Bị xem là tên trộm đả kích rất lớn đến Dụ Hoằng Băng, cô chán nản lánh mặt mình đi nơi khác, không muốn gặp bất cứ kẻ nào, ngay cả gặp mặt Mạnh Tấn Bang cô cũng không chịu nổi. Cho dù anh nói rất tin tưởng cô, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ. Anh luôn được mọi người tôn trọng, mà cô lại khiến anh mất mặt như vậy. Cô thật hối hận, nếu sớm biết sẽ sinh ra loại chuyện khó xử này, cô sẽ không đi theo anh, không những đẩy bản thân mình lâm vào cảnh bây giờ, lại còn tổn hao danh dự của anh. Về phần Mạnh Tấn Bang, cần tín nhiệm anh đều có, cần an ủi anh cũng nói rồi, nhưng cô vẫn để tâm đến chuyện vụn vặt này, dù sao cô cũng là người có liên quan chính đến việc ấy, là người trực tiếp chịu đựng đả kích này, không phải người ngoài nào cũng có thể cảm nhận được.

Sự tin tưởng của anh đối với Hoằng Băng hoàn toàn phát ra từ tận đáy lòng, mà sợi dây chuyền được tìm thấy từ trong túi áo khoác của cô cũng là sự thật, anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó rất khác thường trong việc này, nhưng mà cố gắng cỡ nào cũng không điều tra ra được, lòng anh tràn ngập một cảm giác bất lực, đồng thời cũng không ít đau thương.

“Đại ca, đã ba ngày rồi mà Hoằng Băng vẫn không tới!” Trừ bỏ Mạnh Tấn Bang, Tiểu Khang là người tuyệt đối tin tưởng vào nhân cách của Dụ Hoằng Băng, hơn nữa hôm nay mọi người tăng ca, lượng công việc của cậu cũng gia tăng, càng mong mỏi tưởng niệm đến sự quan tâm ân cần của Dụ Hoằng Băng.

“Tôi biết, tôi có đi tìm cô ấy nhưng cô không muốn gặp tôi, còn cố tình chạy đến ở nhờ nhà chị hai để tránh mặt, tôi không biết phải làm cái gì bây giờ!” Mạnh Tấn Bang chán nản cắn miếng sôcôla, tâm tình không bình tĩnh, một chút linh cảm cũng không có, cả ngày vò đầu bứt tóc, ngay cả cơm thậm chí cũng ăn không vô. Không phải tình cảm bọn họ có vấn đề, cũng không phải họ cãi nhau, mà là Hoằng Băng không thoát khỏi được ngõ cụt của chính cô, cục diện bế tắc như vậy phải làm sao phá vỡ đây? Anh biết lâm vào tình huống hiện tại, bức cô cũng không hữu dụng, cho nên đành phải đợi qua một thời gian tâm tình cô tốt hơn, cô sẽ nghĩ được thông suốt.

“Nếu tôi ở trước công chúng bị người khác vu cho là kẻ trộm, tôi cũng sẽ không muốn ra ngoài.” Á Á đang vừa ăn vặt vừa xem tivi đột ngột lên tiếng, có thể nhận thấy tâm trạng của Dụ Hoằng Băng khẳng định là ấm ức, buồn rầu, trở thành vết thương trong lòng. Mạnh Tấn Bang khi trở về đã đem chuyện ngày đó kể lại cho bọn họ, mọi người đều cảm thấy một Dụ Hoằng Băng với cá tính ấm áp và lương thiện không có khả năng làm như vậy, cho nên phản ứng đầu tiên của bọn họ tranh nhau lên tiếng bênh vực cô. Vừa nghe lời Á Á nói, lòng Mạnh Tấn Bang lại nổi lên một trận cuồng phong đau đớn mãnh liệt, anh vội cầm lấy di động gọi Dụ Hoằng Băng, nhưng vẫn không có người trả lời như cũ.

“A, tin tức giải trí hôm nay đang nói về hậu trường quay phim của bộ kịch thần tượng chúng ta biên đạo.” A Khoan là người nghe thấy phần giới thiệu chương trình trước quảng cáo đầu tiên, nên vội la lớn thông báo cho mọi người biết.

“Đó không phải là ngày xảy ra cái chuyện kia sao?” Đại Văn vội bưng đồ ăn di chuyển lại gần.

Mọi người vô thức cũng tiến đến gần TV hơn, cả bọn ngồi xuống xếp lớp trật tự, bắt đầu dò xét điều tra, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Bọn họ chỉ thỉnh thoảng mới chú ý đến các tin tức liên quan đến tác phẩm do mình biên kịch, nhưng hôm nay đặc biệt rất chuyên tâm chủ yếu là vì muốn xem lại những cảnh đã quay, thông qua nó tìm kiếm một số dấu vết còn sót lại. Chỉ một lát sau khi quảng cáo chấm dứt, tiết mục cũng khởi màn, người dẫn chương trình niềm nở chào hỏi mấy câu, rồi bắt đầu phát ra những đoạn ghi hình hậu trường của vở kịch thần tượng, các phóng viên nhiếp ảnh lao vào phỏng vấn hỏi thăm một số diễn viên đang ngồi nhàn rỗi, sau đó dẫn chương trình nhại theo chế lại mấy lời bộc bạch đó để gia tăng thêm chút thú vị của chương trình.

Mọi người chăm chú xem rất kĩ, bỗng nhiên phát hiện ở phía xa xa đằng sau màn ảnh có một người phụ nữ đang hành động rất quỷ dị, cô ta ngó nghiêng xung quanh bốn phía, rồi nhanh chóng đưa tay ra mò mò cái gì đó, cuống quýt cầm lên bỏ vào túi xách tay, rồi đứng dậy nhanh chóng rời khỏi khu vực ống kính.

“Đợi chút, không phải đó là Phan Ny sao?” Á Á nhảy dựng lên, chỉ vào tivi.

“Hình như vậy.” Mạnh Tấn Bang trả lời, đồng thời ngẫm nghĩ hình như hình ảnh anh mới thấy có điều gì đó không đúng.

“Hỏng rồi, không thể phóng to hình ảnh, dường như cô ta vừa mới cầm cái gì đó thì phải?” Á Á thận trọng nhận xét. Tiểu Khang đề nghị: “Chờ lúc chương trình phát lại rồi phóng to lên.”

“Hoằng Băng có nói lúc tôi ngồi nói chuyện với Triệu Ca trên xe, Phan Ny rất là nhiệt tình dẫn cô ấy đi tham quan khắp nơi…” Mạnh Tấn Bang càng nghĩ càng thấy bất thường, có một tiếng nói mơ hồ vang lên trong lòng anh, chuyện này tám phần có quan hệ tới Phan Ny. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều nghĩ quá trình ghi hình lúc nãy là manh mối cực kì quan trọng.

“Tôi không thể chờ tới lúc phát lại được, đoạn băng không bị cắt nối sẽ tìm ra được nhiều hình ảnh then chốt hơn, bây giờ tôi lập tức đi nghiên cứu đoạn băng gốc.” Mạnh Tấn Bang cầm chìa khóa xe và di động, đi ra cửa nhanh như chớp. Người phụ nữ anh yêu chịu oan khuất bao ngày qua, nếu thật có thể tìm được chứng cớ vạch trần sự thật, thì một giây anh cũng không thể đợi được nữa!

Trải qua một phen bôn ba tìm hiểu, Mạnh Tấn Bang cuối cùng cũng lấy được đoạn phim gốc, sau đó anh đem nó trở lại văn phòng cho mọi người cùng xem xét, với kĩ thuật hiện đại của khoa học kĩ thuật, cho dù sửa chữa, phóng đại hình ảnh cỡ nào cũng không ảnh hưởng đến chất lượng rõ nét của đoạn băng, bọn họ cuối cùng cũng xác định được người khởi xướng vụ việc kia là ai.

Sau khi bấm dừng và phóng to hình ảnh rõ ràng nhiều lần, Mạnh Tấn Bang lần nữa liên lạc hẹn gặp mặt với các nhân vật trọng yếu như Triệu Ca, đạo diễn, và Tống Mẫn, tường trình đầy đủ chứng cớ công khai chân tướng mọi việc, chứng minh sợi dây chuyền kia bị Phan Ny lấy đi trong phòng hóa trang, sau đó cô ta cố tình tiếp cận Dụ Hoằng Băng, tốt bụng dẫn đi giới thiệu khắp nơi, rồi thừa dịp không ai để ý, lặng lẽ lén lút đem sợi dây bỏ vào áo khoác cô ấy. “Cho nên bạn gái tôi hoàn toàn là bị vu oan hãm hại, sợi dây chuyền kia không phải cô ấy lấy.”

Thái độ Mạnh Tấn Bang kiên định, rõ ràng kết luận. Tống Mẫn không thể tưởng tượng nổi, lòng đầy căm phẫn. “Thật đáng giận! Sao cô ta lại mưu mô đen tối như thế chứ?”

“Cô ta tại sao phải làm vậy?” Đạo diễn ngờ vực động cơ Phan Ny.

“Tôi nghe nói Phan Ny và anh trước đây từng là một đôi?” Triệu Ca từng trải, lai lịch thâm sâu, tin tức vô cùng linh thông.

“Phải, chuyện đó đã lâu rồi.” Mạnh Tấn Bang đáp, không tính nói nhiều thêm trước tình hình hiện tại.

“Bạn gái cũ gặp bạn gái mới… Đúng là khó trách!” Tống Mẫn bừng tỉnh ngộ, cười cười đầy thâm ý, thiệt đúng là vừa có cơ hội cô ta lập tức gây khó dễ cho đối thủ.

“Nhưng mà như vậy con người cô ấy có phải quá nham hiểm rồi không? Nếu còn tiếp tục phải diễn chung với cô ta, tôi có phần hơi e ngại lo lắng!”

“Triệu Ca, đạo diễn trên nguyên tắc tôi sẽ không làm lớn chuyện này ra, chỉ là tôi vẫn cho rằng cô ta gây nên chuyện xấu này thì nhất định phải chịu chút giáo huấn, tôi không thể chấp nhận một diễn viên như thế góp mặt trong kịch bản mình viết, các người tính lấy lại công đạo cho tôi thế nào đây?” Mạnh Tấn Bang thẳng thắn tỏ rõ lập trường của mình, cho dù không chặt đứt đường sống của Phan Ny thì ít nhất cũng phải để cho cô ta hiểu được tự gây nghiệt thì phải lãnh chịu hậu quả.

“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý, loại diễn viên chuyên gây gió trong giới nghệ thuật thế này cứ hệt như một trái boom hẹn giờ, công ty cũng không thích, về sau kịch bản do anh viết nhất định sẽ không giao vai cho cô ấy, nếu công ty chúng tôi không cần cũng sẽ tận lực tránh xa cô ta, vở kịch vừa mới chụp ảnh lần này sẽ mau chóng thay đổi người khác.” Triệu Ca lên tiếng hứa hẹn, thái độ xử xự thập phần công bằng.

“Được, vậy những việc còn lại giao cho các người xử lý.” Mạnh Tấn Bang gục gặc, rốt cuộc tảng đá to trong lòng cũng nhấc đi được, vứt bỏ được bực dọc lâu nay.

“Biên kịch Mạnh, bạn gái của anh có khỏe không?” Đạo diễn quan tâm hỏi, thầm nghĩ một cô gái nhỏ bé, yếu ớt phải chịu ủy khuất lớn như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Không tốt chút nào, ngày đó sau khi về nhà cho tới bây giờ đều đóng cửa trốn tránh, hoàn toàn không gặp mặt ai.” Nhớ lại hình ảnh oan ức đau khổ của Dụ Hoằng Băng, Mạnh Tấn Bang khẽ thở dài, cảm giác đau lòng khiến ngực anh muốn nổ tung.

“Vậy anh mau báo tin tức tốt lành này cho cô ấy biết đi!” Triệu Ca mỉm cười, anh nhìn ra được Dụ Hoằng Băng giữ địa vị rất trọng yếu trong lòng Mạnh Tấn Bang.

“Nếu cần anh có thể gọi cho tôi, tôi lập tức đến giải thích với cô ấy.” Tống Mẫn mỉm cười đầy thiện ý, cô đoán được vào thời điểm này chính miệng đương sự bị hại như cô chính miệng nói rõ ra thì chắc chắn sẽ thuyết phục hơn nhiều so với bạn trai.

“Cám ơn, vậy tôi đi trước đây.” Chính sự đã được giải quyết, Mạnh Tấn Bang không muốn tiếp tục lưu lại, Hoằng Băng còn đang tự giam hãm mình dưới đáy cốc chờ anh kéo lên, anh phải nhanh chân đi tìm cô, giúp cô đánh tan mây đen u ám tích tụ trong lòng!

Trong phòng khách của nhà họ Nguyên, âm nhạc du dương nhẹ nhàng, bóng đèn mờ mờ ảo ảo, chỉ có ánh trăng sáng rực rọi chiếu vào bên trong, Dụ Hoằng Băng ôm gối nằm trên giường, ngẩn người ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Hiện tại hơn 10 giờ, cũng đã quá trễ, vì thế cô cũng nhốt mình trong phòng từ sớm, ngủ không được mà ngồi dậy cũng không nổi, cô nằm trên giường giống hệt như phế nhân. Đây là nhà của chị hai và anh rể, vì muốn thay đổi tâm trạng tồi tệ của mình, nên cô trốn đến đây ở cũng đã được ba ngày. Cô biết chính mình đang trốn tránh, nhưng không có cách nào khác, bản thân bị vu cáo là kẻ trộm đã không thể chịu nổi, hơn nữa người đàn ông cô yêu lại vì thế mà lâm vào cảnh khó xử, chuyện này cô càng không thể nuốt trôi quên đi. Có lẽ, thời gian có thể tiêu tan đi phần nào sự xấu hổ, cô cũng phải mau mau điều chỉnh lại tâm trạng, dù sao cũng không tiện quấy rầy chị và anh rể được lâu.

“Hoằng Băng, em đã ngủ chưa?” Tiếng Dụ Uyển Điệp truyền đến đồng thời cùng âm thanh gõ cửa. Cắt đứt mạch suy nghĩ, Dụ Hoằng Băng cất giọng đáp lại: “Chuẩn bị ngủ ạ.”

“Mở cửa ra trước đi, chị có chuyện muốn nói với em.” Dụ Hoằng Băng đành phải đứng dậy, khoác hờ bên ngoài áo ngủ rồi ra mở cửa, không nghĩ đến việc cửa vừa mở ra, đằng sau chị gái còn có thêm một người đàn ông…

“Tấn Bang?” Cô kinh ngạc trố mắt hô nhỏ.

“Anh ấy bảo có chuyện gấp muốn nói với em nên chị để anh ấy vào.” Dụ Uyển Điệp mỉm cười, trong lòng như dỡ bỏ được phần nào lo lắng cho em gái.

“Các người cứ nói chuyện, chị sẽ bảo người giúp việc bưng trà vào.”

“Cám ơn.” Mạnh Tấn Bang khách khí gật gù, đi vào trong phòng, tiện tay đóng cánh cửa đằng sau mình lại. “Sao anh biết được nhà của chị em?” Cô khó chịu buồn bực hỏi thẳng ngay vào đề, không nghĩ tới chạy đến đây rồi mà vẫn phải gặp anh.

“Bảo Đế nói cho anh biết.” Anh đau lòng khi phát hiện ra đôi mắt xinh đẹp của cô lúc này sưng lên lại đỏ hoe, chắc chắn mấy ngày nay cô cứ lấy nước mắt để rửa mặt. Cô vô thức chau mày, đứa em gái chết tiệt này đã dặn là không được nói, cô chẳng qua muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút nên mới tới đây.

“Đừng trách em ấy, bởi vì anh nói có chuyện rất quan trọng phải cho em biết, em nghe xong nhất định sẽ phấn chấn trở lại.” Mấy ngày nay thứ anh nhớ nhất là nụ cười ôn nhu đó, anh khẽ ấn cô ngồi xuống giường, rồi tự mình ngồi xuống chiếc ghế xô pha đắt tiền đối diện trước mặt.

“Vui mừng phấn chấn?” Cô hỏi lại, lúc này tiếng gõ cửa chợt vang lên, một người giúp việc bước vào, mang theo tách trà huân y thảo đang còn nóng hổi, sau đó liền trở ra ngoài, cô vội vàng truy vấn, “Anh mau nói, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Em xem cái này trước đã.” Anh lấy bản sao mấy tấm ảnh chứng cớ đưa cho cô xem qua.

“Đây không phải Phan Ny sao? Cô ấy…” Cô chăm chú xem, nghi hoặc lúc đầu mau chóng chuyển thành khiếp sợ.

“Dây chuyền kia là do cô ấy lấy?”

“Đúng. May mắn là bữa đó có vài phóng viên ghi hình lại buổi quay, sau đó tin tức hình ảnh được phát lại trên kênh giải trí, tụi anh vô tình phát hiện được tấm ảnh này.” Anh ôn tồn giải thích rõ nguyên do.

“Em không phải có nói qua cho anh biết là sau khi anh rời đi, cô ta chủ động đến bắt chuyện, kéo tay em đi xung quanh tham quan sao? Anh đoán cô ta đã thừa dịp đó trộm lấy sợi dây sau đó lặng lẽ bỏ vào túi áo của em.” Dụ Hoằng Băng giật mình tỉnh ngộ. Đúng rồi, cô xác định bản thân mình chắc chắn không lấy trộm món đồ đó, người duy nhất tiếp cận cô lúc ấy chính là Phan Ny!

“Vì sao cô ấy phải làm vậy?” Cô cảm thấy thật khó hiểu, rõ ràng mình không hề đắc tội với cô ta!

“Đại khái là ngày đó ở văn phòng công ty cô ta bị đuổi về, không vui vẻ gì, nên mới trút giận trên người em chăng?” Mạnh Tấn Bang đoán, rồi nhún nhún vai nói, “Không biết nữa, dù sao tâm tư của cái loại người này người bình thường như chúng ta sao có thể hiểu được!”

“Mặc kệ thế nào, nhưng dùng phương thức này để hãm hại người khác, có phải có phần hơi quá đáng không?” Cô hiếm khi tức giận người khác, nhưng lần này quả thật không thể nào tha thứ cho Phan Ny.

“Triệu Ca và Tống Mẫn cũng đã biết rõ chân tướng, vai diễn của Phan Ny sẽ đổi người khác, về sau cũng bị liệt vào danh sách diễn viên không thể hợp tác.” Anh nói cho cô rõ biện pháp xử lý của mọi người. “Chỉ cần có thể chứng minh em trong sạch, không phải kẻ trộm thì tốt rồi.” Cô thở dài.

“Tất nhiên là bọn họ cũng phải biết điều đó.” Anh cười, kéo tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

“Có phải tâm trạng đã vui vẻ trở lại không?”

“Phải.” Cô nhoẻn miệng cười tươi, gật gật đầu, lòng như trút được gánh nặng, đồng thời lại có chút xấu hổ với thái độ giận dỗi của chính mình.

“Chúng ta về nhà đi.” Anh hòa nhã dụ dỗ, hoàn toàn khác hẳn hình tượng nóng nảy khi xưa, ma lực của tình yêu quả thật rất mãnh liệt. Cô nhìn anh, lắc lắc đầu. Cách anh nói thiệt là tự nhiên quá nha! Giọng điệu cứ hệt như cô là người vợ bỏ nhà trốn đi vậy.

“Hả? Tại sao chứ?” Mạnh Tấn Bang giật mình, giọng nói vô tình cao lên mấy phân. Nếu cô còn tiếp tục giận dỗi thế, anh có lẽ nên bắt đầu cân nhắc chuyện thẳng tay khiêng cô trở về.

“Về nhà là về nhà ai hử? Phải nói về nhà em mới đúng.” Cô cười, cố ý chỉnh sửa phân cách rõ ràng.

Thì ra là do anh nói sai rồi. Mạnh Tấn Bang bật cười, nhìn cô nói, “Được, được, về nhà em, dù sao nhà của anh cũng là nhà của em mà.” Chỉ cần cô có thể trở lại trong phạm vi gần anh nhất, cho dù cô nói về nhà mình ở lầu hai, nhưng anh vẫn cảm thấy khoảng cách giữa họ rất gần, lòng anh cũng bình tĩnh, yên ổn hơn. Cô thỏa mãn ưng ý, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên cười nhẹ, cười đến mức mí mắt khép chặt lại, bao nhiêu oán giận khổ sổ ủ rũ ban nãy đều bay biến sạch, cả người lâng lâng, tâm trạng cực kì phấn khởi. Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô, bao niềm nhớ nhung mấy ngày nay trong nháy mắt đều hóa thành hương vị ngọt ngào ấm lòng, dâng tràn lấp đầy lồng ngực anh, khiến anh như tan chảy, đắm chìm trong cảm giác đó. Anh khẽ chồm người tới, hái lấy đôi môi cánh hoa mê người kia. Nụ hôn nhẹ nhàng thoáng qua nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm nồng đượm.

“Đã khiến em phải chịu nhiều ủy khuất.” Tạm thời ngừng hôn cô, anh nhẹ nhàng cúi xuống an ủi.

“Em phải nói cám ơn anh mới đúng, cám ơn anh giúp em điều tra rõ ràng, rửa sạch oan khuất.” Cô chủ động ôm lấy anh hôn thật nồng nhiệt, biểu thị lòng cảm tạ của mình.

Cô nghĩ chỉ cần một người đàn ông yêu cô như anh, hết lòng tin tưởng mình thì thật đáng giá, anh mang lại cho cô một cảm giác thật an toàn, khiến cô không còn lo lắng hay sợ hãi bất kì điều gì nữa!

Những ngôi sao nhỏ thưa thớt điểm xuyết trên bầu trời đêm, ánh trăng treo lơ lửng trên cao, tỏa sáng cả đoạn đường về nhà. Khoảng hơn mười hai giờ khuya, sau khi từ biệt Dụ Uyển Điệp, Mạnh Tấn Bang dẫn Dụ Hoằng Băng trở về nhà, nhưng mà Hoằng Băng không thể về nhà mình như ước nguyện, bởi vì người nào đó không tuân thủ lời hứa, chơi xấu chặn đường cô ở lầu một, quấn quít lấy người cô dứt khoát không rời.

“Nhiều ngày không gặp như vậy anh rất nhớ em nha, không muốn nói tạm biệt chút nào.” Mười ngón tay Mạnh Tấn Bang nhanh chóng quắp lấy cô, giọng nói có phần hờn dỗi than phiền.

“Trễ như vậy rồi nên ngủ sớm đi, mai em sẽ xuống tìm anh.” Cô nhìn vào mắt anh rồi cười nhẹ, ẩn chứa đầy tình cảm. Mấy ngày qua tự giam hãm mình, sao cô có thể không nhớ anh được chứ? Chỉ là kiềm nén không nói ra thôi!

“Phải, nên ngủ, nhưng mà…” Anh khom người tới gần bên tai cô, hơi thở ấm áp khẽ phè bên tai cô. “Chúng ta có thể ngủ cùng nhau.”

“A!” Một luồng điện bất chợt xâm nhập khiến cả người cô tê dại, quán tính lui về phía sau né tránh, tim đập loạn nhịp, gương mặt đỏ hồng lên.

“Sao hả? Quyết định như vậy nha!” Anh cười hì hì, không biết xấu hổ tự ý quyết định, vội vàng cầm lấy chìa khóa mở cửa, ôm chặt cô bước vào trong. Bởi vì lúc nãy còn ở nhà chị gái và anh rể của cô, nếu ăn cô ngay tại chỗ thì rất là suồng sã, cho nên mới không dám làm chuyện vượt quá khuôn khổ, nhưng mà cố gắng nhẫn nhịn tới bây giờ, anh sắp muốn bộc phát toàn bộ! Ý đồ của anh quá rõ ràng rồi, Dụ Hoằng Băng liên tục bị lôi vào bên trong, gương mặt thanh tú chín hồng như quả cà chua.

“Anh… Ưm…” Bước vào trong phòng, cô vừa định mở miệng nói, hông cô nhanh chóng bị một lực đạo mạnh ôm chặt lấy, miệng cũng thình lình bị anh phủ lên. Anh mạnh mẽ cuồng nhiệt mút lấy môi cô, đầu lưỡi ướt át bá đạo tiến thẳng vào vòm miệng, nhẹ nhàng tách ra hàm răng của cô, khuấy động trêu chọc chiếc lưỡi hồng phấn non mềm, quấy nhiễu đẩy đưa như đang cùng cô khiêu vũ. Anh hôn đến mức chân cô mềm nhũn ra, cả người vô lực dựa hẳn vào bả vai lớn của anh, để tránh bản thân không bị ngã xụi xuống.

Nụ hôn của anh khiến lý trí của cô bị đánh tan tác, toàn quân mơ hồ đều bị diệt, những lời cự tuyệt ban đầu trong lòng giờ đều quên hết không còn dấu vết. Lửa tình rừng rực bốc cao trong căn phòng yên tĩnh, hai người yêu nhiệt tình không ngừng truyền hơi ấm cho nhau trải qua cả đêm dài rét lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play