Cô Nương Yêu Tạo Chuyện Kì Quái 3
...
"Tối nay ngươi đã
tự mình đưa tới cửa, vậy ta không thể làm gì khác hơn là thành toàn cho ngươi,
cùng phượng Húc Nhật làm một đôi uyên ương cùng mệnh!" Hà Tịnh Tuyết
hướng Diệp Thạch nháy mắt, ý bảo hắn đem Yêu Hỉ mang tới trước giường.
"Ngươi đã làm gì
với phu quân ta?" Yêu Hỉ nhìn thấy bộ dáng Phượng Húc Nhật giống như là
đang ngủ say, cũng không nhúc nhích, không khỏi lo lắng hỏi.
"Đừng lo lắng, hắn
chẳng qua là bị hạ thuốc mê, lâm vào ngủ mê man thôi." Hà Tịnh Tuyết đứng
ở một bên, nhặt chủy thủ trên đất lên, lạnh lùng nhìn Diệp Thạch
giữ Yêu Hỉ quỳ gối bên giường.
"Tiểu thư, hiện
tại muốn làm sao?" Diệp Thạch mở miệng hỏi bước tiếp theo thế nào.
"Hừ! Ta muốn nhìn
tận mắt nàng tự tay giết phu quân!" Hà Tịnh Tuyết nắm lên cổ tay của
nàng."Bắt lấy tay của nàng, ép nàng cầm chủy thủ đâm chết phượng Húc
Nhật!"
Mặc dù phát
sinh kế hoạch ngoài ý muốn như vậy, bất quá chỉ là nhiều hơn một
người chết nhưng nàng ngược lại nàng sẽ thoát tội, giải quyết nữ nhân
này còn có thể một hòn đá hạ hai con chim!
"Ngươi. . . . .
." Yêu Hỉ muốn phản kháng, lại bị Diệp Thạch nắm chặc tay nhỏ bé, nàng vô
lực ngăn cản, trên trán toát ra mồ hôi lạnh."Ngươi tại sao muốn làm như
vậy? Ngươi không phải là còn yêu Húc Nhật sao? Tại sao lại nhẫn tâm tự tay hạ
thủ?"
"Tại sao?" Hà
Tịnh Tuyết cười lạnh một tiếng."Bởi vì ta thích nhất chính là phú quý cùng
quyền thế, yêu một nam nhân cũng không thương ta làm cái gì?"
"Cái, cái
gì?" Yêu Hỉ hoàn toàn trở nên hồ đồ."Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự
là vì tài sản của Phượng phủ, mới như vậy hạ độc thủ
sao?"
"Hừ!" Hà Tịnh
Tuyết hừ lạnh một tiếng."Hà Tịnh Tuyết ta là người như thế nào chứ? Nếu
không phải vì sản nghiệp của Phượng phủ, ta cần gì phải ủy khuất
chính mình cầu toàn muốn nam nhân Phượng phủ cưới ta? Kết quả ta gả
vào, hai huynh đệ bọn họ lại đối xử với ta thế nào? Ta dụng
tâm như vậy muốn trợ giúp Phượng Húc Hân, hắn đối với ta còn không
phải là cực kì lãnh đạm, dù thua thiệt ta vẫn âm thầm giúp hắn tranh quyền đoạt
lợi, ngay cả cha ta cũng giúp hắn một tay. . . . . ."
Nhưng Phượng Húc Vân
lại đối với nàng tuyệt tình tuyệt nghĩa, từ sau đêm thành hôn đó, hắn cũng
không từng trở lại phòng. Lại càng không từng cùng nàng cùng gối mà ngủ.
Gả vào Phượng phủ mấy
năm này, nàng mọi cách cầu xin, ủy khúc cầu toàn, lại luôn không lấy được một
cái nhìn của Phượng Húc Vân.
Sau khi nàng hối hận,
cầu xin Phượng Húc Nhật nạp nàng, giúp nàng thoát ly khổ ải, bất đắc dĩ Phượng
Húc Nhật lại bỏ đi, vứt bỏ nàng không thèm để ý. . . . . .
Bọn họ tại sao có thể
đối với nàng như thế đây? Cho nên, nàng quyết định chẳng những muốn
hủy diệt Phượng Húc Nhật, còn phải hủy diệt cả Phượng Húc Vân!
"Dù sao hôm nay ta
muốn tất cả những kẻ đã đối xử không tốt với ta đều phải bị báo ứng!" Hà
Tịnh Tuyết nhíu lại con mắt, mở miệng ra lệnh: "Diệp Thạch, mau giữ tay
của nàng ta, hung hăng cấp cho Phượng Húc Nhật một đao!"
Diệp Thạch theo lệnh,
liền dụng hết toàn lực khống chế chủy thủ trên tay Yêu Hỉ, muốn hướng ngực
Phượng Húc Nhật mà đâm vào.
Yêu Hỉ liều mạng phản
kháng, lấy hết sức lực chống cự.
"Không. . . . . .
Không muốn. . . . . ." Nhìn thấy lưỡi đao chủy thủ chỉ còn một tấc là chạm
đến ngực của Phượng Húc Nhật, nước mắt không khỏi chảy ra từ mắt nàng.
Nàng vốn là muốn ngăn
bị kịch này phát sinh, bất đắc dĩ nàng lại thành một trong những hung
thủ, nhìn chủy thủ trong tay mình ngày càng đến gần ngực hắn, vào giờ khắc này
nàng chỉ mong mình có thể thật mạnh, dùng lực đem Diệp Thạch sau lưng hất ra.
Yêu Hỉ khóc đến thương
tâm, nước mắt trong hốc mắt tích táp rơi vào trên gương mặt của Phượng Húc
Nhật.
Trong nháy mắt, kỳ tích
tựa hồ xuất hiện.
Phượng Húc Nhật trên
giường chợt mở mắt ra, môi mỏng cười kinh thường, lấy tốc độ sét đánh không kịp
bưng tai bắt được tổ tay Diệp Thạch.
Yêu Hỉ còn chưa kịp hồi
thần, nàng chỉ thấy gò má của mình giống như có một làn gió nhẹ thổi qua, sau
liền cảm giác Diệp Thạch sau lưng bị đánh bay đi.
Phanh một tiếng, Diệp
Thạch đập vào tường đá, sau đó thân thể xụi lơ rơi xuống trên bàn trang
điểm, đầu choáng váng, còn chưa kịp làm rõ tình huống đã hôn mê bất tỉnh.
Sau một khắc, Yêu Hỉ
liền bị một đôi cánh tay tráng kiện ôm vào trong lòng.
Nước mắt của nàng tựa
như trân châu không cầm được, từng viên một rơi vào trên
cánh tay phượng Húc Nhật.
***
Cho đến Yêu Hỉ dừng
khóc, cũng là mọi việc cùng đã xong.
Nhưng hai cánh tay ở
trên người nàng vẫn không có rời đi.
Sau đó, nàng chỉ nhớ rõ
có một nhóm người vào trong phòng, trong đó cũng có Phượng Húc Vân, còn Hà Tịnh
Tuyết thì sợ hãi quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, liều chết muốn phủi sạch
quan hệ.
Yêu Hỉ còn không làm rõ
được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền thấy Hà Tịnh Tuyết bị một đám người làm
dẫn theo đi xuống.
Sau, trong phòng chỉ
còn lại hai huynh đệ Phượng Húc Nhật cùng Phượng Húc Vân, thương lượng kế hoạch
kế tiếp.
Mà vào lúc này rốt cuộc
Yêu Hỉ cũng lấy lại được tinh thần, chỉ vào Phượng Húc Vân."Ngươi. . . . .
. Các ngươi. . . . . ."
"Nhị đệ thế
nào?" Phượng Húc Nhật ôm lấy thân thể không ngừng phát run của nàng, biết
tối nay đã dọa nàng thật nhiều rồi.
"Hắn không phải
là. . . . . . phu quân của Hà Tịnh Tuyết sao?" Yêu Hỉ hết khép lại nâng
lông mày, bị bọn họ làm cho hồ đồ ."Bọn họ không phải là một bọn sao? Hắn.
. . . . . Mới vừa rồi còn nhốt ta ở trong sương phòng, ý đồ muốn ngăn cản ta. .
. . . ."
"Hừ!" Phượng
Húc Vân liền xuy một tiếng."Cũng bởi vì sự xuất hiện của ngươi, mới lãng
phí nhiều thời gian của chúng ta như vậy."
"A?" Nàng
không hiểu nhìn về Phượng Húc Nhật, mặt ngây ngốc .
"Kế hoạch của Hà
Tịnh Tuyết, sau một năm gả vào trong phủ, chúng ta đã sớm biết." Thanh âm
của Phượng Húc Vân vẫn lãnh đạm như cũ, giọng nói giống như trách cứ nàng đã
nhiều chuyện."Ta đem ngươi nhốt ở trong phòng, là bởi vì không muốn làm
cho nữ nhân luôn phá hoại như ngươi làm nhiễu loạn cục diện của chúng ta."
"A?" Yêu Hỉ
không hiểu thở nhẹ một tiếng, lại quay ra xem một chút phu quân của nàng, phát
hiện hắn cười lúm đồng tiền như gió xuân, đem nàng ôm vào trong ngực."Hắn
nói là sự thật?"
"Là thật."
Phượng Húc Nhật gật đầu một cái.
"Ngươi cùng Nhị
thiếu gia không có ghét nhau?"
"Không có."
Chưa từng có, bởi vì bọn họ là huynh đệ.
"Kia. . . . .
." Yêu Hỉ cắn môi, nhíu lại lông mày xem một chút Phượng Húc Vân, rồi lại
nhín về phía Phượng Húc Nhật."Nhân sâm độc là thế nào?" Nàng rõ ràng
nhìn thấy nhân sâm rơi vào trong nước, sau khi cá ăn nó liền chết sạch mà.
Phượng Húc Nhật khẽ
cười một tiếng, vì nàng giải thích."Nhị đệ đưa nhân sâm tới,
nhưng thật ra là Hà Tịnh Tuyết giả bộ có ý tốt, muốn lấy phương
thức mượn đao giết người, đi qua đem thuốc bổ trên tay Nhị đệ đưa đến trên
tay của ta, là muốn tạo tình hướng khiến cho anh em trong nhà cãi cọ."
Nói tóm lại, Hà Tịnh
Tuyết cũng là lầm tưởng giữa hai huynh đệ bọn họ thật sự có chán ghét, mới có
thể làm ra những chuyện như vậy.
"Kia. . . . . .
Ngày thành thân đó, rượu độc. . . . . ."
"Là Diệp đã tiếp
tay." Phượng Húc Nhật nheo mắt."Ngày đó ta đúng là sơ suất quá, cho
nên mới uống phải rượu độc."
"Này người đã đẩy
ta xuống nước là ai? Hơn nữa ta ngày đó nghe được đối thoại giữa nàng
cùng Hà lão gia, người đem ta đánh bất tỉnh là ai?" Trời ạ, nàng tựa như
lạc trong sương mù, không rõ đâu mới là thực nữa.
"Đẩy ngươi xuống
nước chính là Hà Tịnh Tuyết, đánh bất tỉnh ngươi là Nhị đệ." Phượng Húc
Nhật rất có tính nhẫn nại giải thích cho nàng nghe."Nhị đệ là sợ
ngươi làm hư kế hoạch, cho nên mới quyết định đem ngươi đánh bất tỉnh, không
nghĩ tới ngươi sau khi tỉnh lại cũng không nói gì."
Yêu Hỉ cắn cắn môi,
không vui nói: "Không phải là ta không muốn nói, mà là ta không có bằng
không có chứng, nói ra người nào sẽ tin đây?"
Thì ra là như vậy! Cho
nên sau khi tỉnh lại, đã thấy mình ở trong phòng.
Nàng suy nghĩ một chút,
lại không hiểu hỏi: "Vậy thì kỳ quái, ta cùng với Hà Tịnh Tuyết không thù
không oán, nàng tại sao lại muốn đối với ta hạ thủ đây?"
"Bởi vì ngươi
là chướng ngại vật của nàng." Phượng Húc Vân mở miệng trả lời,
môi mỏng câu khởi một cái cười lạnh."Vốn là nàng là muốn biểu muội của
mình gả cho đại ca, sau đó sẽ từ từ lấy hết Phượng phủ, lại không nghĩ rằng đại
ca đơn giản chỉ cần cưới ngươi làm người chết thế. . . . . ."
"Nhị đệ, ngươi có
thể lăn." Phượng Húc Nhật thiêu mi, chỉ vào sau lưng Phượng Húc
Vân."Đại môn ở phía sau ngươi, không tiễn."
Phượng Húc Vân hừ một
tiếng, cảm giác mình chơi còn chưa đủ, nhưng thấy mặt đại ca có chút không kiên
nhẫn, hắn có ngu nữa cũng biết nên tránh người đi thôi.
"Ta là người chết
thế?" Lần này Yêu Hỉ quyết phải hiểu rõ mọi việc."Tại sao hắn
nói ta là người chết thế? Hiện tại chân tướng rõ ràng rồi, ngươi có phải hay
không cũng nên nói rõ một chút rõ ràng mọi chuyện đây?"
"Tỷ như?" Cho
hắn một chút gợi ý đi, hắn còn không mình chưa nói rõ ràng chuyện gì.
"Ngươi. . . . .
." Sự tức giận của nàng từ từ lên cao, cuối cùng đem lồng ngực của hắn đẩy
ra."Ngươi cưới ta chỉ là bắt ta tới làm người chết thế? Thì ra ngươi chẳng
qua là không muốn cưới biểu muội của Hà Tịnh Tuyết, mới lấy ta làm lý do để
tránh?"
Cho nên mỗi lần hỏi hắn
tại sao lại muốn cưới nàng, hắn cũng tránh nặng tìm nhẹ không muốn trả
lời.
"Yêu Hỉ."
Phượng Húc Nhật thấy nàng tức giận, da mặt dày liền tiến lên nhốt chặt lấy hông
của nàng."Người đều có ban đầu. . . . . ."
"Ban đầu. . . . .
." Yêu Hỉ cắn môi, trên mặt còn hiện lên vẻ thất vọng. "Ban đầu ngươi
mọi cách lừa ta, cũng chỉ là muốn dẫn ta vào hố, còn nói ta không phải là bia
đỡ đạn!"
"Dĩ
nhiên là không phải." Hắn đơn giản chỉ cần đem nàng đang không
ngừng phản kháng ôm vào trong lòng."Con người của ta dù tâm cơ, cùng tính
toán sâu thế nào, cũng sẽ không lấy chung thân đại sự của chính mình ra
giỡn, ta không giống Nhị đệ, ta không có biện pháp cưới một nữ nhân mà ta không
thương. . . . . . Là ngươi, khiến cho ta cảm thấy nếu bỏ qua ngươi chính là
nuối tiếc lớn nhất của cuộc đời ta."
"Ngươi. . . . . .
Không cần lấy loại lời ngon tiếng ngọt này dụ dỗ ta!"
Nàng rốt cuộc là muốn
gả cho tuýp đàn ông như thế nào nha? Nàng cảm giác mình tựa như một con khỉ con
bị đùa bỡn quay tròn.
Thảm nhất chính là,
nàng cũng bởi vì mê luyến vẻ ngoài của hắn, bất tri bất giác yêu hắn, không thể
tự rút thân ra được.
"Nếu là ta cảm
thấy trừ ngươi ra nữ nhân nào cũng được, kia ban đầu ta cưới Bạc Bảo là tốt
rồi, sẽ không trăm phương ngàn kế đem ngươi cưới vào cửa." Phượng Húc Nhật
vội vàng trấn an tức giận của nàng. Cô gái nhỏ này lúc tức lên, tựa hồ vô cùng
quật cường.
Trăm phương ngàn kế?
Nàng sao cảm thấy những lời này nghe là lạ ?
"A!" Yêu Hỉ
ngước mắt, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện."Bạc Bảo mất tích, là
do ngươi?"
Phượng Húc Nhật than
nhẹ một tiếng. Hắn mới vừa có nói ra bí mật gì không được nói sao?
"Phượng, Húc,
Nhật!" Nàng nhìn thấy hắn có chút chần chờ, nàng cũng biết, nam nhân này
thật là tà ác tới trong xương rồi!
"Dạ dạ dạ, ta thừa
nhận." Hắn đem nàng ôm ngồi lên thành giường."Ta thừa nhận cùng ta có
quan hệ, nhưng đây hết thảy cũng là vì muốn ngươi gả cho ta, ta yêu ngươi nha!
Yêu Hỉ."
"Ngươi. . . . .
." Tà ác nam nhân!
Kết thúc
Nàng nhìn chằm chằm
hắn, lại thấy hắn nhanh chóng đè lên thân thể nàng, che lại môi của nàng, để
cho nàng một câu nói cũng đều nóikhông ra được.
Phượng Húc Nhật biết
mỗi khi nàng tức giận thì hắn chỉ cần dâng lên thân thể của mình , liền có
thể tạm thời tránh né cơn tức của nàng.
Bởi vì, nàng dù có nổi
đóa thế nào, cũng sẽ không quên thưởng thức nam sắc mà nàng mê luyến này.
Có cái gì thắc mắc, thì
để sáng mai giải quyết nốt đi.
***
Hôm sau, Yêu Hỉ còn
chưa kịp tìm Phượng Húc Nhật tính sổ, hắn sáng sớm đã ra khỏi cửa đi giải quyết
chuyện của Hà Tịnh Tuyết.
Yêu Hỉ không có hứng
thú muốn biết Hà Tịnh Tuyết sẽ bị xử lí như thế nào, hay Hà thị sẽ bị hai huynh
đệ tà ác nhà Phượng gia đánh ngã ra sao, nàng chỉ để ý mình ở trong lòng Phượng
Húc Nhật có phải hay không chỉ là một quân cờ, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc,
hắn có thể vứt bỏ nàng hay không?
Hơn nữa, sau khi Bạc
Bảo trở về, chuyện có thể hay không sẽ còn biến hóa đây?
Mấy ngày nay, Yêu Hỉ
vẫn luôn lâm vào phiền não như vậy.
Mà Phượng Húc Nhật mỗi
đêm cùng nàng lăn lộn, biết nàng chưa thương hắn thật sâu, nên luôn đem hết
toàn lức ra hấp dẫn nàng.
Hắn một lần lại một lần
nói những lời nói ôn như, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể nào giải đáp.
Chiều hôm đó, tỳ nữ của
Tục Hương lâu đưa tới một phong thơ, chỉ đích danh nàng nhận.
Yêu Hỉ vừa mở ra lá thư
xem.
Sau khi đọc qua, sắc
mặt nàng liền thay đổi.
Thì ra Bạc Bảo là bị
sơn tặc bắt đi, hơn nữa kẻ chủ mưu chính là Phượng Húc Nhật!
"Phượng Húc
Nhật!" Yêu Hỉ tức giận đến cả người phát run, không có chút nào hình tượng
đem hắn đang ngủ trưa đánh thực."Ngươi giải thích rõ ràng cho
ta!"
Phượng Húc Nhật trên
giường chậm rãi tỉnh lại, nhìn nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, thật
muốn cắn một cái.
Vì vậy hắn không chút
nghĩ ngợi vươn bàn tay muốn bắt được tay nhỏ bé của nàng, không nghĩ tới lại bị
nàng nhét vào lòng bàn tay một trang giấy.
"Đây là cái
gì?"
"Ngươi còn có mặt
mũi hỏi ta? Bạc bảo mất tích, nguyên lai là ngươi mướn sơn tặc đem nàng bắt
đi!" Lần này nàng nếu gặp Bạc Bảo, muốn giải thích thế nào cũng người ta
đây?
"À." Hắn cũng
thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, không sai biệt lắm, hiện tại có thể đem
Bạc Bảo nhận trở về."Nàng ở nơi đó ăn ngon, mặc đủ ấm, rất an
toàn."
"Ngươi còn dám
nói!" Yêu Hỉ sinh khí khẽ run, cắn hàm răng."Khi Bạc Bảo trở lại, ta
biết càng nàng giao phó thế nào?"
"Giao phó cái
gì?" Phượng Húc Nhật thiêu mi, không hiểu hỏi.
"Ta cướp đi thân
phận phu nhân của nàng! Nàng nếu muốn lấy lại thân phận của nàng, phu quân của
nàng. . . . . ." Nàng nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày
dâng lên một cỗ chua xót.
"Ngươi sẽ trả cho
nàng sao?" Hắn ngồi ở trên giường, nhìn nàng bộ dạng buồn lo vô cớ, nói
thật, nhìn trông rất khả ái.
"Ngươi. . . . .
." Yêu Hỉ tức giận trừng hắn một cái."Đây hết thảy đều là ngươi làm
hại, ngươi còn dám ở một bên nói mát! Mặc dù ta cùng Bạc Bảo không phải là tỷ
muội cùng thân sinh, nhưng là chúng ta có thiên địa làm chứng, đời này có phúc
cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nên của Bạc Bảo . . . . . . Ta. . . . . . Ta
không thể cướp đi."
"Nha đầu
ngốc." Phượng Húc Nhật bất đắc dĩ thở dài một cái, đem nàng kéo vào trong
ngực. "Người ban đầu ta muốn cưới chính là ngươi, là ngươi làm điều thừa
mới gây ra chuyện như bây giờ."
"Nhưng ngươi cũng
không thể khiến Bạc Bảo bị sơn tặc trói đi a! Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, ta
đây cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Yêu Hì nhìn hắn chằm chằm,
giọng nói hết sức khẳng định.
"Bạc bảo nàng rất
đắt tiền." Nói cho cùng năm vạn cũng không phải một số tiền nhỏ a."Ta
tốn năm vạn hai, để cho huynh đệ ta xin nàng trở về làm khách quý, sẽ không có
việc gì."
Nói một cách khác, ban
đầu vì muốn cưới Yêu Hỉ, hắn tìm tới làm sơn tặc kết nghĩa huynh đệ, muốn
trước khi thành thân, huynh đệ hắn có thể đem Bạc Bảo mời đi làm khách, giá cao
là năm vạn hai.
Năm vạn hai? Khách quý?
Yêu Hỉ chỉ cảm thấy mình càng nghe càng thêm hồ đồ.
"Này. . . . .
."
"Trong thư viết
những gì?" Hắn nhìn một chút lá thư trong tay, bên trong là những chữ viết
xinh đẹp.
"Hoa Túy đã lên đó
đón Bạc Bảo trước." Nàng chỉ vào chữ trong câu thơ."Ta xem chúng ta
cũng nên đi một chuyến đến đó, ngươi là cái người đã khởi xướng cũng nên cùng
ta đi đón Bạc Bảo trở lại, sau đó hảo hảo hướng Bạc Bảo nói xin
lỗi."
Nói xin lỗi? Có cần
sao? Phượng Húc Nhật trong lòng xem thường nhẹ hỏi.
"Ngươi
có đi không?" Yêu hỉ trong tròng mắt hàm chứa tức giận, tránh
thoát ngực của hắn."Ngươi không đi, ta tự mình đi!" Nàng lập tức động
thủ dọn bọc quần áo, quyết định hiện tại liền lên đường.
Phượng Húc Nhật không
chút nghĩ ngợi liền đem nàng kéo về trong ngực."Ngươi đi đâu, ta liền theo
tới nơi đó."
Nàng tức giận cắn môi,
trong tròng mắt mang theo tức giận. Đối mặt với nhiều lần bị hắn lừa, lòng của
nàng bây giờ rất khó bình phục.
"Ngươi. . . . . .
Có thể hay không không muốn lừa gạt ta lần nữa?" Giờ khắc này, hai vai của
nàng đột nhiên xụ xuống."Mặc dù ta biết ta không đủ thông minh, luôn bị
ngươi xoay tròn, không có biện pháp hiền tuệ để làm tay trái tay phải
của ngươi. . . . . . Nhưng. . . . . . Nhưng là. . . . . ."
Nhưng nàng là thê
tử của hắn, nàng thật không muốn bị trượng phu của mình lừa gạt nha!
Phượng Húc Nhật bị lời
nói của nàng làm kinh hãi, trong tròng mắt nàng mang theo mất mát, giống như
đối với hắn thất vọng thật sâu.
Ai, hắn có tội ác tày
trời như vậy sao? Hắn chẳng qua có hơi tà ác một chút, bụng dạ sâu một chút,
nhưng không có nghĩa hắn là một nam nhân dối trá với nàng nha!
"Nhưng mà cái
gì?"
"Ngươi còn có bao
nhiêu chuyện gạt ta?" Yêu Hỉ nâng lên mắt to vô tội nhìn hắn.
Hắn trầm mặc một lúc,
phảng phất như lâm vào trầm tư.
Giữa hai người chợt trở
nên an tĩnh, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cho đến khi hắn nâng
cằm của nàng lên."Có một việc, ta vẫn chưa có nói cho ngươi
biết."
"Chờ một
chút." Yêu Hỉ nháy mắt, hít một hơi thật sâu, để trong lòng chuẩn bị thật
tốt."Tốt lắm, ngươi có thể nói."
"Chính là. . . . .
." Phượng Húc Nhật nghiêng ở bên tai nàng nói nhỏ.
Bỗng dưng, khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, tức giận trong mắt cũng chuyển thành e lê, mặt nhìn
hắn kinh ngạc.
"Thật." Hắn
lần nữa nói. "Ở đó liếc mắt một cái, ta liền xác định tương lai của ta
thua ở trên tay của ngươi ."
Hắn nói là sự thật sao?
Bất kể là thật hay giả,
giờ phút này lòng của nàng đập liên hồi, hơn nữa còn đập thật nhanh nha.
Cái câu kia là ——
Ta đối với ngươi vừa
thấy đã yêu, lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ta biết, dù bất cứ cách nào, ta
cũng phải có được ngươi.
Vì vậy, hắn thành công
dẫn nàng vào nhà, trở thành ái thê của hắn.
"Ngươi. . . . . .
Không có lừa gạt ta?" Yêu Hỉ tâm nóng bỏng vì hắn mà kinh hoàng, còn
đang trong khiếp sợ không thể hồi thần.
"Nếu ta lừa gạt
người, cũng không cần lượn quanh một vòng lớn như vậy." Phượng Húc
Nhật miết lên chóp mũi nàng."Nha đầu ngốc, lời nói trong lòng ta từ
trước chưa có nói ra, hiện tại toàn bộ cũng đều nói cho ngươi biết."
"Nói cái gì?"
Sự tức giận của nàng sớm đã biến mất không thấy dấu tích, chỉ còn lại là tràn
đầy ngượng ngùng.
"Ta yêu ngươi,
không có bất kỳ nữ nhân có thể thay thế được ngươi." Hơi thở của hắn thổi
lất phất ở trên gương mặt của nàng, ôn nhu vạn phần nói. "Coi như cho ta
một trăm nữ nhân, hoặc là một ngàn cái Bạc Bảo, ta cũng không muốn chắp
tay đem ngươi cho đi."
"Ngươi. . . . .
." Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, thẹn thùng không nói lời nào."Ngươi
lại gạt ta . . . . . ."
"Trời đất
chứng giám!" Phượng Húc Nhật giơ tay phải lên vô tội nói."Từ đầu tới
cuối, ta chỉ có giấu diếm ngươi, cũng không có lừa ngươi nửa phần."
Yêu Hỉ sửng sốt một
chút, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện.
Đúng a! Nam nhân này
cũng không có lừa gạt nàng, chẳng qua là giấu diếm chuyện trọng yếu, không có
nói láo.
Nhưng bất kể
nói thế nào, nàng chính là bị quay vòng vòng trong lòng bàn tay hắn nha!
Nhưng là. . . . . .
Nàng nhìn xuống khuôn mặt hắn, phát hiện chính mình không chỉ còn yêu khuôn mặt
hời hợt này của hắn nữa rồi, mà là yêu hắn a.
Nàng lại nghĩ đến, nếu
như đến lúc đó Bạc Bảo thật hướng nàng trả lại hết thảy, đến lúc đó
nàng có thể hay không cam tâm tình nguyện trả lại cho Bạc Bảo đây?
Nàng ban đầu là làm
chuyện tốn công vô ích, bây giờ dĩ nhiên tự đem mình ép hướng tuyệt cảnh.
"Nếu như Bạc Bảo
nàng. . . . . ." Nàng còn thật lo lắng a!
"Yên tâm, tin
tưởng huynh đệ kết nghĩa của ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt. "
Trong tươi cười của Phượng Húc Nhật còn mang theo một tia tà khí. "Hiện
tại chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, trước ngủ một giấc đã, ngày mai
chúng ta sẽ thu dọn quần áo, đi lên sơn trại nhận lại nàng, được không?"
Nàng gật đầu một cái,
lại bị hắn ôm vào trong ngực.
"Yêu Hỉ." Hắn
ôm lấy nàng vùi ở trên giường, gọi tên của nàng.
"Ừ?" Nàng dựa
vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim vững vàng của hắn, toàn bộ ưu phiền giống
như biến mất.
"Chớ dễ dàng dời
bỏ ta." Hắn dĩ nhiên biết trong đầu nàng đang suy nghĩ gì."Ngươi có
rất nhiều đồ có thể cùng tỷ muội của ngươi chia sẻ, nhưng duy chỉ có
ta, là ngươi độc hữu."
Tựa như nàng là người
mà hắn yêu nhất, hắn vô pháp so sánh với tiền bạc, cũng không cách nào nhượng
lại.
Những lời này của hắn
giống như một cái chuông lớn kêu vang, kích động lòng của nàng.
Hắn yêu nàng, phải
không?
Phượng Húc Nhật cúi đầu
hôn xuống cái trán của nàng."Yêu Hỉ, đời này ta yêu nhất cũng
chỉ có ngươi."
Đúng vậy, nàng biết
Phượng Húc Nhật rất yêu nàng.
Từ lần đầu tiên gặp
nhau, bọn họ đã trao linh hồn cho nhau, biết kiếp này bọn họ chỉ duy nhất là
của nhau.
Mặc dù nam nhân của
nàng tà ác tới trong xương, nàng lại phát hiện mình giống như trúng độc, vẫn
không ngừng mà bị kéo sâu, không có ngày quay đầu lại.
Thì ra yêu sẽ như vậy
khiến không ai có thể quay đầu lại.
"Ta cũng
vậy." Yêu Hỉ mỉm cười nói.
Ba chữ, chính là cam
kết ưng thuận của nàng cả đời.
Đúng vậy, nàng cũng
thương hắn, hơn nữa không người nào có thể thay đổi được tình yêu của nàng đối
với hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT