-Tôi có thể chỉ cho cô chỗ cứu anh ấy… - Thanh Thiện ra sức bám lấy hy vọng sống cuối cùng.

- Cái gì? – Tuyết Vinh ngay lập tức đã bị dính bẫy.

- Người tôi nói là Khương Cảnh Huy, thầy giáo trợ giảng môn Ngữ Pháp của chúng ta.

- Dì biết ổng giam anh ấy ở đâu không? – Em quay sang Tuệ Hà với ánh mắt đầy hy vọng – Cảnh Huy cũng bị giam dưới này chứ?

- Không biết. – Bà dì xấu xí bình thản trả lời - Ở đây chỉ có hai người phụ nữ.

- Bà ta đương nhiên là không biết. – Phía sau song sắt, Thanh Thiện bắt đầu phá ra cười sung sướng – Nếu cô chịu thả tôi ngay bây giờ thì may ra còn cứu được thầy ấy.

- Yên Nhi, con làm gì đó?

Bà ấy không hiểu Cảnh Huy đối với em lúc này còn quan trọng hơn cả việc sống chết. Chỉ cần nhắc đến cái tên ấy, dù có phải nhảy vào chảo lửa, tôi cũng dám chắc Tuyết Vinh sẽ không từ chối.

- Con muốn làm gì? – Người phụ nữ phát hoảng khi thấy em nhanh chóng trở lại với một chiếc kẹp gắp than – Yên Nhi, con sẽ đánh thức hắn.

Tuyết Vinh lấy nó từ chỗ phòng Sỹ Nguyên, nơi có chiếc lò sưởi luôn hoạt động bất kể trời nóng hay lạnh. Nhưng thứ em cần lại là một đoạn kẽm nhỏ được quấn trên đó.

- Hãy thề rằng sau khi được giải thoát, cô sẽ nói cho tôi biết chỗ hắn giam giữ anh ấy. – Em lạnh lùng đưa thánh chỉ.

- Được, tôi thề, tôi thề. – Thanh Thiện không thể thôi nhảy lên trong điên loạn.

- Thề rằng nếu cô nuốt lời hoặc cố tình lừa tôi thì sẽ bị chết một cách thật thê thảm.

- Tôi thề, thề sẽ chết một cách thê thảm. Cô nhanh nhanh một chút đi, nhanh một chút nữa được không?

- Yên Nhi, con không thể thả nó vào lúc này. Chúng ta còn phải báo thù...Không nhớ sao?

- Bà tránh ra, tôi chẳng cần báo thù gì hết. – Tuyết Vinh dứt khoát hất mạnh bàn tay đang ra sức giữ lấy mình – Tôi chỉ cần anh ấy, cần Cảnh Huy của tôi.

Cú hất quá mạnh khiến Tuệ Hà ngã bật khỏi ghế lăn, nằm sấp trên mặt đất. Sau việc đó, trông mặt em có chút ân hận nhưng thái độ cương quyết thì không hề thuyên giảm. Tôi biết em đã từng theo dõi nhiều tên trộm cạy ổ khóa nên chẳng hề nghi ngờ việc Tuyết Vinh có thể mở được cái khóa ấy. Điều tôi thật sự lo lúc này là sau đó sẽ xảy ra điều gì.

Vừa thoát khỏi phòng giam nhỏ chật hẹp, Thanh Thiện đã như một con thú hoang xổ lồng, mạnh mẽ xô ngã em chạy ra ngoài. Trước khi đi còn không quên cầm lấy chiếc kẹp gắp than.

- Tự do, tự do rồi…haha…

Đôi chân khập khiễng của cô ta đương nhiên không thể địch lại sự sốt ruột nơi Tuyết Vinh. Chỉ sau vài bước chạy, em đã dễ dàng túm lấy áo cô ả, gằng giọng:

- Anh ấy hiện đang ở đâu? Cô đã hứa sẽ…

- Lùi lại. – Chiếc kẹo sắt nhanh chóng chỉa thẳng vào cổ họng em – Nếu còn bước tới thì đừng trách…

- Thanh Thiện, chính miệng cô đã thề…

- Tôi mặc kệ. – Cô ta trợn mắt hét lớn – Cô nghĩ mình là ai mà dám giành giật anh ấy với tôi? HẢ????????

- Cô…???????

Tống Thanh Thiện cũng đem lòng yêu mến Khương Cảnh Huy sao? Chuyện này vì sao chưa bao giờ nghe ai nói đến?

- Đừng ở đó tỏ vẻ ngây ngô. Đáng lẽ tôi nên biết, cô cố tình nói xấu thầy ấy trước mặt tôi là để tự tìm cách che đậy cho mình. – Giọng điệu Thanh Thiên mang đầy cảm xúc của một kẻ bị người khác lừa gạt đến thương tổn – Bao lần tôi kể với cô về sự ngưỡng mộ mà mình dành cho anh ấy. Lần nào cô cũng nói Cảnh Huy là một người khó hiểu, thậm chí còn ác độc. Cô đem việc anh ấy ngày nào cũng bắt mình lên bảng, chịu mất mặt trước mặt bạn bè để ca thán…Để rồi cách đây không lâu, cô quay lưng lại với tôi, sau đó bí mật cùng người đàn ông tôi thầm thương trộm nhớ hò hẹn…Triệu Yên Nhi, nếu không phải nể tình cô vì tôi mà bị mất hết trinh tiết thì vừa nãy tôi đã giết cô rồi…Thà cô thẳng thắng cùng cạnh tranh với tôi thì chí ít đã không bị tôi khinh bỉ như vậy…Mọi việc ra đến mức như hôm nay đều do cô tự chuốc lấy…

Những tâm sự này Tuyết Vinh hoàn toàn không hay biết. Bởi lẽ người mang thái độ bực tức đối với Cảnh Huy là Yên Nhi chứ không phải em. Bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ qua vì vẫn cho rằng cô gái này chỉ giữ một vai phụ. Thật không ngờ, sự thù hằn của cô ta không chỉ dừng lại ở mối thù giết cha mà còn cướp đoạt người yêu nữa.

- Từ lúc biết chị Lynda thích ảnh, tôi đã có cơ hội để tìm hiểu và theo dõi cuộc sống của Cảnh Huy trước cả khi anh ấy trở về nước. Tôi yêu anh ấy qua từng lời kể của chị. Trái tim tôi bị anh ấy cướp mất kể từ ngày đầu Cảnh Huy bước vào lớp. Còn cô, cô dựa vào cái gì mà dám tranh giành với tôi? Anh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận thứ phụ nữ đã bị chục thằng đàn ông khác chơi qua như cô đâu…

Bàn tay đang nắm chặt thành đấm của tôi phút chốc trở nên tê dại khi thấy từng giọt nước trong suốt đang trào ra từ khóe mắt em, kết tinh của nỗi đau đớn cùng ô nhục.

- Sau khi ra khỏi đây….Cô sẽ cứu anh ấy chứ…? – Cô bé nghẹn ngào cất giọng – Cô sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện, phải không?

- Đó không phải là việc của cô. – Thanh Thiện vừa nói vừa lùi nhanh về phía mật thất – Tốt nhất đừng bao giờ để thân thể dơ bẩn của cô xuất hiện trước mặt Cảnh Huy nữa.

Nhưng người còn chưa kịp rời đi thì cả đường hầm bỗng lóe sáng. Tuệ Hà đang nằm dưới đất hốt hoảng lấy tay che mặt rồi kêu thét lên. Tuyết Vinh vì bất ngờ cũng vội vàng quay về hướng khác. Không ai trong họ có thể chứng kiến được đầu đuôi sự việc xảy ra lúc đó như tôi.

Cuộc giằng co đã dẫn đến kết cục: hai thanh sắt dài, nhỏ đâm thủng bụng cô gái trong khi Phạm Sỹ Nguyên hấp tấp khép cửa lại. Máu tươi òng ọc chảy ra khỏi miệng và vết thương trên bụng, Thanh Thiện không ngừng co giật dưới mặt đất. Một bàn tay vẫn không thôi bấu chặt vào gấu quần của kẻ đã đẩy mình vào chỗ chết.

Tiếng cười hả hê bất ngờ vang vọng khắp không giang một cách man rợ. Người phụ nữ bị giam trong căn phòng còn lại vừa vung tay nện liên tục vào cánh cửa vừa cất tiếng sảng khoái:

- Hắn giết con nhỏ rồi đúng không?...Hahaha… Chết ngắt rồi chứ gì?...Hahaha….

- Chó chết, mày cười cái gì? – Phạm Sỹ Nguyên thở hồng hộc, hung hăng đá mạnh vào bức tường – Đừng tưởng tao không dám giết mày.

- Ôi, sợ quá! – Cát Nhã giả vờ tỏ ra run rẩy – Nhưng ít nhất, trước khi tao cười đến phát chết, mày cũng nên nhận lời chúc mừng quý giá này. Chúc mừng mày đã thành công trong việc ra tay giết chết chính con gái mình.

Cơ thể tôi dường như cũng học theo lão đàn ông độc ác mà trở nên đơ cứng.

Mọi người có mặt trong căn phòng đều hóa đá kể từ sau phát ngôn tưởng như trò đùa ấy.

- Mày vừa nói gì? – Phạm Sỹ Nguyên hầm hè hỏi lại.

- Tao nói Tống Thanh Thiện, đứa con gái vừa chết tức tưởi dưới đất kia chính là con gái ruột của mày. – Người phụ nữ sung sướng trả lời – Kể từ lúc phát hiện mày giam nó dưới này, tao đã biết đó là cái giá mà ông trời bắt kẻ máu lành như mày phải nhận lấy…Hahahaha….

- Không đời nào…Nó là con của Tống Văn Chu…

- Vậy mà Văn Chu lại nói với tao khác… Anh ấy nói mình không phải là ba ruột của con nhỏ. Mày nghĩ Thu Cúc có đủ lăng loàn để sau khi ăn nằm với mày, thất thân cùng Tống Văn Chu còn tiếp tục mang thai với một thằng đàn ông khác hay không?

- Không được xúc phạm cô ấy. – Hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Tuyết Vinh và Tuệ Hà, cặp mắt đỏ ngầu của Phạm Sỹ Nguyên chỉ dán chặt lấy Cát Nhã khi hắn túm tóc bà – Mày tưởng chỉ dựa vào mấy lời vớ vẩn là có thể lừa được tao sao?

- Muốn biết thực hư thế nào, mày chỉ cần đem cái xác đi xét nghiệm thì biết. - Dù da đầu đang bị kéo căng đến sắp rách, người phụ nữ vẫn lộ rõ ý cười – Hay là không đủ can đảm để đối mặt với sự thật? Không dám thừa nhận con ả đó đã hết tình với mày từ lâu lắm?

Khoan đã. Hãy khoan!!!!!

Mọi việc hình như vẫn còn điểm gì đó chưa rõ.

Lý Thu Cúc kết hôn cùng Tống Văn Chu không phải vì bị ông ấy cướp đoạt trinh tiết sao? Nếu cảm thấy có lỗi với Phạm Sỹ Nguyên, bà ấy có thể chọn cách bỏ đi chứ không nhất thiết phải cùng Văn Chu tổ chức lễ cưới. Còn nếu đám cưới kia là vì đứa bé trong bụng thì không lý do gì để nó không phải là con ông ấy. Trừ khi…

- Dù biết đã mang thai đứa con của mày, Thu Cúc vẫn mượn đó làm lý do buộc Văn Chu tổ chức lễ cưới. Bởi vì cô ấy không dám trực tiếp thừa nhận mình không còn yêu mày nữa. Người cổ thích là Văn Chu, nhưng anh ấy cùng Huệ Lâm lại là một cặp. Vì thế mày mới được nhìn ngó tới.

- Im ngay! – Phạm Sỹ Nguyên không ngừng dùng tay nện đầu Cát Nhã vào song sắt – Con đàn bà khốn kiếp. Im ngay!

- Cho dù mày có giết chết tao, sự thật đó cũng không bao giờ biến mất. Ngọc Minh chuốc thuốc Văn Chu và Thu Cúc là có thật. Nhưng cách hành xử của ả sau đó hoàn toàn xuất phát từ ý muốn bản thân. Ả cho rằng đây là cơ hội trời cho để có được người mình yêu. Không những vậy, còn tiện thể vứt bỏ mày một cách thật cao thượng. Khiến mày cả đời không thể oán hận ả…Hahaha… Phạm Sỹ Nguyên, mày làm bao nhiêu chuyện. Ngỡ rằng có thể báo thù cho người mình yêu…Nhưng kết quả lại bị chính cô ta lừa gạt…Trên đời thử hỏi còn vở hài kịch nào hay ho hơn nữa????

Tiếng cười tru tréo của bà ta khiến cõi lòng tê tái của tôi càng thêm lạnh lẽo.

Tấn bi kịch này không biết bao giờ mới đến hồi kết thúc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play