Bởi vì Thôi Văn Tường… Không, lúc này hẳn là Diệp Cẩn Đồng, nhìn sơ qua thương thế có vẻ khá nặng, nhưng trên thực tế cũng không nghiêm trọng như vậy, cho nên chỉ ở trong bệnh viện mấy ngày liền về nhà.

Nhưng chuyện cô bị mất trí nhớ, bởi vì thử hết các loại hình kiểm tra cùng đo lường quan sát mà không phát hiện ra vấn đề của não bộ, bác sĩ cũng bó tay, nên đành dặn cô về nhà trước sau đó lại quan sát.

May mà Mã Viện Lỵ còn biết cô thuê phòng ở đâu. Chỉ tiếc là không có thời gian đưa cô về. Xuất viện rồi, cô liền bắt một chiếc taxi, trở về nhà Diệp Cẩn Đồng.

Nhưng đến lúc cô xuống taxi, nhìn thấy dãy nhà cổ không đến bốn mươi thì cũng có ba mươi năm tuổi, lập tức trợn tròn mắt.

Đây… là nơi ở sau này của cô sao ?

Lấy ra địa chỉ mà Mã Viện Lỵ viết cho cô, xác nhận là cô không đi nhầm, Thôi Văn Tường đột nhiên có cảm giác uể oải vô cùng.

Nơi này cũng có người ở sao? Cô cảm thấy thật khó tin.

Thôi gia vốn giàu có, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải ở trong phòng trọ vừa cũ kỹ vừa dột nát này.

Nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác. Ở trong bệnh viện suy nghĩ vài ngày, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy loạn vô cùng. Cô không dám chạy đến gặp cha mẹ. Loại lý do quỷ dị như thay đổi thân thể này đại khái chẳng có mấy người có thể nhận.

Huống chi, hiện tại cô cũng không thể biết được thể xác của Thôi Văn Tường lúc này thế nào. Có một linh hồn khác chiếm cứ hay là… đã chết ?

Cho dù là tình huống nào, cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Lấy chìa khóa từ trong túi xách, cô thử một lúc mới có thể tìm đúng chìa khóa mở cửa nhà, sau đó trừng mắt nhìn cầu thang âm u ẩm ướt, đang do dự xem có nên đi vào hay không…

“Ê, ra vào phải đóng cửa cô không biết sao?” Một bác gái từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cửa mở, lập tức nhíu mày, “Gần đây kẻ trộm nhiều như vậy, chính là vì có người không chịu đóng cửa!”

“Vâng, thực xin lỗi!” Thôi Văn Tường thì thào cúi người.

Cô thật đúng là không nghĩ đến vấn đề an ninh ở đây.

Mà đến lúc cửa bị đóng, do thiếu ánh sáng, cầu thang nhìn lại càng u ám hơn.

Nhớ đến bác gái kia nhắc kẻ trộm, khiến cô cảm thấy ngày càng bất an.

Biết rằng bản thân mình đứng ở đây mãi cũng chẳng phải biện pháp, Thôi Văn Tường đành cắn răng chạy lên lầu.

Bởi vì hạn chế hoạt động, cô phải bò lên thang lầu, rất mất sức lực. Thật vất vả mới lên tới lầu 5, cô lại luống cuống tay chân thử chìa khóa.

Khi cửa phòng vừa mở ra, một mùi tanh ẩm ướt lập tức bay ra, khiến cho cô ho khan hai tiếng, trong lòng cảm thấy không ổn.

Chủ nhân của thân thể này rốt cuộc nghèo đến mức nào? Tại sao lại ở nơi như thế này? Chẳng lẽ tiền lương Vi Hữu Thư trả rất thấp? Cô thầm oán nghĩ.

Cô nhíu mày đi vào trong phòng, đem tất cả cửa sổ đều mở toang.

Mã Viện Lỵ nói, phòng cô thuê là ở trong nhà trọ nhỏ này một gian phòng lịch sự duy nhất. Nhưng bởi vì điều kiện không tốt, khách trọ trước đây đã chuyển ra ngoài, một phòng khác cũng chưa có ai thuê. Hiện tại chỉ có cô một người ở trong này.

Đừng nói là người, có lẽ ngay cả gián và chuột đều không thể tưởng tượng được không khí trầm lặng ở đây !

Thôi Văn Tường trợn mắt nhìn phòng khách che kín tro bụi, thở dài. Định bụng chờ chân đỡ đau, sau đó mới dọn dẹp lại phòng ở.

Cô đi đến trước một cánh cửa nhỏ, nghe nói là cửa phòng cô, lấy chìa khóa mở ra.

Một căn phòng nhỏ, đại khái chỉ bằng phòng thay quần áo của cô ở Thôi gia. Cũng may có vẻ sạch sẽ chỉnh tề, có một cửa sổ mở ra bên ngoài, ở bên trong cũng không đến nỗi buồn bực mà chết.

Cô đặt túi xách xuống, mở cửa sổ trước, sau đó xoay người lại nhìn căn phòng nhỏ mình sẽ chuẩn bị ở một thời gian.

“Ai…” Sau này, cô nên làm gì bây giờ?

Tuy rằng cô xuất thân giàu có, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình không đua đòi, không thích dạo phố, lúc rảnh rỗi thích rúc ở nhà, cuộc sống có thể nói là cực kỳ ‘bình dân hóa’. Nhưng hiện tại, xem ra cô cùng với hai chữ ‘bình dân’ này khoảng cách rất xa!

Thôi Văn Tường lại thở dài lần nữa, bắt đầu ở trong phòng tìm tòi lục lọi. Không biết có hay không một chút tư nhân mà chủ nhân thân thể này lưu lại ?!

Trong phòng bài trí rất đơn giản. Một chiếc giường đơn, tủ quần áo đơn sơ, bàn máy tính, bàn trang điểm, hơn nữa thêm một giá sách nho nhỏ, còn lại chẳng có gì.

Vật phẩm tư nhân cũng không nhiều. Ngoài ít giấy bút cùng văn kiện, có lẽ cũng chỉ còn tập lịch cá nhân đặt trên bàn máy tính.

Cô tìm hết một buổi chiều, mới đại khái hiểu được thân phận mới của mình.

Diệp Cẩn Đồng là một đứa bé lớn lên trong viện mồ côi, hiện tại đang ở trong công ty game Quan Dương làm việc. Tuy rằng quy mô không lớn, nhưng lại là đại lý của mấy trò chơi nước ngoài đứng đầu bảng xếp hạng.

Vốn là thư ký của sếp lớn, theo lẽ thường thì lương của cô hẳn là không ít. Nhưng tại sao lại ở nơi này ? Nếu là tiết kiệm tiền cũng không khỏi quá mức hà tiện đi ?

Nhưng ở trong ngăn kéo, cô tìm được không ít biên lai quyên tiền. Hiển nhiên chủ nhân thân thể này hằng tháng đều có quyên chút tiền đến viện mồ côi. Một cô gái nhớ rõ đạo lý « uống nước nhớ nguồn ». Nếu về sau phải dùng thân phận này để sống tiếp, như vậy chút tiền này cô vẫn tiếp tục quyên góp thôi.

Hiểu biết khái quát tình huống rồi, cô chỉ ở trong phòng ngồi chốc lát, liền nhịn không được muốn đi ra ngoài. Cho dù trước đây thích làm trạch nữ, nhưng không gian nhỏ như vậy, khiến cho cô rất khó thoải mái làm trạch nữ.

Thật khó tưởng tượng trước đây Diệp Cẩn Đồng lại làm sao sống qua ngày.

Chống gậy đi đến phòng bếp, nơi đó hiển nhiên là lâu ngày không đụng đến. Trên bếp và bình gas phủ một lớp bụi thật dày. Cô mở ngăn tủ, nhìn thấy bên trong còn có dụng cụ nấu ăn đầy đủ. Thoạt nhìn, Diệp Cẩn Đồng cũng biết nấu ăn.

Nghĩ nghĩ, cô quyết định lợi dụng thời gian dưỡng bệnh để làm những gì mà mình thích, bù lại thời gian qua !

.*.

Dầu ô liu, dầu dừa, dầu cọ, dầu hạnh nhân…

Thôi Văn Tường mang theo một cái làn, giống như muốn đem những gì mình thấy đều bỏ hết vào trong đó, chẳng mấy chốc liền khiêng không nổi.

A ha ha, có loại sở thích này thật đúng là phiền phức. Một lần mua là phải mua nhiều, chứ nếu không đến lúc làm được một nửa phát hiện thiếu thứ này thiếu thứ kia, lúc đó phiền phức lớn.

Cũng may nhân viên cửa hàng nhiệt tình, thấy cô có vẻ nhà giàu, còn chống gậy có vẻ như không tiện lắm, lập tức thân thiết đỡ hộ cô cái làn, còn không quên đưa cho cô một cái làn trống khác.

“Cám ơn!” Cô mỉm cười, tiếp tục đi đến nơi chất đống nguyên liệu hàng hóa.

Mua sắm nguyên liệu hóa chất, là một trong số ít những lạc thú mà khi cô vẫn còn là Thôi Văn Tường hay làm.

Cô không phải là người thích dạo phố. Nhưng chỉ cần là người thích DIY (Do – It – Yourself), đi vào trong những cửa hàng như thế này rất khó kháng cự lại lực hấp dẫn, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua.

Nhưng một thời gian rồi cô không chơi. Trước đây Vi Hữu Luân rất khinh thường sở thích này của cô, cho rằng cô đường đường là thiên kim Thôi gia, tương lai sẽ trở thành Vi phu nhân, làm sao có thể tự mình làm những thứ không thể nhập vào mắt hắn?

Cho nên trước đây, cô đều cố gắng hạn chế. Đính hôn rồi cũng không chạm đến nữa. Hiện tại thực sự là nhớ quá…

Nhìn những vật liệu quen thuộc này, bỗng nhiên cô thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

Ít nhất, trên đời này còn có một số thứ không hề thay đổi.

Bởi vì đã gần sáu giờ tối, tuy là ngày nghỉ, nhưng trong của hàng chỉ có một mình cô là khách nhân. Sau khi từ chối sản phẩm do nhân viên giới thiệu, cô liền chậm rãi đi dạo.

Đúng lúc cô đang cố gắng đem tất cả nguyên liệu nhét vào trong làn, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh mở cửa.

“Chào mừng đã đến!” Cô nhìn thấy một nữ nhân viên ra nghênh đón, “Xin hỏi anh cần gì? Tôi có thể giới thiệu cho anh!”

Trong giọng nói kia mang theo nhiệt tình quá mức, khiến cô có chút kinh ngạc.

Khi vẫn còn là Thôi Văn Tường, cửa hàng hóa chất nguyên liệu này cô đã đến rất nhiều lần, xem như khách hàng quen. Nhưng trước đây còn chưa gặp được chiêu đãi nhiệt tình như vậy.

“Cám ơn. Nhưng không cần thiết, tôi có thể tự tìm kiếm!” Một thanh âm trầm ổn thản nhiên vang lên.

Kỳ quái… giọng nói rất quen thuộc… Thôi Văn Tường mê hoặc nghĩ, theo trực giác quay đầu lại nhìn về phía cửa, lại không ngờ vừa vặn đối mặt với người ta.

Tại sao lại là hắn?! Cô trợn tròn mắt.

Bên kia Vi Hữu Thư cũng thực kinh ngạc, không nghĩ đến ở đây sẽ gặp thư ký của mình.

“Hi!” Thôi Văn Tường ngẩn người, mới đột nhiên nhớ đến người trước mắt là cấp trên của mình, đành gượng gạo chào một tiếng.

Vi Hữu Thư không đáp lại ngay, hắn kinh ngạc nhìn trong chiếc làn đủ thứ chai lọ. Một lúc sau mới mở miệng, “Không phải đang bị thương sao? Tại sao không ở bệnh viện hay nhà nghỉ ngơi, còn chạy đến mua sắm?”

“Tại… ở nhà quá nhàm chán…” Cô cười gượng.

“Cô cũng biết tự làm đồ dùng?”

Cô chú ý đến hắn nói từ ‘cũng’, lại nhất thời không rõ tại sao hắn lại nói như vậy.

“À… ừ…” Cô đáp qua loa.

Vi Hữu Thư đi về phía cô, cẩn thận đánh giá một phen, “Không phải mất trí nhớ sao? Tại sao còn nhớ rõ mấy thứ này?”

Tim cô đập mạnh, thật cẩn thận nói, “Đúng vậy, có nhớ rõ một chút…”

Hắn lại nhắc nhở cô, cô đang mất trí nhớ, cần phải để ý đừng để lộ dấu vết gì.

Thấy vẻ mặt của hắn có chút quái dị, không muốn lại tiếp tục đề tài này, cô vội vàng lảng sang chuyện khác, “Tôi cũng không nghĩ đến anh sẽ đến cửa hàng mua hóa chất nguyên liệu!”

“Đúng là bình thường tôi không đến đây dạo…” Hắn mở miệng, “Nhưng tôi có một người bạn rất thích tự làm đồ dùng, trước kia hay đến đây mua dụng cụ…”

Khoan đã, hắn nói với cô chuyện này để làm gì? Vi Hữu Thư nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hối hận.

Ở bên ngoài hắn sáng sủa hào phóng, đối mặt với nhiều người đều vô cùng thoải mái xán lạn cười. Nhưng chỉ có chính hắn mởi hiểu được, trong nội tâm hắn kỳ thực có một góc tối, không ai có thể xem xét đụng vào.

Hắn muốn giấu diếm bí mật kia cả đời, không muốn cùng ai chia sẻ. Tuy rằng… người kia bây giờ đã không còn, bí mật này cũng không cần thiết phải giấu nữa.

Nghĩ đến người kia, một cảm giác chua xót bỗng dưng tràn ra khắp ngực, nghẹn lại ở khoang mũi…

“Cho nên… anh đến đây mua đồ tặng người bạn đó?” Thôi Văn Tường không nhịn được tò mò hỏi.

Hắn ngẩn ra, lúc sau mới nói: “Đúng… mà cũng không đúng…”

Hắn đến, kỳ thực chính là muốn nhìn nơi mà người nọ thích đi dạo nhất, chứ thực ra cũng không muốn mua cái gì.

Đúng, mà cũng không đúng… Tại sao lại trả lời ba phải như vậy ? Thôi Văn Tường thầm nghĩ, lại bỗng nhiên nhìn thấy mất mát trong đáy mắt hắn, ngực bỗng cảm thấy đau.

Loại cảm giác này, cô thực không quen thuộc…

Trong ký ức của cô, Vi Hữu Thư vĩnh viễn vô ưu vô lự, vô tâm vô phế, có bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn đâu ? Hai lần nói chuyện với hắn bằng thân phận Diệp Cẩn Đồng, đều khiến cô cảm thấy khó thích ứng.

Thôi Văn Tường đột nhiên muốn nói gì đó, đánh vỡ không khí này. Bởi vì cô không muốn nhìn thấy cái dạng này của hắn.

“Nếu muốn chọn quà cho người bạn thích chế đồ, anh vốn dĩ không hiểu được thứ đó cho nên nhìn không ra, có lẽ tôi có thể đề cử cho anh mấy thứ đáng giá…” Cô nhìn thấy hắn đột nhiên chuyển sang vẻ mặt kinh ngạc, câu tiếp theo cũng tự động nhỏ lại, “Nhưng… sẽ không phải là loại hóa chất nhỏ bình thường…”

Hơ… hắn tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đó? Thôi Văn Tường cảm thấy bất an.

“Diệp thư ký, cô hình như thay đổi rất nhiều so với trước đây!” Hắn đột nhiên nói.

Nghe vậy, cô bỗng cảm thấy cổ họng như bị ai đó bóp chặt. Cô đâu biết cá tính của Diệp Cẩn Đồng!

“Khụ… có lẽ là vì mất trí nhớ…” Cô cứng ngắc trả lời.

“Đúng không?” Vi Hữu Thư đăm chiêu, tạm thời bỏ qua thắc mắc, đem lực chú ý chuyển đến cô, “Cách mất trí nhớ của cô thật là kỳ lạ!”

Nếu không phải rất quen thuộc với gương mặt này, hắn thực sự hoài nghi thư ký của mình có phải là đổi người hay không.

“Bây giờ tôi cũng cảm thấy rất phức tạp…” Đây là lời nói thật.

“Tôi cõ thể tưởng tượng được!” Hắn gật đầu.

Hắn có thể tưởng tượng? Hắn lại không có kinh nghiệm thay đổi thân thể, có thể tượng tượng được cái gì? Thôi Văn Tường tức giận nghĩ. Hơn nữa bị hắn nhìn đến mức mất tự nhiên, cô vẫn quyết định là nên tránh mau mau.

Dù sao ở gần đây cũng có cửa hàng nguyên liệu khác. Không mua được, cô có thể đi cửa hàng khác mua.

“Khụ… Sếp, tôi mua cũng đủ đồ rồi. Tôi về trước, anh cứ chậm rãi…” Nói xong, cô mang cái làn đến quầy, đưa cho nhân viên cửa hàng tính tiền.

“Tiểu thư, cô có thẻ hội viên không?”

Cô gật đầu, đang muốn đọc số điện thoại, lại thoáng nhìn thấy Vi Hữu Thư cũng đi theo mình đến đây, mới đột nhiên nhớ đến hiện tại mình là Diệp Cẩn Đồng, vội vàng sửa nói: “A, tôi không có thẻ hội viên!”

“Vâng…” Cô gái đem những thứ trong làn bỏ ra, bắt đầu tính tiền.

“Cô mua nhiều thứ vậy, có thể mang về hết sao?” Vi Hữu Thư nhíu mày nhìn ba cái giỏ lớn, hoài nghi hỏi.

Hắn biết nhiều phụ nữ thích đi dạo phố. Nhưng đây là lần đầu tiên có người gục ngã không phải vì quần áo trang sức, mà là hóa chất nguyên liệu đủ màu sắc.

Hơn nữa, chân cô còn đang bị thương…

“A? Có lẽ là được…” Thanh âm của cô lộ ra chút do dự.

Ai, mua hóa chất nguyên liệu thực dễ dàng không kiềm chế được…

“Tổng cộng là 8620 đồng!” Nữ nhân viên tính tiền xong, mở miệng nói.

“A, được…” Cô không nghĩ nhiều liền lấy ra ví tiền. Nhưng khi nhìn thấy ví xong lại ngây người.

A, hiện tại cô quên mất mình là Diệp Cẩn Đồng, trên người làm sao lại có nhiều tiền như vậy ?

Thôi Văn Tường kiên trì mở ví tiền ra. Bên trong chỉ có hai tấm danh thiếp cùng với mấy trăm đồng. Cô bất an tiếp tục lục lọi, thật vất vả phát hiện ra thẻ tín dụng.

Hô, may mắn may mắn, cô thở phào nhẹ nhõm. May là còn có thẻ tín dụng, bằng không liền xấu hổ…

Nhưng khi cô nhìn thấy ký tên ở mặt trái thẻ tín dụng, lại bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề…

Cô chưa từng luyện tập chữ ký của Diệp Cẩn Đồng, làm sao bây giờ ?

Đúng lúc cô đang do dự, bên cạnh lại có một cánh tay vươn qua.

“Quẹt thẻ của tôi đi!” Vi Hữu Thư đem thẻ tín dụng đưa cho nhân viên cửa hàng.

Thôi Văn Tường giật mình, mở miệng muốn từ chối. Nhưng nghĩ lại trên người mình không có đủ tiền… A, đúng rồi, hiện tại cô là Diệp Cẩn Đồng, không phải là Thôi Văn Tường.

Trời ơi! Cô làm sao có thể quên mất chuyện trọng yếu như vậy? Thậm chí còn vô tư phá sản! Thẻ tín dụng không thể dùng, cô lại không có cách nào đến ngân hàng lấy tiền. Sau này muốn sống như thế nào?

“Cảm ơn!” Cô cúi người xuống cảm tạ, trong lòng âm thầm kêu xui xẻo.

“Không cần cảm ơn. Đây là tạ lễ của tôi. Không phải cô muốn giới thiệu hàng hóa thích hợp làm quà tặng cho tôi sao?” Hắn lạnh nhạt nói.

Cô sửng sốt: “Nếu anh cần, đương nhiên tôi sẽ viết danh sách cho anh!”

“Không giúp tôi chọn?”

“Việc này…” Cô cúi đầu nhìn chân trái băng bó, ý tứ từ chối thực rõ ràng.

Cô có chút không hiểu. Rõ ràng mấy hôm trước ở bệnh viện còn tỏ vẻ không muốn cùng cô dây dưa. Hôm nay thái độ lại đột biến?

“Cô chạy một đoạn đường xa đến mua hóa chất nguyên liệu được, lại không giúp tôi đi chọn mua đồ được?” Đáng tiếc, Vi Hữu Thư không có ý định buông tha cô, “Lại nói, tôi đoán cô hẳn là bắt taxi hoặc xe buýt đến? Khi nào chọn xong quà, tôi có thể thuận tiện đưa cô về nhà, cũng bớt việc khiêng đồ cho cô!”

Hắn nói xong, cầm lấy bút ký tên lên hóa đơn. Còn thay cô xách hai túi chiến lợi phẩm nặng kinh người.

“Đi thôi!”

Cô hoàn toàn không có quyền lợi cự tuyệt, đành phải chống gậy đi theo sau.

“Được rồi! Tôi có thể giúp anh chọn lễ vật. Nhưng anh nói cho tôi biết tính cách của bạn anh, thích cái gì, ghét cái gì, tôi mới có thể cho lời khuyên được!” Thật vất vả đi đến bên cạnh hắn, cô buồn bực nói.

Không còn cách nào khác. Bắt người tay ngắn, mấy ngàn đồng đối với Thôi Văn Tường chỉ là mấy đồng lẻ, nhưng đối với mất trí nhớ Diệp Cẩn Đồng thì lại là một gánh nặng.

Huống chi, chân cô chẳng những ngắn hơn chân hắn, tay cô cũng vậy, còn có ‘con tin’ trên tay hắn, muốn chạy cũng chạy không thoát!

“Người bạn kia sao?” Trên mặt hắn đột nhiên hiện lên một nụ cười chua sót, “Cô ấy là một người rất dịu dàng, lương thiện. Mọi người đều thích cô ấy. Nhưng tôi cảm thấy đó không phải là tính cách thật của cô ấy. Những lúc bị áp lực, cô ấy luôn làm theo ý người khác, không hiểu suy nghĩ của chính mình. Nếu có thể… tôi muốn cô ấy sống vui vẻ hơn, chân thành với bản thân mình hơn!”

Không biết tại sao, nghe lời nói của hắn, trái tim Thôi Văn Tường đột nhiên có cảm giác xúc động.

Tiếng nói của hắn xuyên thấu qua màng nhĩ, sinh ra cộng hưởng, vang vọng trong não.

Áp lực, không trung thực với chính mình? Vì sao những lời hắn nói lại cho cô cảm giác rất quen thuộc?

Đến khi nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của hắn, một câu hỏi cứ như vậy không trải qua suy nghĩ liền lập tức phun ra ngoài: “Anh thích cô ấy?”

Vừa nói xong, Thôi Văn Tường liền cực kỳ hối hận.

Thật sự là không thể ngu ngốc hơn! Nhìn biểu tình của hắn, ngay cả đứa ngốc cũng biết là hắn không có được người kia. Không, thậm chí ngay cả cơ hội theo đuổi đối phương cũng không có. Cô làm gì lại chọc vào chỗ đau của người ta ?

Không nghĩ tới, Vi Hữu Thư chỉ cười cười, hào phóng thừa nhận, “Đúng thế!”

Cô xấu hổ quay đầu, “Hiểu rồi! Tôi nhất định sẽ giúp anh chọn lễ vật. Tôi nghĩ, chắc là anh sẽ không có yêu cầu về giá cả...”

Hắn tinh tế đánh giá sắc mặt của cô, trong chốc lát mới gật đầu: “Đương nhiên là không!”

“Được, vậy chúng ta đi thôi!” Cô gật đầu, xoay người đi.

.*.

Một chiếc xe Benz màu thâm lam đỗ trước cửa ngõ nhỏ hẹp, cực kỳ đối lập với khung cảnh xung quanh.

“Ừm… Tôi nghĩ là anh đừng lái xe vào, sợ lát nữa lại ra không được! Tôi xuống xe ở đây là được rồi!”

“Không sao! Cùng lắm thì đỗ xe ở bên ngoài. Chân cô còn bị thương mà, đúng không?” Vi Hữu Thư thản nhiên nói, cuối cùng vẫn lái xe vào trong ngõ nhỏ.

“Đến nhà tôi rồi! Cảm ơn anh đưa tôi trở về!” Cô cởi xuống dây an toàn, cảm tạ hắn.

“Đây là nơi ở của cô?”

“Đúng vậy!” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, Thôi Văn Tường cảm thấy có vài phần ngượng ngùng.

Tuy rằng nơi này là do Diệp Cẩn Đồng thuê. Nhưng hiện tại cô mới là chủ nhân của thân thể này. Để sếp nhìn thấy nơi ở như vậy, thực sự là xấu hổ.

“Nhất thiết phải ở đây sao? Tôi nhớ rõ hình như công ty không có trừ bậy bạ tiền lương của nhân viên?” Hết ngạc nhiên, Vi Hữu Thư mở miệng.

Tuy rằng hắn biết cô cũng không dư dả gì, nhưng như thế này có phải hay không quá mức rồi?

“Khụ… có lẽ lúc trước tôi muốn để dành tiền…” Kỳ thật cô cũng rất muốn biết suy nghĩ của Diệp Cẩn Đồng. Ở nơi này, buổi tối một mình trong nhà sẽ không sợ sao?

“Cô ở tầng mấy? Có cần tôi giúp cô mang lên không?” Cái nhà trọ cũ kỹ này không cần nghĩ cũng biết là không có thang máy.

“Cái gì? Không… không cần… Cũng không cao lắm, tôi có thể tự đem lên…” Cô vội nói, không muốn làm phiền hắn. “Anh đừng đỗ xe ở đây, cản trở giao thông. Tốt nhất là nên rời đi thôi!”

Tối nay nói là giúp hắn chọn lễ vật, nhưng chẳng qua là dạo dạo, mua dầu ô liu cùng với mấy bình dầu tử tinh 10 ml đã trên mấy vạn đồng. Sau đó hắn liền mang cô đi khắp siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn có thể để lâu, tránh tình trạng mấy ngày tới cô có thể không tiện hoạt động mà đói chết ở nhà.

Đương nhiên tiền là do hắn trả. Tuy rằng cô không muốn thiếu nhân tình, nhưng sự thật tàn khốc, trên người cô chẳng có mấy đồng cả!

Vi Hữu Thư nghĩ lại, thấy cũng đúng. Thế là “Ừ” một tiếng, không kiên trì thêm, cười nhạt nói: “Vậy tôi không đi nữa. Mấy này nay nếu không có việc gì thì đừng đi ra khỏi cửa, an tâm tĩnh dưỡng!”

“Vâng, cảm ơn!” Cô như trút được gánh nặng, mở cửa xuống xe lấy đồ.

Vi Hữu Thư nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô đem gậy gác ở một bên, đem tất cả đồ ăn vặt trong xe bỏ ra ngoài. Sau đó một tay cầm theo túi plastic, một tay chống gậy đi vào nhà trọ cũ kỹ. Qua lại hai ba lần mới đem đồ lấy hết.

Thấy cô bộ dáng này, chắc cũng phải đến nửa tiếng, qua lại hai ba lần mới có thể đem hết những thứ này vào trong nhà.

Nhưng hắn không hề giúp cô. Đến khi cô đem tất cả đồ mang vào trong nhà trọ, vẫy tay chào tạm biệt hắn xong, hắn mới nhẹ nhàng nói câu chúc ngủ ngon, sau đó lái xe ra khỏi ngõ nhỏ.

Hắn dừng xe ở ven đường, vị trí mà ở nhà cô tuyệt đối nhìn không tới, lẳng lặng trầm tư.

Rất kỳ quái!

Vi Hữu Thư nghiêng đầu nhìn gói dầu tinh tử được đóng gói xinh đẹp ở tòa lái, hơi đăm chiêu.

Hắn có tâm tư tinh tế, là người quan sát rất tỉ mỉ. Đêm nay mang theo Diệp thư ký lòng vòng đi dạo, kỳ thực là muốn mượn cô hội quan sát cô. Nhưng hắn nghiên cứu cả buổi tối, cũng chẳng có đầu mối gì.

Hắn không phải bác sĩ, đối với kết cầu não bộ phức tạp của con người hắn không có khái niệm gì cả. Chuyện mất trí nhớ cũng chỉ qua điện ảnh và tiểu thuyết mà biết, tự nhiên không hiểu được bình thường mất trí nhớ sẽ như thế nào.

Nhưng không biết nên nói thế nào. Hắn cảm thấy Diệp thư ký giống như không mất trí nhớ, lại giống như thay đổi hẳn một người khác.

Cô nhớ rõ những chuyện khác, lại chỉ quên những chuyện liên quan đến chính mình. Trước đây Diệp Cẩn Đồng có năng lực công tác khá tốt, cá tính lại rất mạnh mẽ, thậm chí còn hơi áp bức người khác. Nhưng hôm nay cô lại ra vẻ trấn tĩnh, dù vậy vẫn bị hắn nhìn ra cô rất bồn chồn.

Chuyện đó có thể biện hộ là do ảnh hưởng của việc mất trí nhớ. Nhưng một người vẫn còn nhớ rõ rất nhiều chuyện, khi nhắc đến sở thích lại có thể chậm rãi mà nói, cho dù mất trí nhớ đến mức hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện liền quan đến mình, nhưng làm sao cá tính lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy ?

Trước đây Diệp Cẩn Đồng luôn ngóng trông lúc nào cũng có thể bám theo hắn, thường tìm lý do muốn tiếp xúc với hắn, khiến cho hắn nhức đầu vô cùng. Nhưng hôm nay cô lại trăm phương nghìn kế muốn bảo trì khoảng cách với hắn, tình nguyện bị thương thêm cũng không muốn hắn giúp đỡ mang đồ vào trong phòng.

Hắn thực nghi hoặc.

Nếu không phải đã thử vài câu, lúc nói chuyện phiếm với cô làm bộ như lỡ đãng nhắc đến chuyện quá khứ, hoặc cố ý nói sai một số chỗ. Nhưng phản ứng của cô thủy chung chỉ có mờ mịt. Hơn nữa trong quá khứ, khi đối mặt với hắn, cô thường không chút nào che dấu yêu say đắm. Nhưng nay lại hoàn toàn biến mất. Khi biết hắn có người yêu, cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.

Đương nhiên chuyện này đối với hắn mà nói thì rất tốt. Chưa cần nhắc đến chuyện trong lòng hắn đã sớm có người, mặc dù không có, hắn không thích chuyện tình cảm văn phòng.

Nếu về sau Diệp Cẩn Đồng đều có thể duy trì tình trạng này, hắn thực sự có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng càng như vậy, hắn lại càng cảm thấy kỳ quái.

“Thật là… có cái gì đáng phiền não? Kết quả như vậy là tốt nhất!” Vi Hữu Thư thấp giọng nói. Khóe miệng mỉm cười, cầm lấy hộp quà được đóng gói tinh mỹ.

Đây là lần đầu tiên hắn mua lễ vật cho ‘cô’. Tuy rằng… đây cũng là lần cuối cùng…

Lại nói tiếp, hắn cũng nên cảm ơn Diệp thư ký. Nếu không, người ngoài nghề như hắn thật đúng là không biết nên mua cái gì tặng cô ấy.

Mặc dù biết rõ rằng lễ vật này chưa tặng, cũng đã vĩnh viễn không được mở ra. Giống như tình yêu của hắn, chưa có cơ hội nảy mầm đã sớm héo rũ. Hắn vẫn hy vọng có một lần cuối cùng, đưa đưa cho cô một lễ vật tình yêu.

Bây giờ nhớ đến, hôm nay hắn đặc biệt để ý đến Diệp thư ký, có lẽ một phần là do cô ấy lại có sở thích giống như ‘cô’.

Thứ này, cô hẳn là sẽ thích đi ? Vi Hữu Thư không thể quên được ánh mắt tỏa sáng của Diệp thư ký khi chọn lễ vật cùng mình.

Biết bao hy vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt như vậy của ‘cô’.

“Văn Tường, nếu em còn sống, hẳn là cũng sẽ thích phần lễ vật này?”

Chỉ còn thanh âm của hắn nhẹ nhàng quanh quẩn trong xe…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play