Đông Nhi nghiêng nghiêng đầu nhìn đứa con thơ, đôi môi màu cánh hoa đào nhẹ nhàng mỉm cười hạnh phúc. Minh Minh đáng yêu của cô
chắc chắn sau này là một chàng trai hoàn mĩ như ba Minh Vũ và
dễ thương như mẹ Đông Nhi.
Còn gì hạnh phúc hơn, khi cô được nằm gọn trong tay Minh Vũ, và Minh Minh lại nằm gọn trong tay cô.
Đôi khi, ông trời vẫn cướp đi của cô nhiều thứ quý giá, nhưng
lại trao cho cô một người chồng tốt và một đứa con trai bụ
bẫm.
Ông trời vốn vẫn công bằng đấy thôi!
Hai
cha con thi nhau phồng mang trợn má, đối thoại với nhau bằng
những ngôn ngữ chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Bất
chợt chiếc Iphone trên bàn của Minh Vũ rung lên từng chập hối
hả. Anh nghe máy, ậm ừ vài tiếng vẻ nghiêm trọng rồi với tay
lấy chiếc áo vest đen. Không quên cuối người hôn nhẹ lên trán
Minh Minh, và dành một cái vào môi cho vợ yêu Đông Nhi.
Sau đó anh hấp tấp bước ra khỏi nhà, dặn dò gì đó với mấy tên cận vệ rồi leo lên chiếc BMW đi thẳng.
Minh Minh nhún nhún trên đùi mẹ, cậu huơ huơ cái tay chỉ về hướng ba cậu vừa đi rồi quay sang hỏi mẹ:
- Ba Vũ đi đánh nhau hả mẹ?
Câu hỏi tưởng chừng như là ngây ngơ không có tác hại nhưng lại
khiến cho Đông Nhi giật mình, cô ôm con, đôi mắt tròn cụp xuống
buồn hiu.
Thằng bé con cô còn quá nhỏ, ấy vậy mà nó vẫn biết Minh Vũ đi đâu, làm gì.
Phải, Minh Vũ chồng cô vẫn phải đi đi về về như thế theo mệnh
lệnh của Đằng lão gia. Cái nghĩa vụ của một thủ lĩnh nắm
trong tay hàng trăm tên Mafia, sống hay chết, đều do một tay anh
quyết định.
Mặc dù cô đã sinh Minh Minh, nhưng Đằng lão
gia vẫn một mực nhất quyết không chịu từ bỏ cái thế giới
chết chóc ấy. Ông muốn khi Minh Minh khôn lớn, cậu bé sẽ phải
nối dõi Minh Vũ, thay anh cầm đầu hàng loạt những tên Mafia.
Đông Nhi cô không muốn như thế. Bởi, thế giới ngầm đang ngày
càng lớn mạnh, đồng nghĩa với việc sẽ có vô số những tổ
chức khác bên ngoài muốn lật đổ tổ chức Mafia P&R của Đằng lão gia.
Vậy thì đến lượt con cô thì sao? Cô muốn Minh
Minh nhất định phải có một cuộc sống bình thường như bao đứa
trẻ khác, phải luôn nở nụ cười trên môi. Chứ không phải suốt
ngày cứ lầm lầm lì lì như chồng cô - Đằng Minh Vũ.
-
Minh Minh, ba Vũ con đi làm, không phải đi đánh nhau! - Đông Nhi từ tốn giải thích với Minh Minh. Mặc dù cô biết rõ là không được nói dối với trẻ con, nhưng Minh Minh còn quá nhỏ, bảo vệ ngay
chính con cô thì có gì là sai.
- Thật ạ?! Vậy mà ông
nội nói với Minh Minh, ba Vũ đi đánh nhau, còn được bắn súng
nữa cơ. Ba Vũ sướng thật! - Thằng bé hồn nhiên đáp lại, cậu
chọc chọc ngón tay vào bàn tay còn lại, tỏ vẻ như ghen tị với ba Vũ vì ba được bắn súng thật, trong khi cậu chỉ được chơi
với những cây súng giả mà ông nội mua cho.
Cắn nhẹ
chiếc môi màu cánh hoa đào tuyệt đẹp, Đông Nhi lại thấy cực kì căm ghét ngay chính ba chồng mình. Nhồi nhét những điều xấu xa ấy vào đầu Minh Minh, liệu nó có làm vừa lòng ông ta? Nhưng
nếu cô dám cãi lời, chưa biết chắc chuyện gì sẽ xảy đến với
mẹ con cô.
Chiếc Iphone màu trắng còn lại trên bàn reo
lên, nhấp nháy. Đông Nhi lướt nhẹ ngón tay trên màn hình cảm
ứng, rồi nhấc máy lên tai nghe.
- ''Con và Minh Minh đến
nhà ta ngay nhé!'' - Thanh âm ở đầu dây bên kia lạnh ngắt, khàn
khàn và hơi khó nghe cất lên.
Nói đến đấy Đằng lão gia ngắt máy ngang xương, để lại cho Đông Nhi đang ấp ớ như trẻ con tập nói. Mặc dù vậy, dù muốn dù
không Đông Nhi cô vẫn phải đến. Đến với cái tư cách đang bị ép
buộc.
Diện cho mình chiếc váy xếp li dài màu tối và
áo ngắn tay sáng màu. Tận dụng cái dáng thanh mảnh sau khi sinh con, trông Đông Nhi dịu dàng và đằm thắm hơn nhiều. Minh Minh
được mẹ Nhi diện chiếc áo thun trắng và quần xắn gấu. Nhóc
con lăng xăng chạy từ chỗ này đến chỗ khác chỉ vì... được mặc đồ đẹp.
- Thưa ba con
mới tới! - Lễ phép trước ba chồng, Đông Nhi cũng khẽ khàng
cuối nhẹ đầu. Sau đó cô mới ngồi xuống chiếc ghế salon đối
diện với Đằng lão gia.
Minh Minh cười toe toét với mẹ
Nhi, rồi được mấy cô người làm trong nhà bế đi chỗ khác chơi
vì lệnh của Đằng lão gia.
- Thật ra chẳng có việc gì
quan trọng cả. Ta nhớ Minh Minh nên mới gọi con đến đây thôi! -
Đằng lão gia cười cười. Nhưng trong cái cười ấy vẫn còn chút
gì đó lành lạnh tận xương tủy. - Khi nào Minh Minh bắt đầu học cấp 2, ta sẽ dạy nó tất cả những gì cần thiết trong tổ
chức!
- Có sớm quá không ba? - Đông Nhi giật mình nhướn
người, cô chống hai cánh tay lên đệm ghế, cố gắng giữ vững cho
cơ thể không ngã.
- Chẳng có gì là sớm cả. Rồi nó sẽ giỏi y hệt như Minh Vũ thôi!
- Nhưng... con không muốn!!! Ba không được đầu độc Minh Minh bằng những thứ vô bổ trong tổ chức. Minh Minh có quyền không tham gia vào tổ chức của ba!!! - Bao nhiêu ức chế bấy lâu nay được Đông
Nhi kiềm nén cũng đạt đến tột đỉnh, nó bộc phát như một lẽ
thường tình của những người mẹ muốn bảo vệ con cái họ. Đông
Nhi đứng bật dậy, cô chau mày và thanh âm cao hơn hẳn bình
thường.
- Đầu độc?! Vô bổ?! Con lấy quyền gì để cấm
Minh Minh không tham gia tổ chức? Dòng dõi nhà họ Đằng này đã
theo cái luật lệ ấy từ bao năm trước. Con không được phép cãi
lời!!! - Đằng lão gia đập bàn khiến những tách trà rung lên
lạch cạch.
- Ba không được làm hại Minh Minh, nó phải
có một cuộc sống bình thường. Tất cả chỉ là để phục vụ cho
nhu cầu riêng của ba thôi!!!
Đông Nhi mém chút bật khóc,
cô quay lưng gọi tên Minh Minh. Suy nghĩ trong cô lúc này là phải
thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, mặc kệ cho Đằng lão gia có
làm gì đến mẹ con cô đi chăng nữa.
Đông Nhi đã dang tay sẵn chờ cho Minh Minh sà vào, nhưng ngay lúc
ấy Đằng lão gia đứng phắt dậy, ông chỉ tay về phía Đông Nhi cho đám cận vệ, hét lệnh như sấm:
- Giữ Đông Nhi lại!!
Ngay lập tức những tên cận vệ với những tên to con bặm trợn
đứng chắn trước mặt Đông Nhi. Hai, ba tên khác nắm chặt khủy tay cô siết lấy. Mấy chị người làm cũng bế Minh Minh lên ra xa
khỏi Đông Nhi, chia cắt khoảng cách giữa mẹ con họ.
-
Nếu cô một mực khăng khăng quyết định ấy, ta sẽ nuôi Minh Minh
cho đến lớn. Còn cô mau ra khỏi đây và đừng để ta gặp mặt
nữa!!! - Đằng lão gia chau mày, hét lên đáng sợ.
Trong
khi Minh Minh ngơ ngác hết nhìn mẹ lại nhìn Đằng lão gia khó
hiểu thì mấy chị người làm nhanh chóng bế cậu lên tầng 2.
''Ra khỏi đây và đừng để ta gặp mặt nữa!!!"
Như vậy chẳng khác nào là đuổi cô ra khỏi nhà sao?
Như vậy chẳng khác nào Đằng lão gia không muốn nhìn nhận đứa con dâu này nữa!
Nhưng cô cũng chẳng cần quan tâm. Nếu là ngày xưa một thân một
mình rời khỏi đây, cô chấp nhận. Nhưng ngay lúc này, cô còn có
Minh Minh, cô không thể nhắm mắt làm ngơ mà để con cho Đằng lão
gia dạy dỗ. Rồi nó sẽ vô cảm y hệt như Minh Vũ thôi.
-
Các người buông ra!!! - Đông Nhi giãy nãy, cô giật phắt tay ra
khỏi bàn tay to lớn của những tên cận vệ. Thoáng chút hoảng
sợ, họ đồng loạt buông tay, thả Đông Nhi về tự do mà quên mất
sự có mặt của Đằng lão gia với ánh mắt giết người. Đông Nhi
đưa ánh mắt sang ba chồng, đó không còn là đôi mắt to tròn tầm
thường của mọi ngày, thay vào đó, sự tức giận tột cùng của
một người mẹ đang hiện hữu trong mắt cô. - Minh Vũ sẽ không để
yên cho ba nếu ba làm hại Minh Minh đâu. Mau trả Minh Minh lại cho
con!!!
- Cút khỏi đây ngay!!! Mấy người còn đứng đó làm gì, đưa nó ra khỏi đây!!!
- Thiếu phu nhân, nếu cô ở đây sẽ không tốt đâu. Cô mau về đi!
- Im ngay đi!!! Tôi sẽ không tha cho các anh đâu!! - Nói rồi cô
hối hả chạy ra chiếc BMW màu đen bóng loáng đang đậu sẵn, leo
lên xe rồi rút Iphone ra, ngón tay thon dài lướt nhẹ nhàng trên
màn hình rồi ấn nút gọi.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ là
những câu nói quen thuộc đến thuộc lòng của cô nhân viên trực
tổng đài. Đông Nhi thở hồng hộc, cô cảm thấy khó thở. Vừa bức bối vì gọi cho Minh Vũ không được, vừa bị cục tức trong cổ
họng làm cho nghẹn ứ lại.
Người cô run lên bần bật như
người bị trúng gió. Một lúc sau khi gọi cho Minh Vũ không được, Đông Nhi nhướn người ra lệnh cho tên cận vệ lái xe:
- Đến chỗ của Minh Vũ ngay cho tôi!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT