Lôi Diệt Thiên biết tiểu mèo hoang được hắn cướp về kia cũng khát vọng hắn, chẳng qua là nàng một mực kháng cự sự thật này.
Muốn thì muốn, thích thì thích, cần gì kháng cự?
Giống như hắn, một khắc kia nhìn thấy nàng, dũng khí của nàng cùng quật cường liền khơi dậy hứng thú của hắn, sau hắn phát hiện nàng
khả ái cùng thân thể làm người ta mất hồn kia, hắn cũng hưởng hết thân
thể mềm mại của nàng, nơi mang đến khoái cảm.
Nàng khơi dậy khát vọng hắn đối với nữ nhân . . . . .
Ánh mắt Lôi Diệt Thiên tràn đầy tình cảm nhìn chăm chú vào
Giang Tiểu Mễ đang đi ra phía sau rừng cây, khóe miệng không tự chủ được cong lên một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
“Xem ra quả ớt nhỏ này đối với Lão đại huynh thật hợp khẩu
vị.” Hỏa Vô Tình bất ngờ ở bên cạnh hắn phun ra câu này nghe có chút
chán ghét.
Lôi Diệt Thiên liếc hắn một cái, dùng giọng nói lạnh lẽo cảnh cáo hắn, “Nàng là của ta, đệ đừng đến quá gần nàng.”
Hỏa Vô Tình khẽ mỉm cười, “Lão đại, huynh cũng biết dạ dày
không tốt, không ăn được cay. Hơn nữa, ta không thể nào đối với Giang cô nương có ý nghĩ không an phận.” Hắn cũng không phải là sống không nhẫn
nhịn được!
“Nếu Lão đại thích, vậy chúng ta chuẩn bị mọi chuyện là đúng rồi.” Hỏa Vô Tình lại bổ túc một câu.
“Chuẩn bị?” Lôi Diệt Thiên nhăn mày, “Đúng rồi, gần đây người trong trại thần thần bí bí, có phải là có chuyện gì gạt ta hay không?”
“Đúng. Là chuyện vui.”
“Chuyện vui?”
“Chẳng lẽ huynh đối với Giang tiểu cô nương chẳng qua là tâm
tính vui đùa một chút? Huynh không muốn cưới nàng làm vợ?” Hỏa Vô Tình
không tin hắn sẽ nhìn lầm tình cảm đại ca đối với Giang Tiểu Mễ.
“Cưới nàng?” Lôi Diệt Thiên vừa nhìn về phía nữ nhân nhỏ nhắn đó, mê muội nhìn nụ cười sáng lạn của nàng, không khỏi cao hứng với ý
niệm cùng nàng cả đời.
Có lẽ người khác cho rằng nàng mạnh mẽ, cố chấp, nhưng hắn
biết bề ngoài quật cường, nàng là tiểu nữ nhân đa sầu đa cảm, cần người
thương yêu.
“Lão đại, kể từ sau lần ra ngoài đó, huynh có sinh khí hơn nhiều.”
“Ta trước kia là người chết sao?” Hắn tức giận trừng người kia một cái.
“Không khác lắm. Bất quá bây giờ bất đồng. . . . . . Mà tất
cả công lao này đều thuộc về Tiểu Mễ cô nương.” Hỏa Vô Tình phát ra một
tiếng than thở, “Tiểu Mễ thật là một tiểu cô nương khả ái lại xinh đẹp,
có thể lấy được nàng là kiếp trước đã tu luyện phúc khí.”
Không sai! Lôi Diệt Thiên cũng rất đồng ý.
Hỏa Vô Tình chậm rãi mở miệng, “Nếu như ta ──”
“Nàng là của ta!” Lôi Diệt Thiên dữ tợn cắt đứt lời của hắn.
“Nha!” Hỏa Vô Tình hơi cảm thấy vô tội. Hắn bất quá là muốn
nói, nếu như đại ca có thể cưới được nàng, vậy thật tốt quá. . . . . .
“A!”
Đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng thét chói tai của Giang Tiểu Mễ.
Tâm Lôi Diệt Thiên đột nhiên chấn động, không chút nghĩ ngợi liền hướng phía thanh âm xông đến. “Tiểu Mễ!”
Hắn thấy nàng thì nàng đã ngã nhào trên đất, trên mũi dính
đất, trên tóc cũng có mấy lá cây, thoạt nhìn giống như lăn lộn trên mặt
đất.
“Nàng lăn lộn trên mặt đất sao?”
“Ta nào có lăn lộn trên mặt đất? Ta bị ngã! Còn không mau kéo ta đứng lên!” Miệng nàng hét to..
Lôi Diệt Thiên vội vàng đỡ nàng dậy, ôm nàng ngồi ở trên đùi của mình, vùi sâu vào tóc của nàng, ngửi hương thơm của nàng.
Giang Tiểu Mễ giãy giụa để cho hai người giữ một chút khoảng
cách, bởi vì khi thân thể ấm áp vững chắc của hắn đến gần, đầu óc của
nàng căn bản là rất khó suy nghĩ.
Lôi Diệt Thiên mặc kệ nàng kháng cự, một phen nắm lấy cằm của nàng, bá đạo hôn nàng.
Không! Nàng đã quyết tâm, không thể để cho hắn đến gần nữa, không thể để cho hắn hôn nữa, không thể nữa ──
Nhưng kỹ xảo hôn của hắn thật tuyệt! Chỉ đơn giản là một cái hôn, lại để cho giác quan toàn thân nàng tỉnh giấc . . . . . . .
“Tiểu Mễ, ta lại muốn . . . . . .” Thanh âm hắn khàn khàn.
“Muốn cái gì?”
“Nàng nói sao?”
Giang Tiểu Mễ không nhịn được liếc mắt một cái. Giờ là ban ngày ban mặt đấy!
“Đừng hòng mơ tưởng!” Nàng dùng sức đẩy hắn một cái, nhảy dựng lên bỏ chạy.
Lôi Diệt Thiên trong lòng cảm thấy buồn cười, bất quá vẫn là cùng nàng chơi trò nàng chạy ta đuổi, nàng trốn ta tìm.
Hai người chơi đùa theo gió tung bay, mọi người cũng lây vui vẻ của bọn họ, vung lên hạnh phúc mỉm cười. . . . . .
Giang Tiểu Mễ chạy một mạch, đi tới một nơi xa lạ, nàng quay đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng Lôi Diệt Thiên đâu.
Nàng tìm chỗ ngồi xuống thở, trong lòng lầu bầu, nam nhân này cũng thật quá kém cỏi.
Nàng mới xuất một phần ba công lực mà thôi, hắn liền không
đuổi kịp? Xem ra hắn cần huấn luyện nữa, nếu không sẽ dễ dàng bị quan
binh đuổi theo, vậy cũng không được.
Lúc này, nàng tựa hồ nghe được có nữ tử đang gọi cứu mạng. . . . . .
Nàng tìm nơi phát ra thanh âm, phát hiện hình như là từ một cây đại thụ phía sau truyền tới.
Ý niệm đầu tiên của nàng là trở về gọi viện binh, nhưng cẩn
thận vừa nghĩ tiếp, vạn nhất trong lúc nàng đi gọi viện binh, nàng kia
liền gặp bất trắc. . . . . .
Cứu người trước quan trọng hơn!
Giang Tiểu Mễ cẩn thận đến gần đại thụ, thân thể giấu ở sau cái cây, ghé đầu ngó nhìn ──
Vừa nhìn, cả người nàng liền lạnh toát.
Nàng nhìn thấy có một nam nhân đang ngăn trước mặt một thiếu nữ, y sam thiếu nữ đã bị xé tan, thoạt nhìn thật đáng thương.
“Van cầu ngươi. . . . . . Tha cho ta đi. . . . . .” Thiếu nữ suy yếu cầu khẩn.
“Đừng mơ tưởng! Ngươi hôm nay không thỏa mãn ta, ta liền giết ngươi!” Nam nhân âm uy hiếp.
“Không muốn. . . . . . A!” Nàng lắc đầu muốn cự tuyệt, nhưng đối phương kéo sợi dây trên cổ nàng, làm nàng đau kêu thành tiếng.
“Mau!” Hắn hung ác nói.
“Không. . . . . .”
Chỉ thấy nam nhân xấu xí đó sắc mặt biến đổi, đưa tay dùng
sức nắm lấy ngực của nàng, thiếu nữ đau đến nước mắt không nhịn được rơi xuống.
“Khóc cái gì mà khóc? Đáng chết!” Hắn một tay kéo nàng xuống, sau đó mở bắp đùi trắng noãn của nàng ra, muốn đem thứ ghê tởm kia đâm
vào thân thể của nàng.
“Đừng ──” Thiếu nữ phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Giang Tiểu Mễ trong lòng tức giận khó chịu. Tên dâm tặc này! Ban ngày ban mặt ăn hiếp thiếu nữ, nàng phải sửa chữa hắn!
Nàng tìm vũ khí xung quanh, rốt cục để cho nàng tìm được một cành cây lớn.
Hít sâu một hơi, nàng xông lên hướng tên dâm tặc dùng sức đánh một hồi.
“Dâm tặc! Hạ lưu! Vô sỉ! Ta đem ngươi đánh cho đầu đầy túi, xem ngươi còn dám hay không ăn hiếp người!”
Đối phương đau đến kêu toáng lên, “Nữ nhân điên, ngươi dừng tay cho ta!”
Hắn một phát bắt được cành cây trên tay nàng, hung ác nhìn chằm chằm nàng.
“Ta biết ngươi! Ngươi là nữ nhân trại chủ tiết dục!”
Nói gì vậy? ! Giang Tiểu Mễ giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Thiếu nữ nhân cơ hội muốn chạy đi, lại bị hắn dùng sợi dây khống chế được, ngã dưới chân hắn.
“Cô nương. . . . . . Van cầu nàng. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . .” Thiếu nữ nước mắt giàn giụa cầu khẩn nói, thoạt nhìn thật đáng
thương. “Dâm tặc đáng chết, ngươi thả nàng ra!”
“Hắc hắc! Ta không những không thả, ta còn muốn. . . . . . Cả ngươi cùng lên!” Hắn đột nhiên dùng sức kéo, Giang Tiểu Mễ không có chú ý, lại rơi vào trong tay của hắn.
“Buông ta ra! Nếu không ngươi nhất định phải chết!” Giang Tiểu Mễ tức giận kêu to.
“Chờ ta lên, nàng nhất định sẽ được ta làm cho dục tiên dục tử. . . . . .” Hắn dâm đãng cười.
A! Nàng vốn cho là Lôi Diệt Thiên đã rất vô lại rồi, hiện tại gặp nam nhân này, nàng mới hiểu được cái gì là quân tử, cái gì là tiểu
nhân!
Nam nhân này căn bản ngay cả một sợi lông chân của Lôi Diệt Thiên cũng không bằng!
“Vậy ngươi cũng phải có bản lãnh!” Nàng không nói hai lời liền hướng cánh tay của hắn hung hăng cắn một cái.
“Tiện nữ nhân!” Hắn dùng lực quăng nàng một cái bạt tai, đánh cho nàng ngã nhào trên đất, trước mắt toát ra sao vàng, gương mặt thật
là đau.
“Khó trách Lão đại đối với ngươi mê muội như vậy. . . . . .
Bộ dạng ngươi thật đáng yêu!” Ánh mắt của hắn rơi vào bắp đùi tuyết
trắng không cẩn thận lộ ra của nàng, nước miếng cũng mau chảy xuống.
“Ngươi dám đụng một sợi lông của ta, Lôi Diệt Thiên nhất định sẽ đem ngươi chặt thành tám khúc, ném cho chó ăn. . . . . . Không, ngay cả chó cũng không thèm!”
“Ngươi. . . . . .” Hắn cực kỳ tức giận, sắc mặt một hồi đen một hồi trắng, “Muốn chết!”
Hắn tiến lên muốn đập bẹp nàng, Giang Tiểu Mễ sợ hãi, theo bản năng kêu to ──
“Lôi Diệt Thiên!”
“Kêu trời cũng vô dụng!”
Hắn đã vươn một tay ra, đột nhiên một thanh kiếm sắc bén đặt trên cổ hắn, làm hắn im tại chỗ không dám động đậy.
“Ai nói vô dụng?”
Thanh âm Lôi Diệt Thiên lạnh lùng mang theo sát khí vang lên sau lưng hắn.
“Đúng! Lần này ngươi nhất định phải chết!” Giang Tiểu Mễ
nhiều toan tính, đang muốn di chuyển, lại cảm thấy một trận trời đât
quay cuồng, sau đó một mảnh triều đen đánh về phía nàng. . . . . .
Nàng vậy mà bị dọa cho sợ đến té xỉu.
Nàng biết hắn là sơn tặc.
Nàng biết hắn là Lão đại Cuồng Phong trại.
Nàng biết hắn ở trước mặt những người khác không thích nói chuyện, thích bày ra bộ mặt băng sơn.
Nhưng biết thì cứ biết, khi nàng “Tự thể nghiệm”, nàng lại bị dọa sợ.
Hiện tại trong đại sảnh tụ tập một nhóm người, đang thẩm vấn tên cặn bã cường bạo thiếu nữ đó.
Nàng không biết sơn tặc cũng có loại thẩm phán này, cho nên lúc nghe tin tức nàng hưng phấn quá, còn muốn “Dự thính”*, nhưng hắn lại không cho phép.
*Dự thính: tham gia hội nghị nhưng không được phát biểu và biểu quyết.
Quỷ hẹp hòi!
Hừ, nếu hắn không để cho nàng quang minh chánh đại dự thính, nàng liền nghe lén!
Nam tử quỳ gối giữa đại sảnh với bộ dáng không có chuyện gì.
“Lão đại, chúng ta là sơn tặc, nữ tử bị chúng ta bắt về không phải là để cung cấp chúng ta tiết dục sao?”
Nói cái gì? ! Giang Tiểu Mễ núp ở cạnh cửa trợn to mắt, trong lòng đem tên cặn bã kia mắng một trận.
Đã vậy tên hái hoa tặc còn nói: “Lão Đại, chính ngươi không
phải cũng bắt về. . . . . . Một con mèo rất cứng đầu sao? Nếu như ngươi
chơi đùa, đừng quên những huynh đệ chúng ta khổ cực bán mạng vì ngươi!”
Nàng muốn giết người! Thật không ngờ dám phỉ báng nàng!
Nhưng . . . . . . Sự thật có vẻ đúng là như thế.
Nói một cách thẳng thắn, nàng cũng là bị bắt về làm món đồ chơi tiết dục của hắn mà thôi. . . . . .
Mà bây giờ, nam nhân đó hại nàng bị người ta nhìn như vậy
nhưng không có thay nàng nói chuyện, chỉ là vẫn giả bộ lãnh khốc, ngay
cả thanh âm cũng không phát ra. . . . . .
Cảm xúc thương tâm không nhịn được bùng lên, nàng không muốn
nghe tiếp nữa, xoay người chạy về trong phòng, nhào lên giường khóc.
Đáng ghét! Gần đây nàng thế nào trở nên thích khóc như vậy?
Nàng lấy tay lau khô nước mắt, trách cứ mình vì một xú sơn tặc mà chảy lệ, thật là không đáng.
Nàng nhìn bốn phía một chút, phát hiện cũng không có người trông chừng, có thể tất cả mọi người đã đi xem kịch hay rồi.
Lúc này không trốn, còn đợi khi nào mới đi.
Giang Tiểu Mễ tuần tra một vòng, mang theo vài thứ đáng giá, nhân cơ hội chạy trốn.
Không biết đi bao lâu rồi, Giang Tiểu Mễ mới dừng lại tới lấy hơi.
Nàng mệt quá! Cũng. . . . . . Thật đói!
Nàng tìm kiếm trong cái bao lớn của mình, “Ăn. . . . . . Ăn. . . . . . Không thể nào? !” Nàng cái gì cũng mang đi, lại quên mang đồ ăn đi?!
Trời ạ! Giang Tiểu Mễ, nàng thật là đầu heo!
Bụng không ngừng kêu réo, nhưng nơi này là hoang giao dã ngoại, không thấy bất luận kẻ nào. . . . . .
Đợi chút! Hình như nàng ngửi thấy mùi bánh bao thịt!
Ha! Được cứu rồi! Nàng vội vàng kéo bọc quần áo hướng nơi phát ra mùi thơm.
Quả nhiên, đất trống phía trước có một quán trà nhỏ, trước
quán có một lồng hấp bánh bao, mùi thơm phiêu tán ra làm người ta chảy
nước miếng.
“Ông chủ, cho ta bánh bao!”
“Cô nương, nàng ngồi trước, tới ngay!” Ông chủ ân cần chào
hỏi, không có coi thường mỹ mạo cùng vóc người yểu điệu của nàng, dĩ
nhiên còn có bên người nàng chính là cái bọc lớn kia.
Hắc hắc! Sau đó là có thể có cả người và của. . . . . .
Giang Tiểu Mễ không nghi ngờ chút nào, há miệng to ăn bánh
bao thịt thơm phức, còn có trà nóng thơm ngọt, thỏa mãn cái bụng nhỏ
đang đói của mình.
Đợi ăn no “túi”, Giang Tiểu Mễ đứng lên, “Ông chủ, tiền ở trên bàn!”
Nàng muốn cầm bọc vải của mình lên, lại phát hiện mình có chút không làm được.
Kỳ quái. . . . . . Nàng nhìn hai tay của mình, phát hiện dường như có nhiều tay. . . . . . Là nàng hoa mắt sao?
Nàng lắc lắc đầu, cũng là một hồi quay cuồng, mới phát hiện mình bị hạ độc.
“Lão bản, ngươi. . . . . .”
“Tiểu cô nương, coi như nàng bất hạnh, nơi này chính là địa bàn Đại Đầu trại!” Lão bản rốt cục lộ ra bản chất thật.
“Cái gì Đại Đầu tiểu đầu ?” Đầu nàng đang dần mê muội, căn bản cũng không nghĩ đượccái gì, chỉ biết là đại sự không ổn.
“Ha ha ha. . . . . .”
Kèm theo tiếng cười bọn đàn ông đáng ghét kia, một đám người ăn mặc thổ phỉ bao vây quanh nàng.
“Các ngươi nếu dám đụng đến một sợi lông của ra, ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, lại
không ngăn cản được chóng mặt tựa như đợt sóng hướng nàng bao phủ. . . . . .
Trong nháy mắt trước lúc nàng bất tỉnh, nàng gọi tên người nàng cho là mình rất thống hận ──
“Lôi Diệt Thiên! Cứu ta. . . . . .”
Lôi Diệt Thiên dùng nhóm lớn thủ hạ tìm Giang Tiểu Mễ, đi tới cây trúc phạm vi Đại Đầu trại thì dừng lại.
“Đại đương gia, đi qua chính là địa bàn của xú Đại Đầu đó.” Huynh đệ Cuồng Phong trại bẩm báo.
Nói đến Lý Đại Đầu, có thể nói là cường đạo xuất thân thế
gia, bất quá bổn nhân là nhát như chuột, đối với Lôi Diệt Thiên kính sợ
vạn phần, căn bản không dám đối với Cuồng Phong trại có bất kỳ ý đồ bất
chính gì.
Dĩ nhiên, Lôi Diệt Thiên cũng không đem Đại Đầu trại đặt ở trong mắt. Vào giờ phút này, hắn chỉ muốn tìm được một người.
Một tiểu mèo hoang cơ hồ đem phòng của hắn dọn sạch ──
Hắn vốn cho là đoạt lấy thân thể của nàng, nàng sẽ chấp nhận ngoan ngoãn ở lại Cuồng Phong trại, ở lại bên cạnh hắn.
Vậy mà hắn mới rời khỏi nàng đi xử lý một chút chuyện, nàng
liền “cuốn gói chạy trốn”, hơn nữa cả Cuồng Phong trại không có một
người phát hiện!
Hắn thật sự tức giận!
Chúng huynh đệ Cuồng Phong trại mặc dù từ trên mặt Lôi Diệt
Thiên không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào, nhưng cả người hắn tản ra tức
giận làm mọi người không dám manh động.
Tựa như buổi sáng, cái tên không biết sống chết kia, lại dám
đem Giang cô nương cùng Đại đương gia quan hệ để che dấu hành vi không
bằng cầm thú của mình, đơn giản là động thủ trên đầu thái tuế, nhổ lông
ngoài miệng cọp!
Cho nên, kết quả của hắn phải . . . . . Chết.
Đây là lần đầu tiên Đại đương gia vì một nữ nhân mà giết
người, lần này trong trại từ trên xuống dưới không ai dám hoài nghi tình cảm Đại đương gia đối với nàng.
Vốn là Nhị đương gia cũng đã phân phó đại gia chuẩn bị chuyện vui, chỉ bất quá bây giờ tân nương chạy trốn. . . . . .
“Đại ca, có muốn đi Đại Đầu trại xem một chút hay không?”
“Đương nhiên ──”
Nhưng vào lúc này, truyền đến thanh âm cô gái gọi Lôi Diệt Thiên, tất cả mọi người hướng phương hướng của thanh âm nhìn sang.
“Đi!” Lôi Diệt Thiên lạnh lùng hạ một chữ này, liền giục ngựa lao đi nhanh như gió, hắn không thể chờ đợi muốn gặp được người yêu mà
──
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT