Hiền phi nói ta và Hiền tần cùng đi dạo, ta cũng không thể nào từ chối, bèn cùng đi với nàng. Chúng ta dạo gần đến một hồ nước, Hiền tần nói: “Mùa đông lạnh như vậy, không biết nước trong hồ có lạnh không”. Hiền phi mỉm cười: “Ta nghĩ nước hồ sẽ rất lạnh. Tiết trời như vậy, ta nghĩ giờ chỉ nước giếng là ấm thôi”. Ta vẫn im lặng, ta cũng không biết nên tiếp chuyện với họ như thế nào, với lại cũng nghĩ rằng đó chỉ là mấy câu chuyện phiếm, ta có nói hay không cũng không quan trọng. Bỗng nhiên ta thấy một lực đẩy rất mạnh từ phía sau, ta chưa kịp định thần thì đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Ta đã ngã xuống hồ, nước hồ quả thật rất lạnh, cảm giác tê buốt chạy ngược lên đầu, ta bắt đầu ý thức được, ta quẫy nước rất mạnh, ta hoảng sợ kêu cứu, từ khi suýt bị chết đuối, ta đã nhiều lần học bơi, nhưng chỉ cần xuống nước là ngay lập tức cảnh tượng kinh hãi ngày đó hiện về khiến ta chạy ngay lên bờ. Ta kêu rất to, lại ngụp lên ngụp xuống như ngày nào, ta lúc này chỉ còn biết gọi tên hoàng thượng, ta gọi người tới cứu ta. Ta cũng chỉ hơi nhận ra có một vài cung nữ thái giám định đi gọi người, nhưng tất cả bị Hiền phi ngăn lại, họ cứ đừng nhìn ta như vậy.
Ta nhận ra bây giờ, khi biết mình sắp không thể chống cự nổi thì hình ảnh Diệu Thần đã chiếm toàn bộ tâm trí ta, ta rất nhớ chàng, chàng bây giờ đang ở đâu, ta ước chàng có thể xuất hiện lúc này, ước được nghe chàng gọi một tiếng: “Tinh nhi”. Ta đã gần như kiệt sức, trong đầu ta chỉ nghĩ rằng, nếu ta thật sự ra đi, Diệu Thần có đau lòng không, có hết giận ta không, có biết ta thực sự chỉ có mình chàng hay không.
Ta nhớ lại cái ánh mắt tràn ngập yêu thương của người khi thấy bức tranh quê nhà ta vẽ, người nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của ta và dịu dàng nói: “Tinh nhi, nàng quả thật vẽ rất xấu”. Ta nhớ ta đã giằng bức tranh từ tay người, tức giận nhìn người và nói: “Đây là bức tranh đẹp nhất mà thiếp vẽ được, không cho phép người bình phẩm xấu đẹp”. Hoàng thượng lúc ấy nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Tinh nhi, nàng nhớ nhà phải không?”. Ta lúc ấy chỉ biết lặng lẽ gật đầu, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Diệu Thần ôm ta vào lòng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, sau này trẫm cùng nàng về thăm quê, trẫm hứa mà”. Ta nhớ ta đã ở trong lòng của người mà khóc một trận đã đời, miệng không ngừng nói: “Diệu Thần, chàng hứa rồi, nhất định phải cùng ta về thăm quê, nhất định nhé”
Rồi ta nghe tiếng Tiểu Lan, ta lại nghe thấy tiếng có người nhảy xuống nước, họ đưa ta lên bờ, rồi ta nhìn thấy hoàng thượng. Ta đã dùng hết sức lực còn lại gọi tên chàng: “Diệu Thần, thiếp rất lạnh”. Vậy mà chàng không hề nhìn ta, chàng hướng mắt về phía Hiền phi: “Nàng có sao không?”. Hiền phi yểu điệu lắc đầu, dựa vào hoàng thượng, ngượng ngùng nói: “Thiếp không sao”.
Tim ta như tan nát, cái lạnh bên ngoài này, có lẽ không bằng nỗi đau đang dày vò bên trong ta, ánh mắt ấy, cử chỉ ấy trước đây đã từng dành cho ta, vậy mà bây giờ, người ta yêu đang cùng một người con gái khác ân ái ngay trước mặt ta, ta thấy Tiểu lan chạy lại ôm lấy ta, choàng cho ta chiếc áo: “Nương nương, nô tì đưa người về cung”. Ta như người mất hồn, ngày hôm nay, nhìn chàng đối với Hiền phi như vậy, ta đã nhận ra, trong lòng chàng đã không còn có chỗ cho ta nữa rồi, dù có giải thích thế nào đi chăng nữa, chàng cũng chẳng thể tin ta. Ta và chàng, hết thật rồi.
