Hôm nay là đám cưới của tôi và Triết. Tôi đã viết
trong nhật kí như vậy.
Chúng tôi tỉnh giấc từ tờ mờ sáng, lặng lẽ làm tình trong ánh ban mai yếu ớt và
đồng thời đạt tới cao trào như một trận tuyết lở dịu dàng.
Đúng khoảnh khắc tôi gần như mê man, tôi lại ý thức
được rằng đúng hôm nay tôi sẽ đội vòng hoa, mặc đồ cưới đẹp nhất thế giới, trở
thành cô dâu của người đàn ông mà tôi yêu nhất.
Da thịt anh dính sát trên người tôi, một tay anh khẽ
vuốt ve làn tóc xõa ra của tôi. Anh ngắm tôi âu yếm: “Thật vui sướng khi được
gặp em trong cuộc đời anh!”.
“Em cũng vậy”. Tôi nhìn đắm đuối vào mắt anh. Khi trên
giường, mắt anh luôn ngập ánh trăng và một rừng các vì sao thần bí vô bờ bến.
Tôi sẽ mất cả đời để thám hiểm dần trong căn rừng đó.
Anh nhỏm dậy, ra khỏi giường. Tôi lặng lẽ nằm thêm một
lúc, rồi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Chim véo von bên ngoài cửa sổ, một ngày mới đã treo
trước mắt chúng tôi. Tôi hít sâu một hơi, rồi tới ngồi trước chiếc sa lông êm
ái, bấm một số điện thoại sau khi kiểm tra di động. Đó là việc đêm qua tôi rất
muốn làm.
Không có người nghe máy, tổng đài khách sạn giúp tôi
nhận tin nhắn bằng ghi âm. Tôi hơi căng thẳng, không biết phải bắt đầu ra sao,
máy ghi âm đã chạy vài giây trắng, rồi tôi bắt đầu nói.
“Mẹ ơi”, tôi nghẹn ngào gọi, “Hôm nay là ngày cưới của
con”. Nói tới đây, mũi tôi cay sè.
Tôi sụt sịt nói tiếp: “Không biết mẹ có thời gian
không? Con muốn mời mẹ tới tham gia đám cưới của chúng con”. Rồi tôi cố gắng
nói rõ rành thời gian và địa điểm tổ chức đám cưới và đọc lại số di động của
tôi, mặc dù tôi biết rõ bà đã có”.
Vừa đặt điện thoại xuống, Triết lại gần tôi. Hình như
anh đã hiểu mọi chuyện xảy ra. Gương mặt anh nở nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi
từng bắt gặp. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau. “Nói như vậy, mẹ sẽ tới chứ?”, anh
hỏi.
“Em nghĩ…”, tôi ngần ngừ một giây, nhưng ngay lập tức
thấy rõ bố tôi viết một chữ to đùng trong đầu tôi: “Có”. Thế là tôi hét to, bảo
đảm với Triết: “Vâng, nhất định mẹ sẽ tới”.
Mấy tiếng tiếp theo, chúng tôi bận rộn và hưng phấn.
Khi tôi kiên nhẫn ngồi trước tấm gương lớn để người trang điểm rất mốt với kiểu
đầu vô song ra sức phết quẹt lên mặt tôi, Triết đã tự lái xe ra ga đón bố mẹ
anh và Đường Cương.
Bố mẹ anh chưa từng đi máy bay, nên cương quyết ngồi
xe lửa hơn bốn mươi tiếng đồng hồ tới Thượng Hải. Rồi chúng tôi phát hiện ra họ
mang tới tám gói quà lớn, bên trong chất đầy các đặc sản địa phương Đan Ba:
thịt bò khô, nhân đào, đồ dùng làm bếp bằng sứ… Còn cả hai tấm khăn Ha Ta trắng
muốt là món quà của Trác Mã đã thức suốt một đêm để dệt cho chúng tôi. Nghe
Triết nói, cũng may suốt chặng đường có Đường Cương mang giúp số quà này và hết
lòng chăm sóc, bố mẹ anh mới bình yên vô sự tới được Thượng Hải.
Trong phòng trang điểm cô dâu, tôi đã làm mặt và làm
tóc xong, người hóa trang giúp tôi đội chiếc vương miện hoa được kết bằng hoa
nhài trắng thơm ngát. Sa giúp tôi mặc chiếc váy cưới dài quét đất hở vai, màu
trân châu nhạt. Trang điểm và ăn vận xong xuôi, tôi xoay một vòng trước gương,
khiến mọi người xung quanh không ngớt vỗ tay.
“Còn đẹp hơn cả Angelia Jolie”, Sa không ngớt tán
thưởng. Đó là lời khen ngợi quá cao, nó khiến tôi chỉ thấy cô đang tâng bốc
tôi.
Hôm nay Sa cũng mặc một chiếc váy màu phấn hồng hở
vai, thắt dây eo do cô tự thiết kế và đi đôi giầy cùng cao gót cùng màu, nom vô
cùng tươi tắn và xinh đẹp. Hôm nay cô là phù dâu của tôi. Nhà thiết kế phần mềm
Jack không tới cùng cô. Sa thừa nhận họ đã chia tay.
Vừa thông báo xong tin này, như ý thức được điều gì,
cô lập tức xin lỗi tôi vì cảm thấy nói ra điều này trong đám cưới tôi là điều
không tốt lành. Tôi xua tay, “Không sao đâu”.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này trên thảm cỏ bằng
phẳng đã túm tụm khá nhiều quan khách. Người điều khiển nghi thức buổi lễ đã
đứng dưới rạp cưới trên thảm cỏ. Tôi chú ý quan sát khách khứa một lúc, không
thấy mẹ tôi đâu. “Có lẽ hơn chục năm không gặp nhau, đã không nhận ra nữa”, tôi
thầm an ủi mình như vậy. Lại nhìn điện thoại, không thấy hiển thị cuộc gọi nào.
Lộ Phong Thiền chạy tới chạy lui bên cạnh chúng tôi.
Dì Lí đã đeo cho nó một bông hoa lớn. Nhìn từ xa, nom đầu nó như nở hoa. Nó
không còn là một con chó biết nói, mà là một con chó nở hoa, luôn đem lại cho
tôi bao sung sướng và dũng khí. Nhưng lúc này tôi phải cẩn thận tránh xa nó, đề
phòng nó cắn cái váy lê thê quét đất của tôi.
Bố mẹ Triết và Đường Cương được Triết đưa vào. Sa vừa
nhìn thấy Triết đã cương quyết đẩy anh ra khỏi phòng trang điểm, nói rằng theo
quy định chú rể không được gặp cô dâu trước lễ cưới chính thức bắt đầu. “Luật
lệ ở đâu ra?”, tôi nghe thấy tiếng Triết vọng ngoài cửa. “Anh không cần biết,
chỉ biết luật lệ vậy, có sốt ruột cũng phải nhịn”, Sa cười ha ha.
Dường như xem phim tình ái của Hollywood quá
nhiều, tôi thầm nghĩ, và mời bố mẹ Triết cùng Đường Cương ngồi xuống.
Hai ông bà già vừa từ nơi xa xôi tới Thượng Hải, nét
mệt mỏi còn vương trên mặt, nhưng có thể thấy rõ họ rất vui mừng. Cả hai đều
mặc quần áo mới do tôi và Triết mua tặng từ lần trước, tóc tai chải nghiêm
chỉnh gọn gàng. Bố Triết thậm chí còn thắt một chiếc calavát, nom không hợp lắm
với chiếc sơ mi ngắn tay của ông, nhưng rất đáng yêu.
Nắm tay hai bố mẹ già, nhìn nụ cười mang những vết
nhăn giãn bung như hoa cúc, tôi gọi họ một tiếng bằng tất cả tấm lòng: “Bố!
Mẹ!”. Họ vui sướng gật đầu liên tiếp. Mẹ Triết lần tìm trong chiếc túi vải tự
làm, lấy ra một thứ gì đó bọc trong một chiếc khăn tay. Bà trịnh trọng đặt nó
vào tay tôi.
Tôi nhìn bà, rồi mở chiếc khăn tay ra, bên trong lấp
lánh một chiếc lắc vàng khảm hoa. Hai tay bà nắm chặt lấy tay tôi, vội vã nói
một hồi. Lúc này Đường Cương phải làm phiên dịch. Bà chúc tôi có thể hạnh phúc
trọn đời với Triết, và chúc những lời tốt đẹp nhất cho đứa trẻ trong bụng tôi.
Lúc này tôi mới biết rằng chiếc lắc tay này là đồ hồi môn của mẹ bà trước đây
tặng cho bà. Cả đời bà chỉ dùng nó ba lần: khi lấy chồng, vào tiệc rượu mừng
sinh Triết đầy tháng và vào năm Triết đỗ đại học, cả nhà tới huyện Đan Ba chụp
hình. Ngoài ra, bà luôn cẩn thận cất nó dưới đáy rương, không nỡ dùng.
Buổi lễ chỉ còn khoảng mười phút nữa là bắt đầu. Âm nhạc đột nhiên mở vang
trời. Tôi không ngừng ngó ra đám khách trên thảm cỏ, lại không ngừng nhìn đồng
hồ trên tường, không khỏi sốt ruột. Sa chú ý thấy tôi có vẻ bất an, liền khẽ
kéo tôi vào toilet cạnh phòng trang điểm. Đây là nơi duy nhất mà chúng tôi phát
hiện thấy nói chuyện có thể nghe được.
“Cậu không sao chứ?”, cô hỏi.
“Không sao”, tôi lắc đầu. Cô ngờ vực nhìn tôi một lúc,
rồi nói: “Vậy thì tốt, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, một mình cậu ở lại đây bình tâm
nhé”.
Tôi gật đầu, rồi nghe thấy tiếng cô đóng cửa lại. Tôi
đứng một mình trong toalet, ngắm mình trong gương, rồi lại nhìn điện thoại
trong tay, vẫn không có điện thoại của mẹ. Tôi ngửa mặt, nhắm nghiền mắt.
Bỗng có tiếng gõ cửa rất to, Sa cuống quýt gọi: “Nhanh lên, nhanh lên, sắp bắt
đầu rồi”. Tôi hít sâu một hơi, mở cửa đi ra.
Trên thảm cỏ đã có mấy dãy ghế khách ngồi kín, ở giữa
chừa một lối đi. Một đầu lối đi chính là rạp cưới. Người chủ trì hôn lễ đang
đứng ở giữa, Triết đứng một bên, cạnh anh là anh bạn thân Ưu Ưu. Ưu Ưu là phù
rể hôm nay. Quanh đó là không ít phóng viên. Triết đã trở thành người nổi
tiếng, tôi và tiệm thời trang của tôi cũng có chút tiếng tăm. Các phóng viên
này không có trong danh sách khách mời, nhưng không biết họ lấy tin từ đâu,
sáng sớm đã xuất hiện ở đây.
Lúc này, dàn nhạc đã tấu một khúc nhạc lãng mạn, nhẹ
nhàng thanh thoát. Tôi được Sa đưa ra, tới đứng trước cửa rạp. Trước khi đi ra,
tôi hít một hơi sâu cuối cùng. Lộ Phong Thiền đứng sau chúng tôi rất nghiêm
túc.
Tôi nhắm mắt, trong đầu chợt xuất hiện một dòng chữ.
Tôi lập tức nhận ra đó là thông tin của bố. Dòng chữ đó là: “Bố mãi mãi chúc
phúc cho các con!”. Tôi mở bừng mắt, mỉm cười, khẽ nói: “Cám ơn bố!”.
Tôi cùng Sa chậm rãi đi xuyên qua đám quan khách đang
chăm chú nhìn, đi tới đầu bên kia của lối đi. Nơi đó có Triết-chồng tôi-đang
đứng nhìn.
Tôi không còn nghe rõ người chủ trì hôn lễ nói những
gì. Tôi và Triết đứng kề vai nhau, tay nắm chặt. Cuối cùng tôi nhận thấy đã đến
lúc trao nhẫn cho nhau. Tôi đeo nhẫn cưới lên tay Triết, Triết cũng đeo chiếc
nhẫn kim cương lóng lánh lên ngón tay của tôi.
Tiếp đó, anh cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi tôi một
cái hôn dài. Cả đám khách chợt reo hò và vỗ tay vang dội. Đám phóng viên chụp
ảnh lách tách. Chúng tôi mỉm cười, vẫy tay về phía khách khứa, đúng lúc đó, tôi
sững người lại.
Mẹ!
Tôi nhìn thấy một người phụ nữ vừa gần gụi vừa xa lạ
ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Nom bà già và gầy đi nhiều, nhưng vẫn đẹp. Bà mặc
chiếc áo dài Thượng Hải màu đỏ nhiều năm trước tự tay làm mà thoáng một cái,
tôi đã nhận ra. Bà ngồi đó, thẳng đơ.
Tôi vùng tay ra khỏi chú rể, nhấc chiếc váy dài lượt
thượt, ra sức chạy về phía mẹ tôi. Tất cả quan khách đều im bặt, ngay cả dàn
nhạc cũng dừng lại. Mọi người đều ngẩn ra nhìn, như sắp phải đối mặt với một sự
cố gì. Chỉ có một mình Triết đoán được điều gì đã xảy ra.
Tôi vẫn chạy. Tôi nhìn thấy gương mặt mẹ cách đó không
xa đang nước mắt đầm đìa. Bà không khỏi vịn một tay vào chiếc ghế trước mặt như
để phòng ngã quị. Thế giới xung quanh lặng phắc. Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở
nặng nhọc của mình. Tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Tôi đột ngột ngã quị khi chỉ cách bà một bước.
Chỉ nghe thấy tiếng mọi người hò hét ầm ĩ, trong đó có
tiếng hét gọi của Triết đặc biệt vang nhất. Điều đó nhắc nhở tôi rằng tôi đang
mang thai, tiếp đó đầu gối chân trái của tôi đau nhức.
Rồi mọi thứ cũng dần lặng lẽ được đẩy lùi ra sau như
cơn sóng tan. Tôi được mẹ dịu dàng đỡ dậy, ôm chặt vào lòng.
“Mẹ…”, tôi nghe thấy tiếng tôi kêu nhỏ.
“Baby của mẹ”, mẹ khẽ vỗ lưng tôi, như những lúc ru
tôi ngủ hồi nhỏ.
“Mẹ xin lỗi con… Mẹ đã về đây”.
Tôi ra sức gật đầu, vừa lau nước mắt cho mình, vừa
giúp mẹ lau những dòng nước mắt nóng bỏng không ngừng lăn ra từ khóe mắt bà.
Triết dẫn con Lộ Phong Thiền không biết đến bên chúng
tôi từ lúc nào. Anh hơi lo lắng nên chạy tới ôm tôi, hỏi han xem có làm sao
không. Thấy tôi gật đầu, anh mới mỉm cười và đưa tay bắt tay mẹ rất chặt.
“Con đoán mẹ đúng là mẹ của Vệ. Con là Triết, chồng
Vệ. Rất mừng khi mẹ tới tham dự đám cưới của chúng con. Tận đáy lòng, con muốn
nói với mẹ rằng: Cám ơn mẹ. Xin chào đón mẹ trở về”. Mẹ nhìn gương mặt rạng rỡ
và chân thành của Triết, nước mắt lại tuôn ra, nghẹn ngào: “Cám ơn! Cám ơn!”.
Lộ Phong Thiền không ngừng liếm váy tôi và chân mẹ,
rồi lại vẫy đuôi như phát điên, họng không ngừng rên rỉ, khiến chúng tôi không
khỏi cúi xuống nhìn nó.
“Nó tên là Lộ Phong Thiền”, tôi lau nước mắt, giới
thiệu với mẹ. Bông hoa đỏ trên đầu nó vẫn rất bắt mắt.
Mẹ cúi xuống vuốt ve đầu nó. Nó vui sướng lăn mấy vòng
trên đất. Mẹ không khỏi tò mò, hỏi chúng tôi: “Các con tìm được ở đâu con chó
đáng yêu thế?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT