- Con sẽ ở đây luôn với ông bà
nội. Ba mẹ con không đến đón con đâu! – Đằng phu nhân ôn nhu đáp
lại. Bà cười nhẹ với Minh Minh, một tay nhẹ nhàng xoa đầu
thằng bé.
Minh Minh cho chiếc xe hơi đồ chơi chạy ào ào trên đệm nơi cậu ngồi. Rồi vừa chơi vừa hỏi bà.
- Vậy khi nào ba Vũ mới đến đón Minh Minh về nhà?
- Đã nói nó không đến đón mà. Sao mày hỏi nhiều vậy hả??? –
Hết lòng kiên nhẫn, Đằng phu nhân tức giận quát lên làm thằng
bé giật mình ném luôn cả chiếc xe đồ chơi trong tay.
Đôi mắt to tròn đọng nước đỏ hoe nhìn Đằng phu nhân căm ghét. Minh
Minh trèo xuống giường, cậu xoay người cho hai xuống trước rồi
mới tuột dần người xuống. Cậu lon ton chạy ra khỏi phòng, vừa
mới mở cửa đã bắt gặp thân hình cao gầy của ai đó.
- Đông Nghi, con đến rồi sao? – Đằng phu nhân cắt ngang cuộc nói
chuyện của hai dì cháu, bà khẽ lườm Minh Minh rồi tươi cười
hớn hở khi thấy Đông Nghi.
- Thưa bác, con mới tới! –
Đông Nghi cũng cười rồi cô thả Minh Minh xuống, hôn nhẹ lên đầu
thằng bé, Đông Nhi nhẹ nhàng cất giọng. – Minh Minh, con ra ngoài chơi với mấy cô giúp việc nhé!
Nói rồi Minh Minh cũng
ngoan ngoãn nghe theo, cậu chạy lon ton ra ngoài. Vì nếu có bắt
ở lại chắc chắn Minh Minh cũng không chịu.
- Nói thật,
ta chẳng ưa nó chút nào. Nhìn nó làm ta cứ liên tưởng đến Đông Nhi! – Đằng phu nhân khẽ chau mày tỏ vẻ khó chịu rồi với tay
lấy tách trà đưa lên môi hớp lấy mấy ngụm. – Ta muốn nó biến
mất càng nhanh càng tốt, lúc ấy con có thể thế chỗ của nó!
Đông Nghi nhếch môi cười hài lòng. Dại gì mà không chịu chấp
nhận vào một gia đình thuộc hàng bậc nhất như Đằng gia, cô có
thể hưởng thụ cả đời mà không hết.
Vả lại, một người tài giỏi như cô, đã nắm sẵn trong tay một số công ty lớn của
tập đoàn IPP, vậy thì Đằng gia dù muốn dù không cũng phải
chấp nhận một cô con dâu giỏi giang, xinh đẹp như cô vào nhà.
Điều mà cô bận tâm lúc này là Hàn Đông Nhi, cô em gái trên danh nghĩa của cô còn sống sờ sờ ra đó thể nào cũng gây khó khăn
cho cô. Đông Nghi cô không hề bận tâm đến Hàn lão gia, mặc dù
chính ông là người nhận nuôi và nuôi cô khôn lớn, cho cô biết bao nhiêu điều tốt đẹp.
Nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy là
chưa đủ. Nếu ngày xưa họ không sinh ra Đông Nhi, nếu ngày xưa họ
chấp nhận bỏ đi đứa con ấy để cứu lấy mạng sống của người
mẹ thì chắc có lẽ giờ đây, Đông Nghi cô đã có đầy đủ một cha
một mẹ, và tình thương cũng không bị cướp đi một nửa như thế.
- Vậy bác muốn con phải làm gì với Đông Nhi? – Khóe môi nhếch
lên nở nụ cười giả tạo, Đông Nghi trầm giọng xuống thấp ra vẻ
nghiêm trọng với Đằng phu nhân.
- Giết nó! Giết luôn thằng bé để mẹ con nó có thể đoàn tụ. Con có thể sinh cho Minh Vũ đứa con khác mà!
Da gà da vịt thay phiên nhau dựng đứng lên trên làn da trắng của Đông Nghi, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô rùng
mình.
Giết cả Minh Minh?
Liệu như vậy có độc ác quá không?
Thằng bé còn quá nhỏ, nó không có tội!
Từng dòng suy nghĩ chiếm hết toàn bộ cảm xúc của Đông Nghi
khiến cô đờ người ra nhìn Đằng phu nhân. Đông Nghi cô không ngờ,
Đằng phu nhân quá đỗi độc ác đến như thế.
Một người
phụ nữ trung niên quý phái, sang trọng nhưng lại khoác lên mình
bộ mặt giả tạo, bất chấp tất cả và dùng bất cứ thủ đoạn
nào chỉ để làm vừa lòng âm mưu của mình.
Đáng lẽ ra Đông Nghi cô cần phải để ý Đằng phu nhân sớm hơn.
Đúng là cô muốn Đông Nhi biến khỏi thế giới này, nhưng cô không
hề muốn làm tổn thương đến Minh Minh.
- Con… có thể nuôi Minh Minh!
- Không được!! Đáng lẽ ra nó không được phép có mặt trên cõi đời này!!!
- Nhưng… bác…
- Không nói nữa, ta đã quyết định rồi. Để nó lại chỉ tổn gây phiền phức thôi!!!
…
Bước ra khỏi căn phòng đầy mùi sát khí từ con người ấy, Đông
Nghi bần thần bước xuống mấy bậc cầu thang. Chợt cô thấy Minh
Minh đang ngồi chơi một mình trên tấm thảm lớn giữa gian phòng
khách.
Thấy không?
Không có mẹ ở đây, nó quá cô đơn giữa căn biệt thự rộng lớn này!
Bé con phóng những chiếc máy báy giấy vèo vèo khắp nơi, rồi lon ton chạy đi nhặt lại để rồi phóng tiếp.
Chợt Đông Nghi khẽ cười, quả thật cướp đi sinh mạng của một
đứa bé như thế, có ăn gan trời cô cũng không nỡ. Nhưng bởi,
Đằng phu nhân trên kia quá cao tay, biến cô trở thành một con rối để bà ấy giật dây. Một con rối đầy lanh lợi và tài giỏi.
“Đừng tưởng ta không biết con chỉ là con nuôi của Hàn lão gia.
Nếu con dám cãi lời, thanh danh của một tổng giám đốc sẽ bị
hủy hoại một cách không thương tiếc!’’
Đông Nghi khẽ
nhíu mày. Biết làm sao được, khó khăn lắm cô mới có thể đưa
công ty chi nhánh của IPP lên đỉnh cao, nếu chỉ vì hai chữ ''con
nuôi'' mà làm sụp đổ tất cả thì dù là việc gì cô cũng có
thể làm. Thanh danh của một tổng giám đốc phải cao thì công ty
mới lên cao được!!!
…
Chiếc BMW phanh gấp lại
trước căn biệt thự cực kì sang trọng, nổi bần bật giữa một
con đường đô thị. Trời cũng bắt đầu sập tối, bao trùm lấy bầu trời là một màu đen tĩnh mịch. Minh Vũ bước xuống xe, định
mở cửa cho Đông Nhi thì cô đã sốt ruột tự mở cửa cho mình.
Đông Nhi ngước nhìn Minh Vũ, đôi mắt đỏ hoe chớp nhẹ nhìn anh.
Minh Vũ bước đến xoa đầu cô, nhẹ nhàng trấn an, nhưng thanh âm
vẫn lạnh ngắt quen thuộc:
- Ông ấy sẽ không làm hại con chúng ta đâu. Em an tâm đi!
- Nhưng Minh Minh không quen ở một mình khi trời tối. Em sợ…
…
- Mẹ ơi…!! – Bỗng dưng Minh Minh òa lên khóc, nhóc con ngồi bệch giữa tấm thảm êm ái đầy hoa văn, nước mắt nước mũi tèm lem,
cậu cũng vẫn rống lên khóc khi không có mẹ.
- Minh Minh, con sao vậy? – Đang lạc giữa những dòng suy nghĩ, chợt tiếng
khóc của Minh Minh khiến cô giật mình trở về với thực tại.
Đông Nghi hấp tấp chạy xuống mấy bậc cầu thang để đến phòng
khách, cô khụy xuống bên Minh Minh, vừa gạt nhẹ nước mắt cho
Minh Minh vừa sốt sắng hỏi.
- Mẹ Nhi ơi… hức hức… Mẹ
Nhi!!! – Nhóc con chẳng thèm trả lời, cứ hả họng khóc thật to. Đông Nghi ôm vai cậu, cậu cũng nghiêng người né xa để gạt tay
Đông Nghi ra.
- Dắt nó lên sân thượng đi, thằng Minh Vũ
tới rồi!! – Đằng lão gia từ phòng làm việc bước ra, ông gằng
giọng nói với hai dì cháu, nhưng mắt lại ngó nghiêng dòm ở
ngoài cổng.
Mặc dù Minh Minh vẫn quyết liệt đẩy Đông
Nghi ra, nhưng cô cũng cắn răng chịu đựng những cái đạp và đánh vào mặt của thằng nhóc 2 tuổi để bế cậu lên sân thượng. Lúc
ấy Đằng lão gia mới an tâm cho người ra mở cửa.
- Minh
Minh đâu? – Vừa bước vào nhà, Minh Vũ đã cất tiếng hỏi ngay.
Con người anh là vậy, càng vòng vo càng làm anh bực bội. Con
người điềm tĩnh hất mặt với ngay chính Đằng lão gia.
- Ta không biết! – Đằng lão gia nhún vai, gương mặt lão hóa ngơ ngác như không biết chuyện gì.
- Ba nói dối, sáng nay chính ba đã bắt nó!! – Đông Nhi lập tức lên tiếng phản bác, cô gạt tay, chau mày và hét lớn.
- Hỗn láo!! Cô dám nói như vậy với tôi sao??
Minh Vũ nhanh tay kéo vợ mình ra phía sau lưng anh trước khi
Đằng lão gia kịp làm gì đó. Anh dùng một tay ghì chặt Đông Nhi ép vào lưng mình. Bởi vì, lạc mất con rồi, anh không thể để
Đông Nhi có mệnh hệ gì nữa.
- Ok, tôi sẽ tự tìm! – Minh Vũ hơi nghiêng đầu rồi gật gật vài cái. Nói xong anh kéo tay
Đông Nhi đi thẳng, ung dung tự tại lướt qua mặt Đằng lão gia để
bước lên cầu thang.
- Chặn tụi nó lại!!
Sau khi
lệnh tự Đằng lão gia buông ra, cả tên chục tên cận vệ bặm trợn đứng chắn đường của hai vợ chồng trẻ. Họ có bắt gặp đôi mắt đỏ hoe sưng húp của Đông Nhi, điều đó khiến họ có xót xa và
hơi xiêu lòng, nhưng cho đến khi ánh mắt rừng rực lửa của Đằng
lão gia chiếu đến họ, họ lại trở nên cứng rắn.
Đôi mắt ấy không còn bình thường nữa,
bởi vì đứa con trai Minh Minh đang gặp nguy, nhất là khi lúc này anh cảm nhận được bàn tay đang run lên của Đông Nhi trong tay anh. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm con ác quỷ ẩn dật bên trong Minh
Vũ bộc phát.
Toàn cơ thể Minh Vũ tỏa ra nghi ngút mùi
sát khí, sẵn sàng giết chết con người nào dám cản đường anh,
chứ đừng nói đến một vài tên cận vệ yếu kém, sống chết còn
đang nằm trong tay anh.
- Tôi nói tránh ra!!! Có nghe không???
Những tên cận vệ bắt đầu run lên, họ đưa mắt nhìn nhau phân
vân. Nếu như có một người tiên phong từ bỏ, họ sẽ bỏ theo.
- Bọn khốn!! – Con người có giới hạn, đối với Minh Vũ, giới
hạn đã đạt quá mức cho phép lâu rồi. Anh chẳng ngần ngại rút
súng trong túi áo ra, lên còi.
Ngay lập tức, tất cả
đều né sang một bên, mặc kệ cho Đằng lão gia có đang tức điên
lên đến mức nào đi chăng nữa, họ vẫn mặc kệ.
Minh Vũ
ném cho mỗi người một cái nhìn khiếp sợ rồi nắm tay Đông Nhi
chạy băng qua những bậc cầu thang dài ngoằng.
- Anh nghĩ con mình đang ở đâu?
- Trên sân thượng! – Câu trả lời chắc nịch của Minh Vũ làm cho
Đông Nhi cảm thấy an tâm. Cô nắm tay anh chặt hơn, cùng anh chạy
lên mấy bậc cầu thang, mặc dù có đôi chân mỏi đến cứng đờ,
Đông Nhi cô cũng không thể dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT