Hắn nâng cằm nàng lên, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng tràn ngập nước mắt, trong nháy mắt, tất cả lửa giận hoàn toàn dập
tắt.
“Tại sao nàng khóc?” Khóc đến hắn tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống.
“Ta không nhịn được chứ sao. . . . . .” Nàng nghẹn ngào nói, lệ không khống chế được cuồn cuộn chảy xuống.
Trước kia cho dù nữ nhân có khóc chết trước mặt hắn, hắn cũng không có bất kỳ thương hại trong lòng, bởi vì hắn ghét nhất là nữ nhân
khóc sướt mướt.
Nhưng người này . . . . . Tiếng khóc đứt quãng bên tai giống như cây kim, một nhát lại một nhát đâm vào đầu của hắn ──
“Đừng khóc, khóc cũng vô ích!”
“Oa ──”
Hắn nói chưa dứt lời, hắn vừa nói, nàng lại càng khóc lớn.
“Nàng. . . . . . Đừng cho là ta không có cách trị nàng! Ta. . . . . .” Đáng giận! Sao hắn lại lắp bắp?
“Phải, ta là ngốc, ta là dại, nhưng ngươi không được mắng người nhà ta như vậy. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Một loại cảm giác áy náy khó nói lên lời đột nhiên bùng lên, hắn còn chưa kịp suy nghĩ, đã đưa tay ôm chặt lấy nàng.
“Được rồi được rồi, đừng khóc. . . . . . Ta không mắng nàng,
như vậy được chưa?” Hắn thỏa hiệp nói, rất kinh ngạc cũng có một ngày
mình lại cúi đầu khuất phục nữ nhân.
Mộng Tiểu Trúc rất muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn ôm rất chặt. . . . . . Một loại cảm giác luyến tiếc, say mê đầy trái tim.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ ngập đầy nước mắt nhìn hắn, lại đón nhận đôi môi ấm nóng của hắn.
Lần này, nàng không phản kháng mạnh. . . . . . Có thể là vì
trước đó đã bị hắn hôn qua, có thể là hiện tại đã quen thuộc hắn, cũng
có thể có thể ở trong ngực hắn thật ấm áp, nàng không muốn rời khỏi. . . . . .
Thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra.
“Hôn nàng rõ là. . . . . .” Trong đầu hắn lật tìm tất cả mọi từ để hình dung, bất đắc dĩ lại không tìm ra từ thích hợp.
“Kêu ngươi đi học không học cho tốt, giờ hối hận vì học hành ít chưa.”
Nghe ra nàng đùa cợt hắn, hàng mày ngăm đen của hắn dấy lên một ánh sáng nguy hiểm.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng trong suốt, gò má ửng đỏ, đôi môi bởi vì hắn hôn mà hồng diễm ướt át ─ ─
“Không sao, ta lại hôn lần nữa!”
“Cái gì?” Nàng kinh ngạc còn chưa hiểu ra, lại bị môi của hắn che lại. Lần này bàn tay to của hắn không còn an phận nữa, đi tới trước ngực của nàng, dùng sức vuốt ve phần co dãn mềm mại kia.
“Không. . . . . .” Thân thể của nàng run rẩy giống như điện
giật, lại không ngăn cản được sự đụng chạm ngang ngược của hắn. “Đừng. . . . . .” Nàng yếu ớt cầu xin, nhưng cầu xin của nàng không những không
có hiệu quả, ngược lại còn kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân.
Tay của hắn nhẹ nhàng vén quần nàng lên, thăm dò vào bên
trong, môi cũng trợt xuống cái cổ mê người của nàng, cách lớp vải rất
mỏng, dùng sức mút điểm nhỏ kia nhô lên, khiến nàng kịch liệt thở dốc.
Một thanh âm rất nhỏ không ngừng báo động trong đầu Mộng Tiểu Trúc, nhưng nàng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác khoái hoạt lại cuồng liệt bá đạo đến như thế, nàng căn bản không có biện pháp để ý tới cảnh
báo trong đầu. . . . . .
Môi của hắn gần như thô bạo xâm lược nàng, cướp đoạt nàng hết thảy, giọng nói khàn khàn đầy khát vọng, trên da thịt mềm mại của nàng
rơi xuống vô số nụ hôn.
Mộng Tiểu Trúc cảm giác được thân thể của mình bởi vì hắn
hôn mà nóng lên, càng làm nàng sợ hơn chính là, bản năng phái nữ của
nàng bị hắn khơi dậy, không tự chủ được mà hưởng ứng.
“Không được. . . . . .”
“Không được kháng cự ta, ta sẽ cho nàng cảm giác vui vẻ trước nay chưa từng có!”
Hắn dùng thân thể của mình đè ép nàng, làm nàng sắp ngạt thở.
“A. . . . . .” Nàng không nhịn được bật ra một tiếng thở gấp.
Tay của hắn từ phía dưới y phục nàng thăm dò vào, cũng vỗ nhẹ lên bộ ngực mềm mại của nàng, đùa ngịch nhũ hoa nàng.
“Đừng như vậy. . . . . .” Nàng cắn môi dưới, muốn chống lại cảm giác tê dại làm người ta xấu hổ đó.
“Nàng chưa từng bị nam nhân cham vào như vậy.” Hắn ở bên tai
nàng xấu xa nói, đôi môi lửa nóng ngậm vành tai xinh xắn của nàng, đồng
thời hàm răng cắn nhẹ.
“Không nên như vậy. . . . . .” Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể hắn to lớn như thế, nàng căn bản không thể động đậy.
Tay của hắn ở trên bộ ngực sữa mềm mại của nàng dùng sức xoa nắn, “Không ngờ nàng lại đầy đặn như vậy . . . . . .”
“Không được! Sẽ có người đi qua . . . . . .” Nàng không dám tưởng tượng hậu quả đó!
“Nàng có thể kêu! Ta thích nhất nghe nữ nhân kêu!” Hắn nghĩ, nàng kêu nhất định rất êm tai, khiến người khác mất hồn. . . . . .
Đáng giận! Hắn đoán chừng nàng chỉ sợ bị người phát hiện điều xấu!
“Nhìn nàng là muốn nhẹ giọng ngâm gọi, hay là vong tình kêu
to, ta cũng không để ý.” Giọng hắn tà ác, bắp đùi còn cố ý quấy rầy chân ngọc của nàng.
“Nếu như ngươi muốn phát tiết thú tính của ngươi, ta giúp
ngươi đi tìm kỹ nữ!” Nàng thở phì phò nói, thân thể nhạy cảm cảm nhận
được thân thể phái nam của hắn bền chắc, ấm áp . . . . . .
“Không cần!” Hắn cự tuyệt rất kiên quyết.
Hắn không ngừng hôn lên mặt nàng, ngón tay trêu chọc, đùa
giỡn nhũ hoa nàng, làm toàn thân nàng không ngừng run rẩy, hô hấp cũng
càng ngày càng dồn dập.
“Không. . . . . .”
Hắn tha thiết hôn nàng, chặn lại tất cả lời nói của nàng.
Người nào hắn cũng không muốn, bởi vì hắn chỉ muốn duy nhât nữ nhân đang nằm dưới hắn.
Với nàng hắn có thể muốn làm gì thì làm, bởi vì hắn biết, nàng cuối cùng sẽ khuất phục dưới mị lực của hắn. . . . . .
“Nàng chỉ cần ngoan ngoãn, còn lại giao cho ta.” Hắn kéo y phục nàng lên, lộ ra cái yếm màu trắng. “Nàng thật đẹp. . . . . .”
Hắn không nói sai, cái yếm màu trắng bao bọc lấy bộ ngực
tuyết trắng đầy đặn của nàng, loáng thoáng có thể thấy tiểu hoa màu hồng cao vút trên tuyết phong kia.
Sự ẩn hiện kia càng làm người ta muốn thưởng thức. . . . . .
“Van cầu ngươi, đừng như vậy. . . . . .” Nàng cắn môi dưới,
đôi mắt to trong veo nhìn hắn không rời, dáng vẻ đáng yêu kia cho dù ai
thấy cũng sẽ không đành lòng.
Nhưng nàng lại cầu xin sai địa điểm, cũng nhầm đối tượng rồi.
Nàng càng cầu xin hắn, càng khơi ra thú tính tiềm thức trong hắn ──
“Muốn dùng khổ nhục kế mềm hoá lòng ta?” Trên mặt hắn cười xấu xa.
Nàng lắc đầu một cái, “Không phải vậy, ta thật hi vọng ngươi không nên . . . . .”
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi?”
Nàng kinh ngạc nhìn con ngươi đen kia lóe ra tia sáng cực nóng, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh.
“Ta sẽ không bị khổ nhục kế làm lung lay. Bất quá nếu là mỹ nhân kế…, ta rất vui lòng tiếp nhận.”
Hắn giễu cợt cùng nụ cười tự đại làm lửa giận của nàng bùng lên, “Buông ta ra! Ngươi, đồ vô lại này!”
Tay của hắn vỗ nhẹ lên khuôn mặt non mịn của nàng, say mê chạm vào da thịt tinh tế của nàng.
“Ta nhất định sẽ vô cùng nhẹ nhàng đối đãi nàng. . . . . .”
Nhìn nàng gần như vậy, hắn phát hiện da thịt của nàng thật sự là tuyết trắng nhẵn mịn.
Hắn khát vọng nhìn thấy bộ dạng không mảnh vải che thân của
nàng ── da thịt trên người nàng có phải cũng mỹ lệ như vậy, không có
chút tỳ vết nào?
“Không muốn. . . . . .” Thân thể của nàng khẽ run.
“Nàng không muốn cũng không được, ta phải trừng phạt nàng!”
Trừng phạt? Hắn. . . . . . Muốn cường bạo nàng sao? Mộng Tiểu Trúc kinh hoảng muốn chạy trốn.
Hắn không có thô bạo đối đãi nàng, mà là nhẹ nhàng kéo cái yếm của nàng lên, lộ ra cặp nhũ phong tròn trịa.
“Thật đáng yêu. . . . . .” Hắn nhìn thẳng vào ngọc nữ phong của nàng lẩm bẩm.
Ngực của nàng mặc dù không lớn, nhưng lại vô cùng co giãn,
nhũ hoa màu hồng trên bộ ngực tuyết non, khả ái lại mê người nằm chính
giữa.
Tay của hắn vỗ về chơi đùa, cảm giác được nhũ hoa nhạy cảm lập tức đứng thẳng.
“Đáng ghét, không được nhìn. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc đỏ
mặt, muốn bịt ánh mắt của hắn. Cho tới bây giờ nàng chưa từng bị nam
nhân nhìn qua như vậy. . . . . .
Hơn nữa hắn như muốn đánh gãy ánh mắt nàng, làm toàn thân nàng càng thêm không tự chủ được nóng lên mà run rẩy.
“Không nhìn? Vậy thì hút.”
“Không được. . . . . .”
Không kịp rồi, đầu hắn đã chôn trước ngực tuyết của nàng, đầu lưỡi dùng sức mà lại chậm rãi liếm trên nhũ hoa màu hồng.
“A!” Toàn thân nàng chạy qua một trận run rẩy.
“Nàng thật nhạy cảm.” Ánh mắt của hắn có chút dâm tà nhìn gương mặt đỏ ửng của Mộng Tiểu Trúc một cái.
“Không. . . . . .” Nàng lắc đầu muốn quăng đi cơn ác mộng
này, nhưng nàng lại phát hiện thân thể của mình càng ngày càng không
theo kiểm soát của nàng.
“Nếm thử nàng đúng là thật ngọt. . . . . .” Hắn không ngừng
liếm lên điểm nhỏ nhạy cảm, khi thì dùng sức mút bộ ngực trơn nhẵn của
nàng, nàng không nhịn được mở miệng rên rỉ.
“A. . . . . .” Nàng bởi vì hắn liếm láp cùng trêu đùa mà không tự chủ uốn éo người.
Trong cơ thể nàng có loại khó chịu kỳ dị, khiến nàng càng
ngày càng nóng, dường như nhất định phải kêu thành tiếng mới có thể phát tiết sơ sơ. . . . . .
Đôi môi nóng rực của hắn ở trên ngực nàng thay nhau hút liếm. Dần dần, ham muốn trong cơ thể nàng được đánh thức.
“A a. . . . . .” Từng trận khoái cảm kích thích làm nàng cũng nhịn không được nữa mà kêu lên. Nàng chưa từng cảm thấy vui sướng như
vậy, rất nhanh, nàng liền bị hắn mang tới thế giới cảm quan thuần khiết
của nam nữ . . . . . .
Tiếng kêu của nàng chứng tỏ xuân tâm nàng đã đại động, cũng làm hắn càng cảm thấy hưng phấn.
Môi của hắn từ trên ngực tuyết của nàng chậm rãi trượt xuống
vùng bụng bằng phẳng, lập tức khiến thân thể nàng hướng về phía hắn,
không ngừng run rẩy.
“Không được. . . . . .” Nàng không kìm hãm được thân thể lay
động, hoảng hốt cảm thấy giữa hai chân mình tựa hồ có chút cảm giác ẩm
ướt.
Hắn vuốt ve để nàng thật thoải mái, nàng không bao giờ còn muốn phản kháng hắn nữa. . . . . .
Vào lúc toàn thân nàng xụi lơ, tay của hắn cũng kéo quần nàng lên, lộ ra như hai chân bạch ngọc.
Đức Chiêu không khỏi nhìn ngây dại.
Chân nàng thon dài cân xứng với năm ngón chân trắng noãn
không tỳ vết, vườn hoa thần bí nhất của thiếu nữ ẩn trong tiết khố nho
nhỏ, đoạn vải giữa hai chân còn lộ ra chút nước bám vào, chắc hẳn là ái
dịch từ trong tiểu huyệt của nàng chảy ra.
“Tiểu bại hoại, nàng đã động tình.” Ngón tay của hắn cách lớp vải mỏng kia ma sát hoa huyệt tinh tế của nàng.
Sự đụng chạm kỳ lạ của hắn khiến Mộng Tiểu Trúc trầm mê trong tình dục nhất thời phục hồi lại tinh thần.
“Đừng như vậy. . . . . .” Tay của hắn như một dòng điện, vừa
chạm đến địa phương nơi mà chưa có người nào trùng chạm qua, thì nàng có cảm giác điện giật.
Nàng kinh hoảng muốn kẹp hai chân lại, nhưng bắp đùi của hắn
đè lại nàng, nàng chỉ có thể bị hắn mạnh mẽ kéo chân ngọc ra, bàn tay
thăm dò vào trong tiết khố nàng mà vuốt ve.
“Đừng như vậy! Không thể. . . . . .” Nàng thở gấp liều chết
lắc đầu, nhưng tay của hắn lại làm nàng cảm nhận được thoải mái khó nói
lên lời, để cho nàng hoàn toàn hòa tan trong ngực hắn.
“Nàng thật đáng yêu! Làm người ta khó có thể kháng cự. . . . . .” Ngón tay của hắn chậm rãi lục lọi chơi đùa trong cánh hoa bé nhỏ đã
ướt của nàng, khiến nàng cơ hồ sắp thở không nổi.
“Dừng tay! Ta không chịu nổi. . . . . . A. . . . . .” Nàng khổ sở cầu xin.
Rõ ràng, nàng cầu xin vẫn vô ích.
Hắn giống như hài tử tham lam mút lấy nhũ hoa của nàng, một
tay kia khẽ vuốt tiểu hoa hạch nhạy cảm, trêu đùa đồng thời như vậy làm
cho nàng không kìm hãm được mà chảy ra nhiều ái dịch hơn.
“Tiểu bại hoại, nàng đã ướt. . . . . .” Ngón tay của hắn đã
bị ái dịch nàng thấm ướt rồi, chứng tỏ nàng đã chuẩn bị xong để cho hắn
tiến vào trong cơ thể nàng.
Hắn một tay kéo quần lót của nàng xuống, để cho vườn hoa mê
người kia của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn. Ngón tay hắn mơn
trớn cánh hoa màu hồng, nhẹ đùa bỡn hoa hạch nàng, tựa như chạm vào lại
nhẹ nhàng lay động.
“A. . . . . . Ta muốn chết. . . . . .” TIếng kêu gay gắt của nàng chứng tỏ nàng đã hoàn toàn bị tình dục khống chế.
“Nàng còn chưa hưởng thụ đến cảm giác tuyệt vời nhất, ta sẽ
không để cho nàng mau chết như vậy.” Hắn ở trước ngực nàng nói, hơi thở
nóng rực phun trên da thịt nàng, lập tức làm nhũ hoa nàng trở nên cứng
hơn.
Mộng Tiểu Trúc vẫn cảm thấy trong cơ thể mình có dòng tình ái không ngừng chảy ra, thấm ướt cả bắp đùi nàng, làm nàng có chút sợ.
“Dường như có cái gì từ thân thể ta chảy xuống. . . . . . Thật là nóng. . . . . .”
“Đồ ngốc, vậy chứng tỏ thân thể nàng cũng muốn.” Hắn nhìn
thấy bộ dạng nàng vậy mà xấu hổ không biết làm sao, giọng nói không tự
chủ được tràn đầy sủng ái.
“Nhưng . . . . . .”
“Đừng lo lắng, hiện tại nàng chỉ cần theo phản ứng thân thể
mình là được.” Hắn lần nữa hôn môi của nàng, đồng thời ngón tay cũng
chậm rãi đưa vào trong khe huyệt chặt chẽ mà ướt át của nàng.
Mộng Tiểu Trúc cảm thấy hạ thể mình bị vật cứng xâm nhập,
theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng nụ hôn của hắn càng sâu hơn, hôn
nàng quên phản kháng.
“A. . . . . .”
Đức Chiêu vừa hôn nàng, ngón tay bắt đầu ở trong huyệt nhỏ
tràn đầy ái dịch của nàng bắt đầu di chuyển, mà Mộng Tiểu Trúc cũng
không tự chủ giơ cao hạ thân phối hợp hắn.
“A. . . . . .” Cái miệng nhỏ của nàng ngâm ra tiếng kêu tuyệt vời lại mất hồn.
“Thích ta chạm nàng như vậy sao?” Đức Chiêu ở bên tai nàng nhẹ hỏi.
Nàng vô lực gật đầu, tinh mâu khép hờ, gương mạt đỏ ửng, cả người tản mát ra hấp dẫn.
Hắn nghe vậy yên bụng tăng nhanh tốc độ, mỗi một lần kéo ra
đều làm thân thể nàng không tự chủ được mà đong đưa theo hắn,cả người bị lạc trong khoái cảm cực điểm.
“A. . . . . . Ta cũng không biết. . . . . . Là cảm giác như
thế. . . . . .” Nàng thở gấp liên tiếp, hai tay vô ý thức ở trên người
hắn vuốt ve.
Môi của hắn hôn khắp thân thể nàng, đầu lưỡi nóng rực đi qua
mỗi tấc da thịt nàng, tốc độ ngón tay càng nhanh hơn, làm nàng chảy ra
nhiều ái dịch hơn.
Mộng Tiểu Trúc không nhịn được ôm đầu của hắn thét chói tai,
“Ta không chịu nổi! Dừng lại. . . . . .” Nàng cảm thấy toàn thân mình
tựa như ngọn lửa, da thịt trắng như tuyết hiện lên màu đào mê người, bộ
dạng tiêu hồn đủ cho mỗi nam nhân đều kích động sắc dục.
Đức Chiêu quyết định không thể nhẫn nại dục hỏa đã lên cao nữa, kéo mở thêm chân ngọc của nàng ──
Lúc này, một trận huyên náo từ bên trên truyền xuống, hơn nữa càng ngày càng đến gần.
“Đáng ghét!” Đức Chiêu thấp giọng nguyền rủa, Mộng Tiểu Trúc cũng từ trong tình dục tỉnh táo lại.
“Có người tới cứu chúng ta rồi!” Nàng vui vẻ muốn đứng lên gọi lớn, lại bị hắn kéo lại.
“Đồ ngốc, nàng muốn như vậy gặp người sao?”
Mộng Tiểu Trúc theo ánh mắt của hắn nhìn lên, đột nhiên phát hiện y phục của mình xốc xếch.
“A!” Nàng quýnh lên, hai tay run không ngừng, y phục cũng càng loạn lên.
Đức Chiêu cũng không mất tinh thần lắm, đưa tay nhanh chóng
chuẩn xác thay nàng mặc y phục lại cho chỉnh tề, còn thay nàng búi lại
tóc dài cho gọn gàng.
Như vậy người ngoài cùng lắm là cho nàng bởi vì té xuống hố
mà trở nên nhếch nhác, sẽ không nghĩ đén bởi vì bọn họ mới vừa. . . . . .
“Tiểu thư, làm sao nàng cũng ở dưới hố?” Cửa động xuất hiện mặt Hương Nhi, mặt nghi hoặc nhìn hai người trong động.
Đức Chiêu lên tiếng trước nàng, “Mau đưa bổn công tử lên, Ít nói nhảm!”
Nghe giọng nói hắn lại khôi phục băng lạnh vô tình như trước, Mộng Tiểu Trúc cảm thấy có chút sợ, cũng không có mở miệng nữa.
Nàng biết hắn đã không còn là nam nhân vừa mới ôm nàng kia,
mà là một công tử cao cao tại thượng, hơn nữa không vui tới cực điểm.
Hai người im lặng để người ta cứu lên, rồi lại tách ra nhà ai người nấy về, không có cơ hội nói chuyện với nhau nữa.
Bất quá Đức Chiêu cũng không lo lắng, bởi vì hắn đã biết nàng là nữ nhi nhà nào.
Cho nên, hắn quyết định trước tiên chữa khỏi vết thương ở chân hắn, hôm nào sẽ trở lại tìm nàng tính sổ. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT