Tiếng chuông tan học vừa vang, Mĩ Mĩ và Tú Tú lập tức như ngưu bì đường (giống kẹo mè xửng) dán vào Kim Bối Nhi. (ngưu bì = da trâu á)

“Bối Nhi, hôm nay chúng ta cùng đi...”

Không đợi Mĩ Mĩ nói xong, Kim Bối Nhi kiên quyết lắc đầu. “Từ hôm nay trở đi, tớ sẽ không đi đâu hết, tớ phải về nhà học bài.”

Về nhà học bài? Tựa như trời nắng đột nhiên nổi sấm, Mĩ Mĩ và Tú Tú giật mình thiếu chút nữa rớt mắt ra.

Vẻ mặtTú Tú khoa trương đưa tay sờ trán Kim Bối Nhi, “Cậu không bị sốt chứ? Sao đột nhiên lại nói phải về nhà đọc sách?”

“Đúng vậy, sao cậu lại đột nhiên đổi tính?” Mĩ Mĩ kinh hô theo.

Kim Bối Nhi ung dung nói: “Phải vậy thôi, bây giờ cách kỳ thi đại học chỉ còn vài ngày, tớ muốn ở nhà cố gắng thật tốt.” Nói xong mỉm cười, “Chẳng lẽ các cậu không muốn học đại học sao?

“Muốn chứ, tùy ý thi vào một trường là được rồi, dù sao cũng chỉ muốn lấy bằng thôi.” Mĩ Mĩ không cần, nhún nhún vai.

Kim Bối Nhi thì không tuỳ tiện như vậy, liếc Mĩ Mĩ một cái, “Tớ không muốn bỏ qua kỳ thi đại học, cũng không dự định tùy ý chọn một trường.” Vẻ mặt cô đứng đắn nhìn Mĩ Mĩ và Tú Tú, “Dù sao cũng nói các cậu biết, từ giờ cho đến khi thi đại học, tớ không muốn đi theo các cậu chơi bời nữa.” (hang out together... chả bik còn từ nào hay hơn hok =.= Hán Việt là tư hỗn)

“Chơi bời?” Tú Tú trừng mắt cứng miệng, quả thực không thể tin được nhìn Kim Bối Nhi. “Chỉ là ra ngoài đi dạo phố, xem phim thì đã gọi là chơi bời, cậu dùng từ có quá hay không đây.”

Kim Bối Nhi nặng nề than thở, “Tùy các cậu nói sao thì nói, từ giờ trở đi tớ muốn ở nhà học bài.”

Mĩ Mĩ và Tú Tú dùng vẻ mặt không còn gì để nói nhìn Kim Bối Nhi, các cô hiểu được một khi Kim Bối Nhi đã quyết định, mặc cho ai cũng không thể thay đổi quyết định của cô.

Bỗng dưng, điện thoại di động trong túi tiền phát ra tiếng vang, Kim Bối Nhi nghiêm túc lúc nãy giờ đã vui vẻ ra mặt, lấy di động ra: “Hi! Ông...” giật mình thấy Tú Tú và Mĩ Mĩ còn ở bên cạnh, cô vội vàng sửa miệng: “chú.”

Cổ Việt Di trong màn hình di động vốn là ôn hòa cười, nghe cô sửa miệng kêu anh là chú, vẻ mặt nháy mắt buồn bã, “Em...”

Mĩ Mĩ vừa nghe Kim Bối Nhi kêu chú, tò mò dựa sát vào Kim Bối Nhi, “Oa! Di động này thật rất phô trương, nhìn thấy được đối phương.”

Tú Tú cũng hiếu kỳ đến gần, ngón tay chỉ di động của Kim Bối Nhi, “Là thật nha”, cô lập tức chào hỏi Cổ Việt Di trong màn hình: “Hi, chú của Bối Nhi, cháu là bạn học của Bối Nhi gọi là Tú Tú.”

“A ha, chú, cháu là bạn học của Bối Nhi tên Mĩ Mĩ.” Mĩ Mĩ không kịp làm gì nhiều cũng bắt chước chào hỏi Cổ Việt Di.

Kim Bối Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ vểnh miệng nhìn Cổ Việt Di trong màn hình, giống như đang nói: Biết vì sao em sửa miệng chưa?

Cổ Việt Di tự nhiên hiểu được khó khăn của Kim Bối Nhi, trên mặt lan ra một nụ cười ấm áp. “Hi, Mĩ Mĩ, Tú Tú, xin chào.”

Một tiếng xin chào, khiến Mĩ Mĩ và Tú Tú mừng rỡ mở mắt cười.

