Cảm nhận được vùng ngực đang dần nóng rát lên bởi nhiều cái đánh dồn dập từ người yêu, Tử Thông chộp lấy bàn tay trắng nõn của Ái Lan rồi nghiến chặt khiến Ái Lan thét lên. Anh nhếch đôi môi thâm tím bởi thuốc lá lên nhìn Ái Lan mỉm cười, cái giọng khàn khàn như sét nổ ngay tai Ái Lan:

- Đừng thấy tôi cưng rồi làm liều, cô chẳng khác gì so với những đứa con gái đứng đường ngoài kia đâu!

Ái Lan ngay lập tức ngậm miệng im bặt rồi từ từ cuối gằm mặt xuống dưới đất. Ái Lan cắn nhẹ chiếc môi đỏ chóe của mình, thầm trách cái số phận cay nghiệt đã đưa đẩy cô đến bước đường cùng, để bây giờ Tử Thông lại có dịp bới móc cái quá khứ đáng xấu hổ của cô.

Tại sao vây...?

Tại sao cô không có được một cuộc sống yên ổn?

Tại sao quá khứ vẫn chưa chịu buông tha cho cô?

Và tại sao, Tử Thông luôn miệng nói yêu cô, nhưng hễ có dịp, anh lại chẳng ngần ngại mà đào bới cái quá khứ ấy?

Một giọt nước mắt chậm rãi lăn dài từ khóe mắt xuống gò má, rồi nhẹ nhàng rơi tự do xuống nền đất lạnh, vỡ tan ra chỉ trong cái nháy mắt.

Tử Thông nở nụ cười hài lòng, sau đó đưa tay quấn chặt chiếc eo thon thả của Ái Lan mà ghì lấy. Giọng nói khe khẽ cất lên, ''ngọt'' hơn lúc nãy gấp ngàn lần:

- Ngoan lắm, vào nhà thôi!

Gạt nhanh giọt nước trong trên khóe mắt và má, Ái Lan gặng cười chua xót. Biết đến bao giờ, cô mới thoát khỏi cái quá khứ tồi tệ đó.

Gót giày nện xuống sàn vang lên vài âm thanh gây nhức tai, sau một hồi lượn quanh căn nhà, Ái Lan ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, đôi mắt đen ngòm được tô tô vẽ vẽ vài tiếng đồng hồ dáo dát nhìn xung quanh. Nói đúng ra là cô đang kiểm tra xem còn có sự hiện diện của ai khác trong căn nhà này hay không.

- Thôi cái hành động giám sát đó đi, chẳng có ai trong nhà này ngoài người giúp việc đâu! - Tử Thông ho khan vài tiếng, lên giọng cảnh báo người yêu.

- Người giúp việc cũng đáng phải quan tâm đấy! - Ái Lan nheo nheo đôi mắt nhìn Tử Thông rồi nâng ly nước lên môi uống vài ngụm, sau đó cô lại cười xòa xem như câu nói khi nãy chỉ là đùa.

Ái Lan còn lạ gì cái thói trăng hoa của Tử Thông, nhưng chỉ có điều, cô không muốn nói ra. Không nói, không có nghĩa là không biết, nhưng Tử Thông vẫn chứng nào tật đó trong khi nói yêu Ái Lan.

Cô vẫn thường xuyên khóc một mình, chỉ vì cái quá khứ không mấy đẹp đẽ đó mà bao nhiêu người khinh bỉ cô, tệ hơn là còn tránh xa cô vì cho rằng, cái nghề rẻ rách đó rất có khả năng bị nhiễm HIV.

Cô yêu Tử Thông. Vì anh là người duy nhất không xa lánh cô như bao người khác. Tình cảm giữa con người với nhau, lâu lắm rồi Ái Lan mới cảm nhận được tình yêu ấy từ Tử Thông. Nhưng dần dà, con người Tử Thông lại thay đổi như chong chóng, thường xuyên bới móc quá khứ của cô.

- Bỏ cái suy nghĩ đó đi được không? Em không an phận khi đến thăm anh như lời em nói được à? - Tử Thông cay nghiến, anh nhướn mày trừng mắt nhằm răn đe con người trước mặt.

Cái tia mắt ấy khiến Ái Lan giật mình, cô nuốt nước bọt dằn sự sợ hãi xuống tận hậu môn rồi đánh lảng sang chuyện khác.

- Em muốn lên phòng một chút!

- Không được!!! - Tử Thông hét lên, gằng từng chữ nhấn mạnh.

Vì sao ư?

Vì căn phòng mà Ái Lan hay dùng khi đến nhà anh đang được anh dùng để nhốt Đông Nhi. Tử Thông anh không thể để cho Ái Lan biết được.

Một nỗi nghi hoặc mơ hồ hiện lên trong Ái Lan, nhưng cô lại im lặng, chỉ e dè gật đầu với Tử Thông trước thái độ bất bình thường của anh.

...

Chớp nhẹ mi mắt dài, Đông Nhi thở dài thườn thượt, cố gắng tống ra một số cảm xúc không nên có trong cơ thể. Giả dụ như ngay lúc này, cô đang buồn vì rất nhớ chồng cô - Minh Vũ. Nhưng một chữ ''buồn'' liệu có nói hết lên tất cả cảm xúc của cô hiện tại.

Vẫn tự hỏi, đến bao giờ Đông Nhi cô mới được về với Minh Vũ?

Chợt nhận ra mình đã xa Minh Vũ được một thời gian khá lâu, Đông Nhi lại thấy chạnh lòng. Ghì chặt con gấu bông trong tay, mặc dù cô không biết chủ nhân của nó là ai. Lúc ấy cô mới nhận ra, căn phòng cô đang ở này có một gam màu trang nhã rất đẹp và nữ tính. Những vật dụng trong phòng cho Đông Nhi biết được chủ nhân nó là một cô gái.

Nhưng cô gái ấy là ai, thì Đông Nhi cô hoàn toàn không biết!!

...

Minh Vũ ngồi dựa lưng ra chiếc ghế đệm trong phòng làm việc của chính mình, anh châm điếu thuốc rồi phì phèo nó trong tay. Chốc chốc lại nhả ra những làn khói trắng đục.

Anh đã bắt đầu tập hút thuốc gần 3 tháng nay.

3 tháng...

... cũng là thời gian mà Đông Nhi vợ anh biệt âm vô tính. Minh Vũ lúc này hoàn toàn vô hại. Điều đáng sợ từ anh lúc này phải chăng chỉ là ánh mắt vô cảm cùng đôi đồng tử màu hổ phách luôn trừng trừng nhìn những con người xung quanh như kẻ thù.

Không có Đông Nhi, Minh Vũ anh chẳng khác gì một con người tầm thường trong một thế giới nhàm chán.

Không có cô, anh như một tên tay sai cho những đêm ròng rã chỉ còn lại một mình với chiếc giường rộng thênh thang, vẫn còn phảng phất mùi hương đặc trưng từ Đông Nhi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play