Sau khi viết xong bài thơ ấy, ta bỗng nhớ quê nhà tha thiết, liệu có bao giờ ta được trở về lại nơi ấy hay không,lại cảm thấy nếu có cách nào giúp ta ra khỏi chốn hậu cung này, ta sẵn sàng thử dù rằng nó có nguy hiểm như thế nào.
“Chủ nhân, chủ nhân, em có chuyện cực kì quan trọng muốn nói với chủ nhân”
Tiếng Tiểu Lan cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Nàng không biết đã đi đâu nghe được tin gì mà có vẻ nghiêm trọng như vậy, mà có lẽ vì một lòng muốn về báo ngay cho ta nên chạy đến mức mặt đỏ bừng bừng, trong lời nói đã cảm thấy cổ họng nàng ta khô khốc. Ta cũng không vội, nhẹ nhàng đặt cây bút xuống, tiến về phía bàn ngồi, chăm chú nhìn nàng ta uống nước. Một lúc sau, nàng ta mới cất tiếng: “Nương nương, người biết không, Viêm hoàng hậu ấy vốn không hề yêu hoàng thượng”
Ta tuy rằng không muốn quan tâm đến chuyện của hoàng thượng, nhưng nghe đến đây cũng cảm thấy tò mò. Nếu Viêm hoàng hậu thật sự không yêu hoàng thượng, tại sao phải làm nhiều việc vì Lý quốc chúng ta như vậy, ngay từ đầu nàng ta có thể từ bỏ cơ mà.
“Nương nương, chuyện này Lan nhi đã nghe từ lâu, nhưng vẫn không tin, nên tuyệt nhiên em giấu nương nương, đến hôm nay chuyện xảy ra em khẳng định hoàng hậu không hề yêu hoàng thượng”
Ta cũng rất tò mò, nhưng vẫn đủ bình tĩnh nhắc Tiểu Lan: “Được rồi, em nói từ từ thôi, kể cho ta từng chuyện một”
“Em nghe A Xuân- cung nữ trong tẩm cung hoàng hậu kể rằng, hoàng thượng rất hay năng đến tẩm cung hoàng hậu, lại còn luôn cùng hoàng hậu ăn trưa, nhưng không bao giờ ở lại qua đêm ở Khôn Thái cung”
Tôi tiện tay rót nước vào chén, vừa rót vừa nói: “Chỉ như vậy thôi mà dám nói bừa”
“Em không nói bừa”- Tiểu Lan đập bàn đứng dậy-“A Xuân nói với em, có lần nàng ta thấy hoàng thượng bảo với hoàng hậu nương nương là sẽ ở lại tẩm cung, nhưng nương nương thản nhiên khuyên hoàng thượng nên về điện Càn Thành, A Xuân nói sắc mặt hoàng thượng lúc đó không được vui, nhưng người tuyệt nhiên không giận dữ mà dời khỏi cung Khôn Thái”
“Có lẽ em nói đúng, nhưng tình cảm của những người cao quý như hoàng hậu với hoàng thượng,hạ nhân như chúng ta làm làm sao hiểu được”- ta ung dung nói, sau đó đưa chén nước lên trước mặt, nhấp một ngụm
“Nương nương à người đừng tự xem thường mình có được không, trong mắt em, trong hậu cung này, ngoài hoàng hậu nương nương ra thì chỉ có người xứng đáng với vị trí hoàng hậu ấy”
Choang, chiếc chén trên tay ta vô thức rơi xuống, ngay lập tức ta nhớ ra đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ra hiệu ngăn không cho Tiểu Lan nói, cẩn thận nhìn ngó xung quanh để biết chắc nơi này chỉ có ta và Tiểu Lan, ta mới mắng: “Tiểu Lan, sao em cứ thích nói những chuyện kinh thiên động địa nhỉ, nếu câu nói của em vô tình bị người ngoài nghe thấy, thì cả hai chúng ta chắc sẽ bị gán cho tội danh mưu đồ bất chính, có khi sẽ bị chu di cửu tộc đấy em biết không”
Tiểu Lan có vẻ nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề, nàng ta nhìn ta vẻ hối lỗi, rồi ngay lập tức lại trở lại dáng vẻ như ban đầu, nàng ta nói tiếp: “A Xuân nói hoàng hậu đối với hoàng thượng luôn lạnh nhạt, thỉnh thoảng mới nói chuyện với nhau đôi ba câu”
Nếu quả thật như Tiểu Lan nói, thì Diệu Thần quả thật là nam nhân si tình, mỹ nhân đối với hắn mà nói, chỉ cần với tay là có thể thấy được một tuyệt thế giai nhân, vậy mà hắn chịu nhún mình trước hoàng hậu, dù Viêm hoàng hậu đối với hắn thế nào đi chăng nữa hắn vẫn một lòng một dạ hướng về phía người.Ta đúng là chưa từng thấy qua một vị hoàng đế như vậy.
“Nương nương, người biết không, nghe A Xuân nói hôm qua là ngày đầu tiên hoàng thượng nổi giận với Viêm hoàng hậu, nghe A Xuân nói là vì một thái giám mà 2 người cãi nhau, hoàng thượng tức giận bèn ra lệnh nhốt thái giám ấy vào trong ngục, lại tuyệt đối không cho phép người ngoài vào thăm thái giám ấy, đồng thời cũng không cho phép ai bàn tán chuyện này”
Ta tuy chỉ tiếp xúc với hoàng hậu một lần nhưng cảm thấy nàng ta rõ ràng là người luôn nói đạo lý, nàng ta tuyệt nhiên sẽ không thể vì những lý do nhỏ nhặt mà đắc tội với đế vương, dù rằng nàng ta có được ân sủng thế nào đi chăng nữa, ta tin chắc nàng sẽ không có thái độ như Tiểu Lan nói, còn nếu thật sự có khả năng đó, thì chuyện ấy đối với nàng khẳng định là rất quan trọng. Tiểu Lan rất hiểu ý ta, những lúc ta tập trung suy nghĩ thì không bao giờ mở miệng làm phiền, nhưng ánh mắt a đầu này nhìn ta lại khiến ta thấy phiền chết đi được, nhất định là muốn ta nói cho nàng những phân tích của ta đây mà. Ta vỗ nhẹ vào vai Tiểu Lan: “Nói đến đây thôi, giờ ta mệt lắm muốn đi nghỉ”
“Nương nương, người nếu cứ hết ăn lại ngủ mà không vận động như vậy, nhất định sẽ béo ra, lúc ấy còn đâu thân hình mảnh mai để hoàng thượng ngắm nữa chứ”
Ta xua tay ý bảo nàng lui ra, dù sao thì hôm nay với ta, những câu chuyện của nàng như thế đã quá đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT