"Dạ Tuyếtttttttt"

Đan Thanh Tử đứng bên dưới trung tâm của Băng Thiên Tuyết Thành, chứng kiến tràng cảnh phía trên, trong lòng không khỏi đau nhói. Sở dĩ nàng không thể di chuyển ra bên ngoài, bởi vì trận pháp cần có người chủ trì, nếu không sẽ không thể kích trận. 

Lần này không giống những lần khác, nàng cảm giác tên Vô Diện lần này trở lại, chắc chắn có điều gì đó không đúng. Bởi, từ sau khi Phá Thiên rời đi 100 năm trước, thì bỗng 10 năm sau bất ngờ xuất hiện một kẻ bí ẩn tên gọi "Vô Diện"

Từ đó, cứ cách 10 năm, hắn lại đến tìm Dạ Tuyết khiêu chiến một lần, lần này, là lần thứ 9. Nàng nhận thấy, mỗi một lần trở lại, hắn đều mạnh lên một cách bất thường. Tuy nàng không biết cấp độ của Dạ Tuyết, nhưng nàng cảm giác đẳng cấp tu luyện của Dạ Tuyết cũng không thua kém gì Phá Thiên. Vậy mà, tên Vô Diện lần này trở lại, lại có thể đánh trọng thương Dạ Tuyết.

"Dạ Tuyết, muội phải ráng cầm cự. Tỷ đến ngay đây" - Đan Thanh Tử hai con mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu, sở dĩ nàng không thể rời khỏi mắt trận, vì như vậy trận chiến sẽ đổ xuống Băng Thiên Tuyết Thành, hàng vạn để tử trong Tông môn sẽ không thể tránh khỏi tai kiếp.

Không tiếp tục suy nghĩ, Đan Thanh Tử cắn môi, hai tay lấy từ trong bản thân ra một nửa Nguyên Hồn đặt vào mắt trận để duy trì trận pháp. Sau đó, một thân Hóa Hồng Cảnh Đỉnh Phong bộc phát, hướng thẳng về phía trận chiến phía trên mà bay đi.

"Ngươi,... sao ngươi lại mạnh như vậy" - Dạ Tuyết một tay lau vết máu trên miệng, một tay che lồng ngực, nhìn về phía Vô Diện nói

"Ái chà chà, hồ ly nhỏ bé, ngươi không để ý rằng suốt 90 năm qua, mỗi lần giao chiến, ta đều mạnh hơn sao. Khặc khặc" - Vô Diện đạp không bước về phía Dạ Tuyết, nghiêng mặt một cái, biến trở lại hình thái ban đầu, tay cầm thanh đoản đao, nhìn Dạ Tuyết âm u cười nói.

" Ngươi... ngươi muốn gì " - Dạ Tuyết thấy Vô Diện tiến đến, giọng nói run run, hai chân lùi lại phía sau

"Ta, muốn gì à? Ta không muốn ngươi, mà là "chủ nhân" muốn ngươi. Ngoan ngoãn đi theo ta nào, khặc khặc" - Đứng trước Dạ Tuyết, Vô Diện đôi mắt nheo lại, nở một nụ cười kéo dài đến tận mang tai, lè lưỡi ra chuẩn bị liếm Dạ Tuyết một cái.

"Mỵ Hoặc" - Ngay thời khắc Vô Diện lè lưỡi ra, Dạ Tuyết bất ngờ đưa tay bấm "tách" một cái, thi triển ra siêu cấp Ảo cảnh - Thần kỹ - Mỵ Hoặc Chúng Sinh 

UUUUUUUUUUUUU!!!

Trong sát na, màn sương mù của Mỵ Hoặc sắp chạm đến, Vô Diện từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc gương cầm tay màu vàng, chiếu thẳng vào Dạ Tuyết, cười to một tiếng

"Ta chờ ngươi sử dụng chiêu này đã lâu"

"Âm Dương Kính - Phản chấn"

"Khôngggggggggggggg "

Thời khắc cả hai thi triển võ kỹ chỉ diễn ra trong vài khắc, Dạ Tuyết nhìn Âm Dương Kính trước mắt, không kịp thu hồi lại sương mù, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi biến mất vào bên trong chiếc gương màu vàng

"Dạ Tuyếttttttttt " 

Đan Thanh Tử đang bay lên, chứng kiến Dạ Tuyết bị hút vào trong gương, không khỏi nấc nghẹn kêu lên một tiếng. 

"Dạ Tuyết, tỷ sẽ trả thù cho muội" - Đan Thanh Tử hai chân khụy xuống giữa không trung, đôi mắt đẫm nước mắt, lầm bẩm

"Nếu không giết được hắn, ta sẽ tự sát để đi theo muội, muội đừng lo"

Đan Thanh Tử khuôn mặt cố nén đau thương, lấy vạt áo lau đi hai hàng nước mắt, hét to một tiếng rồi bay thẳng hướng đến Vô Diện, giết hắn báo thù cho Dạ Tuyết

"Vô Diện, trả mạng lại cho muội muội ta"

"Lại đến chịu chết, nhãi nhép" - Vô Diện nhìn Đang Thanh Tử đang bay đến, khuôn mặt lộ ra vẻ chán ngắt, phất phất tay. Sau đó, hàng vạn thanh đao khí xuất hiện giữa không trung, hướng Đan Thanh Tử mà đâm tới

VỤTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT

Nhìn hàng vạn thanh đao khí đang đến, Đan Thanh Tử đôi mắt thẫn thờ, khuôn mặt lộ ra vẻ khổ sở, bất lực. Đối phương mạnh, quá mạnh, mạnh đến nỗi chỉ tiếng gió của đao khí thôi cũng đủ cắt đứt đi chân khí phòng ngự của nàng. Nàng cảm giác, mình chỉ có thể đứng yên chịu chết

"Công tử, xin lỗi, xin lỗi công tử, Thanh Tử không bảo vệ được Tuyết muội, cũng không thể bảo vệ được Hồng Hưng Môn. Xin lỗi công tử, xin lỗi. Nhưng Thanh Tử vui lắm, Thanh Tử sắp được gặp lại người rồi..."

Đan Thanh Tử nhắm mắt lại, hai khóe mi rơi xuống hai hàng lệ. Đối với nàng, chết, ở thời khắc cuối cùng sấp chết đi, nàng ước, nàng được gặp lại Phá Thiên một lần, chỉ một lần thôi, nàng chết cũng mãn nguyện...

"Nha đầu ngốc, xin lỗi cái gì. Chẳng phải ta đã trở lại rồi sao"

Một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên bên tai Đan Thanh Tử, ngay sau đó, không gian, thời gian xung quanh toàn bộ dừng lại.

Xuất hiện trước mặt Đan Thanh Tử, là một thanh niên thân mặc lam bào, tóc đen búi cao, trên tay cầm một cái quạt, một tay lau nước mắt trên mặt nàng, một tay vuốt mái tóc, mỉm cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play