Tối hôm đó, nó không ngủ được, trằn trọc thao thức suốt cả đêm, cố nhét vào tai những bản nhạc xưa cũ, giai điệu du dương mềm mại cho dễ ngủ, nhưng càng nghe thì lại càng muốn thức...

Thật buồn cười! Trong list nhạc của nó, toàn là những bài anh từng gửi cho nó hoặc nhờ bài hát đó mà hai đứa tìm được điểm chung). Buồn cười hơn nữa là giữa anh với nó – 2 con người ở hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau – lại có thật lắm điểm chung.

Nguyên cả một đêm, cứ lặng người đi, cố nhắm mắt lại và thưởng thức những bản nhạc mang tên”kỉ niệm”như thế... rồi hai bên bờ gối của nó cũng trở nên ướt đẫm từ lúc nào không biết...

Cứ nghe, và từng kỉ niệm hiện về...

Nghe hết những bản nhạc chung của hai đứa, list nhạc lại đẩy nó đến bài K2...

“1, 2, 3

Khóc đi em vì tình yêu chúng ta đã tan vỡ

Khái niêm, suy nghĩ, tính kĩ thì rồi cũng ko như mơ

Khác nhau nhiều quan điểm, đến hồi kết cũng bơ vơ..!!!

Khổ làm chi thật nhiều, đoạn hồi kết mà vẫn ngỡ

Không còn nhau đâu em vì ngày mai bình yên không còn lạị

Khả ái, cố gắng thật nhiều thì tàn tro cũng phôi phai

Khát khao được cùng em say sưa như ngày nào

Khi mà 2 đứa hạnh phúc nguyện trăng sao

Khúc tình duyên huyền tựa đẹp biết bao

Khuyên em hãy vững tin yêu lên….hãy mặc áo vào

Kẻo trời lạnh em bệnh rồi con tim anh xôn xao

Bật …Khóc.

Khi tất cả bỗng trở nên huyền ảo

Khẳng định …đi

Để rồi thì mình chia tay!!!”....

Càng nghe, nó lại càng tự mỉm cười cay đắng... bài hát này... cứ như là đang mắng thẳng vào mặt mình vậy! Sao mà đúng thế! Chấp nhận thôi!

..............

Gần sáng rồi... Vậy mà nó vẫn chưa ngủ được. Đôi mắt hoang mang mơ hồ chực trờ mở thật to... sưng vù đẫm nước... Thế đấy! Nụ cười, cứng rắn, cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Màn đêm kéo đến thì cũng là lúc khuôn mặt thật của nó hiện ra... như một con ma =)))

Thời gian ấy, từng ngày trôi qua đối với nó thật nặng nề và khó khăn, hầu như ngày nào cũng thế, lôi cái tin nhắn cuối cùng của anh và nó ra đọc. Nó lại tự cắn môi... Sao mà mình ngu thế! Nghĩ một đằng nói một nẻo... để rồi hất cả cơ hội cuối cùng mà anh mang lại... Chắc anh thất vọng về nó nhiều lắm... Nản thật! Bản tính cứng đầu khó bỏ cộng thêm cái tự trọng to đùng khiến nó không thể nào thoát ra khỏi cái bóng sĩ diện mờ ảo... ngu xuẩn:(... Người đàn ông đó đã phải bay từ Nam ra Bắc để hỏi thăm nó, chủ động nhắn tin cho nó... sau tất cả những gì mà nó đã gây ra... vậy mà nó...lại sẵn sàng... đạp tung tất cả... Một lần nữa dẫm lên sự tự tôn cao ngất ngưởng của anh! Ngốc thật:(!

...........................

Đang suy nghĩ miên man, anh hàng xóm lại dắt con Chu Bin sang chơi với nó. Ngày hôm nay thì nó hơi buồn, nên chỉ cho phép Chu Bin vào, còn Long thì next ra ngoài nhé)!

Anh ngơ ngác nhìn nó, nhăn mặt hỏi tại sao, nó chỉ hồn nhiên trả lời, bởi vì anh xấu hơn con cún =))!

Cố gắng cởi đôi giầy trắng quen thuộc ra, Long vẫn cứng đầu đẩy cửa lách vào, nhưng con bé lập tức quài chân ra chặn, nhất định không cho anh vào. Đẩy qua đẩy lại mãi không được, rút cục anh lại bị bổ nhào vào trong, ngã nhoài lên người nó... Sửng sốt... hai khuôn mặt áp sát vào nhau... môi anh cận kề gần như muốn lấp nghẹn bờ môi nó khiến con bé cứng người... hơi thở nhịp nhàng khiến nó đột nhiên nóng bừng cả mặt... Không hiểu sao lúc ấy, Long cũng chỉ biết đờ ra mà không chịu thay đổi tư thế:-w!

“Sau cơn mưa đêm vừa qua...

Giật mình chợt nhìn mưa khóc òa..

Sau đêm qua em nhận ra...

Tình mình ngày nào giờ đây đã khác...”

Bản nhạc chuông đột ngột vang lên réo rắt phá tan bầu không khí khó thở, lấy cớ nghe điện thoại, nó lập tức đẩy mạnh anh ra và vội vàng với lấy chiếc đoạn thoại bị vứt lăn lóc dưới sàn nhà, nhấc máy lên nghe mà quên không nhìn số ( số của anh, nó đã vội xóa ).

“Cửa hàng đông vui nhỉ?”

“Hả?”– Nghe thấy giọng người đàn ông ấy, tim nó chợt rung lên những nhịp đập bồi hồi, đôi bàn tay cầm lấy chiếc điện thoại bỗng trở nên run kinh khủng... cảm giác như giữ cũng không vững nổi nữa...

“Anh vừa đi qua cửa hàng, thấy em đang...”

Không để cho anh được nói hết lời, nó vội vàng chặn họng.

“Ừm đấy! Đang ở với zai thì làm sao mà không vui được! Mà sao anh lại đi qua cửa hàng tôi?”

“À... anh có việc tiện đường nên đi qua ( rõ là nói dối )... Dạo này em sao rồi?”

“Cảm ơn anh đã quan tâm! Tôi vẫn ổn!”– Nó trả lời anh bằng giọng hết sức lạnh lùng, cũng chẳng hiểu sao, kể từ ngày đó, cứ mỗi lần anh gọi điện quan tâm nó, nó lại tự động trả lời anh bằng cái giọng bất mãn như thế này...

“Ừm... vậy thì tốt rồi... quả đúng như những gì cái Q nói ^^! Em không buồn ^^!”

“Sao anh biết tôi không buồn?!”- Nó hỏi anh,giọng thản nhiên nhưng thực ra trong lồng ngực đang có cái gì đó muốn nổ tung vì bị hối thúc.

“Vì cái Q nói, chia tay anh em sẽ không buồn đâu, vì em yêu anh chưa đủ nhiều. Anh đã thử, quả nhiên đúng thật!”– Anh nói, giọng có vẻ thất vọng, cảm giác như đi kèm giọng nói ấy còn kéo theo một nụ cười chua chát nữa.

“Anh đã thử như thế nào? Nói tôi nghe coi?”– Con bé bực tức trả lời, thử ư? Anh thì biết cái gì mà thử chứ? Anh xem phép thử của anh đã biến tôi thành cái gì rồi đây này!

“Chẳng phải phép thử vẫn đang diễn ra sao ^^... Thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi! Em không cần nghĩ nhiều đâu! Chúc em hạnh phúc!”

“Ừm! Cảm ơn anh! Vậy không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy!”– Cười khẩy, nó vội vàng cúp máy...Nhưng lại bần thần không nỡ buông tay...”0169xxx8888”– Số điện thoại này... mặc dù không bao giờ lưu, nhưng lại là số điện thoại duy nhất trong danh bạ mà nó nhớ! Thậm chí là do đến tận bây giờ... vẫn không thể nào quên!

..............

Nói chuyện với anh xong, nó mới chợt giật mình nhận ra... Long vẫn đang ở bên cạnh nó, ôm con Chu Bin mặt buồn rười rượi nhìn nó... lịch sự giữ im lặng từ nãy đến giờ mà nó chẳng hề đoái hoài.

Thật ngại quá! Con bé chỉ biết cúi đầu, chẳng dám nói gì.

....

“Là người yêu em hả?”– Thấy nó im lặng mãi, Long cũng phải mở lời.

“Không! Người yêu cũ thôi!”– Ngập ngừng vài giây ngơ ngác, rồi nó cũng quyết định trả lời.

“Cũ thì tốt rồi!”– Anh mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.

...............

Tối hôm đó, H lại ra cửa hàng chơi với nó. Mặc dù có con bạn ở ngay bên cạnh, nhưng nó vẫn không tài nào tâm sự được câu chuyện hồi sáng mới xảy ra. Bởi nếu nói ra thì thế nào cũng bị ăn chửi:”Sao mà mày ngu thế!!!”.

Nhưng mà băn khoăn mãi, cuối cùng thì nó cũng đành kể, và y như rằng bị chửi không thương tiếc.

“Sao mày ăn gì mà ngu thế hả con kia! Cứ nghĩ một đằng rồi nói một nẻo là thế nào! Nhớ thì nói mẹ ra là nhớ! Cứ phải nói những câu hại người hại cả mình để làm cái gì! Bây giờ thì mày đã thấy sướng chưa???”– H cất cao giọng, mắng nhiếc như thể nó là bạn của anh thì đúng hơn!

Theo thường lệ thì con bé sẽ vùng dậy chửi lại đấy. Nhưng mà lần này thì nó thấy nó sai thật! Sai nặng! Nên chỉ biết ngồi im, cúi mặt im bặt. Mím môi ngậm chặt miệng một lúc rồi mới khó khăn trả lời.

“Thế bây giờ tao phải làm như thế nào?”

“Xin lỗi đi!”– H dứt khoát.

“Gì cơ? Xin lỗi á???”– Con bé tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Đm! Vứt quách cái tự trọng ngu xuẩn của mày đi! Chẳng qua tao là bạn mày tao không nỡ nói, chứ đứng từ vị trí người thứ 3 nhìn vào, mày sai lè lè ra rồi! Còn chưa chịu xin lỗi à =.="!!”

“Nhưng tao chưa xin lỗi ai bao giờ cả...”– Nó nói vẻ tội nghiệp.

"...”– H ngây ra một lúc –”Ừ nhỉ! Mà cũng phải, cái loại mày cứng đầu bỏ mẹ ra được ý! Thôi được rồi! Đưa máy đây tao nhắn hộ cho”.

Có kiểu bạn nào lại”tuyệt với”như thế này không??? Con bé nhăn mặt cười toét cả miệng, vội vàng đưa máy cho cái H.

Ngồi đọc lại tin nhắn từ tối hôm trước, mắt cái H lại càng lườm nó mạnh hơn khi đọc được tin nhắn”Tôi đang ở với zai”của con bé. Nó sợ đến tái mặt, chỉ biết gượng cười đau khổ.

Ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại thở dài phườn phượt, H quyết định vứt máy cho nó, bảo nó tự nhắn đi, H sẽ soạn thảo văn bản mồm cho =)).

..........

“L à... Em nhận thấy rằng em đang sai... Em biết... mặc dù lúc này đã là quá muộn rồi... nhưng hãy cho em được nói lời xin lỗi có được không? Em biết em đã làm anh rất thất vọng. Nhưng anh có thể cho em một cơ hội để làm lại tất cả được không? Em nhớ anh nhiều lắm! Yêu anh!”

“Đmmmmm!!! Sao mà sến thế hả mày =))))!!”– Vừa nhắn, nó vừa nổi hết cả gai ốc, mấy sợi lông tơ cứ dựng đứng cả lên vì sến chuối. Cái H thì chỉ biết cười khành khạch.

“Xin lỗi thì nó phải thế!”

“Nhưng mà nghe điêu lắm!”– Con bé nhăn mặt.

“Điêu thì xóa mẹ mày đi =.="!”– H lừ mắt.

“Ờ thôi thôi! Được rồi! Thế bây giờ tao send nhé?”

“Viết xong không send thì mày định để đấy làm đồ lưu niệm à:-O!”

“Biết rồi =.="!”.

.........................

Tin nhắn vừa được send đi... Mà công nhận lúc bấm vào nút send nó thấy hồi hộp dã man. Cảm giác như bàn phím bị ướt nhượt ra vì mồ hôi từ tay nó ý.

Năm phút sau, tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn tới vang lên khiến hai con giật bắn cả mình, hồi hộp lôi ra đọc.

Cứ giữ tinh thần chắc chắn là sẽ bị từ chối cho nó tránh khỏi sự thất vọng nặng nề, ánh mắt nó chợt sáng lên khi đọc được tin nhắn đùa cợt của anh.

“Để xem xét thái độ đã!”

“Ha ha ha! Tao biết ngay mà! Vẫn còn đùa được là ông ấy chả giận mày lắm đâu!”

Mặc dù H nói thế, nhưng câu trả lời này đâu có rõ ràng? Vậy nên nỗi lo... nó vẫn phải cất giữ trong lòng... không thể hiện ra, nhưng cũng không tài nào mà vui nổi.

“Vậy bây giờ tao nhắn gì?”

.............

“Còn xem xét cái gì nữa:(! Thái độ chân thành như thế này rồi còn gì:(! Thôi duyệt luôn đi >"
Thề là khi nhắn mấy cái tin này, nó thấy gai người vô cùng. Sao cái con tomboy bạn mình lại có thể nghĩ ra mấy câu nịnh nọt ngọt xớt như thế này được cơ chứ!!! Trong khi cái đứa nữ tính ngời ngời như nó thì lại chẳng bao giờ nói ra được câu nào nên hồn – chỉ viết là giỏi =.="!!!

“Chưa được! Để anh suy nghĩ đã, sáng mai anh sẽ có câu trả lời.”

Ôi zời ơiii! Một lời nói nặng tựa thái sơn! Tin nhắn này của anh sao mang áp lực thế không biết! Nó chẳng thể nào thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thể hồi hộp đếm đến ngày mai..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play