Một buổi chiều nghỉ lễ cuối thu, Dụ Hoàng Băng cùng Dụ Bảo Đế nhận lời mời đến Nguyên gia, tụ họp ăn uống với chị hai Dụ Uyển Diệp, người đã lấy chồng trước đó vài tháng. Trên chiếc ban công rộng rãi thoáng đãng bên ngoài phòng ngủ, được thiết kế theo phong cách lắp ghép các vỏ mảnh chai sáng bóng, ba chị em cùng ngồi bên chiếc bàn nội thất nhỏ, tận hưởng những cơn gió thoảng nhẹ nhàng, nhấm nháp ít trà bánh, thủ thỉ nhau nghe những chuyện riêng tư gia đình.

“Chị hai, nhìn chị có vẻ béo ra nha!” Dụ Bảo Đế phát hiện ra việc chị hai vốn dĩ luôn gầy ốm của mình có phần mập ra thì vô cùng hớn hở như thể tìm kiếm ra được một địa lục mới.

“A, em nhận ra được sao?” Dụ Uyển Điệp thừa nhận vòng eo của mình có to lên chút.

“Tất nhiên là em nhận ra được rồi, đây là căn cứ chính xác nhất cho thấy chị đang rất hạnh phúc, đúng không?” Dụ Hoằng Băng nhìn thấy trên mặt chị hai hào quang sáng chói, cô mừng thay cho chị mình, trong lòng cũng thầm cảm thấy hâm mộ.

“Bởi vì chị đang mang thai.” Dụ Uyển Điệp sung sướng chia sẻ tin vui cùng các cô em gái.

“Sao? Thật không? Mấy tháng rồi a?”

“Thật tốt quá, em rất muốn làm dì nha!” Dụ Hoằng Băng và Dụ Bảo Đế vui mừng khôn xiết la lớn, hai người vô cùng hiếu kì về đứa trẻ nên cứ liên tục truy hỏi, đắm chìm trong cảm giác hân hoan chuẩn bị chào đón một sinh mạng mới.

Nói xong chuyện của mình, Dụ Uyển Điệp không quên quan tâm các em gái. “Các em thì sao? Gần đây đang làm gì?”

“Cũng vẫn thế thôi ạ.” Dụ Hoằng Băng mỉm cười trả lời.

“Sao mà giống được, tất nhiên là có cái khác rồi!” Dụ Bảo Đế trêu đùa chị ba, nháy mắt trộm cười.

Dụ Uyển Điệp nhạy cảm phát hiện ra gì đó khác lạ, lập tức hỏi dồn: “A? Hai đứa đang bí mật cái gì, nói ra mau lên!”

“Dưới lầu nhà chúng ta có một hàng xóm mới chuyển đến, anh ấy là một biên kịch gia, hiện tại chị ba rất là thân thiết với người ta nha, nếu không phải chị ấy rãnh rỗi chạy xuống lầu một, thì người ta cũng tiện dịp rảnh chạy lên nhà chúng ta.” Dụ Bảo Đế trở thành sứ giả đưa tin, nghiêm chỉnh báo cáo toàn bộ lại với chị hai.

“Bảo Đế, đừng nói hươu nói vượn.”

Thấy ánh mắt chị hai chăm chú dán chặt mình, Dụ Hoằng Băng thẹn đỏ mặt, với tay đánh đánh Bảo Đế. “Em không có nói bậy nha.” Dụ Bảo Đế nghiêng mình né tránh, miệng vẫn cười khoái chí.

“Hoằng Băng, em đang yêu sao? Lại còn không nói cho chị biết nữa!” Dụ Uyển Điệp vừa kinh ngạc, trong lòng vừa có chút mất mát, ba chị em cô luôn sống dựa vào nhau. Trước kia không có chuyện gì là không nói với nhau, vậy mà sau khi cô lấy chồng, em gái lại trở nên xa cách như vậy, ngay cả việc có người yêu cũng không nói cho cô biết! Nếu cô sớm biết như vậy, mấy ngày trước đã không đồng ý lời khẩn cầu xin làm quen với Dụ Hoằng Băng của một nhân viên chủ quản cao cấp cùng công ty.

“Không có đâu ạ! Làm gì có yêu đương gì chứ!” Dụ Hoằng Băng đỏ mặt phủ nhận. Giữa cô và Mạnh Tấn Bang hiện giờ chỉ có thể coi là quen biết thân thiết, chứ không thể gọi là yêu đương được. Hơn nữa, có thể người ta cũng không có ý gì với cô, nếu không, mấy ngày nay thường xuyên ở chung như vậy tại sao anh ấy lại không hề có chút động tĩnh gì…

Nhưng mà cũng kì thật, sao suy đoán này lại khiến lòng cô buồn bã đến thế?

“Không có mới là lạ, chị hai, để em nói cho chị biết, bây giờ hễ chị ba nấu món nào ngon đều chia cho lầu một phân nửa: có lần trước chị ấy giúp lầu một thiết kế một trang mạng mới, nhưng chỉ lấy giá cơ bản mà trang web đó lại vô cùng công phu rực rỡ; còn nữa nha bọn họ còn thường xuyên cùng đi ăn bữa tối, bỏ lại em một mình, hức hức…” Dụ Bảo Đế càng nói càng hăng say, còn giả vờ khóc lóc như thật, tỏ ra như mình đã phải chịu nhiều ủy khuất, lạnh nhạt.

“Là do em lúc nào cũng ăn tối bên ngoài, khiến chị ngày nào cũng phải ăn một mình, cho nên mới…” Dụ Hoằng Băng trố mắt kháng nghị, nhưng quả thật tất cả chứng cớ Bảo Đế đưa ra đều là sự thật, chỉ có câu cuối cùng là sai mà thôi.

“Em không đang yêu thật sao?” Dụ Uyển Điệp nhíu mày nhìn nhìn đương sự xác nhận.

“Không phải mà!” Dụ Hoằng Băng Hờn dỗi phủ nhận, khuôn mặt hồng hồng như quả táo.

“Tốt lắm, có một vị quản lý trong công ty chị, sau khi thấy em tại lễ cưới, đã nhiều lần dạm ý nhờ chị giới thiệu để làm quen với em, chị cũng đã đồng ý giúp anh ấy sắp xếp cho hai người gặp mặt.” Dụ Uyển Điệp được dịp nắm bắt cơ hội nói thẳng ý tứ.

“Sao? Cái này không phải là xem mắt chứ?” Dụ Hoằng Băng sửng sốt.

“Oa, chị hai gần đây đào hoa thật nha! Đúng là bắt được được hoa của cô dâu thật là may mắn mà!” Dụ Bảo Đế vỗ tay hô to.

“Coi như là xem mắt đi, đối phương nhân phẩm rất tốt, chị với anh rễ em đã điều tra kĩ rồi mới đồng ý.” Dụ Uyển Điệp ra sức thuyết phục, hiện tại bản thân cô đã có được hạnh phúc của riêng mình, cô cũng hi vọng các em mình cũng sẽ được như vậy.

“Nhưng mà…” Dụ Hoằng Băng do dự. Cô không muốn đi xem mắt, cô… Tim chợt đập loạn một nhịp, một suy nghĩ bất ngờ lướt qua trong đầu – lòng cô dường như đã có bóng hình người nào đó. Dụ Bảo Đế nói thật đúng, vì sao mỗi lần nấu được món ngon cô đều nhớ tới anh. Vì sao không có việc gì thì liền chạy xuống lầu một? Vì sao kiếm được mối làm ăn quá hời lại không nỡ thẳng tay lấy tiền của anh? Tất cả đều có cùng một đáp án, thì ra từ lúc nào trong lòng cô, Mạnh Tấn Bang đã bất tri bất giác chiếm giữ một phần quan trọng.

“Không nhưng nhị gì cả, quen biết thêm càng nhiều người thì càng tốt, ít nhất cũng có cơ hội mà đánh giá so sánh nha.” Dụ Uyển Điệp lấy kinh nghiệm của người từng trải khuyên bảo đứa em gái Dụ Hoằng Băng, người mà vốn dĩ tính cách không hề hướng ngoại như cô.

“Ha ha, anh Mạnh gặp nguy hiểm rồi!” Tiếng cười hả hê vui sướng khi người khác gặp họa của Dụ Bảo Đế truyền đến từ phía bên cạnh. Dụ Hoằng Băng biết nếu còn tiếp tục cự tuyệt lòng tốt của chị là không đúng, nhưng trong lòng đã có người, còn đi gặp mặt người khác thì quả thật cô không thể nào bình tĩnh được. Nếu cô thích Mạnh Tấn Bang, nhưng anh ấy trả lời là không hề có chút ý nào với cô, thì từ nay về sau cô phải đối mặt với anh thế nào đây? Làm sao có thể tiếp tục thoải mái chung sống nữa? Tình yêu, quả nhiên lúc nào cũng thật phiền toái a!

Theo sự an bài của Dụ Uyển Điệp , Dụ Hoằng Băng sẽ gặp mặt vị quản lý của công ty chị ấy, Diêu Thừa Dân, tại khách sạn Phú Đỉnh. Cả ngày hôm đó, Dụ Uyển Điệp không ngừng điện thoại dặn dò, còn phái Bảo Đế giám thị, để phòng ngừa cô tùy tiện làm cho có lệ, dứt khoát phải xác định rõ là cô sửa soạn ăn mặc chỉnh chu xinh đẹp để đi ra ngoài.

Thân là một nhà thiết kế thời trang, Bảo Đế góp ý kiến nghị cho Dụ Hoằng Băng toàn bộ phục trang hôm đó, cô khoác lên mình một bộ âu phục tơ lụa màu hồng mơ tạo một cảm giác phiêu dật mơ màng, mái tóc đen xõa dài tết lại bằng một chiếc kẹp tóc hồng phấn, chân xỏ vào đôi giày cao gót màu ngà nhỏ nhắn xinh xinh, khuôn mặt thanh lệ tô lên một ít son phấn, trang điểm đơn giản nhưng lại vô cùng cuốn hút, ở cô toát lên một vẻ mê người, khiến người khác say đắm chết ngất.

Mặt trời dân khuất bóng, hoàng hôn xóa mơ các đường chân trời, đã đến thời gian ước định, Dụ Hoằng Băng xuống lầu chờ đợi.

“Wow? Đây không phải Hoằng Băng sao?” Mới vừa đi ra tới khu tập kết rác đã bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Khang.

“Oa, hôm nay cô thật xinh đẹp, suýt tí nữa là tôi nhận không ra!”

“Vâng, tôi có hẹn nên ra ngoài chút.” Dụ Hoằng Băng cười ôn nhu, môi khẽ cong lên, ngoại hình toát ra một vẻ đầy nữ tính.

“Hẹn hò?” Tiểu Khang kinh ngạc, nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm, hoảng hốt hỏi: “Theo cách ăn mặc này, cô không phải là có hẹn với đàn ông chứ?”

Dụ Boằng Băng mỉm cười ngại ngùng, không phủ nhận cũng không có thừa nhận, nhưng chỉ nhìn vào mắt cô thì cậu đã có được đáp án.

“Tôi còn có việc, phải vào trước đây.” Cậu vội vã chạy về công ty, đóng sầm cửa lại rồi la lớn: “Có chuyện lớn…có chuyện lớn rồi a…”

“Cậu điên hả, muốn hù chết người sao?” “Tiểu Khang chết tiệt, cậu la lối cái gì thế hả?”

“Chán sống rồi chắc, linh cảm đều bị cậu dọa bay biến mất sạch!” Nhóm trợ lý biên kịch lập tức lập tức vây vòng chửi mắng cậu.

“Tình huống nguy cấp a, Hoằng Băng bây giờ đang ở bên ngoài, chuẩn bị đi hẹn hò với người đàn ông khác a!” Tiểu Khang la hét giống như con khỉ. Mọi người nghe thế, lập tức liền như bị hỏa thiêu dưới mông, nhảy dựng cả lên.

“Xong đời, Hoằng Băng mà bị người khác theo đuổi mất thì chúng ta cũng đừng mong sau này có ngày được sống yên lành!” Mây đen che phủ bao quanh vòng vòng trên đầu A Khoan.

“Làm sao bây giờ? Mau nhanh đi ngăn cản cô ấy!” Môi Đại Văn trắng bệt ra.

“Nhanh, mau đi nói cho đại ca biết!” Á Á xanh cả mặt. Bốn người ngay cả gõ cửa cũng quên, lập tức xông thẳng vào phòng làm việc của Mạnh Tấn Bang khiến anh sợ tới mức giật bắn cả người.

“Làm cái gì vậy, các người gặp quỷ hả? Làm gì la lớn như thế?” Mạnh Tấn Bang bực tức chửi mắng, không dùng phương pháp đe dọa thì bọn họ không biết sợ mà.

“Mau mau nhanh, nhanh đi ngăn cô ấy lại.”

“Muộn thì sẽ không kịp!” Bốn người đồng thanh một câu, rồi vội vàng lôi anh ra khỏi phòng làm việc.

“Chờ chút… Các người mau giải thích đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mạnh Tấn Bang không hiểu bọn họ thật sự đang nói cái gì, trong lòng vẫn hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt.

“Đại ca, Hoằng Băng trang điểm ăn diện tuyệt đẹp, hiện tại đang đứng trước cửa, chuẩn bị đi hẹn hò với tên đàn ông khác…” Tiểu Khang chỉ ra ngoài phòng, khẩn trương giải thích quên cả thở. Cậu nói còn chưa nói dứt lời, thì Mạnh Tấn Bang đã lao nhanh ra ngoài như tên lửa. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng hiện tại, họ nhanh chóng bám đuôi, nấp kín phía trong sân sau cánh cửa lớn, đắn đo nghe ngóng tình hình diễn biến bên ngoài.

Mạnh Tấn Bang lao ra cửa lớn rồi đột ngột dừng lại, trước mắt anh là một bức họa tuyệt mĩ, Dụ Hoằng Băng đứng thẫn người chìm đắm trong cảnh hoàng hôn đỏ rực. Giờ phút này, tim anh dường như đập mạnh hơn lúc nào hết, lý trí hoàn toàn bị tình cảm bao phủ, bởi vì cô hôm nay thật xinh đẹp rung động, đồng thời cũng vì cô sắp hẹn hò với người khác khiến lòng anh tràn ngập ghen tị. Chưa hề nghe qua cô có qua lại với người nào khác, gần đây bọn họ chủ yếu đều ở bên nhau, cô hẳn là không có thời gian kết giao với người khác mới đúng, tại sao bây giờ đột nhiên lại đi hẹn hò với người khác?

“Tấn… Tấn Bang?” Dụ Hoằng Băng lơ đãng thoáng nhìn anh, tim đập dồn dập, sửng sốt ngạc nhiên, miệng lắp bắp.

“Anh muốn ra ngoài à?” Anh không trả lời cô, đột ngột hỏi ra điều băn khoăn thắc mắc trong lòng. “Em có bạn trai rồi sao?”

“Sao?” Câu hỏi không đầu không đuôi làm cô bất ngờ, nhưng rồi lập tức ngầm hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy.

“Không phải bạn trai a, kỳ thật cũng không phải quen biết gì, chỉ là đối tượng mà chị hai của em đã an bài gặp mặt.” Trong lúc giải thích, cô không hiểu sao trong bụng lại khẽ chột dạ, không dám đối mặt nhìn thẳng vào anh.

“Gặp mặt?” Trong thoáng chốc đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sắc mặt Mạnh Tấn Bang cương cứng, anh cao giọng hỏi lại. Chuyện này so với những cuộc hẹn thông thường lại càng đáng sợ hơn nha! Gặp mặt chẳng phải luôn lấy mục tiêu kết hôn làm tiền đề sao? Lòng luýnh quýnh lên, anh bá đạo yêu cầu: “Không cần đi!”

Anh ấy nói như vậy có ý gì? Dụ Hoằng Băng cứng người lại. Nhìn vào ánh mắt nồng cháy rực lửa của anh, trong bầu không khí nóng bỏng đầy ám muội, tim cô đập dồn dập liên hồi như trống trận trong lồng ngực bé nhỏ.

“Không thể không đi, em đã hẹn với người ta rồi mà…” Cô khó xử phân trần, mắt liếc xem đồng hồ, nghĩ thầm Diêu Thừa Dân kia hẳn là sắp tới rồi, có muốn không đi cũng không thể.

“Không được đi, không cho phép đi, anh nhất định không cho em đi!” Anh hoàn toàn không nghe cô giải thích, tay chộp lấy cô kéo mạnh vào lòng mình, hệt như tám xúc tu của bạch tuộc tung ra tóm chặt giữ lấy cô, dường như anh sợ thả lỏng ra thì cô sẽ lập tức biến mất vậy. Hơi ấm từ cơ thể anh vờn quanh cô, hơi thở nam tính của anh khiến cô mê muội, hành động thân mật đường đột và sự cứng rắn dứt khoát của anh nhanh chóng thu tóm được trái tim cô.

Trước đây cô thực không xác định được anh có ý gì với mình không, hiện tại đáp án đã quá rõ ràng. Thì ra hai người họ đều bị đối phương hấp dẫn, không chỉ một mình cô đơn phương thầm thích anh. Nghĩ như vậy, cô hoàn toàn không phản kháng, ngoan ngoãn ôn thuận tựa vào ngực anh, mỉm cười ngọt ngào.

“Tại sao chứ?” Cô thẹn thùng hạ giọng hỏi, cô muốn nghe chính miệng anh nói ra những điều chất chứa trong lòng. Thấy phản ứng của cô thuận theo mình, lòng anh dịu bớt căng thẳng, cánh tay buông lỏng, dịu dàng nâng cằm cô lên, mắt nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp, hai trái tim cùng chung nhịp đập, xao xuyến rộn lên những tiết tấu cuồng dã.

“Anh thích em.”

Anh chân thành nói ra ba chữ đó, nó giống như một câu thần chú , nháy mắt khiến thời gian cùng không gian như ngưng đọng lại, hai người chăm chú nhìn sâu vào mắt nhau, ở nơi đó, họ tìm thấy được một tình cảm mãnh liệt mà đối phương dành cho mình.

“Em đừng đi được không, ở lại đây với anh.” Anh lại yêu cầu.

Lời tỏ tình của anh mang theo một loại mê hoặc khiến kẻ khác không thể kháng cự, đôi mắt đen bóng sâu thăm thẳm lấp lánh những tia rực lửa đầy mị lực, như hút cả tâm trí cô vào đó, đồng thời tâm tình cũng hưng phấn bay bổng.

“Em cũng thích anh.”

Đôi mắt đẹp ngấn nước xao động, chứa chan đầy tình cảm. Nghe được câu này, tất cả bất an nóng nảy của Mạnh Tấn Bang dường như tiêu biến mất, nó nhanh chóng biến chuyển thành một loại cảm giác sung sướng, nụ cười ngây ngốc chân chất lộ rõ trên khuôn mặt tuấn tú.

“Nhưng mà em vẫn phải đi, dù sao đã lỡ hẹn với người ta rồi.” Dụ Hoằng Băng tiếc nuối, lúng túng giải thích, hy vọng anh có thể thông cảm. Cô vừa nói dứt lời thì xe của Diêu Thừa Dân cũng vừa lúc trờ tới, anh ta khom người nhìn xuyên qua cửa kính xe thì thấy có hai người đang ôm chặt nhau, nhưng cũng không thể xác định rõ được người phụ nữ bị ôm có phải là Dụ Hoằng Băng hay không.

“Là anh ta sao?” Mạnh Tấn Bang nheo nheo mắt đầy nguy hiểm, nhìn về phía người đàn ông nhã nhặn đang mở cửa bước xuống xe. Dụ Hoằng Băng rời khỏi vòng tay của Mạnh Tấn Bang, đi lên trước vài bước, cúi cúi đầu xem kỹ lại, chị hai có cho cô xem qua ảnh chụp, cũng nói sơ qua màu sắc và hình dạng chiếc xe của Diêu Thừa Dân.

“Xin hỏi, anh…” Cô khẳng định xong, còn chưa kịp nói dứt, liền bị Mạnh Tấn Bang ôm lấy một lần nữa, vừa lọt vào lồng ngực anh, thì môi đã bị phủ lấy nhanh chóng, hơi thở đứt đoạn…

Diêu Thừa Dân trố mắt kinh ngạc với màn diễn trước mắt, đầu óc anh trống rỗng hoảng hốt. Hiện tại là sao đây? Đối tượng xem mắt của anh lại ôm hôn người khác ngay trước mặt mình? Đây là diễn kịch sao?

“Thắng lợi, thắng lợi, thắng lợi rồi a…” Sau khi khiến tình địch tức giận bỏ đi, tiếng hoan hô cổ vũ của nhóm trợ lý biên kịch công ty vang vọng tận mây xanh nhưng cũng đồng thời cũng phá hủy bầu không khí lãng mạn của cặp tình nhân vừa ôm hôn thắm thiết. Cô không nghĩ tới việc Mạnh Tấn Bang đột nhiên dùng đến chiêu như vậy, cố ý làm cho Diêu Thừa Dân thấy một màn thế kia, căn bản là không cần mở miệng từ chối khéo, vì hình ảnh thuyết minh kia vô cùng sống động, đã giải thích toàn bộ quan hệ giữa hai người, về phần người bị hôn thì đầu óc choáng váng, dưỡng khí thiếu hụt, tay chân mềm nhũn, không có sức để bận tâm đến cảm thụ của người thứ ba kia.

Cuộc hẹn xem mắt thất bại, Dụ Hoằng Băng bị Mạnh Tấn Bang dùng mưu dụ dỗ trở về công ty, còn phải chịu đựng mọi lời trêu chọc của nhóm trợ lý, cộng thêm ánh mắt nóng bỏng chăm chú của Mạnh Tấn Bang, khiến cô càng thẹn thùng đỏ mặt, lúng túng, chỉ thiếu chút là máu tụ lên tới não.

“Không hổ là đại ca nha, thiệt là dữ dội!”

“Chúc mừng, chúc mừng, người hữu duyên cuối cũng cũng được ở bên nhau.”

“Đáng lẽ nên sớm ở một chỗ lâu rồi!” Vỗ tay, hoan hô, chúc mừng, mắt thấy bọn họ trở thành một đôi, mọi người ai ai cũng vui mừng, cả công ty náo nhiệt một hồi lâu.

“Chúng tôi là công thần, có phải nên báo đáp một chút cho chúng tôi hay không?” Không khí thật vừa vặn, phải nắm lấy cơ hội chấm mút được bao nhiêu thì càng tốt.

“Tôi tôi tôi, tôi có công lớn nhất nha, là tôi phát hiện nha!” Tiểu Khang vội vàng giơ tay luận công tranh thưởng. Dụ Hoằng Băng thẹn thùng nhìn bọn họ, cảm thấy thật buồn cười.

“Cứ ríu rít mãi, bọn này đúng là quỷ đòi nợ mà.” Mạnh Tấn Bang khinh bỉ bĩu môi trừng mắt nhìn bọn họ.

Lúc này điểm quan trọng nhất là bọn họ đừng có làm bóng đèn cản trở khiến người ai oán chứ, bốn người cứ như cột điện sừng sững, cố tình quấy nhiễu anh với cô. Xem ra không thẳng tay tống cổ thì không thể đuổi bọn họ đi được mà!

“Dù sao cũng đã sửa soạn hẹn hò ra ngoài ăn tối rồi, coi như anh mời em một bữa thật thịnh soạn nhé.” Mạnh Tấn Bang ôm lấy bả vai Dụ Hoằng Băng, mặt đối mặt, dịu dàng nói với cô.

“Chẳng qua… chỉ sợ phải vác theo bốn cái bóng đèn này.”

“Cắt, bây giờ lại chê chúng tôi vướng bận chứ gì? Không biết nghĩ xem ai đã mật báo giúp anh hả!” Á Á quen biết Mạnh Tấn Bang đã nhiều năm, cho nên biết hiện tại là thời khắc có thể nói chuyện thoải mái, không phân lớn nhỏ.

“Đúng thế, đúng thế.” A Khoan lớn tiếng hùa theo.

“Không sao đâu, mọi người đi chung sẽ náo nhiệt hơn!” Dụ Hoằng Băng ngọt ngào mỉm cười, trên thực tế, cô vẫn còn chưa thích nghi được với chuyện đột nhiên mình với hàng xóm trở thành quan hệ người yêu, cho nên mới nói như vậy, nếu chỉ có hai người ở với nhau thì xấu hổ lắm, có thêm mọi người bên cạnh trò chuyện, cô có chút thời gian từ từ điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

“Vậy thì cùng nhau đi!” Mạnh Tấn Bang hớn hở quyết định, mọi người lại hưng phấn ầm ĩ hoan hô một trận.

Đây là một ngày thật đáng để chúc mừng, chúc mừng tình yêu đã bắt cầu kết nối Mạnh Tấn Bang và Dụ Hoằng Băng xích lại gần nhau.

Một lúc sau điện thoại hỏi tội rốt cuộc cũng đã đánh tới.

“Hoằng Băng, em làm cái gì thế hả? Sao có thể ôm hôn người đàn ông khác trước mặt Diêu Thừa Dân?” Dụ Uyển Điệp mới vừa nghe Diêu Thừa Dân trách cứ xong, tâm trạng vẫn còn chưa hết kinh hoàng. Cô còn tưởng đáng lẽ ra bây giờ em gái hẳn đang ngồi ăn tối với Diêu Thừa Dân tại một nhà hàng sang trọng, dưới ánh nến lãng mạn, không ngờ lại nhận được một tin chấn động thế này. Hoằng Băng từ trước đến nay rất nhút nhát, tại sao lại có thể cùng một người đàn ông không phải chồng ôm hôn giữa đường? Cô thật sự vô cùng kinh hãi!

“Chị hai, thật xin lỗi, em đã có bạn trai.” Mọi người đang vây quanh bếp lò ăn lẩu, líu ríu láo nháo ầm ĩ, Dụ Hoằng Băng ôm lấy điện thoại, đi ra một góc, thấp giọng trả lời.

“Cái gì? Không phải em nói là mình không có người yêu sao?” Dụ Uyển Điệp ngạc nhiên hỏi, âm lượng có phần tăng thêm tám nấc. Chính cô đã tự mình xác nhận điều này rồi mà!

“Đúng vậy, nhưng mà vào thời điểm trước một phút khi anh ta đến, tình huống có thay đổi...” Nhớ tới hành động quyết đoán đầy mị lực của Mạnh Tấn Bang khi đó, trái tim non nớt của Dụ Hoằng Băng hệt như chú nai con ngơ ngác chạy loạn, khuôn mặt diễm lệ khẽ ửng đỏ ngượng ngùng.

“Chính là vị tiên sinh nhà hàng xóm mà Bảo Đế đã nói sao?” Nghe ngữ điệu thẹn thùng của cô, Dụ Uyển Điệp nhanh chóng hiểu được tâm tình của em mình giờ đây đã đổi khác. Với cá tính của Dụ Hoằng Băng, nếu không phải trước tiên trở thành hàng xóm, sau đó thường xuyên qua lại, nuôi cấy cảm tình, chỉ sợ không dễ dàng khiến con bé động lòng, cho nên bọn họ yêu nhau được có lẽ thật sự là duyên phận trời ban.

“A, bây giờ em đang ở bên cạnh anh ấy.” Dụ Hoằng Băng quay đầu lại nhìn về phía đang nhóm trợ lý đang chuyện trò vui vẻ với Mạnh Tấn Bang, có lẽ tình nhân trong mắt luôn hóa thành Tây Thi, cô cảm thấy hình như hôm nay anh so với mọi ngày đặc biệt soái hơn gấp ngàn lần.

“Chị đã biết.” Cô cười nói.

“Chị hai, thật xin lổi, hại chị thất tín với người ta.” Cô ôn nhu xin lỗi, Dụ Hoằng Băng áy náy vì chị mình đã tốn công an bài sắp đặt.

“Với chị mà còn khách khí cái gì?” Chỉ cần em gái hạnh phúc, Dụ Uyển Điệp đã an tâm rồi.

“Em thích mới là quan trọng, còn về phần Diêu Thừa Dân, chị có cách giải quyết được, em không cần lo lắng.” Thấy ánh mắt Mạnh Tấn Bang chăm chú nhìn về phía mình, Dụ Hoằng Băng mỉm cười nhìn anh ngoắc tay ra hiệu, bảo anh yên tâm.

“Hôm nào rảnh thì em và Tấn Bang nhớ sang thăm chị nhé.”

“Ha ha, còn phải nói, chuyện này nhất định rồi.” Chị hai như mẹ, cô đương nhiên phải để chị ấy gặp mặt đánh giá qua một lần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play