Ta lại thấy đang ở trong một căn phòng đợi Tiểu Lan, trong lòng thầm mắng:”Con quỷ chết tiệt, tối như vậy còn đi đâu, nếu Tô nữ quan biết được,chắc chắn cả hai sẽ lại bị phạt”. Ta thấy Tiểu Lan chạy về, nét mặt khấp khởi vui mừng: “Tiểu chủ, trưa nay Tô nữ quan phạt người không được ăn cơm, em đi trộm mấy cái bánh ở ngự thiện phòng cho người này”. Ta nhận ra, giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, những mẩu kí ức vui vẻ nhất chính là thứ mà bao năm nay ta lưu giữ, ta giấu nó ở trong sâu thẳm trái tim, để bây giờ từng kí ức hiện về an ủi ta, ta tự nhủ: “Tiểu Tinh, ngươi nhất định phải vượt qua, ngươi không thể chết, ngươi còn có gia đình, còn có Tiểu lan, còn có sư phụ trên trời bảo vệ ngươi, ngươi phải vì họ mà mạnh mẽ lên”.
Cuối cùng thì sáu mươi trượng cũng đã xong, bọn thị vệ kéo ta vào trở lại điện Càn Thành, hai chân ta gần như vô dụng, ta không thể dùng chân được nữa, chỉ thấy đôi chân ấy bị kéo lê trên nền, thi thoảng chân ta cũng bị vấp, nhưng ta không hề thấy đau, đôi chân này, phải chăng đã mất cảm giác. Ta để ý thấy sự đắc ý trên khuôn mặt của Hiền tần, nàng ta vui cũng phải thôi, có lẽ nàng ta muốn cho ta biết rằng, đắc tội với nàng ta chính là tự mình đi tìm cái chết.
Ta thấy Tiểu Lan , nàng kinh hãi khi nhìn thấy bộ dạng ta, nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi, ta biết nàng muốn gọi ta, nhưng có lẽ nàng sợ, nàng sợ chỉ cần một cử chỉ nhỏ cũng sẽ liên lụy ta, nên cứ dõi theo ta như vậy, ta thấy nàng cắn chặt môi, nàng đã vì ta mà rơi lệ quá nhiều, vậy mà trước đây ta cứ lo rằng, sau này nếu nàng lấy phải phu quân không tốt, hắn sẽ khiến nàng phải rơi lệ, giờ mới biết chính ta mới là kẻ gây đau thương cho nàng. Thị về không thương tiếc ném ta về phía Tiểu Lan, nàng nhanh chóng đỡ lấy ta, muốn nói gì với ta mà không dám nói. Hiền tần kêu than:
“Hoàng thượng. thật là kinh tởm quá đi mất, để ả ở lại cung Càn Thành chỉ làm ô uế nơi này”. Ta thấy mặt Tiểu Lan biến sắc, ta rất mệt, dùng hết sức lay đầu ý bảo nàng đừng nên làm như vậy,Tiểu Lan hiểu ý ta, khuôn mặt lại bi thương như lúc đâu, nước mắt rơi xuống mặt ta. Một giọt rơi xuống miệng, nước mắt nàng sao lại ngọt như vậy, rất ngọt.Ta từ từ nhắm mắt thiếp đi. Trong mơ hồ vẫn nghe tiếng hoàng thượng: “Người đâu, nhốt bọn họ lại, chờ ta hỏi tội sau”.
Lúc ta tỉnh dậy,Tiểu lan và Đinh công công đã mừng rỡ vô cùng, họ nói ta đã hôn mê bốn ngày.Tiểu Lan nói bọn thị vệ bàn tán, có vẻ như không tìm thấy tung tích của hoàng hậu, chúng lại nói hoàng thượng rất tức giận, hạ lệnh nếu không tìm được hoàng hậu, tất cả sẽ bị chém đầu.
Ngày hôm sau, hoàng thượng đã cho người đưa ba người bọn ta tới Càn Thành cung.
“Nếu nói cho trẫm tung tích của hoàng hậu, cả ba ngươi đều sẽ được thả”
Nực cười, chúng ta đã bị nhốt mấy ngày, làm sao biết được giờ họ ở phương nào, ta lúc này đã có sức hơn, bèn trả lời: “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không biết, Hán Vũ và nương nương trước khi đi không hề nói với thần thiếp là họ sẽ đi đâu”
“Câm miệng, ta không cho phép ngươi gọi tên thái giám ấy như vậy. Người đâu, lôi bọn chúng ra Ngọ môn xử trảm”.
“Hoàng thượng, người không thể làm như vậy”, nói rồi ta lấy trong người ra tấm kim bài: “Ở đây thần thiếp có tấm kim bài miễn tử mà hoàng thượng ban cho nương nương”
Hoàng thượng cười nhạt: “Lấy gì để ta tin rằng các ngươi không dùng thủ đoạn cướp từ tay hoàng hậu”
“Nếu thần thiếp cướp từ tay hoàng hậu, vậy chứng tỏ hoàng hậu và thần thiếp vốn không có liên quan gì, tại sao người lại gán cho thần thiếp tội danh tiếp tay giúp hoàng hậu bỏ trốn. Đã không có thâm tình, lại không có sự trao đổi, thì hà cớ thần thiếp phải giúp hoàng hậu”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT