Kết thúc

Tiểu Lan ngủ rồi, giấc ngủ này an lành biết bao, sẽ không phải mơ thấy ác mộng nữa.

Ta từ từ đứng dậy, mắt dại đi, phải rồi, đời này ngoài Tiểu lan, ai có thể vì ta mà dám hi sinh cả mạng sống.

“Lý Diệu Thần, ngươi không cam tâm phải không, ngươi vẫn không chấp nhận được sự thật Liên Ninh công chúa không yêu ngươi. Ngươi biết vì sao nàng không thể yêu ngươi không, bởi khi trong tim thực sự có một người, thì vĩnh viễn không thể có chỗ cho người khác, nàng không hèn nhát tìm người thay thế như ngươi”

Lý Diệu Thần im lặng. Hắn nhìn ta, ánh mắt không tỏ một chút thái độ nào, không phải hắn yêu Liên Ninh công chúa sao?

“Ý ngươi có phải là cả đời này ngươi chỉ yêu mình ta, yêu ta nên mới cho người hành thích Hiền phi”

Ta cười, ta cười sằng sặc, tiếng cười vang vọng khắp điện Càm Thành, mang theo cả sự ngạc nhiên của kẻ đang ngồi trên long ngai

“Haha…phải….phải…ta yêu ngươi…rất yêu ngươi…haha… cho tới bây giờ ta mới thấy thật nực cười, hoàng đế như ngươi hiểu tình yêu là thứ gì. Tình yêu là cái khát khao sở hữu của ngươi với Liên Ninh công chúa hay sao, hay là sự quan tâm dành cho người có khuôn mặt giống nàng ta. Hahaha”

“Đủ rồi”- Lý Diệu Thần quát

Ta điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Lý Diệu Thần, hay ngươi yêu khuôn mặt Liên Ninh công chúa đến mờ mắt rồi, yêu đến nỗi ngươi bỏ qua tất cả cho ả đàn bà kia. Hoàng đế các ngươi không phải cho rằng bị phản bội là điều nhục nhã nhất hay sao, ngươi vì cái khuôn mặt kia mà ngay cả thể diện của bậc cửu ngũ chí tôn cũng không màng hay sao. Ngươi cho rằng khuôn mặt ấy giống Viêm hoàng hậu. Ngươi mù rồi, mù thật rồi”

Lý Diệu Thần không đủ kiên nhẫn hơn, hắn nổi giận đến mức đứng hẳn dậy: “Người đâu, lôi ả ta vào đại lao chờ ngày hành hình”

Ta lại cười, nhìn Tiểu Lan lần cuối, rồi lại nhìn vào Lý Diệu Thần:

“Ta cứ cho rằng nỗi đau ngươi đem lại sẽ khiến ta lung lay ý chí, sẽ khiến ta cảm thấy hối hận khi giúp Viêm hoàng hậu ra ngoài, nào ngờ nhờ ngươi ta hiểu rằng, việc ta làm hoàn toàn đúng. Ngươi có thể quyết định số mệnh của người khác, bởi ngươi sinh ra đã là con nhà quyền thế. Nhưng cuối cùng ngươi vẫn là con người, ngươi vẫn không thể quyết định được số phận của nữ nhân mà ngươi yêu nhất”

THị vệ áp giải ta vào thiên lao, rồi ta cũng sẽ được giải thoát, được gặp con ta, được gặp Tiểu Lan. Họ sẽ ở cầu Nại Hà đợi ta.

Ta chẳng còn gì để níu giữ, chỉ mong rằng gia đình ta không ai bị liên lụy. Cuộc đời này có lẽ đến đây sẽ là kết thúc với ta, ta mỉm cười, cười bởi ta hiểu rằng, cuộc trao đổi của ta với ông trời cũng đã đến hồi kết thúc, may mắn mấy năm qua ta được ông trời chiếu cố, cuối cùng đã được ông trời đòi lại, đòi lại dưới tay Lý Diệu Thần.

Ngồi trong đại lao này, ta lại nhớ đến ngày ta cùng Tiểu Lan, ĐInh công công bị áp giải vào đây. Ta lúc ấy không nhớ mình đã bị áp giải như thế nào, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy đã nhìn thấy hai khuôn mặt lo lắng của họ. Ta ước ao một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Lan, ta không biết họ sẽ làm gì với thi thể Tiểu Lan, Tiểu Lan của ta không mắc nợ ông trời điều gì, cũng không làm gì khiến trời không dung đất không tha, vậy mà một nữ tử nhỏ bé như nàng lại phải chịu kết cục bi thảm như vậy.

Vài ngày sau, Hiền phi tới đại lao. Ta trông sắc mặt nàng ta rất tốt, có lẽ Tiểu Lan hành thích nàng ta không thành. Tiểu Lan, em ngốc như vậy sao, cuối cùng thì cái chết của em, chẳng thể đổi lấy mạng sống của ả đàn bà kia.

Ta im lặng, nàng ta rốt cuộc muốn đến đây làm gì?. Hiền phi nhìn ta với ánh mắt giễu cợt: “Trước đây nghe nói hoàng thượng say mê ngươi, thật không ngờ ngươi lại có ngày hôm nay”.

Ta cười nhạt: “Hiền phi, ngươi biết trước đây Lý Diệu Thần sủng ái ta là tốt. Ngươi nhận ra điều ấy chắc cũng biết rằng rồi sẽ có ngày ngươi giống ta”

Hiền phi cười, tiếng cười của kẻ chiến thằng: “Ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ chán ghét ta hay sao, ngươi nhầm rồi. Bất cứ thứ gì ta muốn, hoàng thượng đều đồng ý cho ta, ngay cả cái bây giờ ta có xin cái đầu của ngươi lẫn cả dòng họ nhà ngươi, hoàng thượng cũng sẵn sàng đồng ý”

Ta ngây ra, rồi như chợt bừng tỉnh, lao về phía ả, nhưng đám thị vệ lại chặn ta lại, ta chỉ biết kêu gào:

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì gia đình ta, ngươi muốn làm gì họ?”

Hiền phi nhìn ta, ả cười rất to, đắc ý:

“Ngươi cũng biết sợ ư, bổn cung cho ngươi biết, hoàng thượng đã đồng ý với ta, lập tức áp giải họ hàng thân quyến của ngươi về cung chờ ngày xử chảm.”

Ta hoảng loạn, chân tay không còn làm chủ được nữa, ngã quỵ xuống đất. Lúc này, ta chỉ biết đưa ánh mắt thù hận nhìn về phía nàng ta:

“Vì sao, vì sao, ta không hề có ý hại ngươi, đứa con của ngươi, cũng không phải do ta, vì sao ngươi không chịu tha cho gia đình ta.”

Ả lại tiếp tục cười nói:

“Ta đương nhiên rõ đứa trẻ ấy không phải do ngươi hại.”

Ta ngây ra không hiểu được thái độ của nàng ta lúc này. Ta còn nhớ ngày ta bị đưa đến tẩm cung của nàng ta, nàng ta đã khóc nức nở trong lòng hoàng thượng, không ngừng kêu hoàng thượng đòi lại công bằng, miệng không ngừng thương xót đứa con, vậy thì tại sao bây giờ ánh mắt nàng ta khi nói đến chuyện này lại thản nhiên như vậy, hay là Tiểu Lan nói đúng, đứa con ấy vốn không phải của Lý Diệu Thần.

“Dù sao thì ngươi cũng sắp chết rồi, ta sẽ cho ngươi chết được toại nguyện”- Hiền Phi tiếp tục- “Dong Quai ấy chính là do ta cho vào canh của ngươi, cũng chính ta tự mình bỏ đứa bé”

“Đứa con ấy quả thật không phải của ngươi và Lý Diệu Thần?”

“Ha ha, đúng vậy. Ban đầu khi có thai, ta rất lo lắng, ta sợ rằng hoàng thượng sẽ có phần nghi ngờ, muốn tìm cách danh chính ngôn thuận mà bỏ đi đứa bé. Không ngờ ngươi tự dẫn xác tới gặp ta. Ta có thể loại bỏ cả cái thai trong bụng ngươi”

Ta chỉ biết vừa khóc vừa cười, cười cho sự ngu ngốc của bản thân, khóc cho số phận của hai đứa trẻ đã bị những tính toán của nữ nhân trong hậu cung cướp đi mạng sống. Ta đã không gào lên để chửi mắng Hiền phi, bởi nỗi đau lớn nhất chính là khi Lý Diệu Thần ép ta uống bát canh đó. Bây giờ, câu chuyện đó nhắc lại, ta đã không còn muốn gào thét nữa rồi, bởi nỗi đau ấy đã và đang gặm nhấm từng ngày, câu chuyện ngày hôm nay nàng ta nhắc lại chỉ khiến nỗi đau trong lòng càng nặng, càng không thể bộc phát ra bên ngoài.

Không thấy được khuôn mặt thống khổ của ta, Hiền phi ấy dường như không hài lòng. Nàng ta cúi xuống bóp chặt cằm ta:

“Hứa Tiểu Tinh, ta phải công nhận, con nha đầu theo ngươi quả thật trung thành đến ngu xuẩn. Có lẽ ả đã biết được nguyên nhân nên đã tìm ta trả thù. Nhưng ngu ngốc đến độ chọn ngày ta ở bên hoàng thượng để hành thích ta thì quả thật chưa từng thấy”

Nghe tới đây, ta dường như không làm chủ được, ta biết vì sao nàng lại chọn ngày hôm nay. Mỗi lần sắp đến năm mới, ta thường nhắc Tiểu Lan rằng, việc của năm cũ đã qua, nên quên hết. Nếu không thể thực hiện được, thì hãy quên. Ta biết, Tiểu lan không thể quên được chuyện Hiền phi hại chết con ta, nên nàng muốn trả thù cho ta, rồi sau đó cùng ta đón một năm mới vui vẻ. Tiểu Lan, sao em ngốc như vậy, sao vì ta mà làm chuyện khờ dại như vậy chứ. Nước mắt chảy dài, nếu em còn dám đứng trước cầu Nại Hà đợi ta, ta sẽ nhất quyết không nhìn mặt em, nhất quyết không để em chờ ta cùng đầu thai, nhất quyết sẽ hận em, nhất quyết sẽ cốc thật mạnh vào đầu em.

“Con a hoàn ấy của ngươi xuẩn ngốc y như chủ tử của nó thì phải”

Ta ngay lập tức phản xạ vồ lấy khuôn mặt Hiền phi cào thật mạnh, đến mức máu trên khuôn mặt ả chảy đến ngón tay. Hiền phi hét lên đau đớn, thị vệ kéo ta ra xa khỏi ả. Ta cười sằng sặc, cười điên dại, cười vì ta chỉ có thể làm như vậy để trả thù cho con ta, cho Lan nhi. Ta hét lên: “Ngươi là con cáo già độc ác, ngươi lợi dụng việc mang khuôn mặt của một nữ nhi thuần khiết để cám dỗ Lý Diệu Thần, vì danh phận địa vị mà ra tay giết cả con đẻ. Ta nguyền rủa ngươi kiếp này mãi mãi không thể hoài thai, nguyền rủa ngươi chết trong đau đớn bất hạnh”

Hiền phi tức giận, gương mặt đằng đằng sát khí nói với thị vệ đại lao: “Người đâu, cắt lưỡi ả cho ta, ta không muốn nghe thấy bất cứ lời nào từ người đàn bà điên loạn này nữa”.

Ta vùng vẫy, ta muốn kêu oan, kêu với ai ư, chỉ có thể là ông trời mà thôi. Ta muốn kêu oan cho sư phụ, một nữ tử xinh đẹp tốt bụng vì sao lại phải chịu đựng sự lạnh lẽo trong hoàng cung, vì sao phải chịu cách biệt với nam nhân mà mình yêu quí. Ta muốn kêu oan cho hài tử của ta, tại sao đã cho hài tử trở thành con của ta mà vẫn cướp đi nó. Ta muốn kêu oan cho Tiểu Lan, nữ nhân thuần khiết như vậy tại sao phải mang trên mình mối thù gia tộc, tại sao lại chết một cách bi thảm như vậy khi mà hạnh phúc thực sự còn chưa đến với nàng ta. Còn ta ư, ta không muốn kêu, bởi ta biết, đó chính là giá mà ta phải trả cho ông trời.

Ba tên thị vệ giữ chặt người ta, một tên thị vệ cầm dao tiến tới phía ta, ta nghiến chặt răng, một tên thị vệ khác dùng hết sức bóp miệng ta để có thể để cho tên thị vệ cầm dao thực hiện. Ta vẫn dùng hết sức lực để chống cự, mặc dù cơ thể ta rất yếu, biết mình cũng chẳng thể trụ được lâu nhưng ta nhất định không buông xuôi. Vài tên thị vệ nhìn thấy như vậy thì gợi ý cho Hiền phi: “Hiền phi nương nương, hay là cho ả uống thuốc mê”

Hiền phi mắt vẫn nhìn về phía ta, lạnh lùng đáp: “Không cần, ta muốn ả tận mắt nhìn thấy”

Đến một nén hương sau, ta thật sự không chống cự được nữa, đám thị vệ nhanh chóng thực hiện. Ta đành chỉ còn biết bất lực nhìn con dao tiến dần đến lưỡi mình, chỉ biết nhìn và nhận ra nước mắt đã không còn để chảy. Từng nhát dao cứa vào, từng giọt máu rời đi, ta chỉ còn biết nhìn, nhìn từng giọt thi nhau rơi xuống. Không khí trong đại lao im lặng tới không ngờ, ta nhắm mắt lại chỉ có thể nghe thấy tiếng dao lạnh lùng cứa vào da thịt. Những lúc đau đến cực điểm, ta lại giãy lên phản kháng, nhưng làm như vậy chỉ khiến lưỡi dao vào sâu hơn mà thôi.

Khi mọi chuyện cũng đã xong, ta không còn sức lực, nằm bò trên nền. Đúng lúc ấy, ta nghe tiếng thị vệ hô lên: “Hoàng thượng giá đáo”.

Ta lấy hết sức ngước nhìn lên, thấy Lý Diệu Thần đang nhìn ta, rồi sau đó chuyển ảnh mắt sang Hiền phi, hắn ta xoa vết thương của Hiền phi, khuôn mặt lo lắng: “Hiền phi, nàng không sao chứ?”. Hiền phi đó ôm lấy hoàng thượng, nức nở: “Hoàng thượng, hoàng thượng, hu hu..”

Lý Diệu Thần ôn nhu xoa dịu nàng ta, ôm chặt nàng ta, đoạn quay lưng định dời đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play