Diệp Hy.

Thật sự làm người ta không thoải mái.

Cảm giác tê dại bén nhọn trải khắp toàn thân.

Lưu quản gia cau mày, bên cạnh là bác sỹ gia đình đang đứng nghẹn cười.

“Diệp tiên sinh! A! Tỉnh!” Thanh âm Lưu quản gia xuyên qua màng tai.

“Nước.”

“Vâng vâng!” Một chén nước đã đưa tới trước mặt.

Anh vươn tay bắt cái chén, trong lòng bàn tay tê rần.

Rõ ràng là chén thủy tinh.

Anh cau mày, tĩnh điện sao?

“Diệp tiên sinh, thư ký đã gọi tới 6 cuộc điện thoại. Ngài không tham gia hội nghị thường kỳ buổi sáng, thị sát khu công nghiệp mới cũng vắng mặt, tôi sợ ngài gặp chuyện không may cho nên mới cùng bác sỹ phá cửa!”

Anh vẫy vẫy tay, ngắt lời Lưu quản gia: “Vấn đề gì?”

Vì sao rõ ràng là thỏa mãn, thân thể lại một trận tê dại như vậy?

“Bệnh này, hẳn là, bị điện giật!” Bác sĩ tư gia cố gắng nhịn ý cười: “Diệp tiên sinh, hôm nay ngài tốt nhất là tránh chạm vào kim loại dẫn điện đi!”

Bị điện giật? Tối hôm qua rõ ràng là Hạ Tiểu Hoa…

Trong đầu chậm rãi xuất hiện một số hình ảnh, anh dùng sức nắm chặt ly thủy tinh trong tay.

Anh bị Hạ Tiểu Hoa cho giật điện?

Thật sự rất làm cho người ta không thoải mái.

“Hạ Tiểu Hoa đâu?” Cơ hồ đã muốn giấu không được hờn giận.

“Rạng sáng hôm nay Hạ tiểu thư đã mang hành lý ra khỏi cửa, xem ra là muốn du lịch!” Lưu quản gia đáp thông thuận.

Cái gì đây? Bỗng nhiên lại có cảm giác bị người thịt bò xong rồi không chịu trách nhiệm.

Được, được lắm Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên có bản lãnh!

Ba năm trước đây buông tay chạy, ba năm sau cũng giống nhau.

Nếu đã không cần, không còn gì tốt hơn.

Đứng lên mặc quần áo, liền nhìn thấy trong thùng rác là bộ đồ ngủ màu phấn hồng.

Trái tim thế nhưng lại giống như bị điện giật.

Cảm giác tức giận không biết từ đâu tràn tới.

Một cước đá văng thùng rác.

“Lưu quản gia, kêu người đem rác vứt đi!”

“Diệp tiên sinh! Đừng chạm vào kim loại dẫn điện!…” Bác sỹ tư chạy theo, nâng lên cái thùng rác vừa bị đá.

Hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ.

“Lưu quản gia, chuẩn bị xe, tôi trực tiếp đi khu công nghiệp mới!”

Rất làm người ta không thoải mái.

Quả thực rất làm người ta không thoải mái.

Rõ ràng người chủ động là Hạ Tiểu Hoa! Dựa vào cái gì khóc? Dựa vào cái gì tại thời khắc kia khóc?

Ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ 40 phút.

“Ba!” Khép lại văn kiện trong tay: “Tan họp!”

Người phụ trách đang thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình giải phóng mặt bằng khu công nghiệp mới há to miệng, trừng lớn mắt, đứng trước màn hình máy chiếu, không biết nên làm gì tiếp theo.

Anh chủ động đi lên, vươn tay bắt: “Tốt lắm! Tiếp tục cố gắng!”

“Diệp, Diệp tiên sinh…” Hai hàng nước mắt cảm động đột nhiên trào ra từ khóe mắt người phụ trách.

Đúng vậy! Đúng là như thế này!

Hạ Tiểu Hoa nhất định là cao hứng không nhịn được liền rơi nước mắt, nhất định vậy!

Vỗ vỗ bả vai người phụ trách đang cảm động không thôi, anh quay đầu hướng ngoài cửa đi.

Trợ lý gắt gao theo phía sau người: “Diệp tiên sinh, cùng Lâm trưởng bộ quy hoạch dùng bữa trưa hay tối?”

“Hủy bỏ!”

“A?”

Anh quay đầu nhìn trợ lý.

Trợ lý lập tức thu hồi thần sắc kinh ngạc: “Diệp tiên sinh, lịch trình kế tiếp thay đổi…”

Anh đi đến trước cửa xe. Lái xe đang tới, đáng nhẽ nên vì anh mở cửa.

Anh vươn tay nắm cửa xe, một cỗ điện lưu đâm vào ngón tay sinh đau.

Cảm giác phiền chán càng phát ra mãnh liệt.

Anh thật sự, bị điện giật.

Chết tiệt Hạ Tiểu Hoa!

Lên xe, nhìn chằm chằm lái xe: “Về nhà!”

Trợ lý đứng phía sau, lại một lần nữa há to miệng.

Rất làm người ta không thoải mái.

Nhân viên vẫn làm anh hài lòng mọi khi, hôm nay như thế nào hết thảy đều khiến anh bực mình!

Dựa vào cái gì thời điểm nàng đứng trước cửa nhà để cho người khác hôn không khóc, đến phiên anh lại khóc?

Dựa vào cái gì ba năm trước đây đã thịt bò qua, lại giả bộ giấu giấu diếm diếm coi như cái gì cũng chưa phát sinh?

Dựa vào cái gì?

Hạ Tiểu Hoa! Nhất định phải hỏi rõ ràng! Hỏi rõ ràng, hết thảy sẽ lại bình thường!

Không phải bị điện giật! Không phải!

Rất làm người ta không thoải mái.

“Lưu quản gia, lập tức tìm Hạ Tiểu Hoa, kêu nàng trở về!” Anh nhìn chằm chằm kim đồng hồ ở góc tường, đã qua gần 12 tiếng, càng phát ra không thoải mái.

5 phút sau, Lưu quản gia báo lại: “Trợ lý Nhị hào của Hạ tiểu thư nói, nơi ở của Hạ tiểu thư các nàng cũng tìm không ra. Nhưng trong lịch trình là ngày kia tổ kịch sẽ quay ngoại cảnh, Hạ tiểu thư chắc hẳn là sẽ không vắng họp. Diệp tiên sinh, thời điểm Hạ tiểu thư đi quả thực mang theo mấy kiện hành lý, xem ra, thật là muốn xa nhà!”

Quay ngoại cảnh? Khi nào thì còn có tâm tư quay ngoại cảnh?

Tối hôm qua ôm anh nói người trong lòng là anh, rõ ràng là nàng. Để ý anh rõ ràng là nàng. Dựa vào cái gì nói bỏ chạy liền bỏ chạy, nhà cũng không quay về?

Anh cầm lên di động gọi cho trợ lý: “Cho cậu hai giờ, tôi muốn nhìn thấy Hạ Tiểu Hoa!”

Nhưng là, hai giờ lại hai giờ, mười cái hai giờ sau vẫn chưa thấy Hạ Tiểu Hoa.

Cảm giác không thoải mái, đã muốn lên tới cực hạn.

Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên tiến bộ.

Nhiều năm qua, đi sau mông nàng thu thập phiền toái không ít, chuyện tình bị liên lụy mất mặt xấu hổ cũng không phải chưa từng có, bị chọc không kiên nhẫn, chán ghét, hết thảy đều đã thử qua. Nhưng không có cô đơn, giống như hiện tại, lo âu, không thoải mái.

Chỉ cần nghĩ đến Hạ Tiểu Hoa, liền có loại cảm giác như điện giật, xuyên qua trong lòng.

Không khống chế được, không xem nhẹ được.

Ngảy cả ba năm trước đây, lần đầu tiên gọi điện thoại bày tỏ tình cảm, lại bị Khả Nhạc cự tuyệt, cũng không khổ sở như thế này.

Mặc dù uống nhiều rượu, hơn nửa đêm đập cửa phòng Khả Nhạc cũng chỉ là tuổi trẻ nông nổi mà thôi.

Hạ Tiểu Hoa! Hết thảy đều là Hạ Tiểu Hoa!

Ba năm trước đây tùy tùy tiện tiện thịt bò, bỏ chạy.

Không còn mặt mũi nào đối diện với một cô gái chính trực tốt đẹp, bởi vì ngông cuồng tuổi trẻ của anh mà thất thân.

Suốt ba năm, anh mang gánh nặng gông xiềng, nghĩ rằng cả đời không thể trốn thoát. Hóa ra lại không phải là người đó.

Đúng vậy! Là tại Hạ Tiểu Hoa! Hạ Tiểu Hoa chết tiệt tùy tiện thịt bò người khác rồi bỏ chạy không để người ta nhận ra!

Thời điểm cầu hôn, da mặt so với tường đồng còn dày hơn, ngay cả đỏ mặt cũng không có.

Thế nhưng lại có can đảm vì thanh mai trúc mã mà đòi ly hôn!

Rất làm người ta không thoải mái!

Có bản lĩnh, cả đời đừng trở về!

Ai hiếm lạ!

Anh nắm điện thoại ấn dãy số: “Kêu người phụ trách tập đoàn giả trí M đến gặp tôi!”

Trợ lý đang báo cáo tình hình ở nước ngoài dừng lại thanh âm, trừng lớn mắt.

Anh híp mắt trừng trợ lý.

Không có việc gì học biểu tình ngu ngốc của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?

Người phụ trách bân giải trí M bay đến nhanh, hiệu suất làm người ta vừa lòng.

“Tổ kịch của các anh muốn ra nước ngoài chụp ngoại cảnh?”

“Vâng, đúng vậy! Hẳn là 7 giờ tối nay đáp chuyến bay!”

“Bỏ, đổi thành hiện tại!”

“A?” Người phj trách giải trí M cũng trừng lớn mắt.

Toàn bộ thế giới đều học biểu tình của Hạ Tiểu Hoa làm cái gì?

Quả thực rất làm người ta không thoải mái.

Anh lãnh nghiêm mặt, trừng người phục trách.

“Diệp tiên sinh, điều động nhiều nhân viên như vậy, chỉ sợ không kịp chuyến bay gần nhất!”

“Dùng chuyên cơ của Diệp thị! Thông báo với mọi người, một giờ sau tập hợp tại sân bay!”

“Diệp, Diệp tiên sinh…” trợ lý cùng người phụ trách đồng thời trừng lớn mắt.

Anh đứng lên, vỗ vỗ áo khoác tây trang: “Tốt xấu cũng là bộ phim do Diệp thị tài trợ, chế tác lớn như vậy, tôi không tự mình đưa chuyên cơ, người khác sẽ cảm thấy Diệp thị rất không có thể diện!”

Đúng vậy! Vì Diệp thị, phải dùng chuyên cơ!

Hạ Tiểu Hoa, phát ngốc ở đâu đi!

Tuyệt đối, tuyệt đối không cần ở một tiếng sau để cho tôi thấy cô!

Tuyệt đối!

Tùy tiện thịt bò người khác rồi không chịu trách nhiệm!

Rất rất rất rất làm cho người ta không thoải mái!

Sớm biết rằng cô ta cũng là một dạng tùy tiện không có ý thức trách nhiệm.

Thế nhưng lá gan lại rõ ràng lớn đến mức công tác cũng dám bỏ.

Rất tùy tiện! Thực sự là tùy tiện!

“Tập đoàn giải trí M rốt cục mời được nhà tạo hình kiểu gì? Ngay cả công việc cũng có thể tùy tiện bỏ bê! Tùy tiện! Quản lý tùy tiện! Hết thảy đều viết bản kiểm điểm! Thất trách! Một đám quản lý thất trách!”

Anh cúi đầu, dùng bút bằng vàng ròng ký tên vào bản kiểm điểm vừa nhận.

Trợ lý lại đưa tới một phần văn kiện.

“Diệp tiên sinh, xe Hạ tiểu thư lái đi đã dừng ở sân bay, được lái xe riêng mang về. Lái xe của Hạ tiểu thư vừa quay trở về biệt thự Diệp gia. Hầu hết hành lý của Hạ tiểu thư còn ở trên xe không có mang đi!”

“Vậy sao?” Cực hạn không thoải mái, không hiểu sao bị áp chế không ít. Không mang nhiều lắm hành lý, thì phải là, chạy trốn sẽ không quá xa.

Tùy tay tiếp nhận văn kiện: “Đây là cái gì?”

“Diệp tiên sinh, tìm ra cái này trong xe, có lẽ ngài nên biết!”

Anh cau mày, mở ra văn kiện.

“Xe của hạ tiểu thư, chủ sở hữu viết là Thần Tư , là Á châu siêu cấp tân tinh nổi tiếng dạo gần đây! Xem ra, xe này là lễ vật Hạ tiểu thư tặng cho Thần Tư!”

Một phen khép lại văn kiện, mị mắt một cái: “Không cần phải anh giới thiệu! Tôi, biết, Thần, Tư, là, ai!”

Tập đoàn giải trí M đặc biệt xin kinh phí mời ngôi sao, giá cả không hề rẻ.

Hạ Tiểu Hoa! Thế nhưng da mặt dày đến mức đuổi theo ngôi sao?

Không hổ là phong cách Hạ Tiểu Hoa! Ra tay chính là Mercedes-Benz!

Trình độ động tâm, không giống bình thường!

Trái tim giống như bị điện giật, bén nhọn đau đớn!

Anh quả nhiên, thật sự, bị Hạ Tiểu Hoa giật điện!

Thật sự – rất – làm – người ta – không – thoải – mái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play