- Ông chủ bảo mày xuống ăn cơm. - Bàn tay múp míp liên tục vả vào mặt
khiến tôi buộc phải tỉnh lại – Mau dậy đi…Dậy, dậy mau!!!....
Đỉnh đầu bên trái tuy vẫn còn rất đau nhưng hình như đã
không chảy máu. Dưới thân không phải nền nhà cứng rắn, lạnh lẽo mà là
chăn đệm êm ái, ấm áp. Đây chính là cái giường đôi trong căn phòng dì
Hai mà tôi đã thấy.
Có lẽ vì bà ta lo lắng cho sự an toàn của người đàn ông nào
đó nên mới tha chết cho tôi thế này. Thật tò mò muốn biết đó là thần
thánh phương nào mà có giá trị đến vậy.
- Nhanh lên. Mày không có tư cách bắt người khác phải đợi.
Tôi uể oải bước chân xuống giường, mắt thấy mọi thứ như đều
hoa lên. Giả bộ ngu ngơ nhìn về phía người đàn bà, tôi vô tư hỏi:
- Dì đâu? Dì đâu rồi?
- Bị đánh gần chết mà vẫn ngu ngốc như vậy. Mày đúng là điên thật rồi.
Á à, đó chẳng phải là lí do tôi được vào đây mà sống sao?
- Dì…Cho tôi gặp dì…tôi chỉ muốn dì thôi…
- Buông ra! – Mụ già khó chịu, hất tay tôi ra khỏi vạt áo – Mày sẽ gặp bà ấy ngay thôi…
Một tay túm cổ tôi, một tay hung hăng mở toang cánh cửa,
người phụ nữ hùng hổ bước khỏi phòng như một con voi lớn khỏe mạnh. Mụ
lôi tôi xềnh xệch, tay chân vung vẩy như những nhân vật ma ma trong các
bộ phim cung đình. Chỉ khác ở chỗ động tác không nhẹ nhàng, yểu điệu mà
cứ huỳnh huỵch như đàn ông.
Phòng ăn nhà lão dượng rất thống nhất với phong cách ẩm ướt chung của
toàn căn nhà. Cứ như thể lão đang đề phòng ai đó bất ngờ phóng hỏa đốt
thành tro vậy. Đèn cầy được thắp sáng ở khắp nơi nhưng không thấy hệ
thống điện đóm. Đầy rẫy trên tường cũng là những khối đen, được che đậy
cẩn thận bằng vải thô xấu xí.
Cái bàn hình chữ nhật chỉ được sắp sẵn ba chiếc ghế bằng
ghỗ, bên trên bày một ít đồ ăn rất sơ sài. Trông không giống gì một gia
đình giàu có. Từ lúc đặt chân vào đây, tôi chẳng thấy bóng dáng bao
nhiêu người, nếu không muốn nói là chỉ mỗi bà quản gia ú nụ.
Hắn không thể gây ra bao nhiêu tội ác mà chỉ có một mình.
Không gian sống thường ngày càng không phải khắc khổ và bê bối như vậy.
Trong chuyện này nhất định còn ẩn chứa bí mật nào đó.
Tôi bị lôi đến cái ghế trống còn lại trên bàn, bên cạnh ông
chủ và bà chủ. Nhưng mông còn chưa kịp đặt xuống, đã nghe Đặng Tuệ Hà
cất tiếng:
- Thím Hồng, thím ngồi xuống đó!
Bà quản gia chọn cách đứng bất động cho đến khi chắc chắn
ông chủ không phản đối mới dám khép nép ngồi xuống. Tôi biết dì Hai đang cố tình làm khó mình nên chẳng buồn phản ứng. Hai bàn tay đang thả lỏng bên người chậm rãi giơ lên, sờ sờ mái tóc bị mụ già lúc nãy làm rối.
- Chỗ của mày là dưới đất. – Tuệ Hà thản nhiên chỉ tay xuống một bên ghế - Bên cạnh tao.
Trong lúc giả vờ vô tư quét mắt nhìn lên trần nhà, tôi phát
hiện lão già dượng đang chăm chú quan sát mình như chờ xem phản ứng. Coi như không nghe lọt tiếng người, tôi tiếp tục đứng ngây ra đó, dùng ánh
mắt ngây thơ để đáp lại chỉ thị của mụ.
- Lời tao nói, mày nghe không hiểu sao?
-…
- Con nhỏ kia, mau tới đây ngồi xuống – Bà Hồng khẽ gầm gừ - Đừng chọc bà chủ giận.
-…
Mắt thấy Tuệ Hạ bất ngờ cầm lên chiếc dĩa sứ, tôi suýt theo
phản xạ mà tìm cách né tránh. Cũng may là lý trí kịp thời ngăn lại nên
chỉ thu hết can đảm mà chờ vật thể kia bay tới.
“Binh”
Chiếc dĩa sứ kia quả thật đã nhắm thẳng đầu mình mà bay đến. Trước khi hai mắt bị hoa vì cơn đau dữ dội, tôi vẫn kịp nhìn thấy vẻ
mặt thoáng giật mình của lão dượng. Tên cáo già ranh mãnh. Rõ ràng hắn
cũng thấy được ý định của vợ mình nhưng cố tình không ngăn cản. Mục đích là muốn kiểm tra xem bệnh tình của tôi là thật hay giả.
Nhưng Phạm Sỹ Nguyên, nhờ ơn đức của ông mà trái tim tôi mới trở nên cứng rắn như lúc này. Chỉ cần nghĩ đến cảnh mắt cá chân mình
được ngập trong bể máu gia đình ông là tôi lại chẳng biết gì đến sợ hãi. Mơ ước được nghe từng khớp xương của ông gãy vụn trong tay khiến cõi
lòng đang tan nát của tôi vươn lên mạnh mẽ.
Chỉ có điều….Chết tiệt….
Đầu mình có phải làm bằng bún hay không mà dễ phát đau như
vậy. Và mỗi lần đau thì những lời nhắn nhủ từ Cảnh Huy lại như bóng ma
hiện về, quẩn quanh khắp đầu óc.
Tôi biết mình đang tìm cách bóp méo di nguyện của anh. Nhưng đây cũng
chính là cách duy nhất khiến di nguyện ấy được thực hiện, ít nhất là
phân nửa. Anh muốn tôi tiếp tục sống, nhưng ngoài lý do báo thù, tôi
thật sự không còn nguồn động lực nào khác.
Trong lúc mất cảnh giác, vô tình để cho giọt nước mắt đau đớn vì tự trách trào ra, tôi đành chọn cách khóc rống thành tiếng.
- Cô thật sự không xem lời nói của tôi ra gì đúng không? – Triệu Sỹ Nguyên bấy giờ mới gầm lớn.
Hình như hắn vừa tát dì Hai vì tôi nghe thấy tiếng bà ngã xuống bên cạnh.
- Được rồi, cứ đợi mà nhặt xác thằng khốn ấy.
- KHÔNG !!!!!!!!!! – Tuệ Hà kinh hãi bò đến trước mặt chồng – Đừng làm
hại anh ấy. Tôi hứa sẽ không để việc này tái diễn một lần nữa.
Bà ta có tình nhân ở bên ngoài, bị Triệu Sỹ Nguyên phát hiện sao? Trông
thái độ này thì gã đàn ông kia hẳn phải có quan hệ rất thân thiết. Thật
không biết tình trạng này giữa vợ chồng họ đã kéo dài bao lâu.
- Cô thấy lời hứa của mình còn đáng tin sao? – Lão dượng hừ lạnh.
Lúc hắn sắp sửa quay bước thì dì Hai bất ngờ quay đầu về phía tôi, cuống cuồng vái lạy.
- Xin lỗi cô. Ngàn lần, vạn lần xin lỗi cô… Tôi không thể để anh ấy chết một lần nữa….Tôi không thể sống mà thiếu anh ấy…Cầu xin cô đừng chấp
nhặt, bỏ qua cho tôi lần này…
Thái độ hoảng hốt kia làm tôi choáng váng đến độ quên cả
khóc. Hai mắt suýt chút nữa thì lọt ra ngoài khi thấy dòng máu đỏ đang
từ tráng người phụ nữ lăn xuống.
Để dì phải dập đầu vái lạy cháu thế này có phải là một trò cười cho thế gian hay không?
Phạm Sỹ Nguyên, rốt cuộc ông đang nghĩ gì?
- Tránh ra, tránh ra… - Sau vài giây định thần, tôi quyết
định trung thành với tình trạng ngây dại – Đừng đánh tôi, đừng ném đồ
vào người tôi nữa…
- Không không, tôi sẽ không đánh cô…không làm cô đau nữa –
Tuệ Hà lật đật lết đến gần – Để tôi giúp cô cầm máu, lại đây, để tôi
băng vết thương trên đầu…
- Không …không… - Liếc thấy biểu hiện hài lòng trên mặt lão dượng, tôi càng ra sức vùng vẫy.
Một kẻ tâm thần như mình tuyệt đối không được tỏ ra xúc động trước tình cảnh người phụ nữ này. Bà ta rất có thể đang cùng chồng diễn một vở kịch nào đó. Nếu Phạm Sỹ Nguyên thật sự muốn ngăn cản Tuệ Hà thì lão ta đã làm nó từ lúc thấy vợ mình cầm cái dĩa lên rồi.
Cuộc giằng co tiếp tục kéo dài cho đến khi cơn đau trên đầu
không còn cách nào xoa dịu nữa. Tôi mơ hồ nhận ra mặt mình đã ướt đẫm
máu. Hai bàn tay không biết từ lúc nào cũng trở nên trắng bệch.
Hy vọng rằng mình đã vượt qua bài kiểm tra này một cách êm
xuôi trót lọt. Nếu chỉ cần đổ một ít máu là có thể khiến lão già kia tin tưởng thì dù có phải trở thành cái xác khô tôi cũng không sợ.
- Nhớ cho kỹ, nếu con bé không tồn tại đến khi tôi thấy đủ thì tình nhân của cô cũng ra đi cùng nó.
- Tôi nhất định sẽ đối xử với nó tử tế…sẽ thay nó băng vết thương trên đầu…sẽ…
Mụ dì Hai này cũng thật khó hiểu. Dường như cứ mỗi lần nhìn
thấy tôi là lửa giận trong lòng mụ lại bốc lên ngùn ngụt. Dữ dội đến độ
che lấp cả lí trí. Kết quả là sau mỗi lần xả giận xong, lại cuống quýt
tìm cách khắc phục. Tôi không biết lý do khiến mụ thù oán mình là gì,
càng không rõ từ đây đến khi bản thân thật sự được giải thoát sẽ còn
phải gánh chịu bao nhiêu lần mất kiềm chế của mụ nữa. Nhưng có một điều
có thể chắc chắn, tôi sẽ không để mình bỏ mạng trước khi nhìn thấy mụ và cả gia đình chết tiệt này ra đi mãi mãi.
Cảnh Huy…anh tuyệt đối không được trách em… không được xa lánh em vì sự tàn ác này…
Tất cả đều tại họ hã.m hại chúng ta trước. Tất cả những gì em đang làm chỉ là hành động phản kháng lại.
Đâu còn chỗ cho cái gọi là “lấy đức phục người” nữa. Em mệt
mỏi và phát bệnh với những thứ đạo đức ấy. Chỉ vì mãi theo đuổi cuộc
sống lương thiện nên mới phải nhìn anh ra đi thảm khốc như vậy. Đối với
em đã là quá đủ. Trong thế giới tàn ác này, chỉ có kẻ khôn ngoan và lạnh lùng mới là người chiến thắng.
Anh cứ việc ở đó mà đợi. Đợi xem em làm sao bắt lũ chó má này trả giá.
Chỉ xin anh, xin anh đừng mãi nhắc lại lời trăn trối ấy. Xin anh đừng hằng đêm thì thầm vào tai em câu nói:
- Tuyết Vinh…hãy cố sống thật tốt….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT