Lâm Bích Tiên trở lại phòng, nhìn thấy Liễu Diệc Thụ
ngồi ở bên giường còn chưa đi, sắc mặt của hắn vô cùng kỳ quái, cư nhiên run rẩy đưa tay chạm lên ngực Thượng Quan Lăng.
“Huynh làm gì!” Lâm Bích Tiên tiến lên đẩy hắn ra, bảo vệ Thượng Quan Lăng.
Liễu Diệc Thụ nghe thấy Lâm Bích Tiên lớn tiếng khiển trách, giống như phục hồi tinh thần lại, đầy mặt xấu hổ, tông cửa xông ra.
Cũng không thể trách hắn, kia chính là phản ứng bản
năng của nam nhân. Thượng Quan Lăng mặc quần áo sa y, thoạt nhìn có vẻ
che kín thật, nhưng vừa thấm ướt, liền trở nên trong suốt, ai bảo Thượng Quan Lăng xinh đẹp đoạt lòng người như vậy, dáng người lại bốc lửa như
vậy, Liễu Diệc Thụ chống đỡ được tới khi Lâm Bích Tiên vào phòng mới
động thủ, cũng đã là xuất phát từ thực lòng đối với Lâm Bích Tiên, nội
tâm đã giằng xé rất lâu.
Lâm Bích Tiên thay y phục ẩm ướt cho Thượng Quan Lăng, đưa tay xoa nhẹ mặt nàng nói: “Làm khó muội.”
Rơi xuống nước xong, Thượng Quan Lăng dần dần khôi phục lại ý thức một chút, nửa tỉnh nửa mê, nàng cũng không phân biệt được rõ lắm đâu là sự thật, nào là mộng cảnh. Nàng cảm giác được, Từ Tử Kì đem
nàng ném xuống nước, sau đó có người cứu nàng lên, ôm trở về phòng, thay đổi quần áo. Thế này cũng không tính làm gì, khủng bố nhất là, thay
quần áo cho nàng cư nhiên là Từ Tử Kì!
A a a a a a!!!!!!!!!
Thượng Quan Lăng bỗng nhiên mở mắt ra, chuyện thứ nhất là xốc chăn lên, kiểm tra quần áo chính mình.
Nằm ở bên giường, Lâm Bích Tiên bừng tỉnh, thân thiết hỏi: “Khỏe không, Lăng Lăng?”
Thượng Quan Lăng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ôm lấy
Lâm Bích Tiên, nặn ra vài giọt nước mắt: “Tiên Nhi tỷ tỷ, vừa rồi ta mơ
thấy một giấc mộng thật đáng sợ! Ô ô ô, làm ta sợ muốn chết!”
Sứ mệnh của nàng vẫn còn ở phía sau, phải diễn trò tranh thủ sự đồng tình.
Lâm Bích Tiên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trấn an: “Lăng
Lăng, muội là nữ xứng. Nhưng không nhất định phải làm loại quỷ kế đa
đoan này.”
Thượng Quan Lăng ngừng khóc, trong lời nói của Lâm Bích Tiên rõ ràng có ám chỉ.
Nàng nhớ tới lúc mình tham gia phỏng vấn, đã giết nam
chủ, chiếm thượng phong, độc chết toàn bộ NPC. Nhớ tới nàng tiến vào trò chơi này tới nay, đã giết không ít NPC. Nàng trăm phương ngàn kế đối
phó Liễu Diệc Thụ, Lâm Bích Tiên, Từ Tử Kì. Nhưng bọn họ chưa từng bắt
nạt nàng, còn đối xử với nàng tốt như vậy, tên tiểu nhân Từ Tử Kì kia
không tính. Nhưng mà! Nhưng mà! Từ khi Lâm Bích Tiên xuất hiện, giết npc lại không phải là chuyện của nàng, số lượng NPC mà Lâm Bích Tiên cùng
Liễu Diệc Thụ giết chết vượt xa nàng. Nàng đã nổi sát ý với bọn họ rất
nhiều lần, lại chưa lần nào thành công. Bây giờ còn biến thành như vậy,
bị nam chủ hạ cổ độc, lại suýt bị hắn làm chết đuối.
Ý Lâm Bích Tiên là, nàng không phải một nữ xứng ác độc, muốn nàng mau chóng ngừng lại, bỏ gian tà theo chính nghĩa?
Không, tuyệt không! Thượng Quan Lăng ta là một người
chấp nhất, tuy rằng không ngưu x! Chỉ cần có cơ hội giết nữ chủ, nàng
nhất định sẽ làm! Tới Từ Gia Bảo, nếu không phải Lâm Bích Tiên chết, thì chính là Thượng Quan Lăng nàng mất mạng!
Sáng sớm hôm sau, bốn người xuống lầu, lại không thấy
Hồng Nhi. Lâm Bích Tiên hỏi, Từ Tử Kì đáp đã để nàng ta về Bảo trước để
báo tin.
Trên đường về Từ Gia Bảo, ngay cả một tên thổ phỉ cũng
không thấy, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy quỷ dị. Bốn người lại
không nói chuyện phiếm, tựa hồ đều cảm giác được sự yên tĩnh trước cơn
bão táp.
Buổi trưa đến Từ Gia Bảo, Từ Tử Kì rộng rãi mời bọn họ vào tửu lâu lớn nhất thành ăn cơm.
Cơm xong, Từ Tử Kì nắm tay Lâm Bích Tiên ra ngoài đi dạo phố.
Lâm Bích Tiên hơi kinh ngạc, vài lần rút tay về, lại bị hắn nắm chặt, cuối cùng mười ngón đan chặt, Lâm Bích Tiên nhận mệnh.
“Tử Kì, lúc trước ta truy huynh, muốn huynh hẹn với ta, không phải huynh không đồng ý sao?”
“Đó là nàng hẹn ta. Nam nhân sao có thể để nữ nhân chủ động mời chứ?”
Chủ nghĩa Heo Đất. Lâm Bích Tiên nói thầm một tiếng, để kệ Từ Từ Kì kéo vào một cửa tiệm bán châu báu.
Trên tửu lâu, Thượng Quan Lăng nhìn Lâm Bích Tiên cùng
Từ Tử Kì vào một cửa hàng, phỏng chừng hắn sắp mua tín vật đính ước cho
Lâm Bích Tiên. Không thể ngồi chờ chết !
Xiết tay, nàng quay đầu nhìn Liễu Diệc Thụ đang ngồi
rầu rĩ không vui, nói:“Đêm nay trong thành có lễ hội đốt lửa, ngươi cần
phải dùng mọi biện pháp hẹn Lâm Bích Tiên ra ngoài giữ chân nàng ta.”
Liễu Diệc Thụ vô tình cầm đũa gõ nhẹ bát nói: “Vô dụng, Tiên Nhi nàng sẽ không để ý đến ta.”
“Không! Đồng thời ta sẽ đi tìm Từ Tử Kì, hai chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp chia rẽ bọn họ!”
Lâm Bích Tiên hỏi qua Từ Tử Kì, phát hiện bảo tàng ở
ngay tại địa phận Từ gia ở trong thành, quyết định tối nay canh ba sẽ bí mật đào bảo tàng.
Liễu Diệc Thụ cúi đầu không trả lời.
Thượng Quan Lăng nóng nảy, đi đến trước mặt hắn, hai
tay đè đầu vai hắn, liều mạng lay: “Liễu Diệc Thụ, ngươi hồi phục tinh
thần cho ta! Bị cự tuyệt một lần thì sao! Tối hôm qua ta bị Từ Tử Kì đối đãi như vậy cũng không cảm thấy gì, trừ bỏ muốn giết hắn ra. Ngươi là
một nam nhân! Tại sao vừa đụng tới Lâm Bích Tiên lại như biến thành con
dâu nhỏ thế kia! Dũng khí lúc trước đùa bỡn ta đã đi đâu mất rồi?!”
Liễu Diệc Thụ bị lắc choáng váng đầu, đẩy tay Thượng
Quan Lăng ra, xoay người không để ý tới nàng. Nghe được câu cuối cùng
của nàng, nhớ tới hành vi của mình đối với nàng tối hôm qua, sắc mặt ửng đỏ, miễn cưỡng mở miệng đáp ứng: “Được rồi, ta sẽ cố hết sức.”
“Không phải hết sức! Là đem hết toàn lực!” Thượng Quan Lăng sửa đúng hắn.
Liễu Diệc Thụ quay sang, còn thật sự nhìn Thượng Quan
Lăng nói: “Ta không có cách nào đem hết toàn lực, tối hôm qua hệ thống
thông báo, cả tòa khách sạn đều nghe được.”
Thượng Quan Lăng ngượng ngùng: “Ngươi… các ngươi sẽ không cho rằng là ta mạnh hơn Từ Tử Kì đi?”
Liễu Diệc Thụ vỗ vỗ bả vai của nàng: “Ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi. Nếu ngươi có thể chế trụ Từ Tử Kì, ngươi tuyệt đối chỉ
biết đơn thuần muốn giết hắn.” Tựa như lúc ấy dùng Tá Công Tán với ta
vậy, tướng mạo, dáng người ta yêu nghiệt như thế, ngươi lại không động
tâm dù chỉ một chút, trực tiếp bóp cổ ta.
Thượng Quan Lăng không nói thêm gì, trở lại Từ gia ngủ một giấc, chờ tới lễ hội đốt lửa buổi tối.
Liễu Diệc Thụ phi thân lên nóc nhà, vẫn quan sát động
thái của Lâm Bích Tiên cùng Từ Tử Kì. Hắn nhìn thấy Từ Tử Kì cùng Lâm
Bích Tiên hai tay trống trơn đi ra khỏi tiệm châu báu, bởi vì Lâm Bích
Tiên chọn mãi vẫn chưa được cái nào vừa ý nhất, bởi vậy, Từ Tử Kì mua
luôn cả tiệm. Hắn nhìn thấy Từ Tử Kì đưa Lâm Bích Tiên tới tiệm vải vóc, mua năm bảy tấm vải đỏ thẫm, tốt nhất, quý nhất. Hắn nhìn thấy Từ Tử Kì một tay nắm tay Lâm Bích Tiên, một tay cầm đầy những thứ đồ ăn vặt cùng đồ chơi thú vị cho Lâm Bích Tiên. Trong đó còn có cái trống bỏi. Lâm
Bích Tiên bĩu môi nói: “Ta cũng không phải tiểu hài tử, ta không cần cái này.” Từ Tử Kì lắc trống bỏi, trêu đùa nói: “Không phải đưa cho nàng.
Là mua cho con chúng ta.” Lâm Bích Tiên hờn dỗi một tiếng: “Chán ghét,
huynh khi dễ người ta.” Liền đẩy hắn chạy ra. Từ Tử Kì mang theo đủ thứ
đuổi theo nàng. Hai người ở trên đường cười đùa truy đuổi.
Hai người bọn họ không nhất định ái mộ nhau, nhưng hai người bọn họ nguyện ý phối hợp với nhau.
Liễu Diệc Thụ ngồi trên nóc nhà, nhìn thái dương tự
hỏi, mỗi lần mình thích một người phụ nữ, đều bị tên tiểu tử Giang Việt
kia câu đi, có phải thật sự là hắn tốt hơn mình, biết dỗ phụ nữ vui vẻ
hơn mình? Ngồi cho tới khi mặt trời xuống núi, Liễu Diệc Thụ vỗ vỗ mông
đứng lên. Cho dù Giang Việt có như vậy, nhưng lần này trở lại, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra! Tiên Nhi, nhất định là của hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT