Kim Bối Nhi giống như con chim nhỏ
vừa được thả khỏi lồng sắt, vui vẻ dạo phố, phấn khởi ngắm nhìn đồ trưng bày
trong tủ kính của những cửa hàng trên đường, bất luận là quần áo, giày hay là
đồ điện đều có thể hấp dẫn ánh mắt của cô.
Cô chỉ đơn giản là ngắm nhìn hoặc dạo chơi một cửa hàng nào đó, dạo mệt thì tìm
một rạp chiếu phim đi vào, nghỉ chân một chút, ngồi máy lạnh, xem một bộ phim
mới.
Có điều, từ đầu tới đuôi cô không thật sự để ý bộ phim đó đang chiếu cái gì,
trong rạp chiếu phim nặng nề khiến cô chịu không nổi đi ra đầu tiên.
Tiếp theo lại tìm một quá cà phê ngoài trời, Kim Bối Nhi ngồi ở quán cà phê,
chán ngán khuấy ly cà phê đá trước mắt, đột nhiên cô phát hiện mình không hề
thích cuộc sống lãng phí thời gian này, lập tức đeo túi lên đến dãy phố đối
diện chuẩn bị kêu xe về nhà.
Đột nhiên, Kim Bối Nhi nhìn phía trước có một khối đá lớn sơn những chữ màu
vàng -- Công ty điện tử hữu hạn Hoàng Đỉnh.
Cái tên quen thuộc này làm cho cô nhíu mày, đây không phải công ty của ông xã
sao?
Cho tới bây giờ cô chưa hề tới công ty của anh, cũng chưa từng hỏi những chuyện
liên quan đến công ty anh, càng không nghĩ rằng công ty anh ở trong khu phồn
hoa náo nhiệt..
Kim Bối Nhi tò mò ngẩng đầu nhìn...
Oa! Công ty lớn như vậy, hoành tráng như vậy?
Lòng hiếu kỳ của cô bắt đầu sổ lồng, đây thật sự là công ty của anh sao?
Vì thỏa mãn lòng hiếu kì của mình, Kim Bối Nhi rất tự nhiên đi vào cửa lớn công
ty, bảo vệ ở cửa lập tức ngăn cô lại. “Cô ơi, xin hỏi có chuyện gì?”
Kim Bối Nhi nhìn anh, mỉm cười không có ác ý, “Tôi muốn tìm người.”
Bảo vệ nhìn cô, không có ý đuổi cô, trên mặt hiện ra nụ cười thân thiện. “Mời
đến quầy bên trong, tiếp tân ở quầy có thể giúp cô.”
“Cám ơn.”
Kim Bối Nhi theo sự chỉ dẫn của bảo vệ bước vào công ty, đại sảnh công ty to
lớn khí thế làm Kim Bối Nhi nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh, thầm nghĩ có cần thiết đem công ty biến thành
khách sạn ngắm cảnh không?
Cuối cùng Kim Bối Nhi hốt hoảng đến trước quầy, “Cô ơi, tôi muốn tìm người.”
Tiếp tân ở quầy nhìn cô, mỉm cười máy móc (ko thật, cười
cho có thôi) rất chuyên nghiệp hỏi:
“Xin hỏi là người ở bộ phận nào?”
Người ở bộ phận nào? Kim Bối Nhi sửng sốt một chút, tổng giám đốc thì xếp vào
bộ phận nào? (#Ami:
Chị cứ nói quách tên chồng chị ra cho rùi =.=“)
“Công ty lớn như vậy, nếu không biết người ở bộ phận nào, tôi cũng lực bất tòng
tâm, không thể giúp cô tìm người.” Tiếp tân ở quầy bất đắc dĩ cười với cô.
“Uh, không sao, tôi gọi điện thoại hỏi anh ấy là người ở bộ phận nào.” Kim Bối
Nhi lập tức xoay người, lấy điện thoại ra, vừa muốn gọi cho Cổ Việt Di.
Lúc này một phụ nữ trang điểm rất đẹp lướt qua sát bên người Kim Bối Nhi, khí
thế lấn lướt người khác đi về phía quầy, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn giá trị.
“Phiền cô thông báo quản lí Vi một tiếng, nói tôi muốn gặp tổng giám đốc Cổ.”
Cô muốn gặp tổng giám đốc Cổ? Kim Bối Nhi không kiềm được liếc cô thêm một cái.
Tổng giám đốc Cổ trong lời người phụ nữ này không phải là Cổ Việt Di chứ? Dù
sao người họ Cổ cũng không nhiều lắm, lại trùng hợp là tổng giám đốc công ty
này giống Cổ Việt Di.
“Rất xin lỗi, tổng giám đốc Cổ lúc này đang có việc, hôm nay đã nói là không
tiếp khách lạ.” Tiếp tân ở quầy mỉm cười đáp lại.
Người phụ nữ kia chẳng những không biết khó mà lui, ngược lại vẻ mặt ương
ngạnh, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào cô tiếp tân, tinh tế nhíu mày. “Tin chắc
tổng giám đốc Cổ nhất định sẽ gặp tôi, tốt nhất cô lập tức thông báo quản lí Vi
một tiếng dùm tôi.”
Dáng vẻ kiêu ngạo làm cho Kim Bối Nhi khinh miệt liếc cô một cái, đột nhiên ánh
mắt ngừng lại một chút, nhìn rõ ràng... Người phụ nữ này rất quen mặt.
Suy nghĩ một lát, mắt Kim Bối Nhi đột nhiên trợn to, người phụ nữ này không
phải lúc trước tán tỉnh Cổ Việt Di ở nhà chị họ sao?
Một tiếp tân khác trong quầy vội vàng ra mặt, giữ chặt nhân viên tiếp tân vừa
rồi từ chối giúp người phụ nữ này thông báo Cổ Việt Di, nói thầm vài câu bên
tai cô.
Trong phút chốc sắc mặt của cô tiếp tân vừa rồi liền biến đổi, vội vàng thay
đổi giọng điệu, “Rất xin lỗi, tôi không biết là cô Eva, bây giờ lập tức giúp cô
thông báo với quản lí Vi, quản lí Vi sẽ giúp cô nói với tổng giám đốc.”
“Như vậy còn tạm được, nhanh một chút.” Eva khinh thường liếc cô một cái.
Eva khí thế lấn lướt người ta, dáng vẻ kiêu ngạo, Kim Bối Nhi nhìn thấy tức
giận, cầm di động ra đại sảnh, lập tức gọi điện thoại cho Cổ Việt Di.
Cổ Việt Di cười nhìn Kim Bối Nhi một ngày đã gọi hai cuộc điện thoại cho anh,
“Chuyện gì? Em không phải nói muốn đi dạo phố, xem phim sao?”
“Em đã đi dạo phố và xem phim một hồi, anh đoán bây giờ em đang ở đâu?” Kim Bối
Nhi cố ý muốn thử anh.
“Ở đâu?” Cổ Việt Di rất tự nhiên cười nhạt,
“Anh xem.” Kim Bối Nhi đưa điện thoại di động lên cao quét sơ bên ngoài công
ty, “Đoán được không?”
Cổ Việt Di thấy rõ ràng hình ảnh trong màn hình, không thể tin sợ run một chút,
“Em đang ở dưới lầu công ty?”
“Uh.” đáp nhẹ một tiếng xem như trả lời, Kim Bối Nhi còn nói: “Vừa rồi cô tiếp
tân trong công ty anh hỏi em anh là người của bộ phận nào, em không nói
được...”
“Đừng nói nữa, em đến đại sảnh chờ một chút, anh lập tức gọi người đi xuống đón
em.”
Cổ Việt Di lập tức cắt điện thoại, anh vội cùng khách hàng trong màn hình trực
tuyến nói, “Rất xin lỗi, John, xin chờ một chút.” Anh ngẩng đầu chăm chú nhìn
quản lí Vi Đức đứng trước mặt, “Vi Đức, bà xã của tôi ở đại sảnh, cậu lập tức
đưa cô ấy lên.”
Vi Đức kinh ngạc sợ run một chút, “Bà xã của anh?” anh có nghe lầm hay không?
Tổng giám đốc kết hôn khi nào?
“Đúng, cô ấy bây giờ đang ở đại sảnh, cậu mau đưa cô ấy lên.”
Cổ Việt Di lo lắng Kim Bối Nhi đứng trong đại sảnh.
“Vâng.” Vi Đức tuy rằng không hiểu gì cả, nhưng thấy bộ dáng sốt ruột của tổng
giám đốc, vội vàng ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Ánh mắt Cổ Việt Di tiếp tục trở lại màn hình trực tuyến, “Rất xin lỗi, John,
chúng ta tiếp tục đi.”
Nhưng John lại khẽ tươi cười, “Anh kết hôn khi nào, vì sao không nghe tin tức
gì hết vậy?”
Cổ Việt Di không ngờ rằng trong lúc nóng vội mình đã tiết lộ bí mật, nhếch môi
cười tự giễu. “Chúng tôi đến tòa án đăng kí, chờ sau khi cô ấy tốt nghiệp đại
học thì mời khách sau.”
“Oh?” John có chút kinh ngạc, “Vợ của anh còn đang đi học?”
“Năm nay mới chuẩn bị thi đại học.” Cổ Việt Di giải thích đơn giản.
John nhất thời phát ra tiếng cười to ha ha, “Phần rượu mừng này còn phải chờ
đến bốn năm.”
“Yên tâm, khi mời khách, tuyệt đối không thể thiếu anh.” Cổ Việt Di vẻ mặt
trong sáng nhìn John.
“Tôi nhất định đến.” John vui vẻ ra mặt trả lời.
Cổ Việt Di không muốn tiếp tục nói đến đề tài này ở đây, liền chuyển. “Được
rồi, trở lại chủ đề, có liên quan lần hợp tác này...”
John thực rất hiểu biết ngăn chặn lời nói của anh, “Không được, hôm nay tạm
thời không bàn chính sự, chị Cổ tới tìm, anh nên ở cùng chị ấy thì hơn.”
“Việc này hôm nay nhất định phải giải quyết.” Cổ Việt Di không muốn việc riêng
ảnh hưởng việc công.
“Được được được, làm theo ý của anh đi, chỉ cần soạn kĩ hợp đồng gửi đến đây là
được.” John sảng khoái trả lời.
Cổ Việt Di mỉm cười, “Khó có dịp anh sảng khoái như vậy, chút nữa tôi bảo Vi
Đức soạn hợp đồng rồi gửi qua.”
“Được, cứ như vậy, bye.” John chấm dứt cuộc trò chuyện.
Lúc này, đèn đỏ của bộ đàm trên bàn lóe lên (nội tuyến điện
thoại = điện thoại nội bộ, không hay lắm nên mình dùng từ tương tự)
Cổ Việt Di ấn phím bộ đàm “Chuyện gì?”
Tiếp tân ở quầy không nghĩ rằng tổng giám đốc sẽ tự tay nhận điện thoại, “Tổng
giám đốc, cô Eva ở đại sảnh nói muốn gặp anh.”
Eva? Sao cô ta lại đột nhiên tới tìm anh?
“Cô nói bây giờ cô ta ở đại sảnh?” Lông mày Cổ Việt Di nhướng lên một cái.
“Đúng vậy.” Cô tiếp tân ngừng một chút, “A, tôi nhìn thấy quản lí Vi rồi.” Nói
xong vội ngắt điện thoại.
Cổ Việt Di như nghĩ ra gì đó, “Không xong rồi.”
Anh đột nhiên nhớ rằng Vi Đức không biết Kim Bối Nhi nhưng lại biết Eva, cậu ta
nhất định sẽ nhận sai người!
Nghĩ đến đây, Cổ Việt Di bước nhanh rời khỏi văn phòng, quyết định tự mình đi
tìm Kim Bối Nhi.
Vi Đức dùng tốc độ nhanh nhất đi vào đại sảnh, liếc mắt nhìn thấy Eva diêm dúa
động lòng người, mặt anh tươi cười kinh ngạc, thì ra Eva đã là vợ của tổng giám
đốc.
Vi Đức đương nhiên mang bộ mặt tươi cười đi về phía Eva, “Chị Cổ, tổng giám đốc
chờ chị ở văn phòng.”
Chị Cổ? Trên mặt Eva hiện rõ kinh ngạc, sợ hãi lẫn vui mừng. “Quản lí Vi, sao
cậu lại gọi tôi là chị Cổ?”
“Tổng giám đốc gọi chị là bà xã, tôi đương nhiên phải gọi chị là chị Cổ rồi.”
Vi Đức đem những gì mình nghe được nói lại.
“Thật sao? Việt Di gọi tôi... Bà xã?” Eva tự mình cười duyên.
Trong lòng vui sướng khiến cô muốn lớn tiếng hoan hô, cuối cùng thì tức phụ
cũng ngao thành bà bà (ngao =hầm, là việc lâu dài, con
dâu (tức phụ) thành mẹ chồng (bà bà) đại ý là tình nhân thành bà xã á), chịu đựng vài năm rốt cục cũng được đền bù xứng
đáng.
“Chị Cổ, tổng giám đốc bây giờ đang ở văn phòng chờ chị.” Vi Đức kính cẩn lễ
phép, không dám qua loa.
Eva vô cùng đắc ý liếc nhìn cô tiếp tân, “Tôi đã nói rồi, tổng giám đốc nhất
định sẽ gặp tôi.” Sau đó thong dong nhìn về phía Vi Đức, “Quản lí Vi, chúng ta
đi thôi.”
“Chị Cổ, mời.” Thái độ Vi Đức cung kính, không dám có chút sơ xuất nào.
Eva đắc ý ngẩng cao đầu, theo Vi Đức rời khỏi đại sảnh đi vào thang máy, cùng
lúc cửa thang máy khép lại thì một cửa thang máy khác từ từ mở ra, Cổ Việt Di
mặt mày sáng láng bước nhanh ra khỏi thang máy.
Nhân viên tiếp tân nhìn thấy Cổ Việt Di xuất hiện ai cũng lo sợ, “Tổng giám
đốc, vừa rồi quản lí Vi đã đưa cô Eva lên rồi.”
Cổ Việt Di khoát tay ngăn cản cô tiếp tân giải thích, liếc mắt liền nhìn thấy
bóng dáng xinh đẹp quay lưng về phía đại sảnh, anh khẽ tươi cười, cố ý ho khan
vài tiếng. “Bà xã.”
Nghe thấy tiếng gọi vô cùng thân thiết quen thuộc, Kim Bối Nhi xoay đầu, vừa
nhìn thấy Cổ Việt Di lập tức nở nụ cười rạng rỡ, bước nhanh về phía anh. “Ông
xã.”
Cổ Việt Di tươi cười dang rộng hai tay, Kim Bối Nhi lập tức nhảy bổ vào lòng Cổ
Việt Di, ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu lên trợn to đôi mắt sáng ngời nhìn Cổ Việt
Di thản nhiên cười. “Lúc vô tình em đi qua nơi này thấy công ty nên mới muốn
vào gặp anh, như vậy có làm cản trở công việc của anh không?”
“Không.” Ngón tay Cổ Việt Di dịu dàng vén sợi tóc trên trán cô, “Chơi vui
không?”
“Không vui, không vui chút nào, sớm biết vậy em thà ở nhà, đi đến hai chân của
em sắp gãy rồi.” Kim Bối Nhi phụng phịu than thở.
“Ồ?” Cổ Việt Di tươi cười hớn hở nhìn Kim Bối Nhi, “Anh kiểm tra xem có phải
thật sự sắp gãy hay không.” Nói xong, không để ý hình tượng ngồi xổm xuống xoa
xoa đôi chân nhỏ của Kim Bối Nhi, “Còn may, không làm sao cả.”
Thấy vẻ mặt như thật của anh, Kim Bối Nhi nhịn không được cười khanh khách,
“Ông xã ngốc, nếu thật sự gãy, em có thể đứng ở đây sao?”
“Nói cũng đúng.” Cổ Việt Di đứng dậy xoa đầu cô, tự nhiên cầm tay cô, “Đi thôi,
đến văn phòng của anh, em có thể ngủ ở văn phòng một chút, chờ anh xong việc
thì cùng nhau về nhà.”
“Thật sự có thể?” Kim Bối Nhi rất hưng phấn.
“Cũng đã đến đây, có gì mà không thể, em đừng quên, em là vợ của tổng giám đốc
nơi này, ai dám nói không với em.” Đôi mắt của Cổ Việt Di lộ ra vẻ cưng chìu.
Kim Bối Nhi lại hoang mang nhíu mày, kiễng mũi chân bám vào bên tai anh nhỏ
giọng hỏi: “Em muốn hỏi anh, vừa rồi cô tiếp tân ở quầy hỏi em anh là người của
bộ phận nào, anh thật ra là tổng giám đốc bộ phận nào vậy?”
Cổ Việt Di bất ngờ liếc nhìn cô một cái, sau đó từ từ nhếch miệng cười khẽ,
cuối cùng chuyển thành cười to.
Kim Bối Nhi kinh ngạc nhìn anh, “Không đúng sao?”
Cổ Việt Di vỗ vỗ hai má phấn nộn (đầy đặn) ửng đỏ của cô, trong mắt lộ vẻ trêu chọc, “Ở đây tất
cả đều là của anh - ông xã em, em nói anh là người của bộ phận nào?”
Kim Bối Nhi nhất thời ngơ ngác trừng mắt nhìn, “Ở đây tất cả đều là...”
“Đúng vậy, bà xã tổng giám đốc của tôi, theo tôi vào phòng làm việc đi.” Trong
mắt Cổ Việt Di thoáng hiện ra ánh sáng chưa từng có, nắm tay Kim Bối Nhi vẫn
đang hết sức ngạc nhiên đi về phía thang máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT