Nghe Tiểu Lan nói xong, ta mới nhận ra trên khuôn mặt mình, nụ cười dịu dàng đã xuất hiện từ khi nào, ta không biết đó có phải tình yêu hay không, hay chỉ là đang dành cho chàng sự ngưỡng mộ, rồi chợt nhận ra mình đã ảo tưởng quá nhiền, ta nói: “Tiểu Lan à, hoàng thượng làm thế chỉ là muốn xem thái độ của hoàng hậu thôi, người muốn biết tình cảm hoàng hậu dành cho người đến đâu nên mới làm vậy, vui vẻ gì khi ta cũng giống Hiền tần nương nương, trở thành một thứ công cụ không hơn không kém”. Nói ra những lời này, ta cảm thấy mình đã cố tình dập tắt hy vọng của mình, có lẽ ta nên làm như vậy, bởi tình yêu của bậc đế vương vốn không thể đặt lên người ta, ta hoàn toàn không xứng.Tiểu Lan vẫn không chịu thôi:

“Em cảm thấy thái độ hôm nay của hoàng thượng với nương nương khác hẳn với vị Hiền tần kia, em cảm thấy người không hẳn là coi nương nương là công cụ”. Ta cười khổ: “Đó là tại em không để ý thôi, lúc hoàng thượng hỏi ta xong còn hơi ngoái về chỗ Viêm hoàng hậu, hoàng thượng chắc tưởng rằng ta được hoàng hậu yêu mến, nên càng muốn lợi dụng ta”.Tiểu Lan hờn dỗi nói với ta: “Nương nương tại sao luôn coi thường bản thân như vậy”. Ta xua tay: “Lan nhi à,ta không phải là coi thường bản thân mà chính là chấp nhận sự thật, nếu ta mang ảo tưởng hoàng thượng sẽ thích ta thì e rằng đến khi tỉnh mộng sẽ là một hiện thực khốc liệt”

“Nương nương, nữ nhân trong hậu cung ai ai cũng có quyền được mơ ước như vậy, người hà tất phải dập tắt hy vọng của mình”

“Lan nhi, giấc mộng hão huyền ấy, cả em và ta nên sớm phải bước ra. Hoàng thượng thật sự rất yêu hoàng hậu, ta tin rằng chỉ cần hoàng hậu vẫn là hoàng hậu của Lý quốc chúng ta, thì hoàng thượng sẽ không bao giờ từ bỏ tình yêu dành cho hoàng hậu. Nhược bằng người thật sự từ bỏ thì trong mắt ta người với những vị quân vương trước vốn chẳng khác gì nhau. Em có biết ta đã suy nghĩ như thế nào nếu trở thành phi tần của những quân vương đó không, ta đã không ngừng khẳng định, nếu thật sự có một ngày như vậy, ta thà làm ngọc nát. Ngày ta nhìn thấy sư phụ cầm dải lụa trắng bước vào bên trong tẩm cung, hào quang của đế vương sớm đã tắt trong lòng ta”

Tiểu Lan im lặng, mãi một lúc sau em mới nhỏ nhẹ nói với ta: “Nương nương, em đi lấy nước cho người rửa mặt”

Mấy ngày sau,Tiểu lan không biết nghe được tin tức của tiểu cung nữ, tiểu thái giám nào, liến về báo cho ta chuyện của hoàng hậu. Nghe nói hoàng hậu đã tự ngược đãi bản thân, không ăn uống mấy ngày. Hoàng thượng đến thăm nàng, rất nổi giận nhưng không thể khuyên nhủ nàng ta, bèn tức giận rời khỏi Khôn Thái cung. Nghe nói rằng bọn cung nữ thái giám hầu hạ hoàng hậu đều bị hoàng thượng trút giận, tất cả đều bị lôi ra ngoài phạt hai mươi trượng. Ta có hỏi lý do hoàng hậu tuyệt thực, nói cỏ vẻ như liên quan đến chuyện thái giám nọ. Rốt cuộc thái giám ấy có điểm gì mà khiến hoàng hậu nương nương liều cả tính mạng như vây.

Tiểu Lan lại nói sau đó nghe nói hoàng thượng đã phải thả thái giám đó, rồi sau đó sai ngự y tới bắt mạch cho thái giám. Ta đoán chắc thái giám đó ở trong ngục chắc phải chịu không ít khổ sở, có lẽ hoàng hậu dò được tin thái giám bị hành hạ nên muốn tự ngược đãi bản thân, muốn làm hoàng thượng đau lòng. Không ai trong cung biết được tin tức của tên thái giám đó, mà dù có biết hoàng thượng cũng không cho phép bất kì ai tiết lộ, nếu thái giám đó với hoàng hậu quan trọng như vậy thì…

“Lan nhi, nghe ta nói này, đây là cơ hội tốt để chúng ta ra khỏi cung”

“Em không hiểu”- Tiểu Lan nhìn ta thắc mắc

“Nếu hoàng hậu thật sự coi trọng thái giám ấy như vậy, thì chỉ cấn chúng ta tìm ra tung tích thái giám ấy, không ngại nguy hiểm mà báo cho hoàng hậu, lúc ấy cầu xin nàng ta chuyện này có xá gì”

“Nương nương, hoàng thượng đã hạ lệnh bất kì ai bàn về chuyện này lập tức lôi ra Ngọ môn xử chảm, người không nên mạo hiểm. Với lại hoàng thượng đã giữ bí mật như vậy, đâu dễ dàng gì mà có thể tìm ra”- Tiểu Lan hơi nhăn mặt

Ta mỉm cười: “Lan nhi, ta biết em có thể làm được. Những tin tức của hoàng thượng và hoàng hậu, thái giám cung nữ dù có thân với em đến mức nào cũng không dám tiết lộ nhiều như vậy, bọn chúng chả nhẽ không muốn giữ lại cái đầu hay sao”

Tiểu Lan ấp úng: “Nương nương, người tuyệt đối đừng nghi ngờ Lan nhi , em thật sự coi người là người thân, xin thề với trời đất không hai lòng”

“Lan nhi, ta đã coi em là tỉ muội tốt, thì cớ gì phải nghi ngờ em. Ta biết em thông minh, những tin tức ấy để tìm cách biết được với em không hề khó. Ta không quan tâm em đã dùng cách gì, nhưng ta tuyệt đối tin tưởng em là vì lo cho ta. NHưng Tiểu Lan à, hoàng cung này hẳn em và ta đều biết, nó đã khiến chúng ta phát ngán. Bây giờ chỉ cần có cơ hội ra ngoài, chúng ta nhất định phải thử. Ta xin em”. Nói rồi ta ôm chầm lấy tiểu Lan mà nói: “Lan nhi, hãy về Thiểm Tây cùng ta, Thiểm Tây tuy nghèo đói, tuy không phồn hoa như chốn kinh thành này, nhưng người Thiểm Tây rất gắn bó với nhau. Về đó rồi, em sẽ có nhà, có người thân, cha mẹ ta chính là cha mẹ em, họ hàng ta chính là họ hàng em, chúng ta sẽ sống vui vẻ, muốn khóc muốn cười lúc nào cũng được, muốn làm gì thì làm, sẽ chẳng ai quản chúng ta”.

Tiểu Lan rơm rớm nước mắt nhìn ta: “Nương nương, ngày Lan nhi mới vào cung, em lẻ loi không một ai thân thích, người đã che chở cho em, người coi là em người nhà, từ lúc ấy em đã thề suốt đời này sẽ theo nương nương. Nếu nương nương thực sự chán ghét chốn hoàng cung, Lan nhi sẽ cùng người ra ngoài, chỉ mong người đừng ghét bỏ Lan nhi thôi”.

Ta xoa đầu nàng, hít hương thơm trên tóc nàng, mùi hương này khiến ta nhớ Thiểm Tây da diết, ta nói nhỏ: “Sẽ không đâu”.

Tiểu Lan ra ngoài nghe ngóng tin tức, qua hai ngày thì nàng đã cho ta biết được nơi mà thái giám kia đang ở. Ta vội cùng nàng ta tới yết kiến hoàng hậu.

Cung nữ của hoàng hậu nói người không được khỏe, không tiếp người ngoài. Ta cũng không dám cho cung nữ biết lý do mình đến gặp hoàng hậu, bèn cùng quỳ trước cửa điện Khôn Thái. Quỳ đến khi mặt trời lên cao, đầu gối ta tê cứng,Tiểu Lan sợ ta không chịu nổi, mấy lần khuyên ta cùng nàng về cung, nhưng ta không thể từ bỏ, đây là cơ hội duy nhất để ta có thể thoát khỏi nơi này, ta sợ rằng nếu ta buông tay thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nào khác. Bỗng ta nghe tiếng cung nữ vang lên, mừng rỡ biết bao, hoàng hậu cuối cùng chịu gặp chúng ta.

Ta bước vào trong, hoàng hậu có vẻ tiều tụy đi rất nhiều, khuôn mặt luôn phảng phất nỗi u buồn. Nàng nhìn ta, trong ánh mắt không hề cho thấy nỗi tức giận vì bị làm phiền, nàng nói: “Nàng đến tìm ta như vậy tất có chuyện quan trọng”

Ta không quên hành lễ, nhưng ngay sau đó quỳ xuống mà thưa: “Hoàng hậu nương nương, cho phép thần thiếp mạn phép hỏi hoàng hậu: tung tích của thái giám đó với người có thật sự quan trọng không”

“Nàng có phải là do hoàng thượng phái đến dò xét ta, quay về nói với hoàng thượng, tình cảm vốn không thể cưỡng ép được, hoàng thượng càng làm như vậy thì sẽ càng làm bổn cung cảm thấy giữa hai người thực sự không có gì để níu kéo”

“Vậy cho phép thần thiếp được nhiều lời, người nếu không yêu hoàng thượng thì tại sao khi Lý quốc phản đối hoàng thượng sắc phong người làm hậu, người lại ra sức chứng minh cho Lý quốc thấy người xứng đáng với vị trí mẫu nghi thiên hạ. Tới bây giờ người lại nói rằng người và hoàng thượng không thể níu kẻo, thần thiếp thật sự không hiểu”

“Thế gian này đầy ắp những sự khó lý giải, bổn cung quả thật không thể nói cho ngươi biết, ta bây giờ thực sự cảm thấy mệt mỏi, nếu không còn gì để nói thì mau lui ra đi”

“Nương nương, thần thiếp không phải do hoàng thượng phái đến, thần thiếp chỉ muốn nói với hoàng hậu, thần thiếp thật sự biết tung tích của thái giám kia, nếu người muốn gặp vị thái giám ấy, thần thiếp nguyện mạo hiểm giúp người. Tuy nhiên nương nương cũng biết, hoàng thượng hạ chỉ nếu bất cứ ai tiết lộ chuyện này đều phải gánh tội khi quân, thế nên thần thiếp chỉ muốn sau giúp nương nương, người hãy giúp thần thiếp ra khỏi Tử Cấm Thành, lúc ấy chuyện nương nương đã đi gặp thái giám kia không ai có thể biết”

Hoàng hậu chăm chú nhìn ta, rồi từ tốn nói: “Tại sao ta phải tin ngươi, theo như ngươi nói thì tất cả đều là vì ta, lấy gì để chắc ngươi không có dụng ý”

Ta ngẩng mặt lên nhìn hoàng hậu, ta thật sự không muốn giấu nàng lý do, bởi ta biết nàng với ta đều cảm thấy Tử Cấm Thành này giống một cái lồng: “Nói ra khỏi cung để tránh bị điều tra, để nương nương không lo lắng bí mật bị tiết lộ là giả, thần thiếp chỉ muốn cùng nha hoàn trở về Thiểm Tây, cung cấm này, có lẽ không cần thần thiếp nói, hoàng hậu từ nhỏ lớn lên trong cung, chắc cũng hiểu nơi đây chẳng khác nào một nhà tù, vốn chẳng hề có sức sống”

Hoàng hậu lúc này gửi cho ta ánh mắt đồng cảm: “Ta tin ngươi”, rồi sau đó người nhìn thấy sự kì lạ trong thái độ của ta, bèn tiếp: “Thiểm Tây là quê hương của ngươi đúng không, trước kia khi nhắc đến Thiểm Tây với ta, ta thấy ánh mắt ngươi bi thương, lại sâu thăm thẳm như đang hướng về nơi đó”

Nói rồi hoàng hậu bèn đỡ ta dậy, ta cảm nhận được người đã có chút sức sống, người nói với ta: “Trong cung cấm này, ta gần như cô độc, tỳ nữ của ta, ta đều cho họ trở về quê nhà, ta rất muốn tìm ra tung tích chàng, nhưng lực bất tòng tâm.Ta chỉ có thể nói với ngươi, thái giám đó chính là nam nhân duy nhất ta dành tình cảm, chỉ vì muốn được ở bên chàng, ta đã sẵn sàng làm tất cả, rồi gặp phải lỗi lầm khiến người thân căm ghét. Cho tới khi tưởng đời này kiếp này sẽ không gặp lại chàng nữa, lòng ta đã nguội lạnh. Lúc ấy đối với ta mà nói, Lý quốc chỉ là một bến đỗ ta cảm thấy bắt buộc phải dừng mà thôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play