Sáng sớm, Tiểu Trúc đang ở trong phòng bếp loay hoay bận rộn chết đi được.

Nàng cảm thấy chỉ cần ở phòng bếp chăm chỉ nấu ăn, thấy đại gia ăn ngon, nàng cũng rất vui vẻ.

Nàng thật không hiểu, người ta không phải là thường nói con gái phải vào bếp sao? Tại sao cha muốn nàng đọc sách, không để cho nàng nấu ăn?

“Tiểu thư.” Hương Nhi chạy đến bên người nàng, vẻ mặt khác thường kêu lên.

“Hương Nhi, ngươi tới đúng lúc. Giúp ta rửa sạch nguyên liệu, ta phải ──”

“Tiểu thư, không thể đợi lâu được, người kia muốn gặp nàng.”

“Người nào ?”

“Cô gia tương lai!”

Con dao trong tay Tiểu Trúc ngừng một chút, sau đó nàng đột nhiên giơ dao lên để ở lỗ mũi Hương Nhi, dọa Hương Nhi sợ đến sắc mặt trắng bệch. “Tiểu thư. . . . . . Cẩn thận dao không có mắt. . . . . .”

“Hắn mới không phải là cô gia nhà ngươi! Về sau không được nói lung tung, biết không?”

“Nhưng . . . . . .”

“Hử?” Con dao của Tiểu Trúc lại lung lay một chút.

Một con dao sắc bén đặt ở chóp mũi, cho dù Hương Nhi có muốn nói cái gì, cũng chỉ có thể nuốt trở lại.

“Giúp ta rửa rau.” Tiểu Trúc đư một ít rau cho Hương Nhi, bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho cả trại.

“Tiểu thư, nhưng nàng có hay không nghe qua câu nói, là người ở dưới mái hiên, không ──”

“Không cúi đầu.”

Lời của Hương Nhi bị một thanh âm lạnh lùng vô tình cắt đứt.

Hương Nhi vội vàng hành lễ, “Đại vương.”

Đức Chiêu đen mặt vọt tới trước mặt Tiểu Trúc, Tiểu Trúc theo bản năng lui lại mấy bước. “Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?”

“Ta gọi nàng tới gặp ta, thế nhưng không để ý tới mệnh lệnh của ta? !”

“Ai nói mệnh lệnh của ngươi ta phải nghe?” Nàng kháng nghị.

Nữ nhân đáng giận này ── Đức Chiêu lao tới trước mặt nàng một phát bắt được cổ tay của nàng, hơi thở nóng rực phun trên mặt của nàng.

“Nàng vẫn còn chưa hiểu tình hình.” Hắn nhẹ nhàng nói, hắc mâu chỉ cách nàng mấy tấc, “Khi ta gọi nàng, nàng nhất định phải tới.”

“Bá đạo.” Nàng nhìn thẳng mắt của hắn, thốt lên.

“Có lẽ là ta bá đạo, bất quá nàng phải nghe lời của ta, nếu không ──”

“Nếu không như thế nào?”

“Như vậy!”

Hắn ôm cổ nàng, ôm thật chặt, Tiểu Trúc cảm giác mình sắp nghẹt thở.

“Ngươi buông ta ra! Ta không thở được. . . . . .”

“Không muốn.”

Cái gì? Trong suy nghĩ, hắn đã không nói đạo lý, hơn nữa còn bá đạo, nhưng trải tim của nàng không tự chủ được đập nhanh. . . . . .

Hình ảnh hai người kích tình trước đó lần nữa hiện lên trong đầu nàng, trong cơ thể nàng xuất hiện một cảm giác đau đớn vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng nàng thế cũng dâng lên khát vọng.

Nàng cũng muốn hắn. . . . . .

Phảng phất biết khát vọng nàng, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng không ngừng hấp dẫn hắn.

Bản năng Tiểu Trúc muốn kháng cự, muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người, cánh tay của hắn lại càng siết chặt hơn, dường như muốn đem cả người nàng nhập vào trong cơ thể hắn.

Nàng không thể làm gì chỉ thở dài, xấu hổ đáp lại hắn, hai người thâm tình ôm hôn nhau, quên chính bản thân đang trong phòng bếp, cũng không biết bốn phía phòng bếp rất nhiều người đứng. . . . . .

Thì ra là những người này bởi vì đến thời gian ăn cơm mà chưa có cơm ăn, mới tò mò đi xem một chút. Không ngờ rằng, đầu bếp của bọn họ đang bề bộn.

Không biết qua bao lâu ──

Có người ho khan.

Đôi tình yêu này không có động tĩnh gì.

Một người khác ho khan vài tiếng.

Vẫn không có phản ứng.

Mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám quấy rầy chuyện tốt của Đại vương. Nhưng bọn họ đói bụng rồi. . . . . .

Đúng vào lúc này ──

“Không được rồi! Đại vương, không xong!”

Hộ vệ coi giữ trại vẻ mặt kinh hoàng chạy tới, cắt đứt nụ hôn nóng bỏng say sưa của hai người.

Tiểu Trúc vội vàng đẩy Đức Chiêu ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ── nàng cảm giác dường như mình vừa chạy đường núi thật dài, thở hồng hộc.

Khi nàng thấy một đám người đứng bên cạnh, nàng thật muốn đào cái hố trốn đi. . . . . .

“Đại vương, không xong.”

“Im miệng! Ta rất khỏe, ngươi ít nói hươu nói vượn đi!” Đức Chiêu rống to, trong lòng không nhịn được khẽ nguyền rủa, cũng hết sức kinh ngạc tiểu nữ nhân trước mắt có thể để cho hắn say sưa như thế.

Làm sao ở trước mặt nhiều người lại hôn một nữ nhân. . . . . .

Nếu là trước kia có người nói với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ cười to nói không thể nào, bởi vì luôn luôn đều chỉ có nữ nhân vì hắn thần hồn điên đảo . . . . . .

“Đại vương!” Tiểu lâu la không hiểu phong tình cắt đứt trầm tư của hắn, “Không được rồi!”

“Có lời gì nói mau, nếu không ta lôi ngươi ra chém!”

“Dạ . . . . . Là Đại Đầu trại đã tới!”

“Tiểu thư, hiện tại song phương đang đàm phán.”

“Phải không?” Tiểu Trúc đáp lời, miễn cưỡng ra vẻ bộ dang mình không quá lo lắng ── một mặt là nàng không muốn để cho bất luận kẻ nào hiểu lầm nàng đối với Sơn đại vương đó có tình cảm, mặt khác nàng biết hắn thân là người đứng đầu một trại, loại trường hợp này thường phải đối diện như cơm bữa.

Hương Nhi càng không ngừng chạy ra chạy vào mật báo, bận rộn vô cùng.

“Tiểu thư, dường như đàm phán hỏng. . . . . .”

“Chuyện hắn như thế nào không liên quan đến ta.” Tiểu Trúc cố ý lãnh huyết vô tình nói.

“Nhưng nếu như hắn có việc bất trắc.”

“Hương Nhi, nàng dường như còn quan tâm bạo vương đó hơn ta?” Tiểu Trúc ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn thẳng vào nha hoàn nàng luôn luôn coi là hảo tỷ muội.

Nàng đột nhiên phát hiện hảo tỷ muội của mình cũng đã tuổi biết yêu. Hương Nhi kia chẳng lẽ. . . . . .

“Hương Nhi, ngươi sẽ không. . . . . . Thích hắn chứ?”

“Hắn?” Hương Nhi sửng sốt một chút, “Người nào ?”

“Người kia.” Nàng tức giận nói, lại không che giấu được ghen tức nồng đậm trong lòng.

Nha hoàn thân thiết như thế nào không biết tâm sự của nàng?

Tiểu thư ghen, chứng tỏ nàng quan tâm hắn, đây là chuyện tốt; bởi vì nàng cho rằng hai người bọn họ rất xứng đôi, nàng vui mừng thấy hai người sẽ thành một nhà.

Nhưng tiểu thư cùng nàng ghen? Hiểu lầm kia quá lớn.

“Tiểu thư, nàng đừng hiểu lầm ──”

“Tóm lại chuyện của hắn không liên quan tới ta. Chúng ta đi thôi.” Tiểu Trúc lấy ra bọc quần áo đã chuẩn bị xong.

“Tiểu thư, giờ nàng muốn bỏ trốn? !”

“Đúng vậy.” Lúc này không trốn, còn đợi khi nào?

“Nhưng tiểu thư, chúng ta. . . . . .”

“Hương Nhi, ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi thích hắn không?”

Hương Nhi thở hốc vì kinh ngạc, đầu lắc đến cơ hồ muốn rớt, “Không có, không có! Ta làm sao có thể chứ? Nhưng là Sơn đại vương đấy!”

Sơn đại vương? Tiểu Trúc híp mắt.

Đúng, hắn là Sơn đại vương, luôn luôn làm theo ý mình. Hắn có thể đối với nàng như vậy không chút kiêng kỵ, nếu như là Hương Nhi ──

Tiểu Trúc bỏ lại bọc quần áo trong tay vọt tới bên cạnh Hương Nhi, hai tay dùng sức giữ lấy nàng, dùng giọng nói kiên quyết, an ủi nói với nàng: “Hương Nhi, không cần sợ, nói cho ta biết, hắn đối với ngươi như thế nào?”

“Người nào?”

“Sơn đại vương đó, xú bạo quân, Đức Chiêu chết tiệt đó!”

“Hắn? !”

“Hương Nhi, ngươi đừng sợ. Mặc dù ta luôn luôn mơ mơ màng màng, nhưng cũng không có nghĩa ta không thể thay ngươi chủ trì công đạo.” Nàng nói xong liền muốn đi ra ngoài.

Hương Nhi vội vàng kéo nàng lại, “Tiểu thư, nàng muốn đi đâu?”

“Ta đi thay ngươi chủ trì công đạo!”

“A?”

“Hắn cho hắn là Sơn đại vương thì có thể muốn làm gì thì làm sao?” Ăn hiếp mình nàng là đủ rồi, lại có thể hạ thủ với Hương Nhi thiện lương. . . . . . Thật không thể tha thứ!

“Nhưng tiểu thư, chúng ta là người một nhà, không thể không cúi đầu. Hơn nữa hiện tại nàng cũng chỉ có thể theo hắn, đi lần này, sợ rằng. . . . . .” Hương Nhi càng tô càng đen. (giống câu thêm dầu vào lửa ^^)

“Sợ cái gì? Cùng lắm thì ta cả đời không lấy chồng! Nhưng ngươi thì khác, nam nhân hạ lưu đó phải phụ trách!”

“Phụ trách?”

“Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi không muốn nam nhân kia phụ trách?”

“A?” Tim Hương Nhi chấn động, cúi đầu. Thảm rồi, chẳng lẽ tiểu thư phát hiện chuyện của nàng và Tiểu Vương ? Kể từ lúc đi tới Cuồng Phong trại, Tiểu Vương đối với nàng rất tốt, nàng cũng rất thích hắn, hai người thường tặng đồ cho nhau, kết quả tối ngày hôm qua, hai người rốt cục không kềm chế được, đã lên giường. . . . . .

“Ô! Tiểu thư, ta không thể đi! Đời ta chỉ có thể cùng hắn. . . . . . . . .”

Tiểu Trúc nghe Hương Nhi nói như vậy, hỏa khí lần nữa xông lên, cắn môi dưới cũng đau đớn.

“Hương Nhi, đừng sợ, ta sẽ thay ngươi chủ trì công đạo.”

“Có thật không?”

“Hắn dám làm sẽ phải dám đảm đương!”

“Này. . . . . . Tiểu thư, nàng muốn đi đâu?”

“Giết người!”

Đức Chiêu cảm thấy rất đau đầu, hắn rất muốn giết người.

Vốn là hắn đang định cùng Tiểu Trúc yêu quý tiến một bước, Đại Đầu trại tấn công lúc này ──

Hơn nữa đám người trước mắt này quả thật danh bất hư truyền, mỗi một người đều thật nhức đầu, không hổ danh Đại Đầu trại.

“Này, gọi Lôi Diệt Thiên ra đây!” Lớn giọng chính là Nhị đương gia Đại Đầu trại, Tam Đại Đầu.

“Hắn không có ở đây, bây giờ ta là đương gia. Còn có, ngươi là người nào?”

“Ngươi!”

Tên không biết sống chết! Đức Chiêu nổ đom đóm mắt, “Bổn thiếu gia gọi Đức Chiêu, không gọi này. Gọi ta này ngươi sẽ không ra khỏi đây được.”

Hai Đại Đầu sửng sốt một chút, bất quá ngay sau đó lại lớn lối, cho là chỉ cần đối thủ không phải là Lôi Diệt Thiên và huynh đệ của hắn, cũng không cần sợ. “Hừ, ta mới không sợ ngươi!”

“Phải không?” Đức Chiêu híp mắt.

Rất tốt, đã lâu hắn chưa có động thủ dẹp người ──

“Nghe giọng nói của ngươi, ngươi không biết ta?” Giọng nói hắn lạnh lùng ẩn giấu sát khí.

Một trận lạnh léo đánh tới, hai Đại Đầu không tự chủ được rùng mình một cái.

Đức Chiêu từng bước từng bước đến gần, “Ta không giống ngươi ngu ngốc như vậy, ta muốn giết một người, diệt một trại không cần dùng đến nhiều nhân thủ như vậy, ta chỉ cần một người là đủ rồi.”

Hai Đại Đầu trợn to mắt, “Nói hươu nói vượn!”

“Cho nên ta nói ngươi ngu ngốc . . . . . Làm sơn tặc thật đáng buồn, không được đọc nhiều sách!”

Hai Đại Đầu cảm giác mình bị người mắng, nhưng hắn lại không nghe được một chữ thô tục của đối phương . . . . .

Đức Chiêu nhếch lên một nụ cười, “Không hiểu sao? Ai, bắt giặc phải bắt vua trước! Bất quá nếu như muốn động thủ, ta cũng vậy rất sẵn lòng phụng bồi.”

“Được, các huynh đệ lên!”

Đang lúc đối phương chuẩn bị đánh, Đức Chiêu cũng vung lên trường bào, chuẩn bị đánh ──

“Chờ một chút!”

Một thân ảnh nhỏ nhắc vọt đến giữa hai bên hô to.

“Tiểu Trúc? !” Đức Chiêu mở to mắt. Nàng chạy đến làm gì?

“Này! Tiểu mỹ nhân, nam nhân đánh nhau, nàng trở về nhà thêu hoa, tránh để bị thương sẽ không tốt.” Hai Đại Đầu cũng biết thương hương tiếc ngọc.

Tiểu Trúc thèm chú ý tới tình cảnh trước mắt như thế nào, nàng đang nổi giận, mà một khi nàng nổi giận thì sẽ không để ý được nhiều như vậy.

“Đại bạo quân, hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một cái công đạo!”

Thấy nàng có vẻ rất tức giận, Đức Chiêu cũng quan tâm hỏi, “Sao vậy? Nàng thoạt nhìn rất tức giận.”

Hắn muốn chạm vào nàng, nhưng là nàng lại tránh ra, không để cho Đức Chiêu luôn luôn cao cao tại thương một chút mặt mũi, hỏa khí cũng nổi lên.

“Nàng tới tìm ta cãi nhau sao?”

“Đúng!”

“Vậy cũng phải xem tình hình! Hiện tại. . . . . .” Đức Chiêu nhìn chung quanh, thấy địch quân cố nén cười. Hắn hơn nổi giận, “Nàng trở về cho ta!”

“Ngươi làm gì hung dữ với ta như thế? Mới vừa ngươi đâu có như thế với nhiều người?”

Lần này đổi lại là người bên Cuồng Phong trại phát ra tiếng cười.

Nữ nhân đáng chết! Nàng thật sẽ biến đại gia hắn trở thành trò cười!

“Tiểu Trúc, đừng làm ồn. Ta sẽ cho nàng cái công đạo, nhưng không phải là bây giờ.”

“Ta biết bây giờ không thích hợp, với ngươi chính là không chờ được rồi! Ngươi nhất định phải phụ trách!”

“Tiểu thư. . . . . .” Hương Nhi thở hổn hển xuất hiện.

Tiểu Trúc thấy Hương Nhi, kéo nàng qua, đem nàng đẩy tới trước mặt Đức Chiêu, “Hương Nhi, nàng nói, hắn không phải là nên cho cái công đạo?”

Hương Nhi bị hỏi đến mơ mơ màng màng, bất quá nàng vẫn gật đầu một cái, “Đúng vậy, cô gia nên cho cái công đạo. . . . . .”

“Ngay cả Hương Nhi cũng gật đầu, ngươi có lời gì để nói?”

“Ta nói ta sẽ phụ trách. Giờ nàng đi về trước được không?” Hắn đang chuẩn bị đánh, cũng không thể nhi nữ tình trường ở trước mặt địch nhân được.

Tiểu Trúc tưởng rằng hắn sẽ giải thích, sẽ kháng nghị, sẽ tức giận, vậy mà hắn cũng không có. . . . . . Nàng cảm giác tâm mình giống như bị dao cứa, phảng phất như bị sét đánh trúng, cả người tan xương nát thịt. . . . . .

“Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự có làm?” Nàng từng bước một lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Đức Chiêu lúc này mới phát giác nàng có cái gì không đúng, đến gần nàng một bước, “Tiểu Trúc, có phải nàng hiểu lầm cái gì không?”

“Ta nào có hiểu lầm?” Thanh âm của nàng nghẹn ngào. “Các ngươi đã chính miệng thừa nhận, mà ngươi cũng nói phải chịu trách nhiệm rồi, còn có cái gì hiểu lầm?”

Đức Chiêu trầm mặt xuống, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng nàng nhất định là hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm kia lớn đến mức hắn nhất định phải lập tức giải thích.

“Tiểu Trúc, bất kể nàng hiểu lầm cái gì, nàng lập tức cùng ta trở về, ta sẽ giải thích rõ.”

“Không cần. . . . . .” Nàng lấy tay lau đi lệ ở khóe mắt, thút tha thút thít nói: “Ngươi tốt nhất nên đối đãi Hương Nhi thật tốt là được rồi, ta không cần ngươi quan tâm. . . . . .”

“Hương Nhi?”

“Ta?”

Đức Chiêu cùng Hương Nhi nhìn nhau một cái, bộ mặt hoang mang.

“Nàng nói hươu nói vượn cái gì?”

“Ta không có! Cha ta nói không sai, nam nhân đều rất xấu, ngươi càng tệ hơn! Ngươi tuyệt không coi trọng nữ nhân, ngươi coi nữ nhân là chiến lợi phẩm, góp nhặt con mồi, vứt bỏ những cái cũ sau gáy. . . . . .” Nàng cảm giác nước mắt cũng nhanh tràn mi ra.

“Nàng nói gì ta nghe một chút cũng không hiểu!”

“Có hiểu hay không không sao cả. . . . . . Dù sao Hương Nhi nàng không thể là cô phụ, nàng là cô gái vô tội khuất phục dưới dâm uy của ngươi. . . . . . Mặc dù nàng chỉ là nha đầu, nhưng ta coi nàng như tỷ muội, ngươi không được ăn hiếp nàng, phải chăm sóc nàng thật tốt.”

Mặc dù nàng nói mơ hồ không rõ, nhưng Đức Chiêu cũng không phải là kẻ ngốc, đã đoán được bảy, tám phần ── sắc mặt của hắn càng khó nhìn hơn.

“Nàng muốn ta chăm sóc nha hoàn nàng, vậy còn nàng?”

“Ta. . . . . . Ta về nhà !” Nàng cũng hết cách. Mặc dù miệng nói muốn về nhà, bất quá về nhà một lần, nàng nhất định sẽ bị buộc gả cho Tiểu vương gia.

“Về nhà?”

“Đúng, về nhà.”

“Nàng không phải nói về nhà nhất định phải gả cho Tiểu vương gia sao?”

“Đó là chuyện của ta.”

Hắn híp mắt, “Nàng dám gả người khác chính là chuyện ta!”

“Ngươi đừng nghĩ một mũi tên mà hai con chim!”

“Nàng!”

“Ta nói là bí mật ngươi, đúng không?”

“Ta nào có bí mật gì? Nàng suy nghĩ nhiều quá! Nàng ngoan ngoãn về trước, nơi này rất nguy hiểm, có bất kỳ hiểu lầm nào ta nhất định sẽ giải thích rõ, ta bảo đảm.”

“Không có hiểu lầm gì cả, ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta chăm sóc Hương Nhi thật tốt.”

“Đừng mơ tưởng!”

Cái gì? ! Tiểu Trúc không thể tin được hắn cư nhiên sẽ nói như vậy!

“Nói chuyện với ngươi không tính là lời nói!”

“Nàng mới nói hươu nói vượn! Nữ nhân ngốc, nàng lập tức trở về cho ta, nếu không ta ──”

“Ngươi như thế nào?” Tiểu Trúc bị lửa giận khống chế tâm tình, lần đầu tiên trong đời, nàng có kích động muốn giết người.

Kẻ bạc tình, không thể tha thứ!

“Đừng cho là ta không làm gì được ngươi!” Nàng nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm cái gì đó.

Những người khác đang tò mò nhìn xem nàng tìm cái gì, Tiểu Trúc đã thừa dịp người chưa chuẩn bị rút trường kiếm bên hông hai Đại Đầu, xông về Đức Chiêu ──

“Ta giết ngươi, nam nhân phụ tình này!”

Đức Chiêu nhẹ nhàng tránh được, “Đáng chết! Mộng Tiểu Trúc, nàng nổi điên làm gì vậy?”

“Ta không có điên! Ta muốn thay nữ nhân trong thiên hạ giết ngươi, nam nhân phụ tình này!” Nói xong, nàng lại dùng lực vung lên.

“Đủ rồi!” Hắn chịu đủ rồi! Không cho tiểu nha đầu này một chút trừng phạt, hắn cũng không cần làm nam nhân nữa! “Nàng quá vô pháp vô thiên!” (ý là coi là trời bằng vung ^^)

“Là ngươi mới đúng!” Nàng lại vung một chút, lần này hắn không có tránh, cánh tay phải bị kiếm của nàng trượt qua.

“Đáng chết!” Hắn thấy cánh tay của mình đang từ từ chảy máu .

“Này! Ngươi thế mà để cho nữ nhân lớn lốí như vậy, còn đánh trả lại . . . . . . Nếu như là nữ nhân của ta, đã sớm cho nàng mấy quyền rồi!” Hai Đại Đầu ở bên cạnh ầm ĩ, hoàn toàn quên mục đích tới nơi này của hắn và các huynh đệ khác.

Đức Chiêu bị Tiểu Trúc chuẩn bị lần nữa đại loạn vung kiếm, tiến tới gần bên cạnh nàng, bắt được cổ tay của nàng.

“Bắt được nàng!”

“Buông ta ra!”

“Đừng hòng!” Hắn giành lại kiếm trong tay nàng, sau đó khiêng nàng trên vai.

“A! Ngươi đại khốn kiếp này, thả ta xuống!” Tay nàng chân cùng sử dụng, liều chết đá ngực của hắn, lưng của hắn.

Đức Chiêu không để ý tới nàng ầm ĩ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai Đại Đầu, nghiêm nghị nói: “Bổn công tử hiện tại không thể ứng phó các ngươi, mời các ngươi đi, nếu không hậu quả tự mình phụ trách!”

“Này. . . . . .”

Lúc này Tiểu Trúc lớn tiếng gọi, “Không cần đi! Giết kẻ bạc tình này ── A!” Cái mông của nàng bị đánh mạnh một cái.

“Im miệng! Nếu không ta lại đánh!”

Nam nhân đáng giận, hết thảy đều là hắn gây ra, hắn lại vẫn dám đánh nàng, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy. . . . . . . .

Quá mất mặt!

“Buông ta ra! Ngươi lòng lang dạ sói, hỗn đản!”

“Câm miệng! Nói nữa ta liền giết nàng!”

Tiểu Trúc ngây ngẩn cả người, cũng không phản kháng nữa, bởi vì nàng vô cùng đau lòng ── chính hắn làm hỏng chuyện, còn như vậy. . . . . .

“Hai Đại Đầu, một câu nói.” Hắn không có kiên nhẫn!

“Cũng tốt. Dù sao chúng ta cũng không thiếu mấy ngày nay. . . . . . Ngươi giải quyết nữ nhân của mình trước đi, đừng làm mất mặt mũi nam nhân chúng ta!”

“Yên tâm, ta nhất định sẽ thuần phục nàng.”

Đây là chuyện gì? Vốn là đôi bên chuẩn bị đánh sao biến thành cùng đứng một bên?

Nam nhân!

“Xú nam nhân, các ngươi ăn hiếp một cô gái yếu đuối. . . . . . A!”

Cái mông nhỏ đánh thương của nàng lại vô tình bị đánh một chưởng, nàng không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, tránh cho cái mông bị đánh đến nở hoa.

“Được, chúng ta đi trước, hôm khác trở lại.” Hai Đại Đầu nói.

Đại Đầu trại luôn luôn cùng Cuồng Phong trại đối địch lần này lại dễ đang rút đi, tất cả mọi người rất kinh ngạc.

Bất quá bọn hắn kinh ngạc hơn chính là đôi nam nữ cãi nhau trước mắt này. . . . . .

“Không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền ta!” Hắn khiêng nàng sãi bước đi vào bên trong nhà, đi đượ một nửa lại dừng bước giao phó, “Trói Hương Nhi lại cho ta, nhốt vào phòng chứa củi đi!”

“Ngươi không thể!” Tiểu Trúc kêu to.

“Tiểu thư, cứu mạng!” Hương Nhi sợ hãi.

“Nam nhân chết tiệt, ngươi không thể làm như vậy!”

“Mộng Tiểu Trúc, nàng nói thêm một câu nữa, ta liền giết nàng!” Một câu đe dọa tức giận của hắn nói ra làm hiện trường lập tức yên tĩnh.

Mộng Tiểu Trúc không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn để hắn khiêng vào phòng, giống như bao cát thô lỗ vứt xuống trên giường.

“Ngươi thật thô lỗ!”

“Bởi vì ta tức giận.”

“Ngươi tại sao tức giận? Ngươi ──”

“Nữ nhân đáng chết!” Hắn cũng không chịu được nữa rồi, không nói hai lời tháo đai lưng bắt lấy hai tay của nàng, trói chặt lại.

“Ngươi làm gì ── A!” Tiếng kháng nghị của nàng bị khăn lụa nhét lại.

“Ta sợ nàng nói nữa, ta sẽ không nhịn được đánh người!”

Đôi mắt to của Tiểu Trúc căm tức nhìn hắn, vẻ mặt không phục.

“Nàng không phục?”

Không, ta là hận ngươi, hận ngươi chết đi được! Tiểu Trúc dùng ánh mắt nói cho hắn biết.

Đức Chiêu ngưng mắt nhìn nàng, vuốt ve gương mặt của nàng, khẩu khí trầm thấp tựa như gió đêm, nhẹ nói, “Hận ta sao?”

Đúng! Kẻ bạc tình!

“Vậy ta an tâm.”

Nàng không hiểu nhìn chăm chú vào hắn.

“Chuyện kế tiếp ta cần làm. Sẽ làm nàng càng hận ta hơn.”

Không thể nào? ! Chẳng lẽ hắn muốn đánh nàng, hay là. . . . . . Muốn giết nàng?

Làm sao bây giờ? Người nào có thể cứu nàng? Xong rồi, nàng lần này chết chắc!

Đang lúc Tiểu Trúc không biết làm sao, hắn lại đưa tay cởi y phục nàng ra ──

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play