Sau khi Triết đột ngột bỏ đi, tâm trạng tôi như rơi
xuống vực thẳm. Ngắm nhìn tứ phía, bầu trời xám xịt, ánh nắng như bị nhiễm độc.
Gương mặt tôi trong gương như đám tro xám sau khi bị thiêu, có thể bị gió thổi
tung đi bất cứ lúc nào.
Đây không phải lần đầu tiên trái tim tôi tan vỡ trong cuộc đời hai mươi chín
năm. Mười mấy năm trước, bố tôi chết thảm trong một vụ tai nạn xe hơi như ác
mộng. Một năm sau, bà mẹ quả phụ đã rời bỏ tôi không thương tiếc, lấy chồng,
tới một mảnh đất quanh năm yên tĩnh và không có bóng người nước Áo.
Những lúc đó, và việc Triết đột ngột bỏ đi lúc này đều khắc lên tim tôi một nỗi
khiếp sợ quen thuộc, cùng với một tia phẫn nộ và mê man yếu ớt.
Vào khoảnh khắc sự cố xảy ra, bóng đen ập xuống, tôi luôn bị tổn thương như
Ruồi Trâu, bị gánh nặng vô hình đè lên, không tài nào cựa quậy nổi, đành an ủi
mình bằng sự tê liệt tạm thời trong thời gian chậm rãi trôi.
Tôi không chỉ một lần nhắm nghiền mắt tự hỏi: nếu cuộc sống là một trò đánh đố
mà chúng ta phải mất cả cuộc đời để lí giải nó, nếu trên đường chúng ta chỉ có
cách trải qua vô số những bất hạnh và tổn thương mới có đủ tư cách bước tiếp,
nếu có lúc chúng ta quá yếu đuối, quá sợ hãi và rút cục không thể bước tiếp
được, hoặc giả nếu cuối cùng chúng ta có thể bước tiếp những thương tích đầy
mình và kiệt sức, vậy thì, rốt cuộc thế giới này có hài kịch nhân loại thực sự
hay không, rốt cuộc chúng ta một ngày nào đó có thể phát hiện thấy thân mình
nhẹ bẫng như cánh bướm hay không; với tư thế gần như hoàn mỹ bước vào niềm
khoái lạc vĩnh hằng, bất sinh bất diệt , vạn vật ngưng đọng. Thế giới ở đó
không còn bóng tối và đánh đố.
Triết làm việc trong một công ty thiết kế kiến trúc trên đường Tây lộ Namkinh
ở Thượng Hải. Vào ngày anh mất tích, sau khi gọi vào di động cho anh không
được, tôi lập tức gọi đến công ty anh. Trợ lí của anh là Tiểu Lâm có mụn thịt
thừa bên má trái thông báo, Triết đã gọi tới từ sáng sớm, dặn dò giao hết việc
anh đang làm cho Phó tổng giám đốc. Anh nói khi xin nghỉ phép một thời gian.
“ Có nói rõ nghỉ bao lâu không ?”, tôi hỏi dồn.
“ Không ”, Tiểu Lâm đáp.
Tôi không yên tâm. Mấy ngày sau đó, ngày nào tôi cũng chạy tới công ty anh kiểm
tra. Quả nhiên Triết không có ở đó.
Công ty này được Triết năm ba mươi hai tuổi đã dốc hết nỗ lực gấp mấy lần người
thường xây dựng nên, hầu như gửi gắm toàn bộ mơ ước của anh trở thành một nhà
thiết kế kiến trúc và trở thành một người đàn ông. Nó đã nổi tiếng rộng khắp
Thượng Hải. Từ khi thành lập đến nay, khách hàng ở các nơi kéo về ùn ùn. Danh
tiếng của anh và nghiệp vụ công ty ngày càng tăng như sấm dậy. Đầu năm nay, sau
khi bể bơi do anh thiết ké mang tiêu chuẩn quốc tế được khởi công, Triết được
bình chọn vào danh sách một trong mười thanh niên ưu tú Thượng hải, được thị
trưởng thành phố tiếp đón và tặng huân chương.
Điều khiến người ta kinh ngạc là một kẻ làm việc điên cuồng như Triết, trẻ
trung, tài hoa, lại vứt bỏ mọi thứ, lái xe đi đâu mất, di động không mở, máy
tính xách tay không mang. Chỉ trong một đêm, anh như bong bóng bay hơi sạch sẽ,
không để lại dấu vết gì.
Đêm đó, khi đánh răng trong phòng tắm, nhìn thấy chiếc bàn chải bằng điện của
Triết vứt cạnh vòi nước, đột nhiên tôi thấy mình đã trở thành quả phụ - lần này
anh còn không mang cả chiếc bàn chải yêu thích mà đi đâu anh cũng mang theo!
Hai mắt tôi đột nhiên cay sè, nước mắt nóng hổi lăn xuống, rơi vào bồn rửa mặt,
vỡ nát.
Mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, như một ảo ảnh, như không có thực. tại sao anh
lại đột ngột cầu hôn? Tại sao tôi lại cự tuyệt anh? Lẽ nào tôi không yêu anh?
Không, tôi yêu anh…, nhưng nỗi bức xúc lớn nhất là, tại sao anh đột ngột quyết
định cần “ra đi một thời gian” ?
Nhớ lại tối đó, tôi vẫn đang bận rộn trong tiệm thời
trang chuyên bán các sản phẩm của các nhà thiết kế trẻ chưa nổi tiếng của
Thượng hải. Triết trên đường về nhà gọi điện cho tôi, hỏi còn ở tiệm trọng bao
lâu. Lúc đó vừa vặn gặp Sa tới. Ngày hôm sau, cô ấy phải tới Tokyo để tham dự
một cuộc thi các nhà thiết kế trẻ Châu Á. Trước khi đi, cô muốn tôi bày một số
mẫu thiết kế mới nhất của cô ấy, xem có thể bán trong tiệm của tôi được không.
Thế nên, tôi đã trả lời Triết: có lẽ em cũng không về nhà sớm được.
Triết nói: Vệ baby, anh đợi em. Anh hôn chút một cái qua điện thoại rồi gác
máy.
Nụ cười thoảng trên mặt tôi. Tôi rất thích anh thêm từ baby sau tên tôi, cũng
rất thích anh hôn một cái trước khi gác máy. “Chụt” một cái, như thể một dấu
chấm tròn trịa đánh dấu cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
Sa là một phụ nữ trẻ có gương mặt tròn đáng yêu. Sau khi tốt nghiệp học viện
thiết kế thời trang Đông Hoa tại Nhật Bản, cô luôn nỗ lực giới thiệu các mẫu
thiết kế của riêng mình nhưng vẫn chưa thành danh. Chúng tôi quen nhau đã lâu,
vừa là bạn kinh doanh, vừa là bạn rất tốt của nhau. Gần đây, cô vừa li hôn, một
mình nuôi đứa con trai hai tuổi rưỡi. Đề tài tâm sự của chúng tôi luôn nhắc tới
hôn nhân thất bại và con cái.
Lòng tôi luôn nhớ tới việc Triết đã về nhà trước. Cú điện thoại của anh như
mang ý nghĩa gì đó rất đặc biệt, nhưng Sa cứ ở lì hai tiếng mới chịu đi.
Đợi tới khi cuối cùng tôi đẩy cửa vào nhà, phát hiện cả căn hộ đều được úp chụp
bởi ánh sáng nến dịu dàng lung linh. Mùi tinh dầu hoa hồng tỏa mùi thơm thoang
thoảng. Trong chiếc máy nghe nhạc đang mở ca khúc Ella Fitzgerald mà cả tôi và
Triết yêu thích. Còn Triết đang nằm ngả ngớn trên ghế sa lông trong phòng
khách, ngủ thiếp.
Tôi khẽ vuốt ve mớ tóc anh, kinh ngạc bởi vẻ tuấn tú và sạch sẽ trên gương mặt
anh tỏa sáng bởi ánh nến. Dù đã sống với anh 3 năm qua, tôi vẫn thường cảm thấy
ngượng ngùng, tim đập mạnh khi nhìn thấy anh như lần đầu gặp nhau. 3 năm trước,
chúng tôi gặp nhau trong một bữa tiệc sinh nhật của bạn bè. Lúc đó anh còn có
một cô bạn gái yêu nhau đã lâu khi cả hai đều đã bị dính tiếng sét ái tình, ba
ngày sau đó, anh chia tay với cô gái nọ. Chắc hẳn cô bạn gái cũ của anh cho tới
giờ vẫn còn lưu luyến không thôi.
Xét từ nhiều khía cạnh, từ tính cách, sở thích, ăn uống tới thói quen ăn mặc,
tôi và Triết đều cùng một tạng người, bao gồm cả ngoại hình của chúng tôi cũng
giống nhau, có lúc nhìn rất bình thường, nhưng cũng có lúc lại sáng rỡ khiến
người khác phải rung động.
Vì vậy, ngày từ khi bắt đầu, Triết đã tin rằng chúng ta là cặp duy nhất do trời
đất tạo ra, sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Dù anh chưa bao giờ nói rõ như vậy, nhưng
tôi rất hiểu anh.
Triết tỉnh giấc. Khi nhìn tôi, trông anh vẫn có vẻ mơ màng nhưng sau khi đã ý
thức được điều gì đó, anh ngồi phắt dậy, ôm chầm lấy tôi, dịu dàng cọ đầu vào
gáy tôi.
Tôi ngửi thấy mùi quen thuộc và sảng khoái trên người anh, đang định nói, anh
đã lấy tay bịt miệng tôi lại, ra hiệu cho tôi đứng lên đi theo anh. Dù không
hiểu rõ sự tình, tôi vẫn để anh dắt tay ra ban công. Vừa đi, tôi vừa nghĩ loạn
xạ: ngoài ban công có bắn pháo hoa hay sao? Hay là uống trà hoặc khiêu vũ?
Những chuyện lãng mạn đó trước đây chúng tôi đều từng làm. Nhưng hôm nay không
phải sinh nhật, cũng không phải là ngày gì đặc biệt.
Rồi, ôi trời, một con chó to đùng đang đứng sừng sững trước mặt. Tôi giật mình
đánh thót.
Triết đột ngột trở nên ngượng ngùng và căng thẳng giải thích cho tôi đã phát
hiện ra con chó này trên đường ra sao. Tôi không biết phải nói gì. Hồi còn rất
nhỏ, tôi đã từng có một con chó, là món quà sinh nhật của bố tôi. Nuôi được
chừng nửa năm, con chó bị bệnh chết. Mấy năm sau, bố tôi bị tai nạn, cũng rời
bỏ tôi. Những chuyện cũ như thế, tôi luôn cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp
vô hình, không dễ dàng mở ra. Vì thế trong thời khắc có phần quái dị này, tôi
trầm ngâm không nói. Đối với một con chó lớn xuất hiện vô duyên vô cớ trên ban
công, ngay lúc này tôi không nói rõ được là vui thích hay không.
Rồi Triết đột ngột quỳ xuống, vuốt lên vai con chó, nói: “Vệ baby ơi, xin nhận
con chó này như một món quà…”
Tôi sững người nhìn anh: “Triết, em không hiểu.”
“Hôm nay anh định tặng em một món quà đặc biệt, vừa lúc con chó này đột ngột
xuất hiện. Anh thấy đây đúng là ý trời” Hình như anh cố duy trì tư thế ngồi xổm
vuốt ve con chó, và nhìn tôi: “Vệ, lấy anh nhé”
Đầu tôi quay cuồng, gần như ngấy xỉu.
Tôi đã chờ đợi câu nói này suốt 3 năm qua, nhưng tới giờ phút này, sao lại có
thể nói ra dễ dàng như vậy nhỉ. Cùng với câu nói đó, bày ra trước mặt tôi là 1
con chó lang thang với gương mặt bệnh hoạn và bốc mùi khăm khẳm, chứ không phải
là những thứ đeo trên tay như kim cương đắt tiền.
Với tài sản của Triết, anh có thể mua đầy một ngăn kéo kim cương. Thường nhật,
anh cũng giống hệt tôi, thích tất cả những đồ vật quí giá, óng ánh, đắt tiền,
đẹp đẽ dị thường. Nhưng chúng tôi còn có cái đầu thông minh khác thường và một
thế giới tinh thần phong phú, siêu phàm. Chúng tôi ra sức bảo vệ môi trường,
các loài động vật và thực vật hoang dã quý hiếm. Chúng tôi ngày ngày luyện yoga
và suy ngẫm, đọc vô số sách triết học và tôn giáo. Mỗi năm, chúng tôi đều dành
ra một khoản thu nhập kha khá định kì gửi quyên góp cho phụ nữ và trẻ em ở các
vùng nghèo khó… Nhưng đồng thời, chúng tôi cũng yêu thích trang phục đẹp, thức
ăn ngon, nhà sang trọng và xe hơi đắt tiền, và tất nhiên còn 1 khoản tiêu vào
các món nghệ thuật cao cấp như vé xem ca kịch hạng nhất, tranh nổi tiếng. Sau
khi Trung Quốc bước vào một thời kì mới đã nhanh chóng sinh ra lớp người như
chúng tôi, trẻ trung, tự tin, được giáo dục tốt, nỗ lực sáng tạo sự nghiệp,
đồng thời cũng rất biết cách hưởng thụ, không xấu hổ khi đeo đuổi vật chất,
cũng không lấy việc đeo đuổi tinh thần làm tự hào. Cái mà họ cần là có cơ sở
vật chất tốt, vừa cần theo đuổi linh hồn và thế giới tinh thần thời thượng.
“Nhã Bì” là cách gọi còn đánh giá thấp lớp người trẻ này. Họ là giai cấp tinh
anh và trọng tâm của xã hội đương đại Trung Quốc. Họ ở vị trí vừa nguy hiểm vừa
giàu sức mạnh trong cái lò đầy năng lượng sùng sục. Họ là nhóm người độc đáo,
khác hẳn với các thời đại khác nhau.
Tôi và Triết đều là những người như vậy. Chúng tôi đều cảm thấy vô cùng may mắn
vì cuối cùng đã tìm ra nhau. Chúng tôi tin chắc rằng đối phương chính là người
bạn đời của mình. Chúng tôi ở bên nhau tạo nên một sự tồn tại hoàn chỉnh. Chúng
tôi yêu thương và chung sống cùng nhau đã tròn ba năm, lẽ tất yếu là sẽ bước
vào hôn nhân. Nhưng đêm nay, Triết đã làm tôi giật mình.
Nhưng phản ứng của tôi còn khiến Triết và cả chính tôi
cũng giật mình.
Tôi đã nói “không”.
Lúc đó, trời đã tối sẫm, thế giới bị đảo ngược về thời kì hoang sơ hỗn độn, lí
trí bị bao phủ mịt mờ. Đầu tôi trống rỗng, chỉ nhớ tôi đã trả lời “không” với
nét mặt kinh hoàng. Đúng vậy, ngay đúng thời khắc đó, tôi không chỉ cảm thấy
bất ngờ, mà đơn giản là tôi còn thấy khiếp sợ.
Triết đứng phắt dậy, không nói thêm câu thứ hai, lặng lẽ đi vòng qua tôi, vào
buồng. Trên ban công, chỉ còn lại tôi và con chó nhìn nhau. Từ ánh mắt nó, tôi
đọc được nỗi bất an và hoang mang khủng khiếp. Ttrong không khí có một thứ gì
đó ngọt ngào vừa cháy thoảng qua rồi tan biến.
tôi cảm thấy mệt mỏi và khó khăn không tên. Như thể cái cách bất ngờ mà Triết
vừa đề nghị đã ép tôi phạm phải sai lầm. Nhưng tôi lại nhất quyết không muốn
phạm phải sai lầm đó.
Có lẽ tôi vốn định nói, “Không, món quà cầu hôn quá bất thường, không phải là
kiểu mà em luôn chờ đợi. Em cứ nghĩ rằng đó là cái nhẫn… hãy tha thứ cho em
không thể miễn được những thứ thông tục đó”. Có lẽ tôi còn định nói: “Em đợi
câu nói này từ rất lâu rồi, giờ đây cuối cùng anh cũng đã nói ra. Em có phần
không quen. Không, cảm thấy kinh ngạc mới đúng. Quá hạnh phúc. hạnh phúc tới
mức khiến em khiếp sợ. Những chuyện xảy ra đối với bố mẹ em khiến em khao khát
một gia đình hạnh phúc, nhưng vẫn luôn nghi ngờ liệu mình có năng lực đó không,
vẫn ngờ vực hạnh phúc có thể duy trì được bao lâu, bền vững đến đâu? Hãy để em
nghĩ đã, hãy để em hít thở, em cần bình tĩnh lại, cần tìm dũng khí…”
Nhưng quá muộn rồi.
Lời nói như nước đã hất ra khỏi bát, không thể lấy lại được nữa. Nhưng khoảng
khắc tôi nói “không” cũng vĩnh viễn trờ thành một sự thật. Đó chính là cái đêm
tôi cự tuyệt lời cầu hôn của người đàn ông tôi yêu. Dù cho ngay từ 3 năm trước,
khi vừa gặp anh, tôi đã muốn lấy anh.
Tại sao mọi việc lại biến thành thế này? Chưa bao giờ tôi có thể ngờ tới. tại
sao nhỉ?
Tôi phá vỡ điều cầm kị suốt bảy năm qua, lại hút thuốc lá. Điếu thuốc trên môi
đắng nghét và không hề mang lại niềm an ủi hi vọng nào. Trên mặt tôi viết đầy
dấu chấm hỏi, tự rền rĩ, lúc mưa lúc nắng. Có thể trang điểm thành công chúa
lúc sớm tinh mơ (cảm thấy Triết có thể đột nhiên quay về bất cứ lúc nào), tới
chiều đã có thể chân trần, váy ngủ, xoã tóc ( cảm thấy bạn trai tôi vĩnh viễn
không quay về nữa).
Tôi gọi điện cho tất cả bạn bè người quen mà tôi nhớ ra để hỏi thăm xem Triết
đi đâu. Tôi còn tới nhà bạn thân nhất của Triết một lần, kiên nhẫn ở đó mấy
tiếng đồng hồ, thử tìm kiếm mọi manh mối liên quan đến việc Triết mất tích,
nhưng đều không thu hoạch được gì.
Thậm chí tôi còn gọi 110 báo cảnh sát. Sau khi nghe tôi kể rằng người mất tích
đã để lại một lá thư từ giã và gọi điện thoại báo cho công ty là tạm thời nghỉ
phép, nữ cảnh sát trực điện thoại đã buông một câu “Việc này không thuộc phạm
trù mất tích, chúng tôi không thể giúp được”, rồi nặng nề dập máy.
Tôi đoán nhất định cô ấy cho rằng tôi đã phát điên. Thật đáng tiếc là cách nhau
qua đường dây, chứ tôi vẫn chưa thực sự điên. Tôi nhìn rõ nỗi tuyệt vọng của
mình, phảng phất như thấy rõ gương mặt trắng bệch của chính tôi.
Sau khi đã gửi liên tiếp cả gần một trăm cái tin nhắn vào số máy của Triết, lại
gửi vô số các lá mail nhưng không hề nhận được hồi âm, cuối cùng tôi đã rơi vào
trạng thái không làm nổi bất cứ điều gì, thậm chí cả việc nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiệm thời trang mà tôi mở ba năm qua, ngày nào làm ăn cũng đông đúc, gần đây
vừa thuê thêm một gian kế bên để mở rộng diện tích, lại vừa nhận thêm hai cô
gái từ nông thôn tới Thượng hải làm thuê. Mấy ngày trước, ngày nào tôi cũng mất
rất nhiều thời gian bận bịu trong tiệm. Nhưng từ khi Triết bỏ đi, tôi chưa từng
đến tiệm một lần, mặc dù nó hỉ cách chung cư tôi ở chưa đầy năm, sáu phút đi
bộ.
Dì Lí - một phụ nữ Thượng hải trung niên bị thất nghiệp trong trào lưu cải cách
doanh nghiệp nhà nước vài năm trước – là người quản lí tiệm. Dì không được học
hành cao, nhưng rất thông minh cần cù. Vì trong tiệm thường hay có khách phương
tây lui tới nên dần dần dì luyện sử dụng được cả tiếng Anh.
Do tôi không tới tiệm nữa, nên có lúc dì Lí cò kè mặc cả với khách không được,
đành gọi điện xin chỉ thị. Tôi vốn không nhẫn nại nghe kĩ, thô lỗ nói, “Không
bán giá khác!”, rồi dập máy.
Trên giá hàng trong tiệm đã viết rất rõ “tất cả sản phẩm của tiệm đều bán đúng
giá”, nhưng các cô nàng Thượng Hải lanh lợi vẫn tới mặc cả. Họ tự tin vào chính
mình như những nữ thần bách chiến bách thắng, sau khi kéo bè phái lại phát huy
tuyên truyền phần tử nữ quyền, hô hào khẩu hiệu ở Trung Quốc. Không may là
những nữ chủ tiệm đang có tâm trạng không vui như tôi không mắc phải chiêu này.
Lộ Phong Thiền – con chó lang thang từ trên trời rơi xuống, con chó đã ít nhiều
liên quan tới việc bỏ đi của bạn trai tôi - cả ngày ở ngoài ban công.
Hai chữ đầu của tên nó là chữ viết tắt của “Phong Xan Lộ Túc”. Ý chỉ là nó vẫn
luôn lang thang, dù đã đến nhà tôi nhưng vẫn thà sống ở ban công, giữ thái độ
trầm mặc và thần bí, thường ngồi hoặc nằm, u uất như thiền tu. Thêm nữa, nó là
một con chó già, vì vậy tôi đặt tên “Lộ Phong Thiền” cho nó là rất thích hợp.
Trong đó có cả hàm nghĩa một chút châm biếm, tuy là vật sống kí gửi, nhưng đối
với chủ nhân như tôi, nó luôn giữ thái độ không sôi nổi cũng không lạnh nhạt.
Trong lúc phát điên khi phát hiện ra Triết bỏ đi, tôi đã quyết định vứt con chó
đi. Nó không gần gũi, không tốt lành, không gây được cảm tình. Tôi phẫn nộ bởi
sự xuất hiện của nó đã gián tiếp dẫn đến sự ra đi của bạn trai tôi, và ước gì
nó đừng đặt chân đến nhà tôi dẫu nửa bước.
Nắm chặt đám lông trên cổ con chó, tôi gần như mất trí lôi nó xềnh xệch. Nó ra
sức kháng cự nhưng không kêu, không cắn, chỉ chống trả trong im lặng, kô muốn
rời bỏ căn nhà. Nó càng im lặng, tôi càng điên tiết, ra sức lôi đẩy. Cuối cùng,
nó bị nhốt ngoài cánh cửa sắt chống trộm nặng trịch.
Tôi ngồi trên sa lông, toàn thân rã rời. Trên sàn còn vương một dúm lông chó
màu trắng, và một khung ảnh rơi từ trên tường xuống trong lúc xô đẩy. Trong
khung là tấm hình chụp chung giữa tôi và Triết trong lần du lịch Venice năm
ngoái. Cách đó kô xa là một cái đĩa bạc bị rơi, chìa khoá và các đồng xu đựng
bên trong rơi lả tả.
Tôi sững người nhìn những mảnh vỡ này một lát rồi vội vàng lấy chổi quét sạch.
Tấm hình chụp chung được tôi cẩn thận đóng đinh treo lại chỗ cũ.
Rồi tôi hơi ngần ngừ một lát, đứng dậy đi ra cửa, nhòm ra bên ngoài từ khe
chống trộm, trống trơn. Mở cửa ra, phát hiện thấy con chó đang nằm khoanh rúm
lại, đôi mắt đen đăm đăm nhìn tôi. Trên mõm nó còn ngậm một chùm chìa khoá bị
rơi trong lúc chúng tôi giằng co.
Nhìn bộ dạng nó kiệt sức và buồn cười, nhưng vẫn cố duy trì lòng tự trọng, tôi
đột nhiên nhớ ra cách đây không lâu, con chó này từng là món quà cầu hôn của
Triết tặng tôi. Không nhịn nổi, tôi cười phá lên. Đây là lần đầu tiên tôi cười
kể từ khi Triết bỏ đi.
Tiếng cười vừa bật ra đã không thể thu lại nổi. Tôi cứ đứng trước cửa nhà gập
bụng lại mà cười. Con chó nhìn tôi đầy hiếu kì, đôi mắt mở to lấp lánh. Nhưng
dần dần tiếng cười trở thành tiếng khóc. Tôi ngồi xổm trước mặt nó, ôm đầu khóc
tức tưởi.
Một lúc sau tôi thấy trên bàn tay mình nóng hổi và ươn ướt, rồi có tiếng rin
rít khe khẽ. Tôi ngẩng đầu, mở to mắt, qua làn nước mắt, tôi thấy Lộ Phong
Thiền đang liếm hai bàn tay tôi, họng nó không ngớt phát ra những tiếng trĩu
nặng.
“Mày đang an ủi tao đấy à?”, tôi thầm thì. Nó nhìn tôi
rất chăm chú. Lần đầu tiên tôi phát hiện thấy đồng tử mắt nó có màu xanh lam
rất hiếm gặp.
Tôi đưa tay ra, vuốt ve lưng nó. “Cám ơn mày”, tôi nói nhỏ rồi khẽ ôm ghì lấy
nó. Thoáng một cái, tôi chợt thấy thật lưu luyến với con chó trầm mặc nhưng
nhẫn nại này. Cô độc và yếu ớt, như thể chỉ qua một đếm đã hủy diệt hết ý chí
của con người.
Sau khi Lộ Phong Thiền bước lại vào nhà tôi lần nữa, nó vẫn duy trì một khoảng
cách và mức độ hữu hảo nhất định đối với tôi. Nhưng từ ánh mắt nó nhìn, tôi có
thể cảm nhận được một sự quan tâm rất tự nhiên và có phần hơi hiếu kì.
Có lúc, con chó ngắm nhìn bầu trời xa xăm với nét mặt vô cảm, hoặc cúi xuống
nhìn đường phố bị chụp phủ bởi bóng cây xanh. Có lúc, khi vài con chim tham
kiếm quả sà xuống cây bồ đào mà Triết trồng nơi góc ban công, nó mới thoắt đứng
phắt lên đi tới, vui vẻ vẫy đuôi loạn xạ. Nó cứ yên bình và trầm lặng trôi
trong thế giới riêng như thế, không khỏi khiến tôi thầm cảm phục.
Mỗi bữa nó ăn rất ít. Đồ ăn cho chó đặt trước mặt nó vô vị như thể như miếng
nến. Dung nhan bệnh hoạn của nó nom càng rõ nét. Sau khi hỏi thăm được một cơ
sở chăm sóc thú nuôi gần nhà, tôi lập tức đưa Lộ Phong Thiền đi khám bác sĩ.
Lần đầu tiên ra ngoài cùng Lộ Phong Thiền, đứng bên lề đường ngập nắng, đột
nhiên tôi ý thức được mình và con chó là một đôi mới toanh vụng về, không biết
lên đường như thế nào mới tốt. Tôi và nó hầu như đều tay trắng. Không có con
chó và chủ nhân nào khi lên đường lại không cần có sự chuẩn bị. Có lẽ phải mua
dây xích chó gì đó, tôi đang thầm nghĩ.
Lúc này, một chiếc taxi lướt tới trước mặt. Tôi vẫy tay, anh tài xế vội vã dừng
xe lại, nhưng sau khi nhìn thấy Lộ Phong Thiền lại đóng sập cửa lại, phóng qua
cả chúng tôi, bỏ chạy.
Tôi khẽ chửi theo chiếc xe, rồi quay lại nhìn Lộ. Nom nó vẫn trầm lặng và yên
tĩnh như cũ, ngồi ngay ngắn bên đường. Trước cảnh đường phố bận rộn trước mặt
và những gương mặt người bộ hành lạnh lùng, nó ắt đã quen thuộc và không thấy
kì lạ nữa.
Thật khó có thể tưởng tượng trước đây nó đã từng sống kiếp lang thang trên
đường. Hoặc hôm đó, nó chỉ rời người chủ cũ hoặc bị lạc trên đường thì gặp
Triết? Tóm lại cứ suy ngẫm kí lại thấy, quả thực Lộ Phong Thiền là một chú chó
thần bí khác thường. Cuộc sống trước đây của nó, thế giới nội tâm của nó, tại
sao nó gặp Triết trên đường và cứ đi theo anh. Đối với tất cả điều đó, tôi hoàn
toàn không biết. Cuối cùng, nó lại trở thành một món quà đặc biệt của Triết
dành cho tôi. Sau hơn mười mấy tiếng đồng hồ nó xuất hiện, Triết mất tích một
cách bí mật. Tất cả mọi thứ cứ rối bòng bong trong lòng tôi như đám thực vật đang
vươn dài sự sống, quấn lấy nhau tạo nên một trò đánh đố. Cho tới một ngày , trò
đó này cũng được giải, sự thật của câu chuyện sẽ như mạch đá ngầm trồi lên khỏi
mặt nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT