BỆNH VIỆN HUYỆN KHÔNG LỚN, chỉ có mấy dãy nhà nên Thu tìm thấy ngay phòng bệnh. Trong phòng có bốn giường, Thu thấy số giường đầu tiên và cứ thế tính, cái giường sát tường kia là giường Lâm.

Thu nhìn vào đấy, ngạc nhiên thấy Ba đang ngồi bên giường, cầm cuốn sổ tay viết gì đó. Tuy anh mặc cái áo dạ đen Thu chưa thấy bao giờ, nhưng nhận ra ngay. Thu nghĩ, anh ở đây làm gì? Chăm sóc Lâm à? Hay là đội Hai gần đây, cho nên anh đến thăm Lâm?

Một người, chừng như người nhà bệnh nhân, hỏi:

-Cô tìm ai?

Thu vẫn nhìn Ba, trả lời:

-Tìm anh Lâm.

Ba ngước lên, nhìn về phía này, tưởng như có cảm giác sai, một lúc sau mới bỏ cuốn sổ và bút trên tay xuống, đi về phía Thu. Anh không để Thu vào phòng mà đứng nói chuyện ở hành lang:

-Đúng là… em à?

-Anh Lâm thế nào? –Thu hỏi

Ba ngơ ngác:

-Lâm? Cậu ấy ở Tây Thôn Bình

-Phương bảo anh của cô ấy nằm viện?

Anh cười:

-Anh cũng là anh của cô ấy.

Thu hồi hộp, bác lại:

-Anh đâu phải anh cô ấy? Phương nói, anh trai của cô ấy ốm, không bảo anh, anh ở đây chăm sóc Lâm à? Đúng không? Anh đừng đùa em, anh Lâm đâu rồi?

Ba có phần thất vọng:

-Em… đến thăm anh Lâm? Không phải Lâm thì em không đến thăm à?

-Anh biết em không có ý ấy mà, -Thu khó hiểu, hỏi: -Phương nói anh của cô ấy tức là anh à? Nhưng không hiểu tại sao cô ấy nói em không cần anh? Cô ấy nói như vậy nên em nghĩ là anh Lâm.

>

“À, anh… viết mấy lá thư gửi về nông trường của em nhưng đều bị… trả lại. Anh dùng địa chỉ của cô ấy thì thư trả về chỗ cô ấy, cho nên cô ấy bảo em không cần anh nữa.

Thu rất ngạc nhiên:

-Anh viết thư về nông trường của em à? Tại sao em không nhận được một thư nào? Anh dùng địa chỉ nào?

-Anh dùng địa chỉ “Nông trường trường trung học số Tám thành phố K, đại đội sản xuất Phó Giia Xung, công xã nhân dân Nghiêm Gia Hà, huyện K” và ghi rõ tên em, không đúng hay sao?

-Em chưa bao giờ nhận được bức thư nào từ nông trường cả.

-Trên bì thư đều có chữ “không có người nhận, trả lại người gửi”.

Thu suy nghĩ, cảm thấy chỉ có thầy Thịnh làm như vậy, vì thầy muốn gán Thu cho thầy vạn, cho nên mới làm cái trò ấy, thật quá đê tiện! Nhưng thư dùng địa chỉ của Phương, thầy ấy vẫn nghi ngờ à? Chả nhẽ nhận ra nét chữ nam giới? Hay là thầy ấy bóc thư ra xem?

Thu hồi hộp

-Trong thư anh viết những gì? Không viết những chuyện quan trọng đấy chứ? Chắc chắn thầy Trịnh làm như thế rồi, em sợ thầy ấy bóc thư ra xem.

Anh nói:

-Chắc là không đâu? Bóc thư thì anh đã biết.

Thu rất bực mình với thầy Trịnh:

-Thầy ấy lén trả lại thư, có coi như phạm pháp không? Lúc về em sẽ tìm thầy ấy để nói chuyện, xem từ nay về say có còn như thế nữa không?

Anh nghi ngờ hỏi:

-Tại sao thầy Trịnh lại có vẻ thích thú với thư của em như thế? Hay là… có ý gì với em?

Thu an ủi anh:

>

-Không, thầy ấy lớn tuổi rồi, mà định giúp người khác.

–Làm mối cho ai?

Thu ngạc nhiên nhìn anh:

-Tại sao anh biết làm mối?

Anh cười:

-Thấy em với thầy ấy ở Nghiêm Gia Hà, trời mưa, thầy ấy nhường áo mưa cho em.

–Không phải người ấy, thầy Trịnh rất ghét người ấy, mà định giúp một thầy giáo khác, thầy ở đội bóng chuyền. Nhưng anh yên tâm, em không thích thầy ấy. Anh ở Nghiêm Gia Hà làm gì?

-Đội Hai ở gần Nghiêm Gia Hà, buổi trưa nghỉ anh hay ra đấy, muốn được gặp em.

–Anh đã đến nông trường của em

Anh gật đầu:

-Có lần thấy em đi chân đất đang thổi cơm ở bếp.

–Cái nhà ấy bị dột, hễ trời mưa, nền nhà sũng nước, chỉ còn cách đi chân đất. –Thu sợ anh lo lắng, nên nói thêm một câu: -Nhưng trời lạnh em không đi chân đất, đi ủng, anh không thấy à?

Anh thoáng chút chán nản:

-Gần đây anh không đi?

Thu không dám nhìn anh:

-Anh… ốm đấy à?

Thu mạnh dạn hỏi, sợ anh nói ra mấy tiếng đáng sợ.

–Không sao, chỉ c thôi.

Thu thở phảo nhẹ nhõm, nhưng không dám tin:

-Cảm mà cũng phải nằm viện?

-Cảm nặng, phải nằm viện. –Anh khẽ cười. –Anh là một “công tử”, rất hay bị cảm. Em về nhà hay về nông trường bây giờ? Có thể ở lại đây bao lâu?

-Em về nhà, bây giờ phải đi ngay, có một người đi cùng đang ở dưới kia, em về nhà thu tiền. –Thu thấy vẻ thất vọng của anh, liền hứa: -Ngày kia em quay lại thăm anh, em có hai ngày nghỉ, có thể rời thành phố K sớm một hôm.

Anh mở to mắt, rất thích thú, nhưng rồi tỏ ra lo lắng, hỏi;

-Em không sợ mẹ biết hay sao? Nếu không tiện…

-Mẹ không thể biết. -Thật ra Thu cũng không chắc chắn, nhưng không băn khoăn nhiều về chuyện ấy. –Mấy hôm tới anh vẫn… chưa ra viện chứ?

-Anh ở đây chờ em. –Anh đi nhanh vào phòng bệnh, lấy ra một bọc giấy, ấn vào tay Thu. –May quá, hôm qua vừa mua, em xem có thích không.

Thu mở ra xem, trong đó là một mảnh nhung kẻ màu đỏ hoa sơn tra, trên có hoa đen mờ. Thu nói với anh:

-Em rất thích màu này và vải này, hình như anh chui vào bụng em để biết ý thích của em hay sao ý.

Anh tỏ ra đắc ý:

-Anh biết em thích, hôm qua trông thấy anh mua ngay, không ngờ hôm nay em đến. Anh đúng là nhà tiên tri nhỉ? Em về may áo, lúc nào đến mặc cho anh xem, được không?

Thu cuộn mảnh vải lại, nói:

-Em sẽ về may ngay, ngày kia đến em sẽ mặc cho anh xem. Bây giờ em đi, để còn kịp thu tiền.

Anh đưa Thu ra cổng bệnh viện, từ rất xa anh trông thấy Kiến Tân cùng chiếc máy kéo nhỏ, anh nói:

-Người đi cùng em chờ ở kia, anh không tiễn nữa, để khỏi trông thấy. Anh ấy tên gì?

-Cùng tên với anh, nhưng họ Chu.

-Cùng tên không sao, chỉ cần không trùng mệnh.

Thu ngớ ra, hỏi:

-Ý anh là…

Anh giải thích:

-Không sao, chỉ ghen tí chút, sợ anh ấy như anh… cũng… theo đuổi em.

Dọc đường về nhà, bên tai Thu vẫn văng vẳng câu nói của Ba “cùng tên không sao, chỉ cần không cùng mệnh”. Tuy anh đã giải thích, nhưng Thu cảm thấy câu nói ấy không có ý ghen, mà là ý khác. Phương bảo Ba bị bệnh hiểm nghèo, đúng là sắc mặt anh không bình thường, có phần tái nhợt, nhưng vì anh mặc cái áo dạ đen. Anh bảo bị cảm, cũng có thể, nếu bị bệnh hiểm nghèo liệu anh có bình tĩnh như thế không? Điều quan trọng nhất, nếu là bệnh hiểm nghèo liệu bác sĩ có nói với anh không?

Có thể Phương nhầm, hoặc cố tình nói như thế để Thu đến thăm anh, vì Phương cho rằng Thu không yêu anh nữa, cho nên bịa chuyện hiểm nghèo để Thu vào viện thăm anh.

Bây giờ Thu nắm được hai ngọn cỏ cứu mệnh, thứ nhất bác sĩ sẽ không nói anh bị bệnh hiểm nghèo, thứ hai anh bảo bị cảm. Chỉ một mình Phương bảo Ba bị bệnh hiểm nghèo, vậy là Phương thiểu số, có thể không phải Ba bị bệnh hiểm nghèo.

Nhưng giải thích thế nào về câu nói của anh?

Về đến thành phố K, Tân cho máy kéo chạy đến trước một nhà hàng ăn, bảo ăn chút gì đã, chờ mọi người tan ca rồi đến các gia đình học sinh thu tiền. Thu gật đầu, nhìn Tân đi mua thức ăn, mấy lần Thu cứ tưởng Tân là Ba, muốn hỏi: đừng vội ăn, em muốn hỏi, cuối cùng anh bị bệnh gì?

Ăn xong, Tân cho máy kéo chạy sang đảo Giang Tâm, đưa Thu về thu tiền của học sinh. Cậu ta bảo Thu đưa tờ giấy địa chỉ của các gia đình học sinh, cậu ta sẽ mang đến từng nhà để thu tiền. Thu như người mộng du, mơ hồ đi theo sau Tân, đến đâu cậu ta bảo Thu ghi số tiền, Thu ghi; bảo Thu trả lại tiền thừa, Thu trả lại. Gặp cha mẹ học sinh chỉ một mình Tân nói chuyện, Thu chỉ đứng một bên, giống như người ngớ ngẩn. Về sau, Tân cầm giấy và túi tiền từ tay Thu, một mình cậu ta thu tiền, trả lại tiền thừa.

Cho đến hơn chin giờ mới thu hết tiền, Tân đưa Thu về gần nhà, nói:

-Sáng mai tôi gọi cô đi mua gạo. Cô đừng suy nghĩ nhiều, bệnh viện huyện thì hiểu gì về bệnh máu trắng cơ chứ?

Thu giật mình, Tân nhận ra Thu đang lo lắng cho bệnh tình của Ba. Thu tự cảnh cáo đừng khóc lóc, cẩn thận mẹ biết.

Mẹ thấy Thu về, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội lấy đồ ăn cho Thu. Thu nói không đói, dọc đường đã ăn. Sau đấy Thu lấy mảnh vải ra giặt cho co lại, dùng nước lạnh giặt một lần, lại dùng nước nóng giặt lại, cố vặt thật khô, phơi nơi có gió để vải khô rồi cắt áo. Sáng sớm hôm sau, Tân đến gọi Thu, mẹ không yên tâm nhìn Thu ngồi trên chiếc máy kéo nhỏ, mẹ rất muốn cùng lên xe để giám sát hai người. Thu rất nhiệt tình nói chuyện với Tân, vì bây giờ Thu không sợ mẹ nghi ngờ chuyện Thu với Tân, càng nghi ngờ càng tốt, cho dù mẹ ra sức đề phòng Tân, như vậy ngày mai Thu đi thăm Ba sẽ không bị mẹ nghi ngờ.

Mua gạo xong, Tân đưa Thu về nhà, giao hóa đơn cho Thu, bảo Thu cất cẩn thận, rồi anh đánh xe đưa gạo đến nông trường. Mẹ thấy hiểm họa đi rồi cũng yên tâm, lại dặn Thu nhất thiết không qua lại chơi bời với Tân.

Buổi chiều Thu đến trường báo cáo tình hình của nông trường, lại đến nhà thầy Giản, cô Triệu lấy thức ăn của gia đình gửi. Mọi chuyện xong xuôi, Thu đến nhà cô giáo Giang nhờ máy khâu may áo. May cho đến chiều tối Thu về ăn cơm, lại đến nhà cô giáo Giang may tiếp. Cô Giang hỏi chuyện nông trường, cô chỉ ậm ừ cho qua.

Áo may xong, Thu vẫn chưa về, cảm thấy có gì đó chưa làm xong, có chuyện gì đó định làm nhưng chưa làm. Nghĩ hồi lâu Thu mới nhờ hỏi bác sĩ Thành về bệnh máu trắng. Thu ngập ngừng đến trước cửa phòng bác sĩ Thành, cửa mở, Thu thấy cô giáo Giang ngồi trong chăn đọc sách, bác sĩ Thành đang chơi với con.

Cô giáo Giang thấy Thu, hỏi:

-Em may áo xong chưa?

Thu gật đầu, mạnh dạn hỏi:

-Chú Thành, chú nghe nói đến bệnh máu trắng bao giờ chưa?

Bác sĩ Thành đưa con cho vợ, ngồi bên giường, vừa đi giày vừa hỏi:

-Ai bị bệnh máu trắng?

-Một người quen của cháu.

-Bệnh viện nào chuẩn đoán?

-Bệnh viện huyện

-Bệnh viện huyện K rất nhỏ, kiểm tra chưa chắc đã đúng.

Bác sĩ Thành bảo Thu ngồi xuống ghế, an ủi Thu:

-Trước tiên không nên căng thẳng, cháu nói xem có chuyện gì.

Thu cũng không nói được chuyện gì, chỉ nghe Phương nói vậy. Thu nói:

-Cháu cũng không biết cụ thể, chỉ muốn biết, một người còn trẻ… có thể mắc bệnh ấy được không?

-Bị bệnh ấy phần nhiều còn rất trẻ, tuổi thanh - thiến niên nhiều, nam nhiều hơn nữ.

-Như vậy… có chết được không?

Bác sĩ Thành cân nhắc từng câu từng chữ:

-Khả năng chết… tương đối lớn, nhưng… cháu bảo chỉ là kết quả kiểm tra của bệnh viện huyện thôi mà? Thiết bị ở bệnh viện huyện… rất hạn chế, cố gắng đưa sớm lên thành phố hoặc lên tỉnh kiểm tra. Chưa xác định thì đừng nên lo lắng quá.

Cô giáo Giang cũng nói:

-Trường cô cũng có một trường hợp như thế. Bệnh viện này bảo ung thư, khiến người bệnh sợ hãi, kết quả không phải ung thư. Những chuyện như vậy nếu ba, bốn bệnh viện có kết quả không giống nhau thì chưa nên tin vội.

Thu ngồi lặng lẽ, cô giáo Giang và bác sĩ Thành đưa ra những ví dụ chuẩn đoán sai, nhưng Thu không biết những ví dụ ấy có liên quan gì đến mình. Thu hỏi:

-Nếu thật bị bệnh ấy thì sống được bao lâu nữa?

Thu thấy bác sĩ Thành mím môi, tưởng như có câu trả lời Thu sẽ bay mất. Thu hỏi lại, bác sĩ Thành nói:

-Cháu vừa bảo chỉ mới ở bệnh viện huyện…

Thu như sắp bật khóc, có phần bực mình

-Cháu hỏi có thể sống được bao lâu, cháu hỏi nếu như… sống được…

-Điều này, tùy từng người, cũng không nói chắc sống được bao lâu, có người nửa năm, có người lâu hơn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play