- Tao muốn thách đấu với mày_ Nguyệt Nga vòng tay trước ngực, nghếch mặt lên khiêu khích

- Thách đấu? Vớ vẩn, tại sao tôi phải đồng ý_Nó chau mày lại, tỏ rõ sự nghi ngờ

- Tao không nghĩ một đứa như mày lại có thể chiếm được tình cảm của Nhật Thiên. Chuyện hồi trưa tao không thể bỏ qua cho mày được_Cô ta lớn giọng quát

Nó cười khẩy:

- Tưởng là cái gì, thì ra là vì trai hả? Thật nực cười, tôi không chấp nhận lời thách đấu_Nó dứt lời rồi quay lưng bỏ đi thì cô ta nói với theo

- Ra là mày sợ tao nên mới không dám chứ gì? Jan Hằng mà bất tài vậy sao?

Khỏi nói ai cũng biết, Nguyệt Nga chạm trúng dây thần kinh tự ái của nó rồi

- Chị muốn thách đấu cái gì_ Một dấu thập đỏ to đùng ngay giữa trán nó, Nguyệt Nga cười nhẹ, con mồi đã mắc bẫy rồi

- Sắp tới nhà trường có tổ chức cuộc thi tài năng. Tao sẽ gặp mày ở đấy. Được chứ

Nó còn đang ngập ngừng thì Lyn Hạ chạy đến:

- Chị, cô ta đã thách đấu như thế chắc hẳn phải có âm mưu gì, không đồng ý được đâu

Nghe Lyn Hạ nói có phần đứng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kênh kiệu của Nguyệt Nga thì nó đã bị sự khiêu khích dẫn dắt:

- Được, tôi đồng ý

- Haha, tốt lắm. Hẹn gặp mày vào ngày đấy, nhớ chuẩn bị cho tốt nha_ Nguyệt Nga cười lớn rồi quay đi mang theo âm mưu của ả

- Chị, chị mắc bẫy của cô ta rồi_ Lyn Hạ lay vai nó

- Sao, mắc bẫy gì chứ, đây là cuộc thi toàn trường mà

- Cô ta là MC của trường nên được rất nhiều thầy cô ưu ái, lại có khả năng múa đẹp nên năm nào cũng đoạt giải. Em nghĩ chị không bì được đâu, với cả chị có bao giờ thăm gia cuộc thi tài năng đâu

Nó nóng mặt, lớn tiếng:

- Không có việc gì mà Jan Hằng không làm được. Em đợi đến lúc đó đi, chị không để cô ta hơn đâu

Nói dứt câu nó lao lên xe phóng nhanh như một mũi tên kiêu hãnh xé tan màn đêm

Trước cửa nhà hắn:

Nó vừa mới mở cửa thì đã có một hình nhân đứng đó chờ sẵn rồi:

- Chị đi đâu mà giờ mới về?

- Tôi đi đâu chẳng được, phải chuyện cậu không?

- Nhưng chị đang ở nhà tôi. Cái tính không tôn trọng kỷ luật của chị sẽ phá vỡ nề nếp, quy tắc của nhà tôi_ Hắn nhìn chằm chằm vào nó như muốn ăn tươi nuốt sống

- Ôi dào, đừng cứng ngắc thế. Cậu nên sống thoải mái hơn chứ_Nó vỗ vai hắn rồi bước vô nhà.

Nằm phịch xuống giường, nó bắt đầu lo lắng, Công nhận là nó chẳng có tài lẻ gì cả, lại còn phải đứng trước bao nhiêu người biểu diễn. Nó lôi điện thoại ra gọi cho Ngân gấp:

- Alo_Giọng nói ngái ngủ vọng ra từ đầu đây bên kia

- Con heo nay, mới 9h mà đã ngủ rồi, mày dậy coi tao có chuyện cần nói……..Bô lô…….Ba la……….Be le…….Chuyện là vậy đó. Tao phải làm gì bây giờ

- Tao nghĩ việc đầu tiên là mày nên đi ngủ, sau đó….khò,…..khò_Hình như cô nàng ngủ mất tiêu. Nó hít một hơi thật sâu và..:

- NGÂNNNNNNNN_Một tiếng hét khinh hoàng từ nó.”Bốp”, “Cộp”, “Á” là những tiếng động thu nhận được từ bên kia, có lẽ cô nàng bị té xuống giường (Tội nghiệp con nhỏ,làm bạn với nó còn khổ hơn làm đàn em của Diêm Vương).

- Tao, tao dậy rồi, tao nghĩ mày nên thi hát đi, giọng mày hay mà

- Nhưng tao sợ (Ma còn sợ nó, nó sợ ai)

- Khùng quá, mày cứa làm như tao bảo đi ha, giờ tao đi ngủ đây …rụp…Tút…tút…..

- Nè, nè, nè_Trời ơi, con nh3 đã cúp máy mất tiêu

Nó ngẫm nghĩ, không lẻ thi hát thiệt ta

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play