Thức dậy với một bên giường trống không, tôi bỗng chốc giật mình, liền đảo mắt nhìn quanh. Trời cũng không còn sớm nên những tia sáng đang mặc sức dạo chơi dưới chân giường. Vội vàng thay cho mình một bộ trang phục gồm áo sơ mi và quần tây đơn giản, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng để tìm kiếm bóng dáng thân thuộc. Phải đến khi nhìn thấy em đang ngồi thư thái trên chiếc ghế gỗ nơi phòng khách thì trong lòng mới được dịp buông ra tiếng thở dài nhẹ nhỏm.

- Thập Tam đệ thật không cho em biết về hình phạt dưới địa ngục sao? – Giọng nói mang âm vực cao bất ngờ làm tôi dừng bước, chậm rãi nép người vào cánh cửa – Chị cứ tưởng hai đứa rất gắn bó. Không ngờ...

- Những chuyện liên quan đến công việc, em thường không có hứng thú tìm hiểu – Yên Nhi từ tốn giải thích – Một mình anh ấy có thể giải quyết tất cả.

- Nhưng chuyện chồng em chỉ trong thời gian ngắn đã vươn lên vị trí đầu bảng khiến nhiều người cảm thấy nghi ngờ. Thậm chí họ còn nói là vì ba cố tình thiên vị, mượn chuyện này để chuộc lỗi.

- Vậy thì đó là vấn đề của ông ấy. Không phải anh Tuyên.

Cô gái tên Nguyệt Hoa này cũng thật lắm điều, ăn không ngồi rồi nên chỉ biết chạy đến đây buôn chuyện. Mục đích chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp mà chỉ thay anh Tư điều tra “bí quyết thành công” của tôi từ chỗ em.

- Sao em không gọi anh dậy? – Giả bộ vươn vai như còn đang ngái ngủ, tôi chậm rãi lộ diện trước hai người phụ nữ - Chị Nguyệt Hoa là khách quý của chúng ta mà.

- Thập Tam đệ… – Người phụ nữ ngay lập tức trở nên nhấp nhỏm – Giờ này, giờ này…vẫn còn ở nhà sao?

- Không ở nhà thì làm sao gặp được chị? – Tôi mỉm cười khiêu khích – Càng không nhận ra tình cảm giữa chị và vợ em lại tốt thế này, không phải sao?

Cơ thể mảnh mai của Yên Nhi khẽ run lên vì vui sướng, vội vàng nhích người sang một bên khi thấy tôi có ý định ngồi xuống. Chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ biết cô bé này đã sốt ruột chờ đợi người chồng lười nhác thức dậy thế nào. Quy định dưới Trung giới, đến nay tôi vẫn chưa từng giải thích cho em một cách bài bản. Những chuyện nên và không nên nói đối với Yên Nhi chẳng khác gì mớ bòng bong lộn xộn. Nhưng bản tính cẩn thận của em lại không cho phép cô bé này làm tổn hại người khác. Và cũng chính điều này khiến em cảm thấy lo lắng, không biết mình được phép nói những gì.

- Sao trên bàn lại chẳng có bông hoa nào thế này? – Tôi nhẹ nhạng đưa tay vén lọn tóc đang lòa xòa bên má Yên Nhi – Em giúp anh ra vườn hái một ít được không?

- Đợi em một lát. – Cô bé vừa nghe xong liền đứng thẳng dậy – Anh ở đây…tiếp chị Nguyệt Hoa nhé?

- Đi đi. – Tôi bình thản gật đầu, đẩy người em về phía trước – Cẩn thận kẻo ngã!

Cô chị dâu ngồi trước mặt, nếu không dành chút thời gian để làm rõ một số chuyện thì không sống yên được. Trong số những người do các anh cưới về, Nguyệt Hoa vốn là kẻ gây được ít cảm tình nhất. Tôi thà chọn cách đắt tội cùng anh Tư còn hơn để Yên Nhi tiếp tục day dưa cùng loại người hóng hớt và ích kỷ như vậy.

- Chị sợ cô ấy không có ai để trò chuyện nên… - Người phụ nữ nhanh chóng lộ vẻ lúng túng khi tìm cách giải thích.

- Sau này không cần như thế nữa.

-… ?

- Em nói sau này chị không cần đến đây giúp Yên Nhi giải khuây như thế nữa. Tính hai người không hợp đâu.

- Thập Tam đệ, em làm sao biết cô ấy và chị không ….?!?!?!?!?

- Nếu muốn trò chuyện cùng Yên Nhi, có lẽ chị nên chờ đến khi gia đình ta tổ chức lễ tiệc nào đó. Còn bây giờ... – Tôi thẳng thừng đưa tay phủi áo – Em xin phép đi làm ít chuyện. Chị thứ lỗi vợ chồng em không tiễn.

- Sử Thần Tuyên, người Việt Nam có câu vuốt mũi cũng phải nể mặt, đánh chó còn nên ngó mặt chủ. – Nguyệt Hoa bất ngờ bật dậy, ngón tay hung hăng chỉ về phía đối diện – Hôm nay em tỏ ra bất kính như vậy, có phải đang muốn sinh sự cùng Tứ Vương Gia?

-Không phải em muốn sinh sự cùng anh Tư mà chỉ đang cố gắng giữ gia đình mình tránh xa khỏi chị.

Việc tôi từ tốn đứng thẳng người đã vô tình khiến chị ta lùi lại. Đôi mắt mở to như thể đang đề phòng chính mình bị ăn tươi nuốt sống. Bản thân tôi cũng không biết tại sao mình lại giận dữ như vậy. Lý do có thật sự chỉ dừng lại ở việc Nguyệt Hoa đã làm phiền Yên Nhi hay không?

Chuộc lỗi - Hai tiếng này dường như mới là nguồn cơn mọi việc.

Chị ta nói ba vì muốn chuộc lỗi nên mới thiên vị, đem tên tôi đặt lên đầu bảng. Chị ta ngang nhiên phát biểu như thể không hề biết quy luật hoạt động xưa nay của cái bảng vàng ấy. Nếu ba thật sự cảm thấy mình có lỗi thì đã không phớt lờ sự thật vừa rồi một cách vô tình như vậy. Nếu ông ấy nhận ra mình đang nợ mẹ tôi một lời xin lỗi thì đã không chọn cách né mặt đứa con trai bị hắt hủi này suối mấy ngày qua.

Kế thừa chức vị từ người cha độc ác đó?

TÔI KHÔNG CẦN !

Các người cũng đừng đứng đây mà đem cuộc đời bất hạnh của mẹ tôi ra phân tích hoặc phê phán.

- Thập Tam đệ…đệ muốn…làm gì? - Giọng nói run rẩy từ bên dưới vọng lên khiến tôi như choàng tỉnh.

Nguyệt Hoa chẳng biết từ lúc nào đã không còn đứng trước mặt mà đang ngồi ngã ngửa trên ghế. Vẻ mặt kinh hoàng nhất nhất theo dõi từng cử động của tôi như nhìn kẻ sát nhân. Cơn giận vừa rồi quả thật đã khiến mọi lý trí bay đi mất.

Tôi bỏ mặc chị ta, đùng đùng bước chân khỏi cửa.

Gió…tôi cần một chút gió để xua đi sự nóng giận. Còn có cả không khí để xoa dịu buồng phổi nãy giờ hít thở không thông. Ước muốn duy nhất lúc này là khiến cho người phụ nữ kia nhanh chóng biến khỏi tầm mắt.

- Tuyên, anh đi đâu thế? – Yên Nhi đang loay hoay bên bờ hồ, vừa nhìn thấy tôi liền nhanh chân chạy tới – Chị Nguyệt Hoa về rồi sao? Hai người nói chuyện gì mà nhanh thế?

- Yên Nhi, anh…

Không biết vì không khí nơi này tốt hay em vừa xuất hiện đã khiến cảm giác bực tức trong tôi giảm đi phân nửa. Việc duy trì giọng nói ổn định cũng không còn là điều khó khăn nữa.

- Chúng ta ra đình ngắm cảnh đi! – Tôi nhanh chóng nắm lấy tay em – Xem thử con rồng đã thức dậy hay chưa.

Nói là nói như vậy nhưng chẳng bao giờ tôi hy vọng con rồng ấy sẽ bị đánh thức. Bởi lẽ nó chính là hiện thân của nỗi uất ức và sự oan khuất. Một khi đã ngoi lên khỏi mặt nước, con vật sẽ không chịu quay lại ngủ cho đến khi nỗi oan khuất ấy được giải quyết. Người đánh thức con rồng đó nếu chưa được minh oan và tha thứ thì sẽ giống như sợi dây níu giữ con vật tại nơi này.

Ngày nào cự long còn chưa được trở về với nơi ngủ mà nó yêu thích thì ngày ấy con vật đó sẽ còn tàn phá nơi này. Nó sẽ ăn tất cả hoa trong vườn và lớn dần lên từng phút một. Cho đến khi đủ lớn để nghiền nát cả Trung giới.

Tôi đã từng nghĩ nỗi uất ức của mình là rất vĩ đại. Nhưng bao nhiêu năm qua, dù không ít lần đến ngồi bên hồ này, vẫn chưa một lần được nhìn thấy con vật ấy. Hồ Long Tĩnh vốn là vật phẩm do ba ban tặng khi tôi được đăng cơ. Vì còn mang trên mình nhiều đặc tính con người, một cái hồ có khả năng chữa lành vết thương có vẻ là thứ phù hợp với tôi nhất. Nhưng mối hiểm họa ẩn sau nó thì hoàn toàn không thể lường trước được.

- Anh giận vì chị ấy nói đến việc người kế vị à?

- Hửm? - Tôi có chút thất thần khi nhìn em.

- Có phải vì chị Nguyệt Hoa nói ba muốn chuộc lỗi nên anh thấy không vui? – Yên Nhi nhỏ nhẹ ngồi một bên tìm hiểu – Kỳ thật, đó cũng là suy nghĩ chung của nhiều người. Nhưng cả anh và em đều biết sự thật không phải như vậy là tốt rồi, không đúng sao?

- Người kế vị chỉ có thể là một đứa con mang dòng máu thuần chủng chứ không bị “lai” như anh.

- Nhưng em không hiểu, cái bảng vàng mà chị ấy nhắc đến thật ra là thứ gì?

- Nó chẳng qua chỉ là thứ ghi lại hiệu quả làm việc của bọn anh. – Tôi bất đắc dĩ giải thích – Thứ hạng được tính dựa trên sự trả giá bọn anh đạt được khi xử trí những người chết. Cũng giống như số hoa mọc trong vườn…

- Và hiện tại, anh đang là người ở vị trí đầu bảng?

- Trước giờ nó vẫn thuộc về anh Tư hoặc anh Chín. - Chuyện này chẳng có gì hay ho mà em phải kinh ngạc như vậy.

Yên Nhi không nói gì mà chỉ ngồi đăm chiêu. Sau chừng một phút thì nhẹ nhàng vuốt dọc tay tôi như hành động an ủi

- Em hiểu rồi.

Tôi nghi hoặc quan sát biểu hiện trên gương mặt cô bé, lòng cảm thấy khó tin khi em lại tỏ ra chắc chắn như vậy.

- Anh cứ yên tâm. – Yên Nhi thùy mị ngả vào lòng tôi – Người em yêu là một Sử Thần Tuyên lúc nào cũng quan tâm đến người khác chứ không phải Thập Tam Vương Gia quyền thế ngút trời. Dù sau này, anh có trở thành một người dân thường, phải chịu sự sai khiến từ kẻ khác thì điều đó cũng không bao giờ thay đổi.

- Em đang nghĩ cái gì vậy?

- Em nghĩ anh không muốn làm người kế vị cũng được. – Nói tới đây, cô bé dường như càng muốn dụi đầu vào ngực tôi hơn nữa – Nhưng việc tha thứ cho ba thì… nên suy nghĩ.

- Yên Nhi. – Tôi hậm hực phản đối.

- Ông ấy dù sao cũng là ba anh. – Hai tay em khẽ vỗ về như muốn xoa dịu cơn tức giận sắp bùng nổ - Việc thừa nhận sai lầm và tìm cách chuộc lỗi đôi lúc cũng đòi hỏi lòng can đảm, anh biết không?

- Anh không cần!

- Anh không cần ông ấy chuộc lỗi nhưng ba lại cần được anh tha thứ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play