Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chuyện này chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết võ hiệp, trên thực tế thì khí công là một phương pháp cường thân kiện thể tồn tại thật sự.

Lúc này ta đã quan sát Cổ Ngọc Trân hơn nửa tiếng. Đột nhiên hắn chậm rãi thở ra một hơi, dung nhan trên mặt dường như có thay đổi, chẳng hề còn một chút nếp nhăn nào.

Đây thật sự là một hiện tượng quá quái dị. Ta vẫn biết khí công có thể khiến cho lực lượng tiềm tàng trong cơ thể người phát ra, có thể trong một khắc phát ra một sức mạnh mạnh mẽ, cái này trong võ học gọi là "Nội công". Ta cũng biết khí công có thể làm cho sức khỏe con người tăng tiến, khiến cho vẻ bề ngoài nhìn trẻ hơn so với tuổi thật nhưng cho tới bây giờ ta không hề biết khí công lại có thể khiến cho con người phản lão hoàn đồng.

Quá trình thở ra của Cổ Ngọc Trân duy trì khoảng chừng hơn chục phút, sau đó miệng hắn mới phát ra một tiếng "hắc" rồi chậm rãi mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy ta, trên mặt liền hiện ra vẻ giật mình, ta nói: "Tôi cũng có luyện khí công nhưng xem ra công lực không thâm hậu bằng ông”

Vẻ mặt của Cổ Ngọc Trân có chút ngượng ngùng: "Khí công gì chứ, chỉ là nhắm mắt tĩnh tọa một chút mà thôi”

Trong lòng ta thầm mắng hắn một tiếng, thật muốn đem lão hồ ly này quẳng trở lại Đông Berlin để bọn đặc vụ xử hắn cho rồi!

Với hai văn kiện chứng minh thân phận của Hồ Sĩ đưa thì việc rời khỏi Đông Berlin dễ dàng hơn rất nhiều. Khi đến được Tây Berlin thì trời đã vào đêm, sau đó chúng ta đợi máy bay để đi tới Thụy Sĩ. Trong phi trường, Cổ Ngọc Trân cứ một mực than vắng thở dài, ta thật không rõ tại sao người như hắn vậy lại có thể đem khí công luyện tới đỉnh cao như thế?

Điều mà làm ta càng cảm thấy ngạc nhiên chính là lời hắn than thở, không phải là vì những tổn thất tại Đông Đức cũng không phải là những chuyện khác, hắn chỉ luôn miệng than vắng thở dài về việc không gặp được Raul và lấy được hai miếng ngọc thôi.

Ta vẫn kiên nhẫn không nói cho hắn biết hai miếng ngọc kia đang ở trên người của ta, chỉ dùng mắt thưởng thức vẻ mặt như chó nhà có tang của hắn. Khi nhắc tới việc trả số tiền kia cho Hồ Sĩ thì hắn rất sảng khoái hứa hẹn, khi nào nhận được thông báo thì hắn sẽ chi trả liền.

Ta cũng nhân lúc chờ đợi gọi điện thoại cho Bạch Tố, nói cho nàng biết ta đã an toàn và sẽ nhanh chóng trở về Trung Quốc. Ta hỏi nàng có lo lắng cho ta hay không thì câu trả lời của nàng làm ta rất tự hào: "Cho tới bây giờ em chưa hề lo lắng cho anh vì em biết anh có thể ứng phó được trong mọi hòan cảnh”

Cổ Ngọc Trân cũng có chi nhánh tại Thụy Sĩ, hơn nữa trong giới cổ vật thì hắn rất có quyền uy. Hắn cũng có một căn nhà riêng tại đây và mời ta đến nghỉ ngơi.

Đến nhà của hắn, trong bữa cơm tối, Cổ Ngọc Trân ngồi đối diện với ta, nói: "Tôi muốn nhờ anh trở lại Đông Berlin lần nữa, giá cả bao nhiêu anh cứ nói"

Ta lắc đầu: "Cái tôi cần không phải là tiền, tôi chỉ muốn ông nói cho tôi biết hai miếng ngọc bình thường kia có tác dụng ra sao thôi?”

Cổ Ngọc Trân nuốt nước bọt một cái, trên mặt hiện ra vẻ chần chừ không thôi. Ta cười lạnh một tiếng: "Ông muốn có chúng, thậm chí có thể dùng tính mạng để đổi lấy chúng, vậy thì điều kiện tôi cũng quá đơn giản rồi, tại sao ông lại cứ do dự không chịu nói chứ?”

Cổ Ngọc Trân thở dài một tiếng, không trả lời. Ta nói tiếp: "Ông sợ nói ra rồi tôi sẽ tranh đoạt lợi ích với ông chứ gì?”

Đây là sự phán đoán chính xác nhất, trừ điều này ra thì không có khả năng hay lý do nào khác nữa. Quả nhiên, mặt của Cổ Ngọc Trân hiện lên vẻ xấu hổ, gật đầu.

Ta vừa tức giận, vừa buồn cười: "Được, tôi cam đoan với ông, bất luận chúng nó trị giá bao nhiêu tiền thì tôi cũng không lấy một đồng xu nào cả”

Cổ Ngọc Trân vẫn đang nhíu mày, qua một hồi lâu hắn mới nói: "Chờ anh …. đem chúng….. tới cho tôi thì tôi… nhất định sẽ nói cho anh biết tất cả”

Ta thật sự là mất hết kiên nhẫn, lấy hai miếng ngọc trong người ra giơ lên trước mặt hắn, nói: "Ông xem đây là cái gì?”

Cổ Ngọc Trân nhìn thấy đột nhiên hét to một tiếng rồi vung tay muốn cướp đoạt, ta lập tức co tay lại nhưng hắn lại liều mạng phóng vồ tới. Thấy thế ta liền xuất một quyền đấm vào bụng hắn, không cho hắn vồ trúng ta.

Một quyền này ta ra tay cũng hơi nặng, khi bị đánh trúng Cổ Ngọc Trân ngã về phía sau, ta đi đến ngồi xuống sofa. Lúc này ta mới chợt thầm kêu “không hay” vì ra quyền quá nặng, chỉ sợ Cổ Ngọc Trân chịu không nổi và sẽ bị thương.

Ta đang có ý nghĩ muốn tới đỡ hắn đứng lên nhưng không ngờ hắn chẳng hề bị gì cả, thân người nhảy dựng lên, miệng lại phát ra tiếng hét đáng sợ, tiếp đó lại phóng vồ tới ta. Ta đảo thân tránh né, sau đó quát lớn: "Cổ Ngọc Trân, ông muốn ăn cướp hả, không có cửa đâu”. Ta mặc dù nói như vậy nhưng là nhìn thấy hắn điên cuồng như một con báo đói đã lâu ngày, toàn thân sức lực tràn trề, nghĩ lại lời nói của bản thân cũng không có chuyện gì nắm chắc lắm.

Khí thế cùng vẻ mặt của Cổ Ngọc Trân lúc này thật khiến cho ta cảm thấy được một sự uy hiếp thật lớn, ta biết hắn là một kình địch khó chơi.

Cổ Ngọc Trân tạm thời cũng không có động, chỉ là dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, đột nhiên vẻ mặt của hắn trở nên trấn định và pha đầy sự kiên quyết, hắn không hề thở mà là hít sâu một hơi.

Ta không khỏi chấn động, nếu là hắn bối rối, nóng vội thì còn dễ dàng đối phó, nhưng nếu hắn giữ được bình tĩnh thì dù ta đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc cũng chỉ sợ không chiếm được ưu thế gì.

Ta lập tức lên tiếng: "Cổ Ngọc Trân, ông hãy ngồi xuống cùng tôi thương lượng đi. Nếu ông mà động đậy nữa thì tôi hủy ngay hai miếng ngọc này đấy”

Cổ Ngọc Trân giật mình, vội lên tiếng: "Đừng, đừng, đừng, có chuyện gì từ từ bàn bạc."

Ta phất phất tay, hắn hiểu ý lùi ra sau vài buớc nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta với khí thế chấn nhiếp người.

Trong lòng ta thầm kêu lên "Thật xấu hổ!"

Mặc dù Cổ Ngọc Trân là người có quyền uy trong giới cổ vật nhưng hắn hiển nhiên là không có kinh nghiệm đánh nhau với người khác. Thành thật mà nói thì khi ta nói ra lời muốn hủy hai miếng ngọc thì khí thế đã thua hắn rồi, nếu không phải thế thì ta thế nào lại thốt ra mấy lời đó? Nếu là hắn cứ một mực ép tới thì ta thật cũng chẳng biết phải ứng phó như thế nào cho tốt nữa.

Tuy nhiên bởi vì hắn quá quan tâm đến hai miếng ngọc cho nên hắn đã chịu lép.

Ta nói tiếp: "Chúng ta đã có hiệp nghị, khi tôi tìm đựơc hai miếng ngọc này thì ông sẽ nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện"

Cổ Ngọc Trân phát ra một tiếng “hừ”, nhưng cũng không có trả lời. Ta lại nói: "Hơn nữa tôi cũng đã từng nói là nếu lời nói của ông có thể làm cho tôi thỏa mãn thì hai miếng ngọc này sẽ là của ông”

Câu nói cuối cùng của ta đối với Cổ Ngọc Trân rất có tác dụng. Hắn không tự chủ được, nuốt nước bọt một cái, giọng có hơi dồn dập: "Làm thế nào mới có thể làm cho anh thỏa mãn?”

Ta đáp: "Tôi có thể phân biệt lời ông đang nói là dối hay là thật”

Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi: "Nếu anh biết rõ chân tướng thì anh sẽ không chịu đưa hai miếng ngọc giản đó cho tôi đâu”

Cho đến lúc này ta mới biết được hai miếng ngọc có cái tên là "Ngọc giản", đây chính là do Cổ Ngọc Trân trong lúc vô ý nói ra .

Ta cười lạnh một tiếng: "Tôi đã nói qua tôi không thèm một phân ích lợi nào cả, tôi chỉ muốn biết mọi chuyện đến tột cùng là như thế nào bởi vì có một việc mà tôi nghĩ mãi không ra, tôi muốn biết tường tận"

Cổ Ngọc Trân lại hít sâu một hơi, một hơi hít vào của hắn rất dài và liên tục, hắn bắt đầu hít vào thì ta cũng liền hít vào để thi đua xem ai cao thấp nhưng khi ta cảm thấy ngực hơi đau thì hắn vẫn còn đang hít vào.

Hắn lại chậm rãi thở ra, sau đó nói: "Tôi ….phải bắt đầu từ đâu đây?”

Ta nhắc nhở hắn: "Từ sự việc cái bình phong đi."

Cổ Ngọc Trân nhìn ta liếc mắt một cái: "Tấm bình phong để bàn trang trí đó, bản thân nó chẳng có chút giá trị nào cả nhưng món đồ nằm bên trong nó là bảo vật hiếm có trên đời, đó là ….đó là…."

Hắn nói đến đây thì lại do dự, làm cho ta cũng nóng lòng nhưng lại không thể thúc hắn. Cuối cùng thì hắn cũng hết do dự rồi lên tiếng: "Đó là một phần tiên thư và chín viên đan dược."

Đầu ta cảm thấy ong ong, ta thật sự ngớ người ra bởi vì ta hoàn toàn không có cách nào thích ứng với lời của hắn nói. Cái gì có tên là "Một phần tiên thư và chín viên đan dược?” Những lời này nằm ngoài những từ ngữ dùng trong cuộc sống hiện đại, bảo ta làm sao có thể tiếp nhận cho nên theo bản năng ta lập tức phản ứng, lớn tiếng hỏi: "Ông muốn nói cái gì?”

Cổ Ngọc Trân nói: "Một phần tiên thư, chín viên đan dược!"

Lúc này đây ta có phần hiểu có phần không, nhưng trong lúc ấy ta thật sự nhịn không được liền cười lớn, thú thật trong cả đời ta chưa có cái gì làm ta buồn cười đến như thế.

Một phần tiên thư, chín viên đan dược.

Hơn phân nữa là Cổ Ngọc Trân xem tiểu thuyết võ hiệp nhiều nên lú lẫn. “Một phần tiên thư và chín viên đan dược”, nếu là có người nào đó nghe được hắn trả lời như vậy mà không bật cười thì người này chắc phải…”cao thượng lắm đây”.

Ta không ngừng cười to, cười đến cơ hồ muốn chảy nước mắt và cơ bụng cảm thấy đau luôn. Cổ Ngọc Trân vẫn dán ánh mắt vào ta, dường như là hoàn toàn không hiểu tại sao ta lại bật cười.

Ta còn đang cười thì Cỗ Ngọc Trân đột nhiên hít sâu một tiếng, nói: "Anh …. đừng nên cao hứng sớm thế ….. chín viên đan dược kia …... tôi đã dùng hết rồi"

Trời ạ! Thì ra hắn nghĩ nguyên nhân khiến ta cười là vì ta "rất cao hứng". Vốn ta đã có thể ngừng cười nhưng khi vừa nghe được hắn nói như thế thì lại không nhịn được cười to hơn. Vừa cười vừa vỗ ngực, tiếp đó ta dùng hết khí lực hét lớn: "Có thật không? Chín viên đan dựơc kia có phải là "Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan hay là "Độc Long Hoàn” gì đó, dùng Thất Sắc Linh Chi, cộng thêm Hà Thủ Ô thành hình và bột của Vạn Tái Hàn Ngọc, luyện ba mươi sáu năm mới luyện thành…. Khi phục dùng xong thì có thể thành tiên?”

Cổ Ngọc Trân trừng mắt nói: "Không phải, chín viên đan dược kia ….. trong tiên thư có nêu tên, gọi là "Ngọc Chân Thiên Lộ Đan", bên trong còn giải thích rằng thiên lộ đến từ cửu thiên chi ngoại …."

Ta không ngờ hắn lại dùng giọng rất nghiêm túc để giải thích cho ta về thứ bảo bối kia. Ta vung tay lên cắt đứt lời hắn: "Vậy tiên thư đâu? Nó gọi là gì?”

Cổ Ngọc Trân đáp: "Nó gọi là "Ngọc Chân Tiên", tên của tôi là Cổ Ngọc Trân, cùng với tên của tiên thư hòa hợp nên tôi biết đó là tiên duyên xảo hợp, tôi …."

Nghe đến đó thì thú thật là cười to cũng không hình dung được ta lúc đó, ta vừa cười vừa đưa tay chỉ vào Cổ Ngọc Trân, cuối cùng thì cũng cố nhịn cười và nói ra mấy câu: "Cổ Ngọc Trân, ông thật là …..tôi…….. lần đầu tiên gặp ông ….. thì biết rằng ông rất hài hước…..nhưng thật không ngờ lại phong phú đến bước này …..tôi….."

Ta nhớ lại lần đầu tiên gặp được Cổ Ngọc Trân thì thật tình cảm thấy hắn rất hài hước khiến người ta buồn cười, đương nhiên cái ấn tượng đó hơn phân nửa là đến từ cái đầu hói bóng lưỡng của hắn.

Nhưng ngay khi ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, so với hắn đang ở trước mặt thì đột nhiên lời ở miệng bị nghẹn lại, nói không ra nữa.

Người mà lúc trước ta chỉ tay vào trêu chọc và đem làm đối tượng để cười hiện tại đã trở thành một con ngừơi hòan tòan khác hẳn. Hắn đã không phải là một lão già đầu hói yếu ớt như xưa mà là một người trung niên tóc đen đầy đầu và sức khỏe dồi dào.

Trên người của hắn đã phát sinh một sự biến hóa thật lớn, điểm này dù bất luận kẻ nào cũng đều có thể nhìn ra được.

Vậy ta có cần phải tiếp tục nghe câu chuyện “tiên duyên xảo hợp” của hắn nữa không?

Trong giây phút đó ta cảm thấy đầu óc rất u mê, miệng mở rộng mà không biết phải nói thế nào.

Đột nhiên Cổ Ngọc Trân có chút lo lắng nói: "Tôi…..những điều tôi vừa kể đều là sự thật, anh không tin à?”

Ta không cười nữa bởi vì ta đột nhiên cảm thấy đối tượng buồn cười là ta chứ không phải là Cổ Ngọc Trân. Trong lúc ta đang có suy nghĩ như vậy trong đầu thì Cổ Ngọc Trân lại nói tiếp: "Vệ Tư Lý, tôi đã nghĩ rằng anh là người có thể tiếp nhận những câu chuyện bất khả tư nghị, thì ra tôi đã sai, anh không phải người như thế."

Ta vội vàng quơ tay nói: "Không, không, không phải tôi có ý này, tôi chỉ là cảm thấy câu chuyện rất buồn cười mà thôi, cái gì mà tiên duyên xảo hợp, rồi tiên thư, chín viên Ngọc Chân Thiên Lộ Đan…..", ta vừa nói đến đâu lại nhịn không được liền cười cười, xong nói tiếp: "Ông không cảm thấy chuyện thật tức cười sao?”

Cổ Ngọc Trân trừng mắt nhìn ta hỏi: "Tại sao lại thấy tức cười?"

Ta nói: "Đương nhiên là cảm thấy tức cười, dường như …..là chuyện phát sinh từ một ngàn năm trước vậy”

Cổ Ngọc Trân lập tức hỏi lại: "Nếu một ngàn năm trước đã phát sinh ra chuyện như vậy thì tại sao bây giờ lại không thể phát sinh?"

Ta lại giải thích: "Cho dù là một ngàn năm trước thì cũng chỉ là trong dã sử trong truyền thuyết ghi lại mà thôi, trên thực tế sẽ không có chuyện như vậy xảy ra."

Cổ Ngọc Trân càng ngày càng trực tiếp: "Anh làm thế nào biết được trên thực tế không có chuyện như vậy xảy ra?"

Ta có chút tức giận: "Đương nhiên không có"

Cổ Ngọc Trân cười lạnh một tiếng: "Vậy chứng tỏ là anh không biết, những chuyện mà anh cùng người ngòai hành tinh tiếp xúc, dùng linh hồn trò chuyện, nếu như tôi cũng nói là không hề có loại chuyện này trên đời thì anh sẽ trả lời thế nào đây?”

Ta rất ít khi bị người nói cho cứng mồm cứng lưỡi nhưng lúc này ta thật sự là chẳng biết nên trả lời như thế nào mới tốt, ta không thể làm gì khác hơn là chuyển đề tài: "Ông có được tiên đan và tiên thư trùng tên với ông khi nào thế?”

Cổ Ngọc Trân nói: "Anh đừng cười và cũng đừng ngắt lời tôi nữa đó”

Ta cố nhẫn nhịn không cười nữa nhưng trong lòng thật sự là không phục. “Ngọc Chân Thiên Lộ Đan”, tên rất dễ nghe, nếu dùng trong tiểu thuyết võ hiệp thì có thể ứng phó đuợc mấy lão ma đầu của tà phái ấy chứ, ha ha!

Cổ Ngọc Trân dường như là suy nghĩ chuyện gì đó, sau một lát mới nói: "Trước đây, tôi có nghe một vị lão tiên sinh nghiên cứu và am hiểu cổ vật nói qua, ông ta nói giữa con người và thần tiên chỉ cách có một đường. Thời cổ có ghi lại, có rất nhiều người do thành tâm hướng đạo, một lòng tu hành, luyện đan luyện khí, và kết quả đã trở thành thần tiên, nhưng bây giờ thì đã không còn nghe được có chuyện gì liên quan đến việc từ con người biến thành thần tiên nữa"

Cổ Ngọc Trân bảo ta đừng ngắt lời hắn cho nên ta chỉ hừ một tiếng cho qua.

Cổ Ngọc Trân tiếp tục: "Vị lão tiên sinh kia nói, thời cổ những người trở thành tiên như Bão Phác Tử, Xích Tùng Tử, Phương Đông Sóc, Trữ Phong Tử, Bành Tổ (1) …., không biết có bao nhiêu người nữa. Bọn họ có thể trở thành thần tiên, tất cả đều là vì có được tiên duyên xảo hợp và đạt được phương pháp tu tiên, đó chính là tiên thư, có được bí kíp này mới có thể biến thành thần tiên. Người thường ai ai cũng muốn trở thành thần tiên nhưng nếu như không có tiên duyên xảo hợp thì không có cách nào đặt chân lên con đường tu tiên được”

Ta nhìn chằm chằm vào Cổ Ngọc Trân, đối với những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử “trở thành tiên" mà hắn vừa nói thì thật ra ta cũng có đọc biết. Không sai, trong lịch sử có ghi lại người trở thành "thần tiên" rất nhiều. Thời Mãn Thanh cũng rất thịnh hành, nếu không thì trong “Hồng Lâu Mộng” (2) đã không có cảnh miêu tả luyện đan và chuyện tự nghĩ bản thân đã trở thành thần tiên rồi.

Nhưng là cho tới bây giờ, những chuyện kỳ lạ cổ quái trên đời mặc dù có rất nhiều nhưng cũng không hề nghe nói gì về chuyện con người đi tu tiên cả.

Nếu Cổ Ngọc Trân đem cái việc luyện khí công khiến cho sức khỏe của hắn đựơc nhanh chóng cải thiện, sự già yếu bị át chế, thậm chí hồi phục lại sức sống tuổi thanh xuân trở thành phép tu tiên thì thử hỏi có buồn cười không cơ chứ?

Hắn ngừng một chút rồi lại tiếp tục: "Vị lão tiên sinh kia còn nói, tiên duyên rất khó có được, trước kia thì thần tiên sẽ độ người nhưng tỷ lệ thần tiên trực tiếp độ người càng ngày càng ít, con người muốn tu tiên thì chỉ có thể dựa vào cơ duyên mà thôi, có được tiên thư, tiếp pháp tu hành, ngoài ra còn phải có căn cơ tốt nữa thì mới có thể thành tiên …."

Nghe đến đó ta thật sự nhịn không được nữa: "Ông mau nói vào chủ đề chính đi, những điều ông nói nãy giờ tôi có thể xem trong bất kỳ một cuốn tiểu thuyết võ hiệp nào đó."

Cổ Ngọc Trân đề cao giọng: "Cái tôi đang nói rất là nghiêm túc"

Note:

(1) Xin đọc Thần Tiên truyện để biết thêm

(2) Hồng Lâu Mộng: là một trong tứ đại kỳ thư của Trung Quốc (xem thêm tại đây )

Ta nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế thì không thể làm gì khác hơn là cố kiên nhẫn nghe hắn nói.

Cổ Ngọc Trân ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vị lão tiên sinh kia cũng có kể qua, trong hòang cung và vương phủ có một món bảo vật có liên quan đến việc tu tiên nhưng không có người nào có thể tham ngộ ra cả. Ông ta còn nói đã gặp qua món bảo vật đó rồi, là một đôi ngọc giản, chúng không có chỗ nào thần kỳ cả, hơn nữa món bảo vật này trong lúc loạn lạc đã thất lạc"

Ta nghe đến đó thì mới cảm thấy có chút sáng tỏ, lời của hắn làm ta nhớ tới những gì ông nội Raul đã ghi lại trong quyển nhật ký khi có được hai miếng ngọc.

Tuy nhiên, nếu nói Cổ Ngọc Trân chỉ vì mấy lời nói của vị lão tiên sinh năm đó liền tin tưởng hai miếng ngọc giản này có thể khiến người ta biến thành thần tiên thì thật không thể nào tin đựơc.

Vì vậy ta dám chắc trong lời nói của Cổ Ngọc Trân có một vài chỗ còn dấu diếm, ta cũng không có lên tiếng đặt câu hỏi, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn mà thôi.

Cổ Ngọc Trân lại ngừng một chút rồi tiếp tục: "Vị lão tiên sinh đó còn kể rằng nhiều năm trước ông đã từng gặp được một người đạo sĩ, hắn có một cái bình phong …."

Khi hắn nói đến đây thì nhìn ta liếc mắt một cái, ý tứ muốn nói bây giờ hắn sẽ nói về chuyện cái bình phong mà ta đã bán cho hắn. Ta gật đầu nói: "Đúng vậy, chủ nhân của tấm bình phong đó đã lấy được nó từ trong tay của một người đạo sĩ.

Cổ Ngọc Trân hít một hơi: "Vị lão tiên sinh còn kể rằng người đạo sĩ kia đã nói với ông, tấm bình phong có liên quan đến thần tiên, là vật do thần tiên ban tặng, bên trong chứa vô hạn huyền cơ. Năm đó nghe được những lời như thế, mấy năm sau lại gặp một người biết rõ về lai lịch của tấm bình phong, Người đó nói rằng tấm bình phong kia nằm trong một đạo quan ở núi Thanh Thành, và ông ta đã từng gặp được người chủ trì đạo quan. Ông ta có thể chắc chắn tấm bình phong kia có liên quan đến thần tiên, bên trong tấm bình phong có một bí mật rất lớn, đó là tiên đan và tiên thư, người có được chúng sẽ có thể….có thể….."

Ta hít sâu một hơi: "Có thể thành tiên phải không?"

Cổ Ngọc Trân "ừm" một tiếng: "Chính là ý đó, người chủ trì đạo quan còn chỉ ra cách mở tầng bên trong của tấm bình phong……"

Ta liền đưa tay ra hiệu hắn ngừng nói: "Chờ một chút, có chỗ không đúng."

Cổ Ngọc Trân nhìn ta, chờ ta đặt câu hỏi. Ta nói: "Nếu người chủ trì đạo quan kia biết cách mở tầng bên trong của tấm bình phong thì tại sao ông ta không tự mở nó ra mà lấy tiên thư cùng tiên đan để thành tiên?"

Cổ Ngọc Trân chậm rãi trả lời: "Lúc đó tấm bình phong đã mất đi, nhất định là do tên đạo sĩ kia đã trộm, thì người chủ trì đạo quan mới biết được bí mật này trong lúc vô tình xem trong một cuốn sách"

Ta "ồ” một tiếng: người có đựơc bình phong chỉ biết là bình phong quý giá nhưng lại chẳng biết quý ở chỗ nào; còn người biết nó quý giá ở chỗ nào thì lại không có được nó, đúng là tạo hóa trêu người.

Cổ Ngọc Trân nói tiếp: "Vị lão tiên sinh cũng là người buôn bán cổ vật, lúc ấy ông đã đem chuyện về tấm bình phong, từ dáng vẻ bề ngoài cho đến bí mật bên trong kể hết cho tôi nghe. Ông ta còn bảo tôi rằng: "Ngọc Trân à, nhân sinh như mộng, chớp mắt như mây khói trôi qua, giống như ta bây giờ, đã già vậy rồi, không biết còn có thể sống đựơc bao nhiêu năm nữa? Gia tài dù có nhiều thì có tác dụng gì, đừng nói là có thể biến thành thần tiên, chỉ cần có thể duyên niên ích thọ, sống lâu thêm một chút thì dù có táng gia bại sản cũng là đáng giá. Con đã nhìn thấy được nhiều cổ vật, nếu có một ngày con gặp được tấm bình phong kia thì ngàn vạn lần không thể bỏ qua, đừng tưởng rằng chuyện quỷ thần chỉ là hư ảo, nếu thật sự là hư ảo thì những điều cổ nhân ghi lại toàn là gạt người cả hay sao?”

Cổ Ngọc Trân nói một hơi đến đây thì liếc mắt nhìn ta: "Tất cả những lời này tôi vẫn ghi tạc trong lòng, tuy nhiên nếu anh đem cái bình phong đó đến sớm mấy năm thì tôi sẽ không mua rồi, ba đồng cũng không mua”

Ta càng nghe càng u mê, thuận miệng hỏi: "Tại sao trước đó ông không muốn mà sau đó lại trả một cái giá ngất trời để mua lại vậy?”

Cổ Ngọc Trân trả lời: "Nếu là vào mấy năm trước thì lúc đó tôi còn rất khỏe mạnh nên không cảm thấy tính mạng có nguy cơ gì xảy ra. Tuy nhiên qua mấy năm sau, tuổi càng ngày càng lớn, một năm tiếp một năm trôi qua, cơ thể cảm thấy suy yếu dần, chuyện muốn làm… thì không thể làm, tôi càng ngày càng cảm thấy tính mạng đã đến thời điểm cuối cùng. Ngay lúc đó thì những lời mà lão tiên sinh kia đã nói luôn vọng trong đầu nhắc nhở tôi, 200,000 ngàn USD đối với tôi mà chẳng đáng là bao, chỉ cần có thể làm cho tôi…."

Có thể hắn cũng cảm thấy cái chữ "thành tiên" không thuận miệng nên mới dừng lại không có nói thêm gì nữa. Đối mặt với một Cổ Ngọc Trân khác hẳn hoàn toàn một năm trước này, cảm giác "buồn cười" của ta càng ngày càng ít đi, và trong lòng lại có một loại cảm thụ huyền diệu vô cùng: có thật sự là "Ngọc Chân Tiên" và "Ngọc Chân Thiên Lộ Đan" đã làm cho tình trạng sinh lý của Cổ Ngọc Trân sinh ra thay đổi như vậy không?

Cổ Ngọc Trân tiếp tục: "Cho nên ngay lúc tôi vừa thấy được tấm bình phong đó thì trong lòng rất kinh hoàng, đầu tiên tôi muốn ép giá anh nhưng sau đó thì anh biết rồi đấy”

Ta hừ một tiếng, nhớ tới tấm chi phiếu 200,000 USD và tánh tình của hắn thì trong lòng càng cảm thấy kỳ quái hơn, loại người tục tằng như Cổ Ngọc Trân vậy mà cũng có tư cách "Tiên duyên xảo hợp" sao?

Cổ Ngọc Trân kể tiếp: "Trong thư phòng của anh, tôi đã dùng phương pháp mà lão tiên sinh kia đã chỉ mở tầng bên trong ra, lúc ấy vừa nhìn vào thì thấy được bốn chữ "Ngọc Chân bí kíp” nên trong lòng cao hứng vô cùng vì tên của tôi hợp với tên của nó. Khi trở về nhà tôi lập tức mở lấy tiên thư và tiên đan bên trong ra, bí kíp tổng cộng có hai trang, còn lại chính là chín viên Thiên Lộ Đan."

Ta không biết có nên tin tưởng lời nói của Cổ Ngọc Trân hay không nữa?

Nếu lúc này đây hắn vẫn giữ bộ dáng già nua của một năm trước thì khi hắn nói mấy chữ thôi ta đã phất áo ra đi rồi, đâu cần phải tra tấn lỗ tai như vậy. Thế nhưng hiện tại, có một chút có thể dám chắc, đó chính là: Cổ Ngọc Trân có thể biến thành bộ dáng của hôm nay thì nhất định có liên quan đến bí kíp tiên thư và tiên đan kia, cho nên theo tình huống mà phán đoán thì cho dù lời của hắn nói có hoang đường cỡ nào đi nữa, ta vẫn muốn tiếp tục nghe.

Ta chỉ là nhịn không nổi sự tò mò, hỏi một câu: "Vậy thì Ngọc Chân Thiên Lộ Đan hình dáng ra sao?”

Cổ Ngọc Trân nói: "Đó là một lọai tiên đan màu đỏ, nhỏ cỡ cái móng tay"

Ta hừ một tiếng: "Không có chỗ nào khác thường sao?"

Cổ Ngọc Trân nghiêm túc trả lời: "Không cảm thấy"

Ta hỏi tiếp: "Ông nói đã dùng hết? Lá gan của ông quả thật là lớn đó, nếu chúng nó là thuốc độc thì sao?"

Cổ Ngọc Trân ngây người một hồi mới nói: "Lúc đó tôi không hề nghĩ đến điều này, có lẽ là do tiên duyên ứng vào người của tôi, tâm linh thông suốt nên không hề nghĩ bậy bạ"

Ta nghe được điều đó lại muốn cuời lên, Cổ Ngọc Trân tiếp tục giải thích: "Lúc đó đầu tiên là tôi bái lạy và đọc Ngọc Chân Tiên trước, sau đó mới dùng Thiên Lộ Đan."

Ta nhịn không được liền đâm chọt hắn: "Có phải là đi tắm rửa trứơc cho sạch sẽ rồi dâng hương bái lạy, sau cùng mới đọc phải không?"

Cổ Ngọc Trân trả lời: "Không có, lúc đó tôi lạy xong, nóng lòng nên liền đọc ngay, trang đầu tiên có ghi rõ về Thiên Lộ Đan, trong đó nói rằng….”

Hắn nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhìn ta hỏi: "Anh có cần phải biết tường tận như vậy không?"

Ta vội tiếp lời hắn: "Đương nhiên, đương nhiên, nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng có cơ hội nhìn thấy một lọai đan dược khác thì sao, lúc đó tôi đây sẽ không hề do dự mà nuốt hết vào ngay"

Cổ Ngọc Trân vội nói: "Không phải, không phải, mỗi viên phải cách chín ngày dùng một lần, hơn nữa mỗi khi dùng xong một viên thì còn phải vận khí làm cho thuốc tan ra thấm vào quan huyệt của tòan thân, không thể làm loạn được."

Ta nghe đựơc hắn nói nghiêm túc như thế cũng chẳng có gì có thể bắt bẻ đựơc, chỉ hỏi tiếp: "Thiên Lộ Đan.... là do thiên lộ chế thành phải không?"

Cổ Ngọc Trân nói: "Đúng vậy....trong tiên thư có ghi lại....thiên lộ đến từ cửu thiên chi ngoại.... -"

Ta nói: "Ông đừng tốn nhiều nước bọt nữa, đem Ngọc Chân Tiên ra đây cho tôi nhìn xem một chút là được."

Cổ Ngọc Trân dùng một loại ánh mắt kinh dị nhìn ta, ta còn tưởng rằng hắn không chịu, ta vội lên tiếng: "Dù sao thì ông cũng phải nói cho tôi nghe, vậy chi bằng lấy ra để tôi tự đọc lấy."

Cổ Ngọc Trân đáp: "Không phải, tiên thư sau khi xem xong đã tự động biến mất, giống như là không tồn tại vậy. Tiên pháp thật sự là thần diệu, chỉ cần tôi đọc hết các chữ một lần thì chữ viết liền tự động biến mất."

Trong đầu ta đột nhiên lại nảy ra một câu hỏi liền nói: "Nếu chữ biến mất thì trang giấy cũng phải còn chứ? Nó ra sao?"

Không ngờ Cổ Ngọc Trân nghe xong lại lắc đầu: "Đó là một loại giấy có màu vàng nhạt, bởi vì lúc phục dùng Ngọc Chân Thiên Lộ Đan nên theo chĩ dẫn tôi đốt nó chia thành chín lần uống luôn rồi"

Ta hừ một tiếng: "Ông nói chuyện mà cứ như không có nói vậy. Thật sự là một câu chuyện rất hay về thần tiên"

Cổ Ngọc Trân nhìn ta một hồi lâu: "Vệ Tư Lý, anh có mắt mà, anh không nhìn thấy mọi biến hóa phát sinh trên người tôi sao?”

Hắn cuối cùng cũng nói đến chủ đề rồi, ta gật đầu đáp: "Đúng vậy, ông đã trẻ lại"

Vẻ mặt của Cổ Ngọc Trân trở nên hưng phấn: "Tôi căn cứ theo tiên thư dặn dò, cách chín ngày dùng một viên tiên đan, và chiếu theo phương pháp luyện khí ghi trên tiên thư tu luyện. Lúc đến lần thứ ba thì tóc bắt đầu mọc ra. Bây giờ, tôi cảm thấy đựơc cơ thể mình so với hồi còn ba mươi tuổi mạnh hơn rất nhiều, hai tháng trước hàm răng cũ tự nhiên rớt ra và răng mới đã xuất hiện"

Ta lẳng lặng nghe hắn nói, hắn mở rộng miệng ra đưa tay chỉ chỉ ý muốn ta nhìn vào hàm răng mới của hắn, ta liền phất tay bảo hắn: "Không cần, tôi tin rồi, tình trạng sinh lý của ông trong vòng một năm đã phát sinh biến hóa khác thường, ông trở nên trẻ lại. Người Đông Đức cũng đã kiểm tra qua thân thể của ông, đối với loại hiện tượng hồi phục thanh xuân này thật sự là không thể giải thích."

Cổ Ngọc Trân hỏi: "Tại sao không thể giải thích?"

Ta nói: "Hồ Sĩ và cơ cấu tình báo của hắn đã gán cho tôi và ông cái mác "siêu cấp khoa học gia", nắm giữ trong tay bí mật của "nguyên tố kháng suy lão"

Cổ Ngọc Trân tò mò: "Nguyên tố kháng suy lão....ý của anh là nếu có thể dùng được nguyên tố kháng suy lão thì con người sẽ thanh xuân bất lão, phản lão hoàn đồng phải không?"

Ta gật đầu: "Về mặt lý luận là thế."

Cổ Ngọc Trân hừ một tiếng: "Vừa rồi anh không ngừng châm chọc và bắt bẻ tôi. Nếu so ra thì nguyên tố kháng suy lão và Ngọc Chân Thiên Lộ Đan, hai thứ bất quá chỉ có tên gọi là không giống thôi, thế thì tại sao khi nghe được "nguyên tố kháng suy lão" anh không cảm thấy buồn cười, nhưng khi nghe được Ngọc Chân Thiên Lộ Đan thì lại cười hả?"

Nghe được Cổ Ngọc Trân trách vấn như vậy, ta thật sự cũng không biết trả lời ra sao.

Đúng vậy, tại sao khi nghe được "nguyên tố kháng suy lão" thì ta chẳng có cảm giác buồn cười và có thể hiểu đó là một cái tên trong nghiên cứu khoa học, nhưng khi vừa nghe được cái danh từ "Ngọc Chân Thiên Lộ Đan" thì lại cảm thấy buồn cười nhỉ? Trên thực tế thì hai thứ chỉ là có cái tên không giống nhau mà thôi .

Nếu như "Ngọc Chân Thiên Lộ Đan" thật sự là có công hiệu hồi phục thanh xuân, vậy thì nó chính là "Nguyên tố kháng suy lão", đây là một loại thuốc chống lại sự già yếu rất hiệu nghiệm đựơc lưu lại từ thời cổ đại. Khi nghĩ tới đây thì ta cảm thấy cả người nóng ran lên.

Tên hồ ly Cổ Ngọc Trân này, khi hắn nuốt xong tám viên tiên đan thấy chúng hiệu nghiệm thì hắn cũng chơi luôn viên cuối cùng, không hề có ý để lại đem đi hóa nghiệm để xem thành phần của nó đến tột cùng là cái thứ gì mà có thể khiến cho tế bào của con người sinh ra một sức sống mới. Nếu có thể hóa nghiệm ra thành phần thuốc của nó, sau đó đi nghiên cứu chế tạo thì lọai phát minh này có thể thay đổi lịch sử của cả nhân loại chứ chả chơi.

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Ông, ông….chắc hẳn phải giữ lại một chút để xem thành phần của nó chứ."

Cổ Ngọc Trân nói: "Làm vậy thì có tác dụng gì, tiên thư đã ghi rõ là đến từ cửu thiên chi ngoại, là do tiên nhân luyện chế thì chúng ta là con người thì làm sao có thể hiểu được?"

Ta không tự chủ được xoay ngừơi vài cái, trong đầu dòng ý nghĩ thật sự hỗn loạn.Tiên thư, tiên đan, loại danh từ này nghe ra mặc dù rất buồn cười nhưng chỉ cần trên thực tế có hiệu nghiệm, vậy thì phương pháp vận khí của tiên nhân, hơn nữa dưới sự phụ trợ của tiên đan, đích xác có thể khiến cho tế bào của con người không già yếu và hồi phục thanh xuân.

Đây chính là điều mà nền y học hiện đại của loài người đã và đang nghiên cứu nhưng chẳng hề có đựơc chút manh mối nào, chẳng lẽ thời cổ đại đã có người ở phương diện này đạt được thành tựu rồi sao? Tuy nhiên chỉ vì không muốn có ngừơi biết nên mới tạo ra mấy cái chuyện thần tiên thần bí này, hoặc là bởi vì một nguyên nhân nào đó của bản thân nên mới không công bố.

Ta càng nghĩ càng loạn, nếu cổ nhân đã nắm giữ được phương pháp phòng chống già yếu này, vậy thì những người không già yếu ở thời cổ có phải là thần tiên trong truyền thuyết không?

Trong lòng của ta rất mê hoặc, theo như lời của Cổ Ngọc Trân kể thì chuyện thật là huyền diệu tới nỗi không cách nào khiến cho kẻ khác tin tưởng, tuy nhiên bản thân hắn là một vật thí nghiệm sống sờ sờ ra đó thì có muốn không tin cũng không đựơc, một minh chứng cho cái gọi là "Tiên duyên xảo hợp".

Cổ Ngọc Trân đang nhìn ta chằm chằm, ta hít sâu mấy hơi nhưng vẫn không biết phải mở miệng như thế nào, thấy thế Cổ Ngọc Trân nói: "Đựơc rồi, tất cả mọi chuyện tôi đã kể hết cho anh, vậy hai miếng ngọc giản kia....."

Ta đột nhiên sáng ra, hỏi tiếp: "Đúng rồi, ông đã nói một hồi về phần tiên duyên của ông nhưng tôi nghe ra thì chẳng có liên quan gì tới hai miếng ngọc này cả, sao thế?"

Cổ Ngọc Trân nuốt nứơc bọt một cái vẻ mặt rất do dự. Lúc này, vẻ mặt của ta không còn cười nhạo gì nữa, thay vào đó ta dùng giọng rất thành khẩn, nói: "Ông cứ yên tâm, mặc dù tôi cũng muốn trường sinh bất lão nhưng chín viên tiên đan kia ông đã dùng hết rồi thì tôi cho dù có giết ông cũng chẳng có tác dụng gì"

Ta nói như vậy nhằm làm cho Cổ Ngọc Trân yên tâm, tuy nhiên gã hồ ly này thật uổng cho thần tiên đã chiếu cố hắn, ngay khi ta nói hết thì hắn sợ đến mặt biến sắc, hai tay quơ loạn lên: "Đừng nghĩ bậy bạ, đương nhiên là không có tác dụng rồi."

Ta cười khổ một chút, nói tiếp: "Vậy thì ông có thể yên tâm nói cho tôi biết về chuyện hai miếng ngọc có liên quan gì đến kỳ ngộ của ông chưa?"

Cổ Ngọc Trân ngây ngô một hồi lâu, sau đó ấp a ấp úng hỏi: "Nếu tôi nói thì anh có thật...chịu đưa hai miếng ngọc cho tôi?"

Ta cam đoan nói: "Nhất định!"

Cổ Ngọc Trân hình như là đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: "Đựơc rồi, Ngọc Chân Bí Kíp đựơc đặt trong tấm bình phong kia chỉ là quyển thượng thôi, trên trang đầu có ghi lại, còn quyển hạ thì phải tìm đựơc hai miếng ngọc giản rồi theo hướng dẫn trong đó mà đi tìm"

Ta lấy làm kinh hãi: "Ông .... nói có thiệt không?"

Cổ Ngọc Trân nói tiếp: "Trên quyển thượng chỉ ghi lại phương pháp luyện khí, cường thân và bất lão thôi, còn hơn phân nửa chính là viết về công dụng của chín viên tiên đan, nó có thể khiến cho ngừơi phục dùng thoát thai hoán cốt."

Ta hiểu lời của Cổ Ngọc Trân nói, tuy nhiên có hơi mù mờ nên ta giải thích để cho hiểu rõ hơn. Vừa rồi lời của Cổ Ngọc Trân là có ý như vầy: "Những điều trong quyển thượng bí kíp kia ghi lại chính là một loại phương pháp cường thân kiện thể đặc biệt, loại phương pháp này phải nhờ vào tác dụng của thuốc trợ giúp và sẽ làm cho cơ thể con người phát sinh biến hóa, làm cho các tế bào già yếu sinh ra một sức sống mới, từ đó dẫn đến bộ dáng sẽ trẻ lại và tràn trề sức sống"

Đây đúng là một kỳ tích hiếm thấy.

Quyển thượng chỉ bất quá "như thế mà thôi", vậy còn quyển hạ thì sẽ như thế nào đây? Có thể hay không phi thăng độn địa, cùng thiên địa nhật nguyệt đồng thọ?

Ta hỏi tiếp: "Nếu ông có đựơc quyển hạ thì sẽ ra sao?"

Cổ Ngọc Trân đáp: "Đương nhiên....đương nhiên là có thể tu luyện thành ....thần tiên."

Ta hít sâu một hơi rồi lấy hai miếng ngọc ra: "Tôi sẽ không ngăn cản ông trở thành thần tiên gì đó đâu nhưng tôi có một yêu cầu."

Cổ Ngọc Trân nói: "Đừng ngại, cứ nói, cứ nói."

Ta nói: "Rất đơn giản, khi ông trở thành thần tiên thì hãy quay lại để tôi nhìn một cái xem thần tiên có hình dáng ra sao"

Cổ Ngọc Trân hết sức vui vẻ, nở nụ cười: "Đương nhiên, nếu tôi có thể thành tiên thì tôi sẽ độ anh thăng tiên luôn"

Thật khó có thể trả lời, chẳng lẽ ta phải mở miệng liên thanh nói "cảm ơn, cảm ơn" sao? Ta không thể làm gì khác hơn là chỉ cười cười, tỏ vẻ biết ơn rồi đưa hai miếng ngọc cho hắn. Hắn mừng rỡ đưa tay tiếp nhận, sau đó ôm chặt vào lòng, dường như sợ ta cướp lại vậy.

Ta nói: "Hai miếng ngọc này hình như chẳng có gì kỳ lạ"

Cổ Ngọc Trân nói : "Anh xem sẽ không hiểu và tham ngộ không ra đâu, còn tôi chỉ cần phí chút công phu là sẽ hiểu đựơc huyền cơ ngay thôi"

Ta mỉm cười nói: "Ông bây giờ tuy không phải là thần tiên nhưng theo tôi thấy thì cũng đã trở thành bán tiên rồi", ta thật muốn gọi hắn một tiếng "Cổ Bán Tiên" nhưng lại phát không ra lời. Theo lẽ thường mà nói thì việc tự xưng là "bán tiên" hoặc gọi ai đó là "bán tiên" thì đều có chút ý vị trêu chọc bên trong. Tuy nhiên với tình huống của Cổ Ngọc Trân hiện tại thì đã hoàn toàn đi ngược lại quy luật của tự nhiên rồi. Hắn phá vỡ quy luật tự nhiên, không biết tiến thêm một bước nữa thì trên người hắn sẽ phát sinh biến hóa gì nữa đây? Chẳng lẽ thật sự có thể đột phá quy luật sinh tử, trở thành thần tiên trường sinh bất lão, thậm chí còn có thể phát ra pháp lực khôn cùng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play