Rinh…inh…..inh. Tiếng chuông thông báo ra về, nó uể oải sắp sách vở vào trong cặp, miệng ngáp ngắn ngáp dài. Bộp, một quyển vở lao vào mặt nó với tốc độ ánh sáng rồi trượt dài xuống.

- Sắp tới kì thi học kì rồi, trưa nay mày khỏi về nhà, ở lại lớp tao kèm thêm cho_Ngân lanh lảnh nói

- What????????????????_Nó dựng người dậy, hét vào mặt Ngân

- Cảm phiền lần sau có nói đừng phun mưa vào mặt tao_Cô bạn lấy tay lau lau_Bây giờ lôi sách vở của bài vừa nãy ra coi, tao phải kiểm tra mày có chép bài đầy đủ không????

- Haizzzzzz_Một tiếng thở dài não nề

15 phút sau:

- Oh my god, bài nhiều thế sao tao làm xong được_Nó cáu tiết lên

- Phải làm cho xong không thì đừng ăn cơm_Ngân lôi trong cặp ra một hộp cơm Bento, hai cánh mũi hít hà rồi gắp cơm cho vào miệng ngon lành.

Nó nhìn thèm thuồng, không thể cam tâm chịu đựng được

- Ngân_Nó chớp chớp đôi mắt long lanh lên nhìn con bạn_Cho tao ăn đi

Cô bạn chưa kịp phản ứng gì thì có hộp cơm đặt ngay trước mặt nó. Hắn đứng đó, cho tay kia vào túi quần, tay này cầm hộp cơm nhìn nó

- Ăn đi, kêu đói mà

- Thế thì không khách sáo_Nó nhanh nhảu chộp lấy hộp cơm ăn ngon lành

Hắn phì cười trước cái hành động này, dễ thương quá cơ. Ngân biết ý nên lui ra trước

- Tui đi mua nước nhé! Khát quá à_Rồi ù té chạy

Hắn kéo một cái ghế ngồi đối diện với nó

- Cơm ngon không?

- Ngon_Nó vẫn hồn nhiên

- Chị biết tại sao Ngân lại chạy đi mua nước không?_Hắn nhếch mép một cái

- Do khát còn gì nữa

- Không, là muốn tôi với chị có 1 khoảng riêng để nói chuyện đấy

Nó ngưng lại, đôi đũa trong tay chao đảo rồi rớt xuống

- Xin lỗi, cậu vừa nói gì cơ?_Nó giả điếc

- Tôi biết hết rồi, chị thích tôi đúng không?_Hắn kiên nhẫn hỏi lại

- Hơ_Mặt nó nóng ran, sao hắn lại biết chuyện này chứ

- Hà, hôp bánh này là của chị tặng tôi hả?_Hắn lôi hộp bánh đặt lên mặt bàn_Nhưng rất tiếc tôi phải từ chối món quà này thôi

- Sao cơ?_Nó cau mày khó hiểu_Đây là một sự từ chối?

- Phải, tôi không thích thế nên hãy ngừng làm những điều ngu ngốc để tôi phải chú ý, chị hiểu chứ

- ……._Miếng cơm mắc nghẹn torng cổ họng, khó nuốt quá. Môi khẽ run, tay bấu chặt vào thành ghế, nó mỉm cười một cái_Ra là vậy, xin lỗi vì những ngày qua làm phiền đến cậu nha

Phải, một nụ cười thật chua xót. Nó vội vã thu dọn mọi thứ vào cặp rồi đẩy hộp cơm cho hắn

- Cảm ơn cậu, cơm ngon lắm nhưng thứ lỗi vì đã không ăn hết nhé!

Nói rồi nó bỏ chạy ra ngoài. Nhất định phải chạy thật nhanh để hắn không thể thấy những giọt nước đang lăn dài trên gò má bé bỏng. Chạy vụt qua Ngân, nó không muốn gặp ai bây giờ nữa, chỉ muốn đi thật xa thôi. Mặc kệ cho những tiếng hét của con bạn, đôi chân vẫn guồng lên biến mất khỏi tầm mắt

Hắn chớp chớp đôi mắt của mình. Sao từ chối nó mà lòng hắn đau thế này. Hắn đã lạnh lùng từ chối biết bao cô gái với những lời lẽ cay độc nhất. Còn phải đau hơn khi nói điều này với nó, hắn chỉ có thể nói được một câu thôi mà cảm thấy chua xót lắm rồi. Lúc nó bỏ đi với hai hàng nước mắt, hắn rất muốn kêu nó lại, muốn ôm chầm nó vào lòng nhưng lại không thể.

- DUY

Tiếng hét từ Ngân kéo hắn ra mớ bòng bong. Cô bạn hùng hổ đi lại rồi cho hắn một cái đấm vào mặt

- Cậu có biết con Hằng thích cậu như thế nào không? Cú đấm này là tôi thay mặt Hằng xử lí cậu, còn đây_Bốp, Ngân bồi thêm cú nữa_Là lời cảnh cáo tôi giành cho cậu, cút đi và đừng để tôi gặp lại cậu nữa

Nói rồi cô bạn bỏ đi. Hắn đứng đó, cam tâm chịu đựng những cú đấm của cô bạn mà không phản ứng, có lẽ là hình phạt dành cho hắn khi đã làm tổn thương người con gái hắn yêu. Nhưng, bây giờ My là gì đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play