Trước cung cách nói chuyện đầy xa cách kia, Sử Thần Tuyên bất giác cảm thấy
mỗi lời mỗi chữ đều giống như mũi kim, châm vào tim đau nhói. Giọng nói
vừa rồi vì sao lại có thể bình thản nhanh như vậy? Ngữ điệu vì cớ gì lại vui vẻ đến lạnh lùng, tàn ác? Yên Nhi hận Tuyên đến mức không còn cảm
giác gì đối với anh nữa sao? Hay cô ấy chỉ đang giả vờ mình đã quên hết
mọi việc để lão Hùng không phải chịu tội?
Hẳn là như vậy rồi. Yên Nhi của Tuyên lúc nào cũng quan tâm đến người khác. Cô ấy nghĩ lão Hùng bí mật cho mình sử dụng thuốc bảo vệ kí ức nên bây
giờ phải làm như không biết anh thế này. Yên Nhi tuyệt đối không phải
loại người có thể vì hận thù mà trở nên lạnh lùng đến tự nhiên như vậy.
Không bao giờ…
Nhưng còn việc đứa con? Tuyên biết đưa ra lời giải thích nào cho sự thay đổi
giới tính của nó đây? Lời của ba anh một khi đã nói thì không thể có sai sót. Khi đó, chính Tuyên cũng cho rằng việc sửa luật của ông có liên
quan đến mình và giới tính đứa trẻ. Nhưng có khi nào vì ba đã già nên
đầu óc cũng bị lú lẫn?
Hay là…hay là Yên Nhi vì quá đau lòng nên đứa con bị sẩy? Cũng có thể lúc
quay lại trần giới, cơ thể cô đã gặp phải chấn động nào đó? Hoặc các
người vợ trước của Young Min hành hạ cô dẫn đến tai nạn…Sau đó, hai
người họ đã cùng nhau tìm một đứa con khác? Chỉ có thể như thế thôi. Chỉ có thể như thế thôi.
- Đứa bé này là con em? – Nhi thân thiện đưa tay vuốt má cô bé – Đáng yêu quá!
“Em nghĩ anh còn có thể cùng một người con gái khác sinh con đẻ cái sao?”, Tuyên nghẹn ngào không thốt nên lời. Dẫu cho cô có đang đóng kịch hay
cố tình chọc tức anh thì cũng đâu cần nói ra những lời đau lòng như vậy. “Yên Nhi, cầu xin em hãy làm điều gì đó…điều gì đó để anh có thể an
tâm người đang đứng trước mặt mình lúc này đích thực là cô gái của bốn
năm trước.”… “Tim anh…tim anh đã vì em mà yếu ớt lắm rồi… không thể chịu đựng thêm được nữa… ”
- Song Joo, tới chào chú đi con. – Người phụ nữ dịu dàng hướng về phía con trai mình, vẫy vẫy.
Ngực Tuyên lại bắt đầu đau nhói từng cơn…Một loạt tiếng ho dài vang lên khi
anh vội vàng dùng tay che miệng và quay mặt đi chỗ khác. Cánh tay đang
được dùng để giữ chặt cô cháu gái cũng suýt chút thì buông lỏng. Cứ mỗi
lần tâm trạng không ổn định là Tuyên lại bị thổ huyết. Cơ thể cùng trái
tim chẳng rõ từ khi nào đã đạt đến sự thống nhất cao độ như vậy. Chỉ
biết sau vài lần co thắt, máu tươi cuối cùng cũng bị tống ra, nhễu thành giọt xuống mặt đất như những lần trước.
- Ngài không sao chứ?
- Em làm sao vậy? - Sự quan tâm của Nhi hoàn toàn mang tính xã giao – Hay vào nhà nghỉ một lát?
- Không…Không cần… - Anh chỉ còn nói được nhiêu đó.
Trong lúc mê man, hình ảnh Yên Nhi loay hoay dọn dẹp căn nhà cứ lởn vởn trong óc Tuyên. Suốt bốn năm ròng rã, chưa bao giờ cặp mắt đỏ hoe cùng gương
mặt ngơ ngác xen lẫn kinh hãi của cô chịu buông tha anh. Hành động của
Tuyên ngày đó không chỉ vung dao chém một nhát vào trái tim yếu ớt của
Yên Nhi mà cũng tự đâm nát tim mình. Cuộc sống bốn năm qua của anh chính là quá trình vật vã tồn tại cùng trái tim không nguyên vẹn. Không phải
vì thiết tha với cuộc sống quyền lực mà do ông trời mãi vẫn không cho
Tuyên …chết.
Đối mặt với cách hành xử vô tình của anh, nhiều người đã không ngần ngại
khẳng định, lương tâm Tuyên bị chó tha mất rồi. Họ oán trách và khiếp sợ anh suốt thời gian dài. Nhưng thái độ bất bình và chống đối ngầm chỉ
kéo dài cho đến khi Tuyên liên tục đổ bệnh, nằm liệt giường suốt một
tháng. Anh cứ nghĩ sự căm hận lúc đầu đã bị chuyển hóa thành thương hại
nên không mong đợi hay cảm kích gì. Dù không trực tiếp nói ra, nhưng mọi người đều biết Tuyên đã chọn cho mình cách hờ hững và quay lưng lại với mọi thứ.
Dòng hồi tưởng miên man khiến lông mày anh bất giác nhăn lại. Hai bàn tay co thành nắm như sắp sửa đánh một ai đó. Bản thân Tuyên cũng không nhận
thức được bộ dạng khó coi của mình cho tới khi xuất hiện hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng xoa vuốt. Mở mắt nhìn thấy cô cháu gái đang mang giày ngồi
hẳn trên giường, anh lại nhếch miệng cười khổ. Gương mặt khờ khạo của nó sao mà giống Yên Nhi đến vậy. Cả cách chu môi khi tập trung làm việc gì đó cũng thế.
Nhưng đứa trẻ này thật…Tuyên càng lúc càng phát bực vì nó. Chính con bé là
người đẩy anh vào cơn ác mộng không lối thoát này. Càng ở lâu bên cạnh
nó thì Tuyên lại càng phát hiện nhiều dấu vết của Yên Nhi. Càng tìm hiểu sâu về thân thế cô bé thì anh lại càng có cảm giác trái tim mình sắp bị người ta bóp nghẹt. Không, không phải đâu. Trong chuyện này chắc chắn
phải còn có khúc mắc gì đó. Yên Nhi chắc chắn không phải là người vừa
chết dưới địa ngục hôm nay được…
Khẽ thở dài rồi đảo mắt nhìn lên trần nhà, Tuyên lập tức nhận ra căn phòng
ngủ quen thuộc. Còn cô bé bên cạnh thì đang đè nửa người của nó lên anh, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế “kéo dãn” lông mày cho ông chú. Có lẽ sau khi Tuyên ngất đi, đã được ai đó đưa về đây. Cô nhóc này bám lấy anh
như thế, theo lên giường cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng nó làm gì suốt
thời gian Tuyên ngủ? Chẳng lẽ chỉ ngồi đó mà không biết chán?
Để ý thấy trong phòng không còn ai, anh mới thả lỏng người, chớp mắt quan
sát chiếc áo khoác màu xanh vẫn còn quấn quanh đứa trẻ. Chất liệu này
chỉ có bên Hàn nên chắc chắn là đồ do mẹ con bé để lại. Nghĩ việc nó từ
lúc ra đời đến nay chỉ mặc độc nhất thứ ấy, Tuyên bỗng thấy chua xót. Dù gì cũng là con gái Cửu Vương Gia, sao lại khốn khổ đến mức này? Tất cả
còn không phải đều do sự bất cẩn và nóng nảy nơi anh ư? Đợi khi anh Chín hay chuyện, chắc sẽ đau lòng ghê lắm.
- Xin lỗi anh… - Tuyên bần thần lẩm bẩm – …Hãy tha thứ cho em…
- Ư…ư… - Đứa trẻ bất ngờ nắm tay anh lắc mạnh.
Bàn tay còn lại của nó thì hấp tấp đặt lên môi Tuyên, sau đó lại chỉ vào
ngực mình. Ánh mắt trong veo đầy vẻ thiết tha, mong mỏi.
- Con muốn nói gì? – Anh khó hiểu nhỏm dậy – Có vấn đề gì với câu nói vừa rồi của chú sao?
- Ứ… - Nó mất bình tĩnh lặp đi lặp lại động tác cũ, bàn tay hết chỉ vào miệng Tuyên lại vỗ mạnh lên người.
Cố gắng vắt óc mà suy nghĩ, anh chỉ còn biết phán bừa:
- Chú vừa nói điều gì có liên quan đến con sao?...Con không trách chú à?
Không phải sao?...Hay là mẹ nói với con chuyện gì đó? Cũng không
đúng?...Con từng nghe mẹ kể về Young Min? Con muốn gặp ba mình?...
Lúc cô cháu gái sắp vung tay tự đánh mình đến phát đau thì ý nghĩ mới trong đầu Tuyên chợt lóe sáng.
- Trong câu nói vừa rồi có tên của con?... Phải rồi? Phải rồi
sao?...Nhưng là chữ nào?... – Có chữ nào làm thành tên riêng được đâu
chứ? - …Hãy…Tha…Thứ…Cho…? Là Cho à? Không sao?...Hay là Thứ? Thứ à? Đúng là Thứ hả?
Công cuộc đố chữ vừa kết thúc đã làm hai chú cháu mừng đến phát khóc. Thần
Tuyên sung sướng nựng nịu gương mặt bầu bĩnh của Thứ rồi mỉm cười, nụ
cười hiếm hoi nhất kể từ lúc Yên Nhi rời khỏi.
- Tên của con là…Yên Thứ, đúng không?
Suy đoán này hoàn toàn dựa trên ba cái tên mẹ cô đặt cho các con gái của
mình: Yên Chi, Yên Nhi và Yên Vũ. Không ngờ bảo bối nhỏ vừa nghe xong
đã gật lấy gật để, miệng nhoẻn lên thành nụ cười xinh nhất thế giới. Âu
yếm bồng nó đặt lên đùi, anh khoan khoái tựa lưng vào đầu giường.
- Chúng ta phối hợp thiệt là ăn ý. – Tuyên yêu thương vuốt tóc cháu gái – Để chú tìm cho con bộ đồ khác.
Nhưng vừa có ý chạm vào chiếc áo thì Yên Thứ đã tìm cách phản kháng. Hai tay
nó vội vàng quấn chặt thứ trang phục cũ kỹ ấy như sợ ai giành mất. Ánh
mắt nhìn Tuyên đầy vẻ phòng bị, rất căng thẳng.
- Được rồi, được rồi. – Anh bỗng nhiên không muốn làm ngược ý thích của
con bé – Nếu con thích thì cứ mặc lấy…Bây giờ, chú cháu mình ra hồ chơi
nhé.
Cô bé dành vài giây để suy nghĩ trước khi đồng ý để Tuyên ôm mình bước
xuống giường. Gió ở hồ khiến mái tóc tơ của nó bay ngược về sau, trông
đáng yêu khôn tả. Nhận thấy việc đi đứng đối với Thứ có vẻ khó khăn nên
anh cũng không nỡ ép cháu tự di chuyển mà tự nguyện trở thành “phương
tiện” cho cô bé.
Đây là nơi còn lưu giữ rất nhiều kỷ niệm giữa Tuyên và Yên Nhi. Bản thân
anh cũng không hiểu vì sao mình lại muốn chia sẻ nó với cô bé này. Hồ
Long Tĩnh bốn năm qua dường như chỉ có mình Tuyên lui tới. Mọi người vì
quá khiếp sợ anh nên chỉ đặt chân đến đây vào những lúc họ tin chắc
Tuyên sẽ không có mặt. Nhưng như thế kể cũng hay, vì anh thật sự không
muốn những ký ức về Yên Nhi bị bất cứ thứ gì khác xen vào. Muốn chúng
mãi vẹn nguyên và trong sáng như chính con người cô vậy.
Ngẫm lại thái độ bất mãn của mình đối với Yên Vũ, Tuyên càng thấy buồn cười
khi con gái cô ấy bây giờ lại quấn quýt mình không dứt. Thẳng thắng mà
nói, chính ba mẹ Yên Thứ là những người mang đến cho Tuyên vô vàn bất
hạnh. Tình cảm anh dành cho họ chưa tuột dốc không phanh thì thôi. Bây
giờ còn để bản thân bị con gái họ “dụ dỗ”.
Cẩn thận chỉnh lại tư thế để Yên Thứ có thể thoải mái dựa vào vai mình,
Tuyên bỗng đâm thích việc được trở thành chỗ dựa cho nó. Ý nghĩ phải
trao trả con bé khi Young Min tìm đến khiến lòng anh không khỏi bối rối. Mong muốn chở che này vì sao lại giống nỗi khát khao ngày ấy đến vậy?
Đối thủ tranh giành hạnh phúc với anh sao cũng y hệt bốn năm trước?
Tuyên mới nghĩ đến đó liền không ngừng oán thán:
- Lee Young Min…Anh vừa sinh ra đã là một người đáng ghét…
Lúc ra đến đình, Thần Tuyên lại bắt đầu phân vân việc có nên đem chuyện về
con rồng dưới hồ kể cho Yên Thứ nghe hay không. Chẳng biết phản ứng của
con bé sẽ thế nào. Liệu có hốt hoảng rồi dần trở nên thích thú như Yên
Nhi? Hay là bất ngờ khóc thét lên rồi không muốn ở gần anh nữa? Trời ơi, từ lúc nào Tuyên đã trở thành kẻ suy nghĩ nhiều như thế?
Mỗi lần tình cảm của anh được cho đi, thứ nhận lại chỉ có đau khổ. Tuyên
không muốn vật vã bao năm, để rồi tiếp tục sa chân vào vũng lầy lần nữa. Nhưng thời gian còn lại của anh cũng không nhiều, nếu cứ tiếp tục sống
lúc này, liệu có quá hoang phí?
Lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài tưởng chừng như vô tận, Tuyên đã quay lại với khát khao hạnh phúc. Yên Thứ, bằng một cách nào đó, đã truyền
cho anh niềm tin lớn lao rằng mình vẫn còn khả năng làm ai đó được hạnh phúc. Cô bé khiến Tuyên có cảm giác, sự tồn tại của anh mang đến cho nó thứ tình cảm ấm áp.
Người ta có thể vứt bỏ sự sống vì những việc không đâu. Nhưng đôi khi cũng vì những lý do nhỏ nhặt mà cố gắng sinh tồn. Sử Thần Tuyên chính là trường hợp như vậy. Sự xuất hiện của cô cháu gái đã mang đến một lý do, cho
anh ấy một động lực. Và kỳ thật, đối với những ai không biết tự thương
tiếc mình, phấn đấu vì hạnh phúc của người khác mới là mục đích mạnh mẽ
nhất.
Nhưng Thần Tuyên biết nói sao để không trả con lại cho Young Min? Bất cứ đứa
trẻ nào cũng mong muốn được sống bên ba mẹ ruột của nó. Việc làm ích kỷ
thế này của anh hình như rất tàn ác đối với cô bé. Có thể sau này lớn
lên, vô tình biết được đầu đuôi câu chuyện, Yên Thứ sẽ quay lại hận
Tuyên đến chết mất thôi. Bản thân anh còn không biết sống được bao lâu
nữa. Lỡ như đột ngột tắt thở, biết tìm ai chăm sóc con bé?
Không, một kẻ nhu nhược và bất tài như Tuyên không có quyền được hưởng hạnh
phúc. Mong muốn ấy là thứ không nên có ở một kẻ sắp lìa đời. Anh nên để
lại nó cho những người còn có thể sống, còn khao khát níu giữ. Bây giờ
Yên Thứ tỏ ra quyến luyến Tuyên, nhưng lấy gì chắc được lúc gặp Young
Min nó sẽ không như vậy? Mọi thứ vẫn nên quay về với vị trí của mình thì hơn.
Vì mãi nghĩ ngợi nên Tuyên không nhận ra mình đã đứng bất động bên bờ hồ
rất lâu. Yên Thứ đang lặng lẽ mút tay, còn mặt nước vốn bằng phẳng thì
bắt đầu xao động. Từng làn sóng lăn tăn nổi lên, lan nhanh từ điểm ở tâm hồ ra tứ phía. Những cơn gió dịu nhẹ lúc đầu cũng dần trở nên mạnh mẽ.
Hoa cỏ trong vườn dần ngã nghiêng, và lá khô bị cuốn bay xào xạc…
Làn nước trong xanh thoáng cuộn sóng rồi nhô lên hai cái sừng. Một con rồng vảy đỏ, to hơn cả cột nhà bất chợt từ đó bay vút lên trời theo phương
thẳng đứng. Cả người nó không biết dài bao nhiêu nhưng lấp lánh huyền
diệu. Bốn cái chân có vuốt sắc cùng hai sợi râu dài uốn lượn rất mềm
mại. Ngay sau khi phóng vọt lên khỏi mặt nước, việc đầu tiên con vật
trong huyền thoại ấy thực hiện là…lao thẳng về phía Thần Tuyên như vũ
bão.
Bất ngờ đến không kịp phản ứng, bàn chân anh chỉ kịp lùi một bước đã bị
huyết long quấn lấy. Đôi mắt rực lửa của nó chú mục vào gương mặt Tuyên
khi đầu họ chỉ còn cách nhau chưa tới một tấc. Xung quanh đó, từng màn
nước bắn lên cao do cú phóng mình của con rồng vẫn tiếp tục ào ào đổ
xuống. Lực ép cùng cơn chấn động khiến toàn thân anh lảo đảo. Nhưng
Thần Tuyên may mắn vẫn đứng vững vì đang được thân rồng siết chặt. Điều
này khiến anh thấy hoài nghi, hành động của huyết long là tấn công hay
nâng đỡ.
Hơi thở phì phì của nó chứng tỏ con vật rõ ràng đang tức giận. Nhưng vì sao ánh mắt vẫn hằn lên vẻ đau đớn? Cặp sừng cứng cáp thỉnh thoảng lại hất
ngược về sau, như muốn đe dọa sẽ một phát húc chết anh. Nhưng cuối cùng
cũng chỉ hằn học nhìn Tuyên như có biết bao điều muốn…mắng chử.i. Nước
trong hồ Long Tĩnh làm mái tóc đen quăn tít bao ngày được duỗi thẳng,
lòa xòa rũ xuống vầng trán. Anh thất thần và suýt chút thì quên cả hít
thở. Hai tay giữ Yên Thứ trong vô thức càng siết chặt hơn nữa.
Nhưng có điều, từ lúc huyết long xuất hiện cho tới nay, con bé dường như
không hề phát ra một tiếng động. Sự im lặng của nó còn đáng sợ hơn thứ
âm thanh giận dữ truyền tới từ con rồng trước mặt. Giật mình quay sang
nhìn nó, Tuyên đã suýt trợn mắt vì sự vui vẻ cùng bàn tay đang tìm cách
vươn về phía trước của Yên Thứ. Nó vung vẩy hai cánh tay trắng nõn giữa
không trung nhưng vẫn không cách nào chạm tới được con rồng. Còn huyết
long thì chỉ lăm lăm phun khí nóng vào mặt Tuyên một cách đầy phẫn nộ.
Hóa ra, con vật đại diện cho nỗi oan uất này là có thật, và người sở hữu
khả năng lôi nó ra khỏi giấc ngủ đằng đẳng lại chính là cô cháu gái đã
sống bốn năm dưới địa ngục của anh. Vì không biết nguyên nhân khiến
Young Min đưa Yên Vũ xuống địa ngục là gì nên Tuyên tạm thời vẫn chưa
tìm ra cách giải quyết.
Có điều, nỗi uất ức mà đứa trẻ này cùng mẹ nó phải chịu hẳn rất khủng
khiếp nên linh vật mới có thể vừa xuất hiện đã mang hình hài to lớn như
vậy. Theo truyền thuyết thì con vật ấy ban đầu chỉ có kích thước như một chú thằn lằn. Mỗi bông hoa nuốt vào sẽ khiến cơ thể nó dài và to thêm
bốn hoặc năm phân. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc sẽ giẫm nát
cả Trung giới của Tuyên mất.
Tiếng gầm lớn vang lên khi con rồng quyết định tháo xoắn bay khỏi người
Tuyên. Nó chẳng buồn đi đâu xa mà chỉ lao đến ăn ngấu nghiến một bụi hoa gần nhất. Mỗi lần ăn là mỗi lần bộ vảy đỏ rực lại ánh lên sáng chói.
Mỗi lần phát ra tia sáng là mỗi lần cơ thể lại tiếp tục kéo dãn và phình to đáng kể.
“Lee Young Min, cuối cùng thì anh đã gây ra oan nghiệt gì thế?”
Mặc kệ anh Chín có đang biểu diễn ở nơi quái quỷ nào thì cũng phải lập tức
lôi về. Không làm sáng tỏ những uất ức mà Yên Vũ phải gánh chịu, chưa
biết chừng Trung giới của tất cả các nước cũng bị xóa sổ. Không ai có
thể nói trước được tốc độ tăng trưởng của huyết long hết.
- Chúng ta vào nhà thôi. – Anh cẩn thận mang Yên Thứ tránh khỏi con vật bí hiểm – Ngoài này không an toàn.
Khu vườn xinh đẹp thoáng chốc trở thành bãi hoang tàn. Không gian tĩnh lặng loáng cái đã đầy tiếng gió rít và sóng vỗ. Cũng may Trung giới Việt mấy năm nay hoa mọc lên không ít. Tệ nhất cũng có thể giữ chân con vật thêm một thời gian nữa.
- Con có sao không? – Tuyên dịu dàng nhặt bỏ những chiếc lá khô trên đầu Yên Thứ rồi đưa tay chỉnh lại áo cho nó.
Nhưng…
Vật gì đó lấp lánh đang ẩn hiện sau lớp cổ áo Yên Thứ đã làm anh chú ý. Sau khi cân nhắc con bé không hề có dấu hiệu chống đối, Tuyên mới thận
trọng kéo ra một sợi dây chuyền vàng.
Sợi dây chuyền vàng của mẹ anh !?!?!?!?!?
Lần cuối cùng nhìn thấy thứ này là trên cổ Yên Nhi. Tuyên nhớ rõ lúc cô
được lão Hùng đưa ra khỏi cửa, vẫn còn đeo sợi dây chuyền lấp lánh. Tại
sao bây giờ…?
Mặt bên trong của chiếc hộp trái tim đúng là vẫn lưu giữ một bóng hình.
Nhưng hình ảnh hiện lên lại chẳng phải gương mặt đáng căm hận của anh
Young Min mà là chính anh, Sử Thần Tuyên.
- Tại sao?...Tại sao??????
Yên Thứ không thể cất giữ hình bóng Tuyên khi mà anh và nó còn chưa một lần gặp gỡ. Yên Vũ lại vì Young Min mà chết mê chết mệt. Yên Nhi càng
không… càng không yêu anh được. Điều đó hoàn toàn đi ngược với nguyên
nhân khiến Tuyên quyết định trục xuất cô bốn năm trước.
Không, không thể nào.
KHÔNG THỂ NÀO !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT