Tối đó, Triết đưa tôi tới thăm trường tiểu học trong
thôn của bạn anh là Ích Tây Trác Mã. Cô là cô gái dân tộc Tạng xinh đẹp cùng
khôn lớn với Triết, được bố mẹ anh một lòng muốn cưới cho anh. Sau khi tốt
nghiệp cấp ba, cô không thi đỗ vào đại học như Triết, mà ở lại trường tiểu học
trong thôn làm cô giáo. Nghe nói cả trường chỉ có ba giáo viên, kể cả cô.
Buổi tối, đường đi hiểm trở, không tiện lái xe, nhưng
trường học cách gia đình anh không xa, chúng tôi quyết định đi bộ.
Trên đường đi, Triết một tay cầm đèn pin, một tay dắt
tôi, cẩn thận đi trên con đường quanh co. Đường núi uốn lượn ngoằn nghèo, những
viên đá vụn luôn bắn vào chân tôi, cơ thể cứ mềm trượt, may còn có Triết kịp
thời giữ tôi lại mới không khỏi ngã. Vẳng lên âm thanh của mấy viên đá rơi từ
bên phải chúng tôi xuống vực sâu. Nó kêu rất vang trong buổi tối tĩnh mịch.
Toàn thân tôi đầm đìa mồ hôi lạnh toát.
“Không sao đâu, cứ nắm chặt lấy anh là được”, Triết an ủi.
“Không thể tưởng tượng nổi anh đi trên con đường như
vậy tới hai mươi năm, thật bái phục”, tôi thở hổn hển nói. Lúc này không khí
như tụt xuống mười độ, tôi không mang đủ áo ấm từ Thượng Hải, đành phải mượn mẹ
Triết chiếc áo lông vũ. Còn anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhưng kiên
quyết kêu không lạnh.
“Còn lâu không?”, tôi hỏi, thấy hai chân vừa đi vừa
lạnh, run lập cập trên con đường núi gập ghềnh.
“Sắp rồi, năm phút nữa thôi”. Triết ngừng lại, quay
đầu nói với tôi. Luồng khí nói ra từ miệng anh đã hóa thành một đám khói trắng.
Anh ngẩng đầu lên, chỉ một tay lên trời, “Nhìn kìa, đẹp quá…”.
Tôi nhìn lên trời, quả trên, trên đỉnh đầu chúng tôi
là một vầng trăng sáng rỡ, xung quanh nó như dải ngân hà tỏa ra khắp nơi. Chưa
bao giờ, tôi được ngắm nhiều sao rực rỡ đến vậy trên bầu trời Thượng Hải. Mỗi
ngôi sao như đang nói chuyện, đang nhảy múa, hùng tráng đến mê người.
Tôi không nhìn trời nữa, mà quay sang nhìn Triết và
cười, lại cùng rảo bước đi. Những mệt mỏi ban nãy như đã tiêu tan không chút
tăm tích.
Chẳng bao lâu ở phía trước đã thấy mấy đốm đèn sáng. “Tới nơi rồi!”, Triết nói.
Ích Tây Trác Mã và mấy học sinh đang đợi trước cổng
trường. Thấy chúng tôi, họ rất vui sướng, lập tức ùa ra đón. Ích Tây Trác Mã
trước tiên ôm choàng lấy Triết rất chặt, rồi chắp tay thi lễ với tôi, và cũng
vươn tay ra ôm lấy tôi. Gương mặt đầy đặn của cô như tỏa ra cái đẹp bàng bạc
dưới ánh trăng, toàn thân có mùi sữa dê pha lẫn thảo dược. Cô như một loài thực
vật quí hùng tráng và nhiều chất trong màn đêm, để lại ấn tượng khó quên.
Cô quay đầu lại, vẫy tay với mấy học sinh phía sau.
Chúng ngượng ngập đứng im một chỗ. Nhờ ánh trăng vẫn có thể thấy rõ phần lớn
quần áo của chúng đều cũ kĩ, trong đó phần lớn là các em hơn mười tuổi, đứa nhỏ
nhất chỉ có sáu, bảy tuổi.
Triết nói tiếng địa phương với Trác Mã, nom cô ta vui
hẳn lên, chắp tay cảm tạ anh rồi quay sang nói với tôi bằng tiếng phổ thông:
“Đi thôi!”.
Chúng tôi bị mấy đứa trẻ vây kín, cùng kéo nhau vào
trường. Sân trường không rộng lắm, nhưng khá gọn gàng. Một dãy nhà như vừa mới
quét vôi, trên sân bóng trước mặt vừa làm chỗ chơi bóng rổ, nhưng ngoài ra
không có gì hết, trên đất chỉ thấy đặt vừa mấy súc gỗ to nằm thẳng đờ.
Trác Mã khoe cả trường có tất cả bốn mươi học sinh,
đều là dân tộc Tạng. Mấy em học sinh mà chúng tôi được gặp ở đây phải ở nội trú
vì nhà quá xa. Cô chỉ về phía kí túc xá giáo viên ngay bên cạnh.
Vào phòng Trác Mã, thoắt một cảm đã thấy ấm áp hơn rất
nhiều.
Trong phòng có hai bếp lò đang cháy. Một bếp đang đun
nước, bếp kia đang đặt một siêu thuốc, phả ra mùi thảo dược mà tôi không biết
tên. Cô nhiệt tình mời chúng tôi ngồi, rồi kêu các em nhỏ rót nước vừa đun pha
trà và lấy lạc ra đãi khách. Tôi hỏi Trác Mã bếp kia đang sắc thuốc gì, cô giải
thích hôm nay vừa hái một ít thảo dược trên núi, nên sắc cho hai học sinh bị
cảm.
Cô chỉ vào hai em học sinh bị ốm, nói tên chúng. Trong
đó có một em tên là Đăng Châu, chính là cậu bé trai thấp nhất mà tôi để y ban
nãy, có đôi mắt to, đen láy như mắt chim, hai má rám bồ quân bởi mặt trời. Đăng
Châu năm nay bảy tuổi, là trẻ mồ côi. Nhà trường đã giảm học phí cho cậu, nhưng
các chi phí khác gồm chi phí ăn ở, chí ít cũng cần một trăm năm mươi đồng một
học kì. Thế nên Trác Mã đành phải tự bớt từ số tiền lương ít ỏi của mình trả
hộ.
Trác Mã giới thiệu mọi điều kiện vật chất của nhà
trường vẫn được coi là tốt ở đây. Vì Đại Trại Thôn có được mấy người lập nghiệp
thành công, bao gồm cả Triết, nên mấy năm qua đã quyên góp cho nhà trường không
ít tiền. Lần này Triết tới để tìm hiểu những nhu cầu cần thiết của nhà trường
hiện nay.
Trác Mã nói nhà trường hiện đang cần một bộ máy đun
nước, vì các em học sinh trong kí túc xá không có nước nóng để tắm rửa. Ngoài
ra còn cần một bộ loa tốt để cho môn thể dục và biểu diễn văn nghệ, một số giáo
trình, đồ dùng thể dục. Quả bóng rổ duy nhất của nhà trường vừa bị hỏng, ngoài
ra còn cần một số quần áo cho các em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Trác Mã
chỉ vào mấy em học sinh nội trú nói, mỗi học kì, các em này đều phải nộp một
gánh củi cho nhà trường, mỗi tháng phải nộp mười lăm cân lương thực. Nhưng
chính quyền huyện mỗi tháng cũng giúp cho các học sinh nội trú năm mươi đồng
tiền ăn. Gia đình các em này phần lớn sống trên núi và hồ cốc nên nguồn kinh tế
chủ yếu đều từ hoa quả và thảo dược. Thu nhập bình quân mỗi hộ gia đình khoảng
một nghìn đồng hàng năm.
Nghe những con số này, tôi thấy toàn thân nóng rãy như bị kim châm. Bộ đồ lót
tôi đang mặc cũng đã tới một nghìn đồng.
Triết đột nhiên đứng dậy nói: “Đi xem kí túc của học
sinh thôi”.
Trác Mã nhìn hai chén trà trên bàn còn nóng, liền nói
uống xong trà hẵng đi. Triết nhìn tôi, tôi lắc đầu. “Đi xem trước đã”, Triết
nói với Trác Mã.
Kí túc xá học sinh ở ngay bên cạnh. Trong phòng có bốn
cái giường, gồm tầng trên tầng dưới. Trên giường chỉ có một tấm ván mỏng, bên
trên trải một tấm thảm nhỏ của dân tộc Tạng. Học sinh đắp những tấm ga mỏng
mang từ nhà đi. Cửa sổ bằng kính bị thủng một lỗ, gió lạnh ban đêm không ngừng
ùa vào. “Tôi sẽ tìm người chữa ngay”, Triết chỉ về phía tấm kính, nói với Trác
Mã.
Quay về kí túc xá giáo viên của Trác Mã, lần đầu tiên
tôi nếm thử loại trà của dân tộc Tạng, hơi mặn hơi đắng, nhưng sau cảm giác
kích thích thô ráp đó, đầu lưỡi lại thấy nhẩn nha mùi thơm và vị ngọt. Tôi nhìn
những nụ cười hớn hở trên các gương mặt đen nhẻm và phơi nắng của các em dân
tộc Tạng đứng vây quanh, lại nghĩ tới vùng đất khô cằn này lại chứa nhiều dịu
dàng và y thớ đến vậy. Con người ở đây, đất đai ở đây vừa vặn lại làm nên vị
độc đáo của loại trà mà tôi đang thưởng thức.
Tôi cẩn thận nhấp từng ngụm trà, mãi cho tới khi uống
cạn sạch. Triết ngồi bên đã kết thúc cuộc trò chuyện với Mã Trác. Họ nói bằng
tiếng địa phương. Tuy không được dịch lại, nhưng tôi cũng có thể đoán ra Triết
đã quyết định bỏ toàn bộ chi phí giúp nhà trường những thứ cần thiết này.
Khi
rời khỏi trường, trời đã tối lắm. Chúng tôi đi trên con đường núi, liên tục
quay lại vẫy tay chào nhau, mãi cho đến khi không nhìn thấy rõ Trác Mã và đám
học sinh trước cổng trường mới thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT