“Còn không nghĩ tiếp theo làm sao ư… Sở tiểu thư.” Lăng Phong nhún
nhún vai vẫn ung dung nhìn xem Thiên Thiên ánh mắt bàng hoàng thất thố
từ trên mặt hắn hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ ý đồ xấu nào, hơn nữa lại là hiện lên 1 trạng thái rộng lượng, một bộ tôi bị cô chiếm tiện nghi
nhưng không đáng so đo.
Nếu không phải tay phải của hắn còn đặt ở trên eo nàng Thiên Thiên
đều nghĩ bắt đầu sinh ra ảo giác là nàng bị hắn chiếm tiện nghi. Rồi
Thiên Thiên thẹn quá hoá giận sắp mất đi lý trí chuẩn bị đánh người thì
nghe tiếng của rất dễ nghe Lăng Phong cúi đầu vang lên:
“Sở tiểu thư, hãy tỉnh táo, em còn nợ tôi tiền chữa trị còn phải trả theo định kì mới hết.”
Thiên Thiên đành thỏa hiệp.
Xúc động là ma quỷ, lão bản không thể đánh!
Vì tiền lương, vì thăng chức, vì tiền đồ, mình phải nhẫn!
Thiên Thiên thật đã quên là thế nào xách theo đôi giày nhìn thì khá
mà không dùng được còn đắt muốn chết lúc nào đi ra khỏi Hách gia, thần
kỳ chính là khi nàng cùng cha Hách sảng chào hỏi ông rõ ràng không có
giống mấy lần trước đóng cửa mà không cho nàng đi. Thiên Thiên cảm thấy
hôm nay chuyện có nhiều kỳ quặc, cực kì quỷ dị.
Mất mặt thiệt nhiều đả thương trái tim bé nhỏ của Thiên Thiên, nàng
cúi đầu ủ rũ trở về nhà trọ. Bởi vì giày không có cách nào đi, chỉ có
thể nhịn đau mà gọi xe đi về vì thế Thiên Thiên quyết định sáng sớm ngày mai phải ăn nhiều một chút, phải ăn để tiêu tan oán khí mà thôi.
Trở lại nhà trọ trên hành lang nhà Lưu thẩm con chó nhỏ rất biết nhìn mặt mà nói chuyện trốn đến bên cạnh thùng rác chạy xa Thiên Thiên không có giống bình thường vừa thấy nàng liền nhảy đi lên vẫy đuôi liếm ống
quần của nàng, có thể thấy được Thiên Thiên hôm nay oán khí cực sâu.
Phát hiện cửa chống trộm không khóa, Thiên Thiên cho rằng có trộm,
trong lòng éc lên một tiếng tiến gian phòng tra xét xem túi đồ hôm qua
còn hay không?
“Tôi nói này Sở Thiên Thiên, Lăng tổng người ta dù thế nào cũng anh
tuấn tiêu sái tiền nhiều, cậu cũng không phải đến mức trước tiên lo bảo
quản lễ vật người ta tặng đi?”
Thiên Thiên quay đầu lại như kỳ tích phát hiện Hách Sảng cứ thế mà
ngòi trước máy tính chơi game trong nháy mắt như bị tên đâm vào người.
Nghe thấy Hách Sảng nhắc tới Lăng Phong tặng lễ vật kia, Thiên Thiên
cảm giác mình cực không có tiền đồ, trong nhà bị trộm mà phản ứng của
nàng đầu tiên lại là xem một chút cái túi to kia còn ở đó hay không, mặc dù… Kia đích xác là thứ giá trị, đắt tiền nhất trong gia sản của mình
nhưng cũng không cần phải khẩn trương như vậy chứ?
Vừa mắng chính mình không có tiền đồ vừa đi vào phòng tắm, chuyện đã
xảy ra hôm nay tựa như một bộ phim Thiên Thiên cảm thấy này quá hí kịch, chệch khỏi quỹ đạo sống, lơ ngơ lạc hướng, khó có thể tin.
Lăng Phong hắn là tỏng tài cao cao tại thượng, Thiên Thiên không có
thể hiểu được chính là nàng lại luôn luôn cho là hắn đang cố ý làm khó
dễ nàng, nhưng khi nàng quẫn bách xấu hổ vô cùng thời điểm đó lại cứ
nàng 1 cái này giống như đã vượt ra khỏi phạm vi gây khó dễ bình thường
rồi.
Vòi phun đột nhiên không có nước, một thân bọt còn không có sạch sẽ Thiên Thiên từ trong suy nghĩ hoàn hồn.
Lại hết nước, OMG!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT