“Chân Khanh ca ca, nàng là vị hôn thê của huynh?” Lâm Bích Tiên cương nghiêm mặt kéo kéo góc áo Liễu Diệc Thụ.
“Không phải……” Liễu Diệc Thụ run rẩy khóe miệng nói.
Hiện tại là thế nào? Ác nữ truy phu?
Tất cả mọi người đang ăn cơm dưới lầu đều ngừng tiếng huyên náo, có hứng thú nhìn ba người này.
Liễu Diệc Thụ hít sâu một hơi, siết tay mấy lần, cuối
cùng bình tĩnh trở lại. Ôn hòa có lễ nói: “Thượng Quan cô nương, gia mẫu đã tới quý phủ hủy hôn sự.” Nương hắn đã chết từ tám trăm năm trước
rồi.
Thượng Quan Lăng nâng tay tháo duy mạo xuống, trong
sảnh vang lên một trận tiếng hít sâu: Chỉ có mỹ mạo như vậy mới xứng đôi với thanh âm kiều mỵ như thế.
Biểu tình của nàng thực đau thương, nhưng không hối
tiếc: “Liễu lang, Thượng Quan Bảo bị đốt sạch. Trên thế gian này, ta chỉ còn lại một mình chàng.”
Mỹ nữ điềm đạm đáng yêu, Lâm Bích Tiên trong lòng cũng khẽ nhúc nhích.
Liễu Diệc Thụ nhìn thấy mặt nàng, lắp bắp kinh hãi. Như thế nào một ngày không gặp liền tự kỷ thành đóa hoa ?
Hắn kích động nhân cơ hội cầm cổ tay nàng: “Nương ta thế nào ?” Có thể ăn đậu hũ liền ăn ngay.
Thượng Quan Lăng kiềm chế ý nghĩ muốn sờ lọ độc dược, tiếp tục bi tình:“Liễu đại nương cũng……”
Liễu Diệc Thụ lập tức buông tay nàng ra, nhân tiện lui
về sau lảo đảo vài cái, Lâm Bích Tiên vội vàng đỡ lấy hắn:“Chân Khanh ca ca, huynh đừng quá thương tâm……”
Thượng Quan Lăng hắc tuyến, tình tiết này trong phim cổ trang cũng không thiếu. Cầu xin ngươi trăm ngàn không cần hô lên “Nương a”, bằng không rất hạ giá.
“Nương……”
Liễu Diệc Thụ ngửa đầu kêu to một tiếng thê lương, lòng này chua xót đến cực điểm, thật sự là nghe thấy phải rơi lệ.
Trong sảnh đường mọi người thổn thức không thôi.
Thượng Quan Lăng bạo hãn, thật sự là rất có thực lực.
Liễu Diệc Thụ xoay người, bàn tay nhân cơ hội khoát lên trên tay Lâm Bích Tiên: “Hi Chi muội muội……” Nữ chủ, ngươi mau tới an
ủi tâm hồn bị thương của ta đi!
Lâm Bích Tiên hiểu ý, cầm tay hắn đi lên trên lầu.
Suốt một buổi chiều, Liễu Diệc Thụ ở trong phòng giả bộ u buồn, thần sắc bi thương, Lâm Bích Tiên ngồi bên hết lời khuyên giải
an ủi hắn. Ngay cả cơm trưa cũng đều là Lâm Bích Tiên bưng lên, chỉ còn
thiếu chưa cầm bát nói với hắn:“Cục cưng ngoan, đến, há miệng……”
Mà bọn họ vừa đi, Thượng Quan Lăng liền đội duy mạo, ngồi ở đại sảnh đợi suốt một buổi chiều.
Mà kỳ quái là, quán cơm qua giờ cơm lại trở thành quán
trà, khách nhân rất đông. Tiểu nhị thêm trà chân không chạm đất, chưởng
quầy gảy bàn tính cười đến toe tóe.
Thượng Quan Lăng không dám gọi trà, nàng sợ còn chưa tới nhà xí, liền cùng thế giới này nói bye bye.
Đây là nỗi bi ai của người không có võ công. Võ công dùng không xong, độc dược dùng cho hết.
Chạng vạng, Liễu Diệc Thụ cùng Lâm Bích Tiên cuối cùng cũng xuống lầu ăn cơm.
Lâm Bích Tiên nhìn thấy Thượng Quan Lăng vẫn ngồi trên
bàn kia chờ bọn họ, trong lòng băn khoăn, lôi kéo Liễu Diệc Thụ qua đó
ngồi.
Trên bàn cơm, ba người im lặng không nói gì.
Lâm Bích Tiên cắn chiếc đũa, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: “Thượng Quan cô nương về sau có tính toán gì không?”
Thượng Quan Lăng buông chiếc đũa, lau miệng nói: “Chàng ở đâu, ta ở chỗ đó.”
“Chàng” kia cũng buông chiếc đũa, cứng rắn nói: “Nàng không cần đi theo chúng ta.”
Thượng Quan Lăng tại bên người, chính là nguy hiểm lớn nhất. Theo kịch bản mà nói, hắn hẳn là nên bảo hộ Lâm Bích Tiên.
Hắn nói ‘chúng ta’! Lâm Bích Tiên trong lòng xuất hiện chút ngọt ngào nho nhỏ.
Ba người lại lâm vào trầm mặc.
Nữ chủ hơn phân nửa là mềm lòng, không đành để lại một mình cô nương kia.
“Chân Khanh ca ca, nếu không chúng ta……”
“Không cần nhiều lời!” Liễu Diệc Thụ ngắt lời Lâm Bích Tiên, vung áo choàng đi ra ngoài.
“Liễu lang, ta rốt cuộc không tốt chỗ nào?!” Thượng Quan Lăng không thể nhịn được nữa, vỗ bàn đứng lên.
Liễu Diệc Thụ dừng bước, vẫn nhìn về phía trước, thản
nhiên nói: “Nàng cái gì cũng tốt, nhưng nàng không phải người trong lòng ta.”
Trời ạ! Những lời hoa mỹ như vậy cũng đều bị hắn nói ra ?! Lâm Bích Tiên che gương mặt phi thường hồng, cam chịu vì người nào
đó bày tỏ với mình.
Thượng Quan Lăng quay đầu nhìn Lâm Bích Tiên, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt oán hận: “Có phải bởi vì nàng hay không?!”
Đến đây, đến đây, tình tiết nữ xứng ác độc kinh điển!
Hoàn hảo vừa rồi không quay mặt lại, Liễu Diệc Thụ nghẹn cười đến thực
vất vả.
Lâm Bích Tiên vội vàng khoát tay, tỏ vẻ vô tội: “Không
đúng, không đúng, ta cùng Chân Khanh ca ca mới nhận thức hai ngày, chúng ta là trong sạch.” Hiện tại là trong sạch, về sau thì không biết chừng.
Điển hình của thiếu nữ ngây thơ.
Thượng Quan Lăng hung hăng trừng mắt liếc nàng, đi đến
bên người Liễu Diệc Thụ, cách duy mạo ghé vào lỗ tai hắn không biết nói
cái gì, Liễu Diệc Thụ thân thể chấn động, tùy theo gật gật đầu.
Thượng Quan Lăng nói: “Đồ đầu heo nhà ngươi, mau đáp ứng, ta hiện tại bị người đuổi giết!”
Liễu Diệc Thụ chấn động nguyên nhân là, hắn lại có ngày bị người ta gọi là đầu heo?! Chính là đầu heo này, vừa rồi đã cùng
ngươi diễn một màn kịch kinh điển đấy!! Không đúng, hắn sao lại có thể
kêu chính mình là heo được?!
Lâm Bích Tiên mắt thấy Thượng Quan Lăng đi theo Liễu Diệc Thụ lên lầu, lập tức đuổi kịp.
Liễu Diệc Thụ đẩy cửa phòng ra, để cho Thượng Quan Lăng đi vào, mà đem Lâm Bích Tiên che ở ngoài cửa: “Hi Chi muội muội, nàng
đi về trước đi. Ta cùng Thượng Quan cô nương có chút việc muốn nói.”
Lâm Bích Tiên miết miết miệng nói: “Vậy được rồi, Chân Khanh ca ca, huynh đi ngủ sớm một chút.”
Liễu Diệc Thụ vẫn nhìn nàng đóng cửa phòng đối diện mới đóng cửa lại.
Thượng Quan Lăng ngồi ở trước bàn tròn, đã châm hai ly
trà, chính nàng tùy tiện cầm lấy một ly trà nói: “Một ngày không thấy,
đã chàng chàng thiếp thiếp, phát triển thần tốc như thế. Còn ‘Chân Khanh ca ca’,‘Hi Chi muội muội’, các ngươi làm sao lại đặt ra được hai cái
tên ghê tởm như thế?” Thượng Quan Lăng nhại hai người bọn họ phát âm.
“Thật là máu ghen lớn. Ngươi nếu muốn, ta cũng có thể đặt cho ngươi một tên gọi thân mật.”
Liễu Diệc Thụ nhìn bộ dạng nàng ghen cảm thấy thập phần thú vị, lập tức thả lỏng cảnh giác, cầm chén trà kia uống: “Ngươi nói
‘Bị người đuổi giết’ là chuyện gì xảy ra?”
Thượng Quan Lăng đơn giản thuật lại lời Lâm Toàn, cùng
chuyện bị người ta chặn giết ở rừng, bỏ bớt chuyện mình giết người, giết con rắn cùng chuyện gặp thiếu niên kia.
Liễu Diệc Thụ nhăn lại mi đi lại trong phòng vài vòng,
cuối cùng ngồi xuống bên giường, bỗng nhiên cảm thấy chân hơi nhuyễn ra: “Ta cảm thấy thiếu niên trọng thương kia chính là Từ Tử Kì.”
“Ta thật ra chỉ quan tâm tới tàng bảo đồ trong tay Lâm Bích Tiên.”
Thượng Quan Lăng đột nhiên đứng dậy đi đến bên giường,
cúi người chậm rãi áp xuống: “Ngươi nha, ăn đậu hủ ta, lại hại ta ngồi
chờ cả ngày, coi như vì chúng ta có quen biết, cho ngươi lựa chọn kiểu
chết.”
Liễu Diệc Thụ nằm ngã vào trên giường, hoa dung thất sắc: “Ngươi hạ độc trong trà?!”
Thượng Quan Lăng nâng một chân lên đặt ở trên giường,
hai tay kháp trụ cổ của hắn: “Là Tá Công Tán. Ngươi đừng uổng phí khí
lực.”
“Cứu…… Khụ khụ……” Liễu Diệc Thụ vừa hô lên một chữ, Thượng Quan Lăng dùng lực, bóp cổ khiến hắn muốn trợn trắng mắt.
Thượng Quan Lăng phân vân, nếu giết hắn, người giúp nữ
chủ sẽ ít đi một người. Nhưng mặt khác, nàng lại muốn dựa vào nam nhân
này để tìm bảo tàng.
Lâm Bích Tiên trở về phòng, nghĩ thế nào cũng không thể chết tâm, vụng trộm mở cửa phòng, chọc cửa sổ giấy ở phòng Liễu Diệc
Thụ, ghé mắt nhìn. Vừa thấy giật mình: Nữ tử kia đang quỳ trên người
Liễu Diệc Thụ, màn chặn mặt hai người, nhưng bàn tay của Liễu Diệc Thụ ở bên ngoài không ngừng giẫy dụa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT