Mới sáng ra thì điện thoại Thanh Sang reo. Sợ làm Ngọc Như thức giấc anh với tay bắt máy:

- Alô, Thanh Sang nghe.

- …

- Ừ, vậy hẹn em ở chổ cũ nghe.

- …

Anh nhẹ nhang để vợ nằm nghiêng qua gối, bước xuống làm vệ sinh thật nhanh rồi sửa soạn đồ ra ngoài. Nằm trong phòng Ngọc Như đã thức từ lâu, cô đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa anh và người gọi đến. Mím môi thở mạnh, cô cố ghìm cái gì đó đang cuồn cuộn dâng lên, đêm qua trên chiếc giường này cô đã nằm yên cho anh ngắm, cô còn nhớ rõ vòng tay êm ái của anh vậy mà sáng thức dậy anh đã quên hết. Cô giận mình không đủ can đảm để khống chế cảm xúc. Khi hiện giờ cô phát hiện hình ảnh anh đã nhẹ nhàng đi vào tim cô. Mí mắt đã ước tự bao giờ nhưng cô không thể khóc.

Ngọc Như đi làm mà bụng dạ chẳng yên, không tập trung vào việc được, nên cô về nhà sớm.

Vừa về đến nhà Thanh Sang đã nghe mẹ nói:

- Sang àh! Con lên phòng xem vợ con có bệnh gì không? từ chiều đi làm về nó ở trong phòng luôn, mà dạo mày mẹ thấy vợ con ăn uống ít lắm, mẹ thấy nó hơi ốm, giống như đang…

Bà bỏ lỡ câu nói để xem sắc mặt con trai. Còn anh thì ấp úng, đâu phải anh không hiểu mẹ mình ám chỉ điều gì, nhưng trời ơi có ai biết được, từ hồi cưới đến giờ anh có đụng đến cô đâu thì là sao có chuyện đó… Chợt nhớ lần cô nghe điện thoại xưng anh em ngọt xớt với tên nào đó, mặt anh đỏ lên vì giận. Thật hết nói cô vợ mình mà, anh hầm hầm đi lên lầu. Còn bà Phương thì tủm tỉm cười khi con trai mình bị trúng kế.

Vừa vào phòng riêng, thấy cô anh hỏi:

- Như, cô sao vậy? Sao hôm nay không xuống ăn cơm?

Cô trả lời mà không nhìn anh:

- Tôi không đói.

- Gì mà không chứ, hay là cô ăn phở bên ngoài no rồi?

Giọng cô chua chát:

- Phở là món tôi ghét nhất. Anh mới là người ăn đó.

Giận bầm gan với cách nói ngang của cô nhưng anh cố nén lại:

- Cô có chuyện gì để nói tôi biết không?

- Không.

Anh trêu cô:

- Thường ngày cô mồn mép lắm mà, sao hôm nay im lặng thế. Có vấn đề gì hả?

- Nếu anh muốn tìm người nói chuyện thì tìm cô gái hẹn anh hồi sáng mà nói, tôi không rảnh.

Cô tính không nhắc đến chuyện này nhưng cô đã không kịp ngăn mình lại.Thanh Sang nhướng mắt, thì ra lý do ở đây.

- Vậy à ? Nhưng tôi đưa người ta về rồi.

- Vậy sao… giờ này anh mới về?

Anh bước lại gần nhìn thẳng vào mặt cô:

- Em ghen hả?

Ngọc Như lúng túng:

- Không…không rảnh. Anh quen ai kệ anh. Tôi không quan tâm.

- Không quan tâm sao lại tuyệt khẩu, không quan tâm sao có thái độ lạ vậy, không quan tâm sao lại hỏi, không quan tâm sao…

Anh nhìn vào mắt cô, bất chợt phát hiện đôi mắt ấy bắt đầu long lanh nước, ánh mắt ấy làm tim anh lỗi nhịp. Anh lúng túng:

- Như… anh xin lỗi? Anh nói giỡn mà.

- Không có gì.

Nói rồi cô bước nhanh ra ngoài để khỏa lấp tậm trạng của mình. Bỏ mặt anh nhìn theo ngơ ngát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play