nhạt và có lông ở mặt dưới, dài 14cm, rộng 12cm, cuống dài 5-9cm. Hoa màu hồng tím hoặc lam nhạt. Quả nang, hình cầu nhẵn, có 3 ngăn, 2-4 hạt, 3 cạnh lưng khum, 2 bên dẹt nhẵn nhưng ở tễ hơi có lông, màu đen hoặc trắng tùy loại.

-Tác Dụng:

+Trục thủy, trục đờm ẩm, diệt giun, tiêu tích, thông trệ (Trung Dược Học).

+Lợi đại tiểu tiện, trục thủy, tiêu đờm (Đông Dược Học Thiết Yếu).)

oOo

Cận Thiếu Triết ngồi trên xe Lăng Tuấn, dọc trường đi trầm mặc không nói câu gì, ánh mắt lo lắng, trán nhăn hết lại. Cậu vẫn chống tay lên cửa xe, nghiêng người nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài đến xuất thần, Lăng Tuấn mấy lần định mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn theo gương chiếu hậu thấy khuôn mặt lãnh đạm không muốn nói chuyện kia của cậu, cũng vô cùng thức thời mà không dám lên tiếng nữa, chuyên tâm lái xe tới bệnh viện.

Đến bãi đỗ xe, Cận Thiếu Triết cũng không chờ Lăng Tuấn dừng xe cho cẩn thận, đã một mình mở cửa xuống xe chạy đến thang máy lên thẳng tầng Ôn Thuấn đang nằm.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở, khi cậu vội vàng qua hành lang gấp khúc, nhìn thấy xa xa Cao Nhã Huệ và mấy người đứng đó, vì thế, bước chân lại càng nhanh hơn chạy tới.

Trên băng ghế đợi, Hạ Tư Hiền gục trong lòng bạn trai Lô Bằng Vũ thút thít khóc, vẫn áy náy chỉ trích bản thân: “Đều do em, nếu em để ý lời nói của cô ấy, Tiểu Thuấn cũng sẽ không như vậy…….”

Lô Bằng Vũ gắt gao ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô trấn an: “Được rồi, em cũng là vì không biết nên mới như vậy, đừng tự trách mình nữa, hiện tại Tiểu Thuấn cũng không có việc gì?” Lô Bằng Vũ cũng ở cùng bọn họ lâu ngày, nên cũng rất biết nghe lời gọi Ôn Thuấn là Tiểu Thuấn.

Nghe thấy hai người đó nói với nhau, trong lòng Cận Thiếu Triết vô cùng căng thẳng, toàn thân lạnh toát, chẳng lẽ cô ấy có chuyện gì sao?

Cao Nhã Huệ cũng vừa khéo nhìn thấy cậu khẩn trương như thế, đành nhợt nhạt mỉm cười, rất hiểu ý mà giải thích: “Đừng quá lo lắng, cô ấy vừa mới ngủ, đợi chút nữa cậu có thể vào thăm được rồi. Bác sĩ đã chẩn đoán qua, hẳn là viêm ruột thừa cấp tính, có điều phát hiện kịp thời, làm phẫu thuật nhỏ là sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà cô ấy vẫn la hét không muốn nằm việc, còn luôn gọi tên cậu, cho nên bọn tôi mới vội vã tìm cậu như thế, không quấy rầy đến việc của cậu đấy chứ?”

“Không có. Tôi…… không thể lập tức nhận điện thoại của cô ấy, nếu không cũng sẽ không thành ra thế này.” Cận Thiếu Triết hối hận tự trách, ánh mắt nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, nhìn Ôn Thuấn đã im lặng ngủ say.

“Ôi chao, thôi được rồi, cậu đừng có giống như Tư Hiền ngồi tự trách như vậy được không? Chúng ta đều là đúng lúc có việc, không nhận được điện thoại của cô ấy, muốn trách móc, thì chúng ta đều có trách nhiệm cả!” Cao Nhã Huệ vỗ vỗ vai cậu an ủi.

“Không phải mấy người đưa cô ấy vào viện sao? Vậy là ai?” Cận Thiếu Triết thất kinh hỏi lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, bọn họ vậy mà đều cùng lúc không phát hiện ra cô ấy không ổn?!

“Nhã Huệ!” Lúc này, phía sau có một giọng nam rất dễ nghe gọi tên Nhã Huệ.

Cao Nhã Huệ quay đầu lại, thấy người vừa tới liền nở nụ cười, quay sang Cận Thiếu Triết nói: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, là Vân Đình đưa Tiểu Thuấn đến bệnh viện, lần này thật đúng là rất biết ơn anh ấy!”

Cận Thiếu Triết nghe Nhã Huệ nói xong, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt. Bỗng nhiên cảm thấy có chút không cam lòng, dường như mỗi lần Ôn Thuấn cần giúp đỡ gì, người ở bên cô ấy đều không phải là mình, mà lại luôn là người trước mắt này.

Phạm Vân Đình tóc ngắn gọn gàng, thân hình cao lớn, một thân tây trang màu đen cắt may khéo léo toát ra khí thế bức người. Có điều anh ta cũng không hề cao ngạo gì, nhìn thấy Cận Thiếu Triết cũng lịch sự mỉm cười, sau đó nói với Cao Nhã Huệ: “Vừa rồi tôi đã hỏi qua bác sĩ rồi, việc giải phẫu hẳn là không có vấn đề gì quá lớn, huống hồ anh ta là học trưởng thời đại học của tôi, y thuật rất cao, mọi người đừng quá lo lắng.”

“Tiểu Thuấn vừa mới ngủ rồi, tôi thay cô ấy cảm ơn anh!” Nhã Huệ mỉm cười nói với anh ta, sau đó giới thiệu với Cận Thiếu Triết: “Vị này là Phạm Vân Đình, anh ấy nói vừa đúng lúc nhận được điện thoại của Tiểu Thuấn, lại thấy đối phương không nói câu nào, cho nên liền tới cửa hàng hoa nhìn thử xem, kết quả lại phát hiện Tiểu Thuấn ngất xỉu ở trong cửa hàng, thế nên anh ấy đưa Tiểu Thuấn đến bệnh viện.”

Lúc này, Hạ Tư Hiền đã thôi tự trách cũng đã bước tới, vô cùng cảm kích Phạm Vân Đình đã giúp đỡ.

“Chỉ là nhấc tay chi lao (việc bình thường, chẳng đáng gì, tiện thể ra tay) thôi mà, có lẽ cô ấy làm rơi di động, lại ấn nhầm đến số của tôi, vừa kịp đến đúng lúc nên chưa có vấn đề gì, cũng coi như may mắn. Huống hồ tôi với Ôn tiểu thư cũng coi như là có duyên, không cần cảm ơn tới cảm ơn lui khách khí như vậy, mọi người đều là bạn bè cả phải không?” Phạm Vân Đình tươi cười mê người, không chút nào tự kể công.

Sau đó mọi người lại lịch sự hàn huyên một hồi, có điều tâm tư Cận Thiếu Triết hoàn toàn không để ở đây, thoạt nhìn bề ngoài thì coi như bình tĩnh, nghe thấy Ôn Thuấn không có việc gì, cũng an tâm một chút, nhưng là có thứ tình cảm không nói lên lời cứ cuồn cuộn trong lòng. Cậu tự trách mình không làm được như chính mình đã tự hứa hẹn, không chăm sóc cô cho tốt, hai ngày nay đã biết cô ấy có chút không thoải mái, nghĩ đến là bệnh dạ dày cũ lại tái phát, chỉ dặn dò cô ăn cơm cho đúng giờ, lại không chu toàn đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, nếu hôm nay không có Phạm Vân Đình, cô ấy sẽ thế nào? Cậu không dám nghĩ đến, thật sự không dám nghĩ…….

“Tôi…… muốn vào thăm cô ấy……” Cận Thiếu Triết nói, có điều giọng nói của cậu có chút ấm ách chua sót, ánh mắt ảm đạm tối sầm, tràn đầy lo lắng.

“Cũng tốt, cô ấy vẫn luôn la hét tên cậu, thấy cậu, có lẽ cô ấy sẽ an tâm hơn mà ở lại đây.” Cao Nhã Huệ nghĩ ngợi nói.

Nghe cô nói vậy, trong lòng Cận Thiếu Triết thấy rất ấm áp, có thật là cô ấy cho rằng mình là người có thể để cô ấy dựa vào hay không? Cậu quay sang gật đầu với mấy người kia, liền nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh, chậm rãi bước vào, động tác rất nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức người đang ngủ bên trong.

Ngoài cửa, Phạm Vân Đình có vẻ áy náy nói lời từ biệt với bọn họ: “Công ty còn có chút việc chưa làm xong, tôi đành đi trước, không thể ở lại chờ Ôn tiểu thư tỉnh lại được, nhờ mọi người thay tôi hỏi thăm một chút.”

“Được rồi, chắc anh cũng đã lỡ không ít việc, nên mau chóng trở lại đi!” Nhã Huệ hiểu biết trả lời. Cô biết Phạm Vân Đình là nhân vật lớn, công ty vừa mới nổi lên trong giới, công việc rất bận rộn, có thể thu xếp công việc để giúp đỡ thế này là đã rất khó rồi.

“Nếu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ cũng đừng khách khí, cứ gọi điện cho tôi, tôi đi trước vậy, hẹn gặp lại!” Phạm Vân Đình phất tay nói lời từ biệt với bọn họ xong liền xoay người rời đi, vừa đi vừa xốc lại cổ áo, điện thoại trong túi liên tục vang lên, thư kí của anh có lẽ đã tìm anh sắp điên mất rồi.

“Được! Tạm biệt! Liên lạc sau!” Mấy người bọn họ cũng nói lời tạm biệt với anh.

Hạ Tư Hiền nhìn theo bóng dáng anh ta, vẻ mặt vô cùng sùng bái, lôi kéo Nhã Huệ dò hỏi: “Wow, đúng là người đàn ông tốt nha, chín chắn lại có sức hấp dẫn! Sự nghiệp thành công, lại còn ôn nhu săn sóc như vậy. Nhã Huệ, anh ta có bạn gái chưa?” Tư Hiền vốn là người bát quái (nhiều chuyện, tán gẫu) nhất trong số bọn họ.

“Sao nào? Xem ra em không thèm để anh vào mắt phải không? Lại có thể ở trước mặt anh mà ca ngợi người đàn ông khác?” Lô Bằng Vũ ở bên người cô không phục, đưa tay kéo cô vào lòng, giả bộ ghen.

“Aizz! Anh là tốt nhất quả đất mà! Thật là, sao lại ăn dấm chua cơ chứ?” Có điều Hạ Tư Hiền cũng rất hưởng thụ loại liếc mắt đưa tình này, cười tủm tỉm dựa vào lòng Lô Bằng Vũ, rất là ngọt ngào.

Cao Nhã Huệ không chịu nổi nữa, trợn mắt nói: “Chuyện xấu đào hoa của anh ta thì cũng không ít, có điều nói đến bạn gái chính thức thì đến nay còn chưa thấy, vẫn là trái tim lãng tử còn phiêu bạt nha…..”

Nghe thấy thế, Hạ Tư Hiền ái muội phán đoán: “Cậu nói xem, anh ta có phải là đối với Tiểu Thuấn có tâm tư gì khác không? Nếu không tại sao lại tận tâm tận sức đến thế? Huống hồ Tiểu Thuấn tại sao lại có số điện thoại của anh ta, có phải hay không là……” Nhìn bộ dạng cô phân tích đạo lí rõ ràng như thế, làm như là có thật vậy.

“Cậu đừng có đoán mò nữa đi, lần trước ở tiệc khai trương, tớ có giới thiệu bọn họ quen nhau mà. Thật là, cậu cả ngày chỉ biết nghĩ ngợi này nọ xem có đúng không, chẳng có chuyện gì đứng đắn hết, không hiểu sao Bằng Vũ có thể chịu được cậu chứ?” Cô buồn cười véo mũi của Tư Hiền, vô cùng đồng tình với Lô Bằng Vũ mà nói: “Bằng Vũ, cám ơn anh đã dám dũng cảm không sợ mà tiếp thu kẻ nhàm chán thiếu nữ tính này, làm giảm bớt tỉ lệ số người bị cô ấy đầu độc!”

“Gì? Nhàm chán thiếu nữ tính…….” Tư Hiền nheo mắt vẻ nguy hiểm, vẻ mặt uy hiếp giật giật cánh tay Bằng Vũ.

“Anh vô cùng hân hạnh!” Lô Bằng Vũ cười nói.

“Ai, đúng là oan gia quấn quýt lấy nhau mà!” Nhã Huệ lắc đầu, sau đó lại tiếp tục nói: “Có điều….. Tư Hiền, cậu có phát hiện không, lần này Ôn Thuấn phá lệ không gọi tên Lạc Phàm, mà luôn kêu tên Thiếu Triết.”

“Đúng vậy, tớ cũng thấy rất kì quái.” Nghe Nhã Huệ nói vậy, Tư Hiền cũng vô cùng đồng cảm.

“Aiz…… Tớ thật lòng hi vọng, Thiếu Triết thực sự có thể giúp Tiểu Thuấn thoát khỏi đoạn kí ức kia, bắt đầu cuộc sống mới.” Nhã Huệ có vẻ cảm khái.

“Ừm! tớ cũng vậy!”

“Hai người đang nói chuyện bí hiểm gì thế? Anh nghe chẳng hiểu gì cả?” Vẻ mặt Lô Bằng Vũ mờ mịt hỏi. Nghe hai cô đối thoại qua lại, dường như là có chuyện gì quan trọng mà anh không biết.

Tư Hiền lại ra vẻ thần bí hỏi: “Anh muốn biết?”

Lô Bằng Vũ gật đầu, ưu điểm lớn nhất của anh chính là vô cùng tò mò. =))))

Nhã Huệ chỉ biết thở dài: “Nếu muốn nói đến chuyện này, thì phải kể lại một đoạn chuyện xưa rất dài…….”

****

Cái tên Ôn Thuấn, thật ra không giống như mọi người vẫn đoán, tức là “ôn nhu lễ phép nghe theo”, mà ý là theo chữ “Thuấn”, hàm nghĩa là “Tức thì, trong nháy mắt”. Bởi vì cha mẹ Ôn Thuấn là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu, tình yêu sét đánh v…v…) mà kết hôn, điều này cũng là hiếm ở thời đó.

Viên Hi_mẹ cô vốn là một ca sĩ đường phố, quen biết cha cô là Ôn Cẩm chưa đầy một tháng đã kết hôn. Ôn gia vốn dòng dõi thư hương, vốn dĩ không tán thành hôn sự này, cảm thấy hai người họ không môn đăng hộ đối, nhưng vì hai người cố chấp yêu nhau nên cũng không có cách nào ngăn cản.

Gia đình nhỏ này một hai năm đầu vẫn là ngọt ngào, hạnh phúc, chính là từ sau khi Ôn Thuấn ra đời, mọi việc lặt vặt trong gia đình đều dồn hết lên người Viên Hi, vốn tính lãng mạn, nghệ sĩ, khiến bà không thể chịu được cuộc sống lo lắng củi gạo, dầu mỡ, cùng chồng và con gái sống qua ngày. Dần dần, mối quan hệ giữa hai vợ chồng xuất hiện vết nứt, vài ngày là lại cãi nhau, cuối cùng cũng ly hôn, năm ấy, Ôn Thuấn cũng chỉ mới ba tuổi.

Người nhà họ Ôn đối với Ôn Thuấn cũng không coi là ghét bỏ, chính là ôn hòa, bình thường, Ôn Cẩm trong lòng tuy rằng cũng rất thương đứa con gái này, nhưng cứ nghĩ đến vợ cũ của mình nhẫn tâm đến thế, lại nhịn không được mà lạnh nhạt với con. Sau khi Viên Hi rời quê hương, nghe nói đã cùng một Hoa Kiều tái hôn rồi xuất ngoại, Ôn Cẩm rất tức giận, cũng theo sự an bài của người nhà, cưới một người vợ là giáo viện tiểu học, không đầy hai năm lại sinh được một cậu con trai. Mọi người trong Ôn gia, bao gồm cả Ôn Cẩm đều dời mọi tình thương sang người đứa nhỏ này, Ôn Thuấn ngày càng trở nên cô độc, côi cút. Cô cũng dần trở nên lạnh lùng, không làm bài tập, trốn học, thật ra cũng chỉ là mong mọi người lại chú ý đến mình một chút, nhưng lại không như mong muốn, mối quan hệ với người trong nhà lại trở nên càng căng thẳng hơn.

Đầu tháng ba năm đó, Lạc Phàm đã xuất hiện.

Thân thể anh vốn không tốt, nghỉ học đến nhà cũ của ông nội dưỡng bệnh, nên gặp được Ôn Thuấn luôn trốn học đến ngọn đồi nhỏ phía sau nhà ông nội anh, hai người nhanh chóng trở thành bạn bè, sự ôn nhu của Lạc Phàm cũng từ từ gỡ bỏ được khúc mắc của Ôn Thuấn.

Lạc Phàm nói với Ôn Thuấn, một sinh mệnh vốn không thể thiếu ánh mặt trời. Rõ ràng là thân thể bệnh tật, nhưng khuôn mặt luôn nở nụ cười, lạc quan trải nghiệm mỗi ngày, anh luôn nói, chỉ cần còn sống, còn có hy vọng, không nên vội vàng bỏ cuộc. Chính Lạc Phàm đã kéo Ôn Thuấn ra khỏi vũng bùn, người anh này đối xử với Ôn Thuấn so với người nhà cô thì tốt hơn gấp bội, anh dung túng cô làm nũng, nghịch ngợm, dạy cô đọc sách, cổ vũ cô tiến về phía trước, cho cô dũng khí tiếp tục cuộc sống, khiến cô có thể tự tin bắt đầu cuộc sống mới.

Đáng tiếc, một Lạc Phàm kiên cường làm cảm động được Ôn Thuấn, nhưng lại không cảm động được ông trời, bệnh tình của anh ngày một chuyển biến xấu, khuôn mặt luôn sáng lạn tươi cười kia từ từ gầy yếu, tái nhợt, thiếu sức sống.

Ôn Thuấn sau lưng anh khóc một lần lại một lần, hận bản thân mình bất lực.

Vào một ngày mưa dầm liên miên, Lạc Phàm đã ra đi, lời cuối cùng anh nói với Ôn Thuấn chính là: “Tiểu Thuấn, em nhất định phải sống cho thật tốt, thật hạnh phúc, anh ở trên trời sẽ phù hộ cho em.”

Ôn Thuấn vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, là mùng 10, khắc vào tận xương.

Điều này vĩnh viễn trở thành nỗi đau trong lòng cô, một người đối với cô tốt như vậy, vì cái gì lại không thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh cô?

Sau đó cô cùng rất nghe lời, chăm chỉ học xong đại học, chăm chỉ làm việc, ăn uống ngủ nghỉ đều tốt, chỉ là, cuộc sống cứ đơn độc, nhàm chán không có mục tiêu như thế.

Cho nên khi cô gặp được Cận Thiếu Triết, giống như thấy lại bản thân mình năm đó, lãnh đạm như nhau, cô độc như nhau. Giúp cậu, cũng giúp chính bản thân cô.

Có lẽ quen nhau, hai người vốn cũng sẽ không biết, bản thân mình rồi sẽ có vị trí thế nào trong lòng đối phương, cũng sẽ không biết, yêu, thì ra lại có thể sâu nặng đến thế, có thể trầm lắng đến thế.

Đơn giản là vì có nhau, mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play