Cứ như thế, từng ngày trôi qua lặng lẽ. Cho đến khi tôi nhìn thấy 1 chàng trai đến nhà em, mang theo những bông hoa hồng đỏ thắm. Dạo này anhta thường đến đây. Em ngập ngừng đón nhận những bông hoa đó rồi trò truyện với anh ta. Mặc dù em vẫn cười, nhưng không còn là nụ cười của ánh nắng ban mai mà tôi thường hay gặp, mà nó thoáng chút gì đó buồn bã xa xăm.

Theo lời anh Cái, cậu ta là con trai bạn hàng lâu năm của bố em. Nhà giàu có, ăn mặt bảnh bao, đi trên chiếc xe mà có lẽ tôi không bao giờ mua nổi. Lòng tôi đau thắt, có những đêm tôi giật mình tỉnh giấc, timđau đến nỗi không ngủ tiếp được. Phải chăng tôi sắp mất em???

“Lãng, Lãng…Nghe em nói không?” tiếng em vẫn trong trẻo nhu tiếng họa mi

“Sao?Có chuyện gì vậy?” tôi thờơ đáp lại “Dạo này anh sao thế?Sao không qua tìm em?Có chuyện gì ah?”

“Không có gì đâu. Dạo này anh bận quá, bài vở nhiều…”

“Nhưng giờ thi xong rồi mà, sắp nghỉ hè rồi, sao vẫn không thấy anh đâu…” giọng em trầm xuống, đôi mắt như hồthu pha lẫn chút buồn.

“Thì anh bận đi làm, kiếm thêm tiền. Anh đâu được giàu có như ai kia. Không cần làm gì cũng vẫn tiêu xài không hết !” tôi cố lẩn tránh ánh mắt của em

“Ai cơ chứ?Anh đang nói ai?”

“Không, chắng nói ai cả…”

“4 ngày nữa sinh nhật em…”

“Vậy ah?Nhanh nhỉ?” tôi vẫn cốgắng hờ hững.

“Anh quên rồi sao?Vậy hôm đó anh có đến không?”

“Không biết được, để anh xem đã.” “Không nhưng nhị gì hết. Anh Cái hôm đó cũng đến mà. Anh phải đến nhé, nhé.” Em lay lấy tay tôi, đôi mắt long lanh hi vọng.

“Uhm, anh đến…” Làm sao tôi có thể từ chối đôi mắt ấy được.

“Vậy nhé, anh hứa rồi nhé. Anh mà không đến em nghỉ chơi anh.” Em tươi cười le lưỡi trêu tôi.

Uhm, anh sẽ đến. Làm sao anh có thể quên được…Anh hứa anh sẽ đến…

Hôm nay là sinh nhật em, năm nào đến ngày này tôi cũng vui mừng bồn chồn. Nhưng năm nay sao mà nó lại buồn đến thế?Anh Cái vỗ vai tôi.

“Nhóc ah, anh biết mày đang nghĩ gì. Anh biết !”

“Làm sao anh biết?”

“Từ nhỏ đến giờ, có gì mày qua mắt được anh chưa?”

“…” tôi im lặng

“Nhưng mà anh nói này. Dù thế nào đi nữa. Mày cũng phải nói ra lòng mình. Không có gì mà khổ bằng mật mờ không rõ ràng . Tao thấy Lợi Lợi đâu phảingười ham tiền ham vẻ bề ngoài.”

“Uhm.”

“Vậy mày còn đắn đo gì?Mày còn trẻ, lại học giỏi, tương lai còn dài. Sau này mày giàu có, lo gì không xứng. Lúc đó đừng quên thằng anh này. Ha ha. Đi thôi.”

Anh biết không?Đến tận bây giờ, em vẫn không quên. Không bao giờ quên được. Em vẫn nhớmãi lúc anh đưa cho em cái bánh trung thu. Bọn mình có 5 người nhưng chỉ có 2 cái bánh. Anh không ngần ngại đưaem 1 cái, còn anh và 3 người bạn chia nhau cái còn lại. Anh biết không?Em vốn rất ghét ăn đậu xanh. Nhưng đó là cái bánhtrung thu đậu xanh duy nhất vàngon nhất mà cả đời em ăn được. Em sẽ không quên giây phút đó, nhưng giờ anh đã không còn nữa…

Đến nhà em, hôm nay không khí thật náo nhiệt. Bạn em tới rất đông. Hôm nay em thật xinhđẹp với chiếc đầm màu xanh nhạt, nụ cười luôn thường trực trên môi.

“Đến rồi ah?Vào đi…” mẹ em hững hờ. Bố mẹ em không thích tôi và anh. Tôi biết điều đó. Họ chê tôi nghèo, không xứng để chơi với em. Nhưng trước giờ em hoàn toàn mặc kệ điều đó, chưa hề than vãn, vẫn thân thiết với tôi và anh.

“2 anh đến rồi ah?Vào với em.”Nhận ra chúng tôi, em mừng rỡ.

“Chà chà, Lợi Lợi ra dáng thiếu nữ lắm rồi. Hết la con bé hay khóc nhè lẽo đẽo theo mình rồinhi?Xinh lắm, hèn chi cu cậu nhà mình chao đảo. Ha ha” Anh huých vai tôi mỉm cười.

“Anh này…” Mặt em đỏ bừng lên như bông hoa hàm tiếu e ấp dưới nắng mai.

“Lợi ơi ! Ai đến vậy?’ tiếng bạn em vang lên

“Suýt quên mất. 2 anh theo em vào đây…Đây là bạn với anh của mình. Còn đây là bạn của em, 2 anh làm quen nhé.”

“Chà, có bạn đẹp trai như vậy mà giấu kĩ nha, không giới thiệu. Định chiếm làm của riênghả ?” bạn em châm chọc

“Bạn tên gì vậy?Học trường nào?” cô bé cất tiếng hỏi

“Mình tên Lãng, học trường. Rất vui làm quen với bạn.”

“Wah, giỏi quá. Mình tên Quỳnh, là bạn than của Lợi Lợi. Lợi Lợi kể mình nghe nhiềuvề bạn rồi.” cô bé nháy mắt vớitôi.

“Ê, cho tao hỏi chuyện với. Làm gì giành hết vậy?” mấy đứa kianhao nhao…

Thấy mấy đứa con gái bu hết vào tôi. Anh cất tiếng:

“Chà, làm gì mà ái mộ ghê vậy?Bộ anh không đẹp trai ah?”

Câu nói của anh khiến cả đám phì cười.

Một lát sau, ngoài cửa xuất hiện1 bóng người. Là người hay đến tặng hoa cho em. Mẹ em gọi em ra, cả đám con gái cũng nhao nhao ra theo. Anh ta hôm nay thật bảnh bao, mang theo lẳng hoa và món quà tặng em, một sợi dây chuyền lấp lánh bằng vàng trắng, một thứ quá xa xỉ đối với tầng lớp như tôi. Em tươi cười đón nhận, longtôi như thắt lại.

Buổi tiệc bắt đầu, mẹ em có ý xếp cho anh ta ngồi gần em, suốt buổi tiệc, lúc nào anh ta cũng chỉ chú ý đến em, luôn nói chuyện với em. Bọn bạn củaem xì xầm:

“Ghanh thật. Cái anh này tốt thật. Đẹp trai nhà lại giàu nữa. Nhìn chiếc xe của anh ta mình phát ganh. Ước gì anh ấy để ý đến mình nhỉ?”

“Uhm, tao cũng mong như mày. ”

“Bọn bây thích người ta hay thích ví của người ta thế?” Quỳnh khó chịu. Cô bé quay sang hỏi tôi :”Bạn sao vậy?Từ khi cái gã đó đến thấy bạn không vui.”

“Không có gì đâu. Mấy người kia nói đúng đó chứ?”

“Xì, tớ chả ham cái loại chỉ được mỗ cái mã đó đâu. Mà tớ biết Lợi Lợi cũng nghĩ như tớ vậy.”

Câu nói cô bé làm tôi thấy ấm lòng. Tan tiệc, mọi người ra về. Riêng anh ta được bố mẹ em giữ lại. Tôi đành bước đi vớilòng nặng trĩu. Mà nghĩ lại, anh ta tốt thật, rất xứng với em, nên bố mẹ em niềm nỡ như thế cũng đúng thôi. Tôi chẳng có gì so sánh được với anh ta cả.

Dòng sông về đêm, gió vẫn mang theo những con sóng chạy nối đuôi nhau vào bờ. Mọi khi có chuyện buồn chán, tôi lạicùng anh đến đây. Ngồi nhìn những chiếc du thuyền cập bếnmang đón đưa những dòng người sang trọng, trong gió đêm mát mẽ, chúng tôi tự nói với nhau sau này mình sẽ đượclên đó, được hưởng cảm giác của người thượng lưu. Mỗi lần như vậy, chúng tôi lại phấn chấn và cùng nhau quyết tâm. Điều đó đã cho tôi nghị lựcbước hết những ngày nhọc nhằn đầy mồ hôi cực khổ mà sau này tôi muốn được 1 lần nếm lại cũng không được.

Ngồi đã lâu nhưng sao lòng vẫn chưa lặng…Anh lấy bao thuốc ra, châm lửa…

“Anh, cho em 1 điếu.”

“Điên, tao đã cấm mày hút thuốc, chưa đủ tuổi, đua đòi làmgì?”

“Nhưng em buồn quá, hút vào có đỡ hơn không?”

“Không có gì phải buồn hết emah. Mọi chuyện đã xong đâu?Chả lẽ mày định mang cái bộ mặt sầu não này gặp tao mỗi ngày hả?Làm chuyện gì cũng phải biết đấu tranh đến cùng chứ. Nếu mà có thất bại thì cũng không nuối tiếc. Hiểu không?”

“Nhưng em làm thế nào mà bì được với người ta?”

Anh rít 1 hơi dài :” Trong mắt anh, thằng em là nhất. Hơn cả thằng kia. Uh thì nó có tiền. Nhưng tiền phải của nó đâu?Nó sinh ra tốt số, được vàogia đình giàu có. Mình số khổ, nhưng có làm sao?Miễn là biết phấn đấu. Thế nếu được lựa chọn, mày có muốn đánh đổi những thứ mày đang có, cả gia đình, cả anh em xóm giềng để được làm nó không?”.

Anh nói phải, không gì bằng khimình được làm chính mình, làmsao tôi có thể đổi tất cả những gì mình có, những gì mình trân trọng nhất để được làm người khác chứ. Như thế tôi sẽ không còn là tôi nữa rồi.

“Không chứ gì?Thằng em hiểu ra vấn đề rồi đó. Mà hình như không chỉ có mình tao nghĩ như vậy.” Anh mỉm cười ngoảng đầu ra phía sau.

Tôi ngoái đầu nhìn lại, là em, vẫn nụ cười đó. Nó như tia nắng giữa bầu trời đêm đầy lạnh lẽo.

“Anh…” em dịu dàng lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play