~~ Miễn cưỡng là không bao giờ hạnh phúc… ~~

Ba mẹ điện thoại báo tôi đến Thụy Sĩ gấp để gặp ba mẹ. Tôi rất vui. Hahaha…Ba mẹ cuối cùng cũng đến tìm tôi để đưa tôi đi chơi Thụy Sĩ rồi.

Kể từ cái ngày phát hiện Lương Gia Vũ không thật lòng với mình, tôi lẩn hắn như chạch. Di động cứ liên tiếp nhận điện thoại của hắn làm tôi phát điên đến mức phải cho hắn vào sổ đen.

Hắn cứ bám dai như đỉa đói, hai ngày liền đến quấy rối chuông cửa nhà tôi, tôi phải chui vào trong chăn để vờ như không nghe thấy. Cũng chẳng biết từ khi nào đã cảm thấy tuyệt vọng, sợ gặp mặt hắn. Từ khi nào tôi trở nên nhu nhược, ủy mị như thế chứ??? Chẳng phải tôi là người luôn tự tin, luôn kiêu ngạo, luôn khiến cho người khác cảm thấy ghen tỵ hay sao???

Tôi tranh thủ thu xếp đồ đạc, quần áo vào vali, đặt vé máy bay qua mạng. Chờ tới ngày là có thể đi rồi. Lần đi này một là vì gặp mặt ba mẹ, hai là vì lẩn tránh Lương Gia Vũ. Dây chuyền đó cũng cho hắn luôn đi. Tôi không cần nữa đâu!!!

Tôi vui vẻ, nụ cười rạng rỡ bước vào phòng của ba mẹ. Tuy nhiên, trong phòng không phải là một không khí vui vẻ, ngược lại còn rất nặng nề. Tim tôi bất giác đập mạnh, dường như cảm nhận điều gì đó không hay. Trời đất!!! Chuyện gì vậy???

Tôi lo lắng lên tiếng:

- Ba mẹ…

- Con gái!-Ba tôi đang nhìn chăm chú cảnh sắc ngoài cửa sổ, bỗng nhiên xoay người lại nhìn mẹ tôi một cái sau đó chuyển tầm mắt sang tôi. Thở dài một tiếng, đáy mắt sâu hun hút của ba lóe lên một tia luyến tiếc.

- Ba? Có…có chuyện gì hay sao???-Tôi run rẩy hỏi. Cảm giác bất an càng lúc càng lớn. Bụng tôi bỗng dưng đau thắt lại, mồ hôi ướt đẫm vầng trán nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh trước mặt ba mẹ.

- Diên Lãng! Con cũng đã lớn…có thể hiểu chuyện rồi. Ba mẹ muốn nói với con một chuyện…

- Để tôi nói cho!-Mẹ tôi đang ngồi bên giường, lên tiếng chặn lời ba tôi. Ánh mắt dán chằm chằm vào tôi, khẽ nói:

- Ba mẹ….đã ly thân!

- Ly thân????? Khi nào chứ???????-Tôi kích động, cơn đau ở bụng càng lúc càng mãnh liệt.

- Khi con mười tuổi. Ba mẹ lấy nhau vì sự sắp đặt của hai gia đình. Diên Lãng…chúng ta thật sự không muốn con còn nhỏ đã phải rời xa ba mẹ nên ở với nhau đến khi con mười tuổi. Mẹ biết, mẹ biết con luôn luôn tự hào về gia đình, một gia đình lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng ấm áp. Mẹ…mẹ xin lỗi vì đã không cho con một gia đình hạnh phúc thật sự. Mong rằng con hiểu cho chúng ta.

- Nghĩa là…mẹ và ba luôn luôn bận rộn là…

- Phải!-Ba tôi thở dài. Tôi bắt đầu cảm nhận được bụng tôi đau đến chết đi được. Tôi đứng lên, nói nhỏ:

- Con hiểu rồi!

Sau đó, đứng lên bước đi. Bên tai chỉ còn văng vẳng lại câu nói của mẹ:

“Ba mẹ….đã ly thân!”



“Ba mẹ….đã ly thân!”



“Ba mẹ….đã ly thân!”

Tôi ghé vào một nhà hàng, gọi một món cay thật là cay. Ăn hăng say đến mức nước mắt nước mũi loang lổ trên mặt. Cũng chẳng biết là đó là khóc vì món ăn quá cay hay là vì tổn thương quá lớn?!

Tại sao? Tôi luôn khoe khoang với mọi người, tôi không chỉ xinh đẹp, không chỉ tài giỏi mà còn là người có một gia đình vừa giàu có vừa hạnh phúc. Thật sự là một cô gái hoàn hảo. Thì ra…là không phải. Tôi từ nhỏ không có bạn, bây giờ ngay cả hạnh phúc của gia đình cũng là giả tạo. Đúng là…nhân sinh vô thập toàn!

Tôi ăn đến mức thiếu điều muốn ngoạm luôn cái dĩa. Cay thế nhỉ?

Bụng của tôi không hết đau mà còn đau dữ dội hơn khi nãy. Tôi thở hắt ra, gắng gượng đứng lên.

- Yến…Yến Yến?-Tôi thấy nó từ xa nên gọi theo bản năng.

- Diên Lãng? Cô cũng tới đây du lịch hả???

- Hừm! Tôi đến gặp ba mẹ tôi! Cô đó! Sau này làm không được thì đừng có mà vênh mặt nhận lời nữa!!! Báo hại Diên Lãng này bị cười nhạo một trận. Cô đúng là quỷ nữ!!!-Tôi trừng mắt lên. Con nhỏ này…vừa ngu vừa chảnh, chỉ giỏi nói chứ không giỏi làm. Báo hại tôi xúi quẩy mất toi sợi dây chuyền à!!!

- Cô đi một mình?

- Tất nhiên. Tôi cũng chẳng rảnh rang gì mà vác một cái xác nào theo nữa!!!-Tôi càng cau có hơn. Con nhỏ này không thấy sao mà hỏi nhỉ?

- Hình như…Vũ thích cô đó?!

- Thích? Lạy Chúa!!! Tôi làm điều gì ác đức lắm sao??? Con bà nó, thằng cha cà chớn ấy có gì mà ham hố mà lũ điên kia bu như kiến không biết! Lúc nào cũng ra vẻ văn minh, lịch sự! Giả nhân giả nghĩa!!! Hứ.

Lời nói của nó ban đầu làm tô vô cùng bất ngờ nhưng nhớ tới sự việc xảy ra lần trước, tôi bỗng cảm thấy bản thân thật là khờ khạo. Người hắn ta thích chính là Đặng Yến Yến! Mãi mãi là Yến Yến!!!

- Chậc…Cô…không cảm thấy lạnh hả???-Nó hỏi. Giờ tôi mới phát hiện bản thân mình không hề có áo khoác.

- Lạnh thế hả?-Một chiếc áo choàng khoác ngay lên người tôi. Đối tượng chính là…Vũ????

- Yaaaaaa!!!!! Anh! Anh làm gì ở đây?????-Tôi kinh ngạc hét lên. Trong sự kinh ngạc còn có chút hờn giận và vui mừng. Một số người đi ngang tò mò nhìn về phía chúng tôi.

- Tôi? Đi chơi đấy. Được không?-Hắn hất mặt nói. Thấy phát ghét!!!

- KHÔNG!!!!

- Cô là má tôi hay vợ tôi mà cản?

- Tôi là bà cố ngoại của anh đấy!!!!-Tôi trừng mắt. Cãi đi, cãi lại tôi không chứ!!!

- Hả? Thế…thế sao cô còn ở đây? Bà cố ngoại tôi đã viếng Diêm Vương lâu rồi!!!-Hắn ngây ngô vò đầu, ra vẻ vô tội. Yaaaaaa!!!!!

- Anh…Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa!!!!!!! Ngu si!!!!!!-Tôi la hét. Đặng Yến Yến và Nghê Hạo Tử không biết từ khi nào đã khoác tay nhau rời đi mất dạng.

Tôi mới đi được có 3 bước thì thấy đầu óc choáng váng, bụng thắt lên, tiếp đó nôn sạch thức ăn khi nãy.

“Sinh nhật 11 tuổi…

- Uả??? Diên Lãng. Ba mẹ cô đâu rồi?-Đặng Yến Yến thắc mắc.

- Hơ hơ…Ba mẹ tôi đang đi mua quà sinh nhật cho tôi đấy!!!-Tôi giở giọng chanh chua.

- Thế sao? Cô sướng ghê nhỉ???

- Tất nhiên. Chưa hết đâu, ba mẹ còn đặt bộ truyện tranh mới nhất bên Nhật Bản tặng tôi nữa đó! Rồi hai người sẽ cùng về đây ăn sinh nhật với tôi, cùng xem phim hoạt hình rồi mẹ sẽ kể chuyện cho tôi nghe!!! Hahaha…

10h tối…

- Sao giờ này ba mẹ cô còn chưa về? Hay họ quên rồi???

- Ai quên đâu chứ??? Họ là phân vân không biết nên chọn quà gì cho tôi thôi!!!

- Ờ…

10h45’…

- Thôi! Tôi về nha! Cô cũng về nhà ngủ đi, ba mẹ cô sẽ không tới đâu!!!-Đặng Yến Yến đặt quà sinh nhật lên bàn sau đó quay người bước ra cửa. Tôi đằng sau bất bình hét lên:

- Ba mẹ tôi chắc chắn sẽ tới!!! Chắc chắn sẽ tới!!!!!!! Tôi nhất định đem quà đến cho cô sáng mắt ra!!!!!!

12h…

- Cháu gái ơi!!! Cửa hàng chú sắp đóng cửa rồi! Hôm sau cháu lại đến nhé?!-Ông chú đầu hói nhẹ nhàng lên tiếng. Tôi cảm thấy vừa giận vừa buồn, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hàng.

Thật ra, vào thời điểm ấy ba mẹ tôi đã đi công tác ở Nhật Bản rồi, hoàn toàn không có cơ hội cùng ăn sinh nhật với tôi, cùng xem phim hoạt hình với tôi rồi nghe mẹ kể chuyện cho tôi nghe…Hoàn toàn không có cơ hội…”

- A!!!-Tôi hét lên, choàng tỉnh. Hơ! Nằm mơ, chỉ là mơ!!! Phù…

- Diên Lãng! Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi. Trời! Làm tôi hết hồn. Này! Sao cô bị đau dạy dày mà còn ăn đồ cay hả??? Hết muốn sống rồi ư???-Hắn quở trách. Tôi hốt hoảng:

- Cái gì??? Đau dạ dày a???

- Đúng vậy! Cô ngốc!

Hắn xoa xoa đầu tôi như dỗ ngọt một đứa trẻ. Tôi bất giác nhớ tới giấc mơ khi nãy nên khóc òa lên.

- Ơ~ Đừng…đừng khóc!!!

- Huhu…Ba mẹ tôi đã ly thân rồi. Huhu…Họ không thương tôi nữa, không cần tôi nữa! Huhu…-Tôi càng khóc lớn. Ước chừng áo sơmi của hắn cũng đã đầy nước mắt nước mũi của tôi.

- Nhưng tôi cần cô…

- …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play