- Nè, đau tôi!!! Thả ra đi, tôi tự đi được!!! - Đông Nhi uốn éo, dùng
hết sức kéo cánh tay Minh Vũ ra khỏi eo mình. Cánh tay càng lúc càng
siết chặt hơn, cứ như muốn bóp nát cái bụng của Đông Nhi vậy.
Minh Vũ không màng quan tâm. Anh bước đi nhanh trên hành lang dẫn tới
phòng mình. Bước chân vội vã đã đứng trước cửa phòng. Minh Vũ hơi cuối
người rồi nhấc bổng Đông Nhi lên vai mình như vác bao cát. Đông Nhi nhỏ
con lại nhẹ kí, nên việc vác cái ''bao cát'' này trên vai chẳng hề hấn
gì tới anh.
Máu ở toàn thân bắt đầu dồn về phía não khiến mặt
Đông Nhi đỏ bừng. Cô vùng vẫy, thậm chí đấm thùm thụp vào lưng Minh Vũ
nhưng anh không phản ứng hay cáu gắt gì. Chỉ im lặng vác cô vào phòng và đóng cánh cửa gỗ lại. Cái đầu chúi xuống đất cứ đung đưa qua lại theo
từng nhịp chân của Minh Vũ, đã thế anh còn ném cô xuống giường. Cái đầu
bưng bưng do đệm lò xo khiến cô hơi choáng. Nhưng sự việc sau đó lại
càng khiến cô choáng hơn...
Gì... gì thế này??
Minh Vũ nắm hai cánh tay Đông Nhi ghì chặt xuống giường. Người anh như sắp sửa
đè lên người cô vậy. Anh đặt một nụ hôn thật sâu lên môi của Đông Nhi,
khiến chủ nhân của đôi môi màu cánh hoa đào ấy đờ ra. Đông Nhi muốn làm
gì đó để đẩy Minh Vũ ra nhưng cả người cô đều bị kiềm chặt với cái sức
của Minh Vũ. Sau nụ hôn sâu đó, anh chuyển dần về vùng tai lả lướt. Nó
khiến mặt Đông Nhi ửng đỏ lên, nóng ran.
- Minh Vũ, anh... anh muốn làm gì??
Khựng lại trên chiếc cổ trắng muốt của Đông Nhi, Minh Vũ ngước mặt nhìn vợ mình, đôi mắt màu hổ phách như một loài hổ báo đang đói và muốn vồ
thịt con mồi ngay lập tức. Thanh âm cất lên, nhỏ và nhẹ nhàng, rất dễ
nghe nhưng sao Đông Nhi cô nghe như sét đánh giữa trời quang:
- Anh muốn có con!!
- Không, không được!!! Tôi... tôi còn đang đi học, anh quên rồi sao?? - Một lý do hết sức chính đáng để có thể ngăn chặn hành động của Minh Vũ, nhưng nó lại khiến cô ứa nước mắt. Đôi mắt to tròn sau rèm mi dài đỏ
hoe, như phủ một lớp sương sớm khiến mọi thứ trước mắt cô dần nhòe đi.
Đúng, là Đông Nhi cô đã rất yêu Minh Vũ. Nhiều lắm, nhưng cô lại càng
không muốn cái tương lai sáng lạng phía trước cô mù mịt đi. Và càng
không muốn cô bị trói buộc trong cái bụng bầu ngay lúc này. Huống chi,
cuộc hôn nhân giữa cô và Minh Vũ đâu phải xuất phát bằng hai trái tim
yêu nhau thật sự. Giọt nước mắt từ khóe mắt chảy ra, lăn dài xuống thái
dương và cuối cùng là đáp nhẹ nhàng xuống đệm giường. Trách thay cho cái số phận của cô thật trớ trêu...
Đôi mắt màu hổ phách chằm chằm nhìn Đông Nhi vẻ xót xa khi thấy giọt nước mắt đang lăn dài. Anh đang
làm gì để khiến cho Đông Nhi rơi nước mắt thế này? Minh Vũ bất lực buông thõng hai tay đang siết chặt tay Đông Nhi, anh nằm xuống ngay bên cạnh
cô, gác tay lên trán như ông cụ non, đăm chiêu nhìn trân trân lên trần
nhà. Nhanh sau đó lại luồn tay ôm Đông Nhi vào lòng, ôm chặt như sợ cô
sẽ tan biến mất giữa đám không khí này và biến mất khỏi vòng tay anh.
- Mẹ anh... chắc chắn sẽ không chấp nhận em! Anh phải làm gì bây giờ?
Bị Minh Vũ siết chặt đến khó chịu, nhưng Đông Nhi vẫn nằm im. Vì cô
biết, có vùng vẫy thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi cánh tay rắn chắc mà không kém phần ấm áp này. Cảm nhận được nơi lòng ngực và hơi thở đều đều của Minh Vũ, cùng trái tim đang đập loạn xạ. Là anh đang bối rối
hay anh đang sợ sệt. Nếu đúng như thế thì đây không phải là Minh Vũ mà
cô từng biết. Một Minh Vũ lạnh lùng, ngạo mạn, bất cần và không sợ trời
không sợ đất mới là chồng cô. Chồng cô không sợ sệt như thế này.
Có lẽ Đông Nhi hiểu được phần nào đó với Minh Vũ. Cũng giống như cô lúc còn nhỏ, mỗi lần cô không ngoan, Hàn lão gia lại dọa sẽ lấy hết kẹo của cô. Nên dù muốn dù không, cô vẫn phải ngốn nghiến hết đống kẹo để không còn gì cho Hàn lão gia lấy mất. Minh Vũ bây giờ cũng thế. Sinh con để
Đằng phu nhân không ngăn cấm hay cản trở cả hai, liệu như vậy có ổn
không?
***
Mặt trời ló dạng, len lỏi qua tấm kính có
chiếc rèm to ngăn cách. Ánh nắng ấm áp buổi sớm làm ấm cả căn phòng có
tông màu lạnh, y hệt như chủ nhân của nó. Hôm này là ngày Đông Nhi cùng
Minh Vũ đến trường học, thảo nào hôm nay trời đẹp đến như thế. Ngôi
trường mà Minh Vũ chọn cho Đông Nhi cũng là trường anh đang theo học.
Ngôi trường tổng hợp chuyên từ bậc Tiểu học cho đến Đại học, và chỉ có
con nhà danh giá mới lọt được vào ngôi trường mà ai cũng muốn vào này.
Dù có lọt được đầu vào nhưng thuộc về mặt gia cảnh thấp kém, ban giám
hiệu trường cũng không đồng ý. Bởi thế những ai được vào học trong ngôi
trường có cơ sở vật chất tốt và trình độ dạy học của các giáo viên thuộc hàng bậc nhất này, đều là cả một vinh dự cho bản thân, gia đình và có
thể là cả dòng họ.
Đồng phục trường cũng là cả một vấn đề để
dân tình người ta bán tán bởi độ đẹp mắt, sang trọng. Từ bậc Tiểu học
đến Đại học đều có chung một mẫu đồng phục giống nhau. Các bạn nữ trở
nên dịu dàng, duyên dáng nhưng cũng không kém phần cá tính trong chiếc
áo sơ mi ngắn tay kết hợp chiếc váy ngắn màu xám. Còn các nam sinh chững chạc, khỏe khoắn với chiếc áo sơ mi phối hợp cùng quần dài trẻ trung,
xì teen và áo vest đen. Ngoài ra, mỗi bộ trang phục còn đi kèm “phụ
kiện” là chiếc cà vạt màu đỏ nổi bật và vô cùng dễ thương.
Trường được xây dựng theo kiểu Tây phương, nên chế độ học cũng
''thoáng'' hơn. Ngôi trường rộng, có hai cổng ở trước và sau. Sân bóng
đá và khu thể dục rộng rãi. Và có lẽ, điều mà mọi học sinh đã và đang
học ở trường thích thú nhất chính là vườn hoa hồng được các lớp thay
phiên nhau chăm sóc ở phía sau trường.
- Nhanh lên!! Trễ là anh bỏ lại đấy!! - Minh Vũ vừa nói vừa thắt chiếc cà vạt màu đỏ trên cổ.
Đôi mắt cứ chốc chốc lại nhìn về phía Đông Nhi. Cô vợ của anh đang lề mề bước xuống khỏi chiếc giường, rồi lề mề mở tủ quần áo lấy bộ đồng phục, tiếp tục lề mề lết xác vào phòng tắm thay đồ.
Đúng 10 phút
sau, Đông Nhi mới từ phòng tắm đi ra. Cái váy đồng phục ngắn khoe cặp
chân thon của cô. Mái tóc màu hạt dẻ xõa dài óng ả. Ngắm mình trong
gương một lần nữa, Đông Nhi mới bước xuống nhà. Minh Vũ đã đợi cô sẵn
ngoài cổng. Anh vẫn đứng chống hai khủy tay vào chiếc BMW màu đen bóng
lượn đợi Đông Nhi đến mức muốn dài cả cổ. Nghe tiếng bước chân của Đông
Nhi, anh mới quay lại, gương mặt tỏ ý không vừa lòng, anh nhíu mày:
- Đúng là đồ đàn bà!! - Lầm bầm trách móc cô vợ, nhưng Minh Vũ vẫn lịch sự mở cửa xe chờ cho cô vào. Yêu vợ đến thế cơ đấy!!
- Tôi vẫn còn con gái!! - Đông Nhi trước khi bước xe, không quên lườm
Minh Vũ một cái thật gắt muốn rớt hai con mắt. Phán một câu rồi đánh
thật mạnh vào bụng Minh Vũ - chỗ duy nhất không có xương nên rất dễ bị
đau. Sau đó nhanh chóng hí hửng leo lên xe sau khi trả được mối thù.
- Giỏi lắm bà xã...... - Minh Vũ nhăn mặt ôm bụng. Chẳng biết hàm ý của câu nói ấy là khen hay chê nhưng ánh mắt màu hổ phách khiến Đông Nhi
khẽ rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng giống như khi cô xem
phim ma rùng rợn đến nổi cả da gà lỏm chỏm. Minh Vũ chậc lưỡi, biết thế
không thèm chọc ghẹo cô vợ láo toét này. Những người khác mà biết được
anh đường đường là một thiếu gia của tổ chức Mafia P&R, mà mới sáng
sớm đã bị vợ đánh thế này thì còn gì là mặt mũi cho anh nữa.
Chiếc BMW đỗ trước cổng trường. Chỉ là chiếc cổng thôi đã thấy đồ sộ,
huống chi là bên trong. Minh Vũ nhanh chân bước xuống xe, mở cửa cho
Đông Nhi. Cô vừa đặt chân xuống, cảm thấy mình giống hệt như là minh
tinh khi biết bao ánh mắt đang đổ dồn về cô vẻ tò mò cùng các lời bàn
tán xôn xao.
- Minh Vũ đi học lại rồi à?
- Cô gái ấy là ai thế nhỉ?
- Thiếu gia của tổ chức Mafia đấy, dắt thêm con bé nào thế?
Minh Vũ khó chịu, nhíu mày ném cho bọn học sinh nhiều chuyện tụ năm tụ
bảy một cái nhìn đến sắt đá cũng tan tành chứ đừng nói chi đến con
người. Tất cả lập tức giải tán, anh cho một tay vào túi quần, tay còn
lại khoác vai Đông Nhi lôi đi. Vẫn cái vẻ chẳng lẫn đi đâu được: lạnh
lùng, ngạo mạn. Đông Nhi theo phản xạ líu nghíu bước theo Minh Vũ, ngước nhìn anh mỉm cười hài lòng. Đây mới là chồng cô.
- Nhìn đủ
chưa? - Bất ngờ Minh Vũ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Anh
vẫn bước đi đều, nói mà không nhìn Đông Nhi. Giọng nói ấy làm Đông Nhi
giật mình mém vấp té. Cô đỏ mặt rồi cuối gằm xuống ngượng ngùng. Nó
khiến Minh Vũ phải cuối nhìn cô nở nụ cười, một nụ cười nửa miệng đẹp
hoàn hảo.
Đi tận lên trên tầng ba. Sắp tới khúc ngoặc, Đông Nhi thấy thấp thoáng cái bảng nhỏ có ghi: "12A1". Cô có nghe Minh Vũ nói đó là lớp cô. Nhanh tay nhanh chân gạt phắc tay Minh Vũ ra khỏi vai mình,
toan chạy đi thì...
''Bốp''...
Đông Nhi đụng phải một
tên ''khổng lồ'' nào đó. Nói khổng lồ thế thôi, thật ra hắn chỉ hơi đô
con và cao lớn, góp phần cho trí tưởng tượng của Đông Nhi bay cao bay
xa. Trời đất như đảo lộn, Đông Nhi tiếp đất một cách chẳng nhẹ nhàng gì
cho mấy. Ê hết cả mông.
- Đi đứng kiểu gì thế hả??? - Tên con
trai lớn giọng quát, hắn cũng té bật ngửa, đang ngồi chễm chệ dưới đất
và cũng đang rất tức giận sau cú ngã hết sức vô duyên. Trong khi Đông
Nhi vẫn còn ngồi bệch dưới đất, hắn nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi cái
quần. - Mắt để dưới chân hả?? Hay bị mù??!!
- Nè, anh kia!! Anh có phải là con trai không vậy?? Cón gái té mà không biết đỡ dùm à?? -
Đông Nhi chẳng thèm đứng dậy, ngước mặt nhìn thằng con trai bất lịch sự. Đôi lông mày tuyệt đẹp nhíu lại, đôi mắt là cả một sự tức giận. Con
trai gì mà chẳng ga lăng. Chẳng bù cho Minh Vũ - chồng cô.
- Cô muốn chết à??? - Vừa nói thằng con trai ấy vừa mạnh bạo kéo Đông Nhi
lên, tay còn lại giơ nấm đấm như muốn đánh Đông Nhi. Mặc dù cánh tay bị
đỏ lên đau điếng nhưng Đông Nhi nhắm tịt đôi mắt, chuẩn bị tinh thần để
ăn cú đấm của tên hung hăn kia.
- Tránh xa cô ấy ra!! - Minh Vũ lên tiếng, anh cho hai tay vào túi
quần, nheo đôi mắt màu hổ phách nhìn tên con trai ấy cứ như hắn chẳng
bằng con một con muỗi vo ve xung quanh anh. Tiến đến gần, Minh Vũ hất
mặt, thanh âm trầm xuống lạnh ngắt - Người muốn chết là cậu đấy, Khánh
Đăng!
- Minh Vũ.... - Buông mạnh cánh tay Đông Nhi ra, Khánh
Đăng nhếch môi khinh khi nhìn cô sau đó quay sang nhìn Minh Vũ - ... từ
trước tới giờ cậu chưa từng bệnh vực cô gái nào mà, sao bây giờ lại thay đổi như thế?
- Đông Nhi, qua đây... - Chưa trả lời câu hỏi của Khánh Đăng vội, Minh Vũ dang cánh tay để chờ đợi Đông Nhi xà vào lòng
mình. Đông Nhi cô có chút vui mừng khi thấy Minh Vũ, bước chân vội vã
chạy về phía anh. Bàn tay cô nắm lấy vạt áo vest của Minh Vũ sợ sệt, sau đó đưa đôi mắt to nhìn kỹ lại tên láo cá. Sau khi chắc chắn Đông Nhi đã trong vòng tay mình, Minh Vũ ngước nhìn Khánh Đăng, đôi môi nhếch lên
ma mị - Thì đã sao? Cậu có ý kiến gì à?
- Hừm... cô ta trông
đẹp đấy! Giữ gìn cẩn thận một chút! - Khánh Đăng tiếp tục nở nụ cười
khinh bị ném về Đông Nhi. Sau đó bước đi về phía đối diện với Minh Vũ,
không quên nhắn lại - ... À, đừng để cô ả chạy lung tung nữa nhé! Phiền
chết được!
Và...
... ngày đầu tiên đi học ở trường mới của Đông Nhi là như thế đấy. Nhưng dường như, cô đủ thông minh để nhận
ra rằng giữa Khánh Đăng và Minh Vũ có ân oán gì đó. Chỉ là đôi ba câu
nói xỉa xói nhau, nhưng cô biết, Khánh Đăng cực ghét Minh Vũ và tất
nhiên, chồng cô cũng thế.
- Vào lớp đi! Trưa anh sang lớp em! - Minh Vũ với cái khuôn giọng còn phảng phất chút lành lạnh khi nãy lên
tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Đông Nhi từ từ thả vạt áo Minh Vũ ra, đón lấy cái ba lô màu xanh của mình từ tay Minh Vũ. Sau đó bước về
lớp, không quên ngoái lại nhìn anh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT