Trọng Ân vừa bước vào phòng đã xuống giọng:

- Như à ! em thu xếp đi công tác ở Cần Thơ giúp anh vài ngày nghe?

- Sao anh không đi mà nhờ em?

- Anh bận tiếp vài người khách nước ngoài, với lại còn một số việc anh làm chưa xong, em giúp anh nghe?

- Cũng được, nhưng em phải thưa với ba mẹ bên chồng mới trả lời anh được.

- Ừ em cứ hỏi đi rồi cho anh biết.

Buổi chiều ở phòng khách Ngọc Như ngồi kế mẹ chồng :

- Mẹ à ! Công ty cử con đi công tác vài ngày mẹ cho phép con đi nghe !

- Ờ công việc thì con cứ đi.

- Nhưng…

- Nhưng gì con?

- Dạ, Anh Sang đi Nha Trang chưa về, con chưa cho anh Sang hay, có gì mẹ nói dùm con nghe.

- Ừ để mẹ nhắn lại cho. Thôi con lên phòng chuẩn bị đồ đi.

- Dạ.

Hôm sao Thanh Sang về đến nhà vào phòng không thấy Ngọc Như đâu anh nhăng mặt. Đi đâu mà giờ này chưa chịu về nhà, gần bảy giờ tối rồi mà. Xuống phòng ăn gặp mẹ anh liền hỏi:

- Mẹ à ! Vợ con đi đâu rồi mẹ !

- Vợ con đi công tác rồi.

- Hả ? Sao cô ấy không cho con hay gì hết vậy ta.

- Nó có nhờ mẹ khi nào con về thì nhắn lại. Mẹ chưa kịp nói thì con đã hỏi rồi.

- Dạ, thôi mình ăn cơm đi mẹ con đói rồi.

Buổi tối, đứng nơi ban công nhìn xuống đường phố Thanh Sang thấy trống vắng. Ngày thường có cô ở bên anh không biết quý trọng, cứ tìm chuyện để gây cãi với cô, nhưng hôm nay không có cô bên cạnh anh mới biết mình cần gì, anh rất muốn nghe giọng nói chanh chua, và những trò nghịch phá của cô biết bao. Anh thầm hỏi mình: "Anh phải làm sao đây khi đã trót yêu em rồi Ngọc Như ơi...".

Sau khi Ngọc Như đi công tác về cuộc sống vợ chồng vẫn bình thương. Cái tôi trong họ quá lớn, hai người không ai chịu nói lên tâm sự của mình dù biết rắng trong tim yêu đối phương tha thiết, chỉ biết đốt thời gian để khỏa lấp tình yêu cháy bỏng trong tim qua những đêm thao thức khó ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play