Nó vội vã chạy tới trường, Ngân đốc thúc nó phải đến càng nhanh càng tốt.
Thở dốc từng cơn, nó quên mất căn bệnh của mình. Tức ngực quá, khó thở quá. Mồ hôi chảy nhễ nhại cùng khắp gương mặt nhỏ, tay run run, chân khuỵu xuống. Nó gắng lục tìm ống thở trong túi xách chứa đầy mớ hỗn độn. Nhanh chóng tìm ra thứ mình cần, nó đưa ống thở vào miệng, xịt mạnh thuốc vào cổ họng. Dần lấy lại nhịp thở đều đặn, cơn đau ngực cũng qua đi. Nó bước chậm vào trường
Đại sảnh phòng tiệc:
- Ôi may quá, mày đây rồi vị cứu tinh của tao_Ngân ôm chầm lấy nó, cứ như thẻ nó là vị anh hùng ấy
Khẽ khàng đẩy con bạn sướt mướt của mình ra. Nó gãi gãi mũi:
- Mày tính nhờ tao làm chuyện gì nữa đây?
- Hằng à!_Ngân sụt sịt mũi làm nó cảnh giác_Tao chỉ nhờ mày một chuyện nhỏ thôi_Cô nói rồi chìa ra trước mặt nó chiếc hộp các tông lớn, trong đó đầy đủ những sợi dây kim tuyến đủ màu, quả cầu tuyết to nhỏ và các món đồ trang trí lấp lánh. Ngân nói với giọng cầu khẩn nhất có thể_Mày làm ơn phụ tao trang trí phòng tiệc cho buổi lễ giáng sinh cuối tuần này không? Tao năn nỉ mày đó. Nhiều thứ quá tao làm không xuể
Nó há hốc mồm, vì cái chuyện này mà Ngân lôi nó tới cho bằng được, cứ tưởng con bạn gặp viêc gì phải chạy nhanh đến nỗi lên cơn hen. Trán nó xuất hiện những dấu thập đỏ to đùng, thật không thể chịu nổi mà.
- Hằng_Ngân rơm rớm nước mắt nhìn nó. Ai cha, cái đôi mắt ngấn lệ làm nó cảm thấy tội lỗi. Cơn giận như quả bóng bị xì hơi, bù lại thương cảm. Nó giật lấy cái hộp to tướng ấy, quay mặt đi
- Được rồi, tao làm cho. Đừng tỏ ra ngây thơ như vậy lần nữa với tao
- Ok, iu mày nhất. Ráng làm đi nha, có mấy người ở đây sẽ giúp mày. Tao phải ra nhà hàng đặt đồ ăn đây.
Thay vào khuôn mặt nước mắt khi nãy, Ngân vui vẻ mang lại nụ cười tự mãn cho màn kịch của mình để ép nó làm
Vật lộn với mớ dây kim tuyến loằng ngoằng, nó đang cố treo sợi dây quay quanh cái cây thông to đùng được đặt ở giữa phòng.
- Ăn thì ăn đại đi, trang với chả trí, lằng nhằng quá
Thầm nguyền rủa con bạn, nó lại phải leo lên bậc thang để vòng vợi dây qua các tầng của cái cây, rồi phải treo mấy quả cầu tuyết lên từng nhánh.
Nó loay hoay nhìn cái lọ ở giá đựng đồ phía trên. Cao quá mà nó lùn tí ti. Tay không thể với cao hơn vì đang đau. Nó không biết làm thế nào
- Sao mà lùn thế, để tôi lấy cho nhé!_Một giọng nói trầm ấm vang sau gáy nó, thật quen thuộc. Xung quanh người ấy tỏa ra mùi trà xanh dễ chịu, dịu nhẹ thoang thoảng vương lại nơi mũi nó để cánh mũi bé nhỏ cứa hít lấy hít để. Nó ngạc nhiên quay lại
- Là cậu?
Hắn không nói gì, vươn tay lấy cái lọ tạo bọt rồi lúc lắc trước mặt nó như để trêu tức
- Coi người ta này. Đồ chân ngắn_Nó ngớ người ra, hôm nay tên này biết đùa cơ à.
Thấy nó á khẩu hắn mất cả hứng. Ném chai tạo bọt vào người nó, hắn vò mái tóc rối có trật tự của mình, miệng lầm bầm
Nó phì cười, ra là hắn đang cố troll à, nhìn dễ thương thật đấy.
- Này đồ ngốc_Nó gọi. Hắn ngúc ngắc đầu quay lại, nó xịt mớ bọt vào khuôn mặt hắn.
Bọt dính vào tóc, vào bộ quần áo được là phẳng ắp và cả cái mặt điển trai ấy nữa. Nó cười vang, xịt vào người hắn lần 2.
Hắn kịp phản xạ, với lấy chai thứ 2 chơi lại nó, miệng lầm bầm:
- Chị dám hả, tôi cho chị chết
- Ha ha, đuổi kịp tôi đi rồi nói_Nó chạy quanh cây thông cho hắn khỏi bắt. Tay vẫn phòng thủ cầm cái chai tạo bọt.
Chạy nhanh quá nên nó không cẩn thận vấp vào mớ dây lùng nhùng. Nó nắm tịt mắt cho ra sao thì ra, người đổ ra đằng trước. Phịch, ngã nhưng sao không đau, nó he hé con mắt. oh my god, nó đang nằm gọn trong vòng tay hắn. Mặt áp sát vào bộ ngực vạm vỡ, tai nghe rõ cả tiếng đập tim của hắn. Cái mặt nó lại đỏ, toàn thân như có luồng diện chạy qua. Đẩy mạnh hắn ra, nó lúng túng như gà mắc tóc không biết phải cư xử làm sao hết. Thầm nguyền rủa cái cảm giác chết tiệt ấy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT