Sau khi đi Đà Lạt về Thanh Sang trở lại công ty làm việc, do sức khỏe bà Phương còn yếu nên Ngọc Như ở nhà lo cho bà. Mới sáng ra Ngọc Như vừa thức dậy đã nghe anh hỏi:

- Hôm nay em có đi đâu không Như?

- Không.

- Sao em trả lời chỉ có một chữ vậy?

- Vậy chứ muốn mấy chữ?

- Ít ra cũng phải có thêm chữ “Anh” chứ em yêu.

- Anh vừa thôi, đừng thấy tôi hiền rồi lấn tới nha?

- Ừ thì không giỡn, chiều nay nay tôi bận tiếp khách, cô khỏi chờ cơm.

- Được rồi, mấy giờ anh về?

Anh cười cười nhìn cô:

- Gì đây? Quan tâm tôi hả?

Cô lúng túng trước nụ cười đáng ghét đó:

- Ai thèm qua tâm anh, tôi hỏi cho biết, lỡ mẹ có hỏi tôi còn biết mà trả lời.

Anh háy mắt trêu cô:

- Dạo này cô lý sự dữ hé ?

- …

Chiều tối, vừa bước xuống phòng ăn cô gặp mẹ chồng:

- Như à ! sao giờ này chồng con chưa về?

- Dạ, anh Sang nói hôm nay đi gặp khách hàng, tối mới về mẹ àh.

- Ừ, vậy mình vào dùng cơm thôi con.

Dùng xong bữa cơm, cô lên phòng. Mọi hôm giờ này Sang đã có mặt ở nhà để cãi cọ với cô, hôm nay không có anh, cô thấy thiếu thiếu cái gì đó? Nghĩ thế rồi cô thiếp đi lúc nào không hay. Đến khuya cô nghe có tiếng lục đục trong phòng, vừa mở mắt ra cô thấy chồng mình đang bước xiêu quẹo, trông anh có vẻ đã say. Cô đứng dậy đỡ anh nằm xuống giường, lật đật tháo giầy, cô chạy lấy khăn lau mặt cho anh, người anh nồng mùi rượu làm cô nhăn mặt , uống gì mà say thế không biết? Quậy phá một hồi anh chìm vào giất ngủ. Cô ngồi ngắm anh, trong giấc ngủ trông anh dễ thương đó chứ, không còn châm chọc, bắt bẽ cô như thường ngày… cô mỉm cười trở lại giường ngủ, mình với anh ta là oan gia mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play