Kim Bối Nhi ngượng ngùng nhìn di động chằm chằm, “Em lập tức về nhà... học bài.” Cô bỏ đi xưng hô, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Mĩ Mĩ và Tú Tú giống như hiểu được, thì ra là chú bắt Bối Nhi về nhà học bài.

Một chút ý cười ấm áp hiện lên trên môi Cổ Việt Di, “Buổi tối muốn ăn gì, anh gọi người mang về nhà.”

Gọi người mang về nhà? Kim Bối Nhi hơi nhăn mặt. “Tối nay anh không cùng ăn tối với em?”

Cổ Việt Di vẻ mặt xin lỗi nhìn Kim Bối Nhi, “Anh và Chính Khôi đang ở Cao Hùng, buổi tối không thể về kịp ăn cơm với em, vốn định mời Vũ Hi đi qua với em, nhưng Vũ Hi cũng bận đến không thể tách làm đôi.”

Xem ra mỗi người đều có việc, chỉ có cô nhẹ nhàng nhất, rảnh rỗi nhất, đột nhiên, cô cảm giác mình là sâu gạo nhàn rỗi nhất.

“Em có thể ở nhà một mình, không cần làm phiền chị họ.” Kim Bối Nhi thoải mái trả lời.

Cổ Việt Di có chút lo lắng, “Thật sự có thể?”

“Yên tâm đi!” Kim Bối Nhi kiên định đáp lại.

Cổ Việt Di nhếch môi cười, trong đôi mắt đen có độ ấm đốt người, “Buổi tối muốn ăn gì?”

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng nóng bỏng kia... Nguy rồi, cô đột nhiên cảm giác toàn thân có một ngọn lửa cháy lên.

Điều này thật là làm cô không nghĩ ra, cô chỉ nhìn anh qua màn hình, sao cũng có loại cảm giác kỳ quái này?

Ý cười bên môi Cổ Việt Di càng đậm, “Bối Nhi, em chưa nói anh biết, buổi tối muốn ăn gì?”

Ánh mắt anh, nụ cười của anh khiến đầu óc cô mơ màng. “Em...” Kim Bối Nhi dùng sức hít sâu, “Anh không cần gọi người mang đồ về, em có thể tự lo được.”

“Tự em đi ăn?” Cổ Việt Di đột nhiên có chút không an tâm, “Nếu không, anh bảo Hilton đưa phần cá kho tàu về nhà, hay em muốn ăn canh lục phúc không?”

“Không cần đâu, trên đường về em ăn tạm bát mì cũng được mà, vừa tiết kiệm tiền vừa gọn gàng, không cần làm phiền người ta đi một chuyến”, mặt Kim Bối Nhi lộ vẻ mỉm cười khéo léo từ chối.

“Được rồi, xử lý tốt chuyện ở đây, anh lập tức trở về.” Trong mắt Cổ Việt Di lộ ra một chút không yên tâm.

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, nhanh chóng làm chuyện của anh đi.” Kim Bối Nhi quả quyết ngừng cuộc trò chuyện, trong lòng bàn tay nắm chặt di động, một chút lo lắng chảy qua trong lòng.

“Cho tớ mượn di động xem đi.” Mĩ Mĩ không chịu được tò mò, quấn quít lấy Kim Bối Nhi.

Tú Tú cũng cầu xin: “Đúng rồi, cho chúng tớ xem một chút thôi”

“Rất xin lỗi, không cho mượn được!” Kim Bối Nhi vẻ mặt nghiêm nghị bỏ điện thoại di động vào trong túi tiền.

“Keo kiệt.”

Mĩ Mĩ và Tú Tú cùng bất mãn làu bàu oán trách.

“Tớ keo kiệt vậy đó.” Kim Bối Nhi không quan tâm cười cười, “Không đùa với các cậu nữa, tớ phải về nhà.” Phất phất tay, cô lập tức xoay người đi ra cổng trường học, đón một chiếc taxi về nhà.

Mĩ Mĩ cùng Tú Tú ngây người nhìn Kim Bối Nhi đi một cách dứt khoát, cùng nhau thầm nói chuyện không thể tin được -- Bối Nhi thay đổi rồi!

Cổ Việt Di nhìn di động vui mừng nở nụ cười hiếm thấy.

“Xem ra cậu với Bối Nhi ở chung rất hòa hợp.” Trình Chính Khôi trêu chọc anh.

Nhớ tới bộ dáng giận dữ không chịu đi vào khuôn khổ của Cổ Việt Di lúc trước, bây giờ lại có thay đổi như thế thật sự khiến Trình Chính Khôi bất ngờ.

Trong đôi mắt thâm thuý của Cổ Việt Di cất giấu vài phần ý cười, “Con người sau khi ở chung một khoảng thời gian, sẽ nhận ra ưu điểm của đối phương.”

“Nghe cậu nói như vậy, giống như cậu đã nhìn thấy ưu điểm của Bối Nhi ?” Trình Chính Khôi cảm thấy thú vị nở nụ cười kì lạ.

“Một chút.” Cổ Việt Di không phủ nhận.

Trong lòng anh vô cùng rõ ràng, Bối Nhi là cô gái hồn nhiên nhất mà anh từng tiếp xúc qua, ở chung với cô, anh có thể hoàn toàn bỏ hết mọi cảnh giác, không gò bó mà tận tình cười vui.

“Xem ra bà mối Vũ Hi làm đúng rồi.” Trình Chính Khôi dùng ánh mắt thăm dò quan sát nét mặt thay đổi của Cổ Việt Di.

“Tớ chỉ có thể nói rất cảm ơn Vũ Hi.” Cổ Việt Di nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.

Trong lòng Trình Chính Khôi không khỏi ngẩn ra, “Việt Di, cậu không phải yêu Bối Nhi rồi chứ?”

Cổ Việt Di nhíu mày cười yếu ớt, “Cậu có yêu Vũ Hi không?”

“Tớ dĩ nhiên yêu Vũ Hi, bằng không cũng sẽ không vì cô ấy buông tha cho cả khu rừng rậm.” Trình Chính Khôi kích động bảo vệ cảm tình của mình và Vũ Hi.

“Uh đúng vậy, ông xã yêu bà xã vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa(là lẽ tất nhiên).” Cổ Việt Di cười nhẹ.

Trình Chính Khôi tới bây giờ chưa từng nhìn thấy vẻ tươi cười thoải mái không hề che giấu, từ đáy lòng nở rộ trên mặt Cổ Việt Di.

Không hề nghi ngờ, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng này là vì Bối Nhi mới có, anh tin chắc bạn tốt đã yêu Bối Nhi.

Trình Chính Khôi không thể tin liếc nhìn anh một cái, “Thật không dám tin cậu sẽ yêu một cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi.”

“Trên đời không có chuyện không thể xảy ra.” Cổ Việt Di không e dè mở lòng trả lời.

“Uh, trên đời không có chuyện không thể xảy ra.” Trình Chính Khôi phải thừa nhận những lời này của Cổ Việt Di nói không hề sai, ít nhất trước mắt chính là một ví dụ.

“Hôm nay chúng ta không phải đến để thảo luận vấn đề cảm tình của tớ và Bối Nhi.” Cổ Việt Di không cười nữa, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Trình Chính Khôi, “Cậu chuẩn bị tiền đàm phán với nhà họ Cao chưa?”

Trình Chính Khôi cũng nghiêm túc đáp, “Tất cả đều đã chuẩn bị xong.”

“Bây giờ chúng ta sẽ đến nhà họ Cao, việc này giải quyết càng sớm càng tốt, tránh rắc rối thêm.” Cổ Việt Di đứng dậy cầm áo khoác lên.

Trình Chính Khôi cũng cầm cặp tài liệu lên, trong lòng đầy cảm kích vỗ bả vai Cổ Việt Di, “Lúc này thật sự cám ơn cậu góp sức giúp đỡ.”

Cổ Việt Di đối với sự cảm kích của Trình Chính Khôi, cười như không cười trừng mắt nhìn. “Coi như tớ đưa quà đền đáp các cậu tác hợp hôn sự của tớ và Bối Nhi.”

Trình Chính Khôi cười ha ha, “Thật sự là món quà lớn, tớ cám ơn cậu trước.”

Kim Bối Nhi lười biếng tựa vào cửa sổ ngóng trông Cổ Việt Di về nhà sớm một chút.

Không phải nói sẽ mau chóng làm tốt công việc nhanh chóng về với cô sao? Đã qua mười giờ tối, còn chưa thấy bóng dáng của anh.

Muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng nghĩ có lẽ anh đang ở chỗ anh rể họ, bọn họ nhất định đang bàn việc, nếu quấy rầy họ, không biết có chọc giận anh hay không, ngẫm lại đành thôi vậy.

Bỗng dưng, trên trời hiện ra một tia sấm sét làm người ta sợ hãi, Kim Bối Nhi sợ tới mức ngã trên sô pha, vỗ mạnh ngực mình. “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là sấm sét.”

Vừa nói xong, trên trời lập tức vang lên một tiếng sấm ầm vang đinh tai nhức óc.

“A!” Kim Bối Nhi sợ đến nỗi hai tay bịt chặt tai, nhảy dựng lên ngồi xổm (chồm hổm) trên ghế.

Còn chưa hoàn hồn lại từ trong sợ hãi, một tiếng sấm vang nhanh chóng truyền đến.

Kim Bối Nhi sợ tới mức oa oa kêu to, vội vàng vọt vào phòng, cả người co rúm lại trốn trong chăn.

“Ông xã... Mau trở về đi” Cô nhịn không được cúi đầu nức nở, chỉ hy vọng ông xã của mình mau chóng trở về.

Lúc này họ đang cùng nhà họ Cao trao đổi chuyện có liên quan đến việc nhượng lại cổ phần của điện tử Đại Phong, nhà họ Cao từng tranh chấp với Trình Chính Khôi về chuyện giá cả, được Cổ Việt Di hòa giải, hai bên đều có được công bằng, cuối cùng nhà họ Cao đồng ý bán 10% cổ phần của điện tử Đại Phong với giá một trăm ngàn.

Tất cả mọi việc đều đã hoàn thành thuận lợi, bây giờ điều duy nhất làm Cổ Việt Di lo lắng là Kim Bối Nhi ở nhà một mình.

Anh hứa sẽ mau chóng về nhà với cô, nhưng bây giờ đã mười giờ tối, không biết cô ngủ chưa?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trình Chính Khôi nghe điện thoại, “Được, được, anh sẽ nói ngay với cậu ấy.” Sau khi anh ngắt điện thoại, vẻ mặt kích động đến gần Cổ Việt Di, “Việt Di, vừa rồi Vũ Hi điện báo bây giờ Đài Bắc đang có bão lại còn mất điện nữa.”

“Phải không?” Tin tức này làm cho Cổ Việt Di càng thêm bất an.

Đêm nay Cao Hùng không gió không mưa thời tiết mát mẻ, Đài Bắc lại có mưa to.

“Vũ Hi nói Bối Nhi từ nhỏ rất sợ sấm sét...”

Cổ Việt Di hoảng hốt, níu cánh tay Trình Chính Khôi, “Cậu nói Bối Nhi sợ sấm sét?”

Trình Chính Khôi mở to hai mắt nhìn hành động đột ngột của Cổ Việt Di, “Không chỉ như thế, nó còn sợ tối, miền bắc bây giờ đang mất điện...”

Cổ Việt Di kinh hoàng hít sâu một hơi, bỏ Trình Chính Khôi ra, một câu cũng không nói vội vàng lao ra khỏi nhà họ Cao.

Trình Chính Khôi bị hành động bất ngờ của Cổ Việt Di làm hoảng sợ, vội chạy theo. “Việt Di!”

Tiếng gọi kinh ngạc của anh và chiếc xe phóng nhanh cùng nhau biến mất trong bóng đêm.

Dọc theo đường đi Cổ Việt Di không ngừng gọi vào di động của Kim Bối Nhi, Kim Bối Nhi không hề nghe máy, càng khiến anh thêm lo lắng.

Anh đi vào sân bay nhỏ, bước nhanh đến quầy, vội vàng hỏi: “Có máy bay về Đài Bắc không?”

“Rất xin lỗi, thời tiết Đài Bắc không tốt, tất cả chuyến bay đều tạm thời ngừng bay.” Người bán vé khéo léo xin lỗi.

“Ngừng bay?” Cổ Việt Di hoảng sợ thở mạnh, “Bao giờ thì mới có thể khôi phục?”

“Điều này phải tuỳ theo thời tiết miền bắc.” Người bán vé lễ phép đáp lại.

Tùy theo thời tiết miền bắc? Vậy muốn kéo dài bao lâu?

Cổ Việt Di bất đắc dĩ cúi đầu suy tư một lát, từ Cao Hùng lái xe thẳng về Đài Bắc, cho dù anh dùng tốc độ nhanh nhất cũng vẫn cần ba, bốn giờ...

“Thưa anh, bây giờ có máy bay về Đài Trung, anh có muốn đi không?” Người bán vé nhìn thấy anh lo âu, vội vàng nhắc nhở anh có phương pháp khác.

“Lập tức bay sao?” Cổ Việt Di nóng vội hỏi.

Người bán vé cho câu trả lời thật khẳng định: “Lập tức bay”

“Được.” Cổ Việt Di không chút suy nghĩ gật đầu ngay.

Có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian hay bấy nhiêu, chỉ cần anh có thể trong thời gian ngắn nhất trở lại bên cạnh Bối Nhi là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play