Tiểu Lan nhanh chóng mời ngự y đến bắt mạch cho ta. Ngự y bắt mạch một hồi thì nói: “Nương nương, người tạm thời chỉ bị cảm lạnh một chút, nhưng người đã có long thai, nên chú ý nhiều hơn”.
Ta ngỡ ngàng, ta có thai, với chàng ư? Sao lại là lúc này, sao lại là khi ta nhận ra ta và chàng đã không thể hàn gắn. Nhưng ta lại mong manh hy vọng rằng, chàng sẽ vì đứa con này mà suy nghĩ lại, vì đứa con này mà trở về bên ta. Ta biết ngự y nhất định sẽ báo cho hoàng thượng, ta mong chàng nghe xong tin này sẽ đến Đoan trường cung tìm ta, nhưng mấy ngày sau cũng không thấy chàng tới.
Ta vuốt ve bụng, nói với con: “Con à, cha của con đã không cần mẹ con chúng ta rồi”.Tiểu Lan an ủi ta: “Nương nương, sau này em sẽ cùng người chăm sóc tiểu chủ nhân, chúng ta sẽ sống bình an trong hoàng cung”. Phải rồi, trong nội cung này, ta chỉ có Tiểu Lan và đứa bé trong bụng là người thân, ta sẽ vì họ mà sống thật tốt.
Một tháng sau, trong cung thông báo Hiền phi có thai, hoàng thượng đặc biệt quan tâm nàng ta, sai ngự thiện phòng làm những món ăn thật bổ cho nàng ta, đồng thời sai ngự y kê thuốc dưỡng thai cho nàng ta. Nàng ta sống sung túc, an nhàn trong hậu cung, phi tần cũng liên tục đến thăm, tặng quà cho nàng ta. Ta cũng muốn chúc mừng nàng, bèn bảo Tiểu Lan rằng trước đây hoàng thượng cũng tặng cho ta một số trang sức, ta bảo nàng ta đem chỗ trang sức này đến ngự thiện phòng, nhờ họ làm một món canh Thiểm Tây. Trước đây ta nghe mẹ nói, lúc sinh ta, ông bà nội cũng thường xuyên làm món này cho mẹ ta ăn, mẹ nói có lẽ nhờ vậy mà khi sinh ta, ta rất xinh đẹp, trắng trẻo hồng hào.
Tiểu Lan nói có rất nhiều phi tần tới tặng quà cho nàng ta rồi, có hay không có ta thì cũng không quan trọng, nhưng ta lại thấy mình nên làm vậy, dù sao đứa bé đó cũng là tiểu đệ, tiểu muội của hài nhi trong bụng ta, rồi đây chúng sẽ trở thành người thân. Ta rất mong đứa trẻ ấy sinh ra khỏe mạnh.Tiểu lan nghe ta nói xong, tuy rằng mặt hơi phụng phịu nhưng cũng làm theo.
Bữa tối, khi ta đang ăn cơm thì bỗng thị vệ ập tới, ta và Tiểu Lan còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, bỗng nghe tiếng thị vệ: “Nương nương, hoàng thượng có chỉ, mời người đến điện Trinh Minh”. Ta và Tiểu Lan lập tức bị thị vệ đưa đến tẩm cung của Hiền phi. Ta và Tiểu Lan cùng quỳ xuống, thấy Hiền phi đang khóc nức nở trong vòng tay hoàng thượng, hoàng thượng vừa nhìn thấy ta đã nhẹ nhàng dỗ dành nàng ta, rồi đứng dậy, nổi giận đùng đùng, người tiến tới đạp vào người ta khiến ta ngã ngửa, ta rất lo cho đứa con trong bụng, nên việc đầu tiên là đưa tay ôm bụng. Hoàng thượng mắng ta rất to:
“Tiện nhân, vì sao ngươi độc ác như vậy, vì sao ngươi dám ra tay hạ độc long nhi của ta”. Hoàng thượng nói rồi lại tiếp tục đạp ta một cái thật mạnh, ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Hiền phi đã vừa khóc vừa nói: “Hứa tài nhân, bổn cung xưa nay chưa từng ỷ mình là phi mà ức hiếp ngươi, tại sao ngươi lại nỡ ra tay với con của ta, nó vô tội cơ mà”. Ta dần nhận ra vấn đề, bèn lắp bắp giải thích: “Hoàng thượng, không phải,không phải, thiếp không hề làm chuyện đó. Người phải tin thiếp”. Hoàng thượng lần này cúi xuống nhìn ta, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa ghê tởm, người bóp mạnh cằm ta rồi nói:
“Không phải ngươi, vậy là ai. Hôm nay Hiền phi sau khi ăn món canh ngươi gửi thì lập tức bụng đau dữ dội, khi ngự y đến thì đã nói đứa con trong bụng không giữ được. Ngự y nói trong canh có Dong Quai*, thứ này uống vào thời kỳ đầu mang thai sẽ khiến dạ con co thắt dữ dội, dẫn đến sẩy thai.”. Ta ấp úng: “Hoàng thượng, thiếp thật sự không biết. Trước đây mẹ của thiếp nói rằng khi bà mang thai, bà thường xuyên uống loại canh này, vì vậy thiếp mới sinh ra được khỏe mạnh, hoàng thượng…thiếp…thiếp thật sự không có”. Hiền phi có vẻ kích động, nàng ta ngã nhào xuống giường, hoàng thượng vội chạy tới ôm lấy nàng, giọng hoảng hốt: “Hiền phi, nàng bình tĩnh đi, nàng có biết mình đang rất yếu hay không”.
Hiền phi ấy túm lấy áo hoàng thượng, ánh mắt bi thương: “Hoàng thượng, nàng ta đã giết con chúng ta rồi. Hài nhi có lẽ còn chưa thành hình trong bụng thiếp, vì sao nàng ta lại làm thế, hoàng thượng, người nói đi, người nói đi, có phải thiếp đã làm gì sai không, có phải thiếp đã làm điều gì sai khiến ông trời trừng phạt con chúng ta hay không”. Hoàng thượng nhìn nàng ta đau xót: “Nàng nói đi, nàng muốn trẫm phải làm sao thì nàng mới bình tĩnh lại”. Hiền phi ngay lập tức chỉ vào ta:
“Là ả, là ả đã hại con chúng ta, hoàng thượng, thiếp xin người hãy trị tội nàng ta. Người hãy để nàng ta uống chính thứ nước mà nàng ta đã đem tới cho thiếp. Hoàng thượng, thiếp xin người!”. Hoàng thượng lúc này có lẽ chỉ muốn làm dịu đi nỗi đau của Hiền phi, lại càng muốn ta trả giá, bèn lạnh lùng nói: “Người đâu, đưa bát canh ấy cho Hứa tài nhân uống”. Ta còn chưa kịp nói thì Tiểu Lan đã hoảng sợ kêu lên: “Hoàng thượng, người không thể, trong bụng nương nương có đứa con của người, người không thể làm thế”.
“Ả nói rằng bát canh này an toàn, tại sao lại không dám uống”.
“Hoàng thượng, người không nghĩ là có người muốn vu oan cho nương nương hay sao”
“Vu oan hay không, bát canh này rốt cuộc cũng là của nàng ta, nàng ta dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với đứa con của ta và Hiền phi”
Con của chàng và Hiền phi, vậy đứa con trong bụng của thiếp, chẳng nhẽ không được tính là con của chàng ư, chàng đau lòng khi thấy nàng ta đau khổ vì mất con, nhưng lại nhẫn tâm bỏ đứa con trong bụng ta, như vậy đối với ta mà nói, có công bằng hay không?
Thái giám đưa bát canh tới trước mặt ta, ta ngẩng mặt lên, hoàng thượng không hề chú ý đến ta, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn là nhìn về phía Hiền phi. Ta từ từ nói:
“Hoàng thượng, thiếp chỉ muốn hỏi người một câu, đứa con trong bụng thiếp không phải cũng là con của hoàng thượng sao?”
Hoàng thượng quay ra nhìn ta, cười lạnh: “Phải sao?”
Hoàng thượng cuối cùng vẫn là không tin ta, ta còn tưởng rằng vì đứa con, hoàng thượng sẽ hồi tâm chuyển ý, bây giờ mới rõ, người coi hài nhi của ta là cái gai trong mắt, người cho rằng nó không phải con của người. Phải rồi, con à, cha con không nhận con nữa rồi, nếu cứ kéo dài sự sống cho con, thì cả hai mẹ con ta cũng chỉ đau khổ thêm mà thôi. Ta cầm bát canh lên, uống liền một hơi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Ta đặt bát xuống đất, hành lễ với hoàng thượng và Hiền phi, xin phép cáo lui. Tiểu Lan đỡ ta đi, bước đi loạng choạng, bụng ta đau dữ dội nhưng ta cũng không muốn kêu, không muốn tỏ ra đáng thương trước mặt họ, ta bấu chặt vào tay Tiểu lan , thì thầm: “Lan nhi, nhanh lên, đưa ta ra khỏi đây, ta sắp không chịu được nữa rồi”.
Tiểu lan dìu ta một đoạn, ra khỏi điện Trinh Minh rồi, ta mới ngã quỵ xuống đất,Tiểu Lan hoảng hốt kêu lên: “Nương nương, người ra rất nhiều máu”. Miệng ta mấp máy: “ Con của ta, nó đi rồi”. Ta nghĩ rằng, đối với nó chính là sự giải thoát, ta ước sau này nó được đầu thai vào một gia đình tốt, lúc ấy, nó sẽ sống rất hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT