Khẽ cựa mình, Đông Nhi sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái trên chiếc ghế
trong phòng mình. Trời đã khuya trở thành một màu đen kịt mà trên tay cô vẫn còn cầm cuốn sách tiểu thuyết dày cộm. Chốc chốc lại đưa mắt nhìn
Minh Vũ đang nằm ngủ trên giường.
Chắc hẳn Minh Vũ anh đã đau lắm nên mới ngủ li bì như thế. Từ lúc về tới nhà đến giờ, anh vẫn như thế.
- Thôi nhìn anh có được không hả? - Minh Vũ hơi hé mắt, anh cất tiếng
với cái giọng khó chịu vì bị chính cô vợ của mình làm phiền.
- Anh... chưa ngủ sao?
- Không ngủ được!... - Thanh âm lạnh ngắt mà ngắn gọn. Minh Vũ chớp
chớp đôi mắt vài cái sau mấy tiếng đồng hồ anh cho nó nhắm nghiền, anh
đưa cánh tay về phía Đông Nhi. Động tác quen thuộc mà mỗi khi anh muốn
Đông Nhi xà vào lòng mình, anh đều làm như thế. - ... Đến đây nào!
Đông Nhi đặt lại cuốn sách lên bàn, tiến đến gần anh. Nhưng cô chỉ ngồi xuống bên mép giường nơi Minh Vũ đang nằm, vì cô vẫn không quên, vết
thương kia vẫn còn chưa lành hẳn.
Minh Vũ đặt bàn tay mình lên
mái tóc màu hạt dẻ của Đông Nhi rồi nhẹ nhàng vuốt nó. Đôi mắt anh nhắm
hờ lại, thư thả giữa dòng đời xô bồ và nhiều chông gai này. Lần đầu tiên Đông Nhi được nhìn thấy một Minh Vũ như thế. Một Minh Vũ không hối hả
trong công việc của một Mafia, một Minh Vũ không hề đáng sợ như những gì người đời thường nhận xét. Điều đó khiến cô vui, nhiều lắm.
- Minh Vũ! Lúc ấy... sao anh biết em ở đó mà đến vậy?
- Trùng hợp thôi! Anh muốn đi đường tắt để về nhà sớm, không ngờ lại
gặp em! - Minh Vũ vẫn không mở mắt, đôi lông mày có hơi nhíu lại vì câu
hỏi của Đông Nhi, vấn đề ấy lại khiến anh bực bội hơn. Anh gằng giọng,
tức giận. - Nếu em có đi đâu thì làm ơn dẫn theo vài tên cận vệ đi, anh
không thể ở bên cạnh em suốt ngày được! Nếu lúc ấy anh không tới kịp
thì...
- Là vì em lo cho anh, em muốn gặp anh ngay!!! - Đông
Nhi xìu mặt, cô cuối gằm xuống, nước mắt một lần nữa lại chực trào ra
làm mắt cô đỏ hoe. Bàn tay cô nắm chặt lấy chiếc áo thun của Minh Vũ, cô sợ Minh Vũ sẽ vụt mất như lần trước nữa.
- Anh biết.... - Minh Vũ dùng tay mình ấn nhẹ đầu Đông Nhi vào ngực anh, để cô nằm đó mặc sức mà khóc cho thoải mái. - ... Đây là lần cuối anh cho em khóc. Sau này
còn như thế thì đừng trách anh!!
Thút thít vài tiếng rồi tiếng
nấc cũng dần to lên. Đông Nhi dụi đầu vào ngực Minh Vũ như con mèo nhỏ.
Sau hôm nay, cô sẽ không khóc nữa.
....
Đông Nhi bước
xuống xe trong bộ đồng phục trường Star. Cô chẳng nhớ mình đã nghỉ bao
nhiêu ngày và mất đi bao nhiêu bài vở. Nhưng cô nhận thấy rõ những ánh
mắt của các học viên nhìn cô khi cô vừa bước vào cổng trường, chỉ có thể là những ánh mắt ngạc nhiên khi bất ngờ hôm nay Đông Nhi cô đi học, và
còn những ánh mắt tò mò khác khi cô đến trường một mình mà không có Minh Vũ bên cạnh.
- Đi chỗ khác!!!
Sau cái thanh âm gầm
thét ấy, tất cả các học viên nhanh chân chạy biến khỏi ''hiện trường''.
Chỉ còn lác đác một vài người vừa mới tới. Đông Nhi cũng hốt hoảng không kém. Vì âm thanh ấy, đâu phải là của cô.
- Thiếu phu nhân, mời cô lên lớp!! - Tên cận vệ mặc vest đen hơi khom người, cuối đầu trước
Đông Nhi. Tiếng nói khi nãy không của anh thì là của ai.
- Minh Vũ sai anh đi theo tôi sao? - Đúng chất một ''thiếu phu nhân'', Đông
Nhi khoác tay trước ngực, phùng mang trợn má nhìn tên cận vệ nhằm uy
hiếp.
- Vâng, thưa cô!
- Biến...!! - Đông Nhi gầm lên
để đuổi cổ tên cận vệ phiền phức. Câu từ ngắn gọn nhưng sức công phá cực kì lớn, làm tan nát đi tâm hồn ''bé bỏng'' của tên cận vệ. Có lẽ 1 năm
qua, ở bên cạnh Minh Vũ đã khiến cô học được nhiều thứ. Từ hành động cho đến lời nói, tất cả đều được Đông Nhi cho ẩn náu trong lớp vỏ bọc nhu
mì, nữ tính bên ngoài. Nhưng mấy ai biết được, đằng sau cái vẻ đẹp mang
hương sắc của một thiên sứ, một ác quỷ cũng đang dần được hình thành
trong con người cô. Chỉ có điều, cô không biết cách kiềm chế cảm xúc
được như Minh Vũ.
Hoa hồng càng đẹp thì gai sẽ càng nhọn...!!
Tên cận vệ chỉ kịp cuối đầu chào, mồ hôi mô kê thay phiên nhau chảy
dài. Hắn nhanh chóng chạy ra khỏi cổng trường, leo lên xe và mất hút.
Đông Nhi đứng nhìn theo rồi hất nhẹ mái tóc màu hạt dẻ, sau đó ung dung
bước đi mặc dù tiếng chuông vào lớp đã reo lên từ lúc nào.
Bước chân đầu tiên vừa mới đặt lên hành lang của tầng ba, Đông Nhi đã thấy
mấy cái đầu lởm chởm tóc của bọn con trai lấp ló nhìn cô. Bất chợt một
cậu con trai cao ráo bước đến trước mặt cô, chìa ra một con gấu bự tổ
chảng, xấp xỉ bằng cô mất luôn rồi.
- Gì đây?
- Tặng cậu...!
- Dịp gì?
- Tớ... thích cậu!!
Đó là câu nói tỏ tình trắng trợn nhất mà Đông Nhi cô từng nghe thấy.
Mấy anh chàng hay cảm nắng thế này đối với Đông Nhi chẳng còn lạ lẫm gì
nữa, nhưng lần này lại khiến cho cô không thể nhịn được mà phải bật cười ngay trước mặt cậu bạn. Chỉ là những câu đối thoại ngắn cũn cởn với
nhau, nhưng tất cả những nam sinh còn lại đều cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ Đông Nhi. Một mùi sát khí chẳng khác gì Minh Vũ.
- Cậu
là... học sinh mới chuyển vào à? - Không đáp lại lời tỏ tình bay bổng
kia. Đông Nhi lướt nhìn con gấu ''khổng lồ'', sau đó quét một lượt lên
cậu học viên cực kì táo bạo này.
- Không... Tớ học ở đây từ cấp 2!
- Vậy cậu không biết mối quan hệ giữa tôi và Minh Vũ sao?
- Biết... nhưng...
- Biết mà vẫn đâm đầu vào, cậu chán sống rồi sao??? - Đông Nhi lại rít
lên. Chẳng biết đó có phải là một lời cảnh báo không hay là một lời đe
dọa, nhưng trường hợp nào cũng thấy được rằng nó rất đáng sợ. Cô nhíu
mày, gương mặt thanh tú tỏ rõ sự tức giận khi cứ bị làm phiền những kiểu như thế.
Nhưng chỉ số của những cuộc tỏ tình đều giảm hẳn rõ
rệt từ khi cô cưới Minh Vũ. Họ chỉ biết tạo ra những cuộc ''bạo động''
hay làng sóng tình trường một cách âm thầm, vì họ biết chồng của Đông
Nhi không phải tay vừa.
Cậu nam sinh giật nảy người. Đôi mắt
trợn tròn nhìn Đông Nhi, người mà cậu yêu là một đứa con gái dịu dàng,
lúc nào cũng e dè khi đi bên cạnh Minh Vũ, chứ không phải là một ''ác
quỷ'' lạnh băng như cậu đang thấy. Tất nhiên cậu biết quan hệ giữa họ,
nhưng cậu vẫn không ngăn được tình cảm mà cậu dành cho Đông Nhi. Điều đó đã khiến cậu đứng đây, lợi dụng ngày Minh Vũ không đi học để nói lên ba từ ấy.
- Hiểu rồi thì đứng qua một bên, đừng ngây người ra mà
làm ngáng đường người khác! - Chốt lại câu cuối. Đông Nhi hất mặt ra
hiệu, đến khi anh chàng còn đang ngơ ngác nhường đường cho cô, cô mới
bước đi. Nhưng sau đó lại khựng lại, quay người về phía chàng nam sinh
say nắng, Đông Nhi nở nụ cười rõ tươi, một nụ cười đẹp của một thiên sứ. - Con gấu đẹp lắm, rất tiếc nó không thuộc về tôi. Tìm người khác mà
thay thế nhé!
Dứt lời, Đông Nhi cô bước về lớp. Cô biết trong
con người cô đang mâu thuẫn rất nhiều. Nhưng để mình không trở thành
gánh nặng của Minh Vũ, cô phải học cách lạnh nhạt đi và ít giao du với
những người không quen biết hoặc chưa tìm hiểu kỹ về họ. Tất cả đều giúp cho công việc của tổ chức diễn ra suông sẻ hơn.
Ngồi vào chiếc bàn của mình. Đông Nhi mệt mỏi ném cái ba lô đầy sách vở lên bàn, cô
chợt nhớ ra điều gì đó, liền nhanh tay mở ngăn kéo của chiếc ba lô màu
xanh rồi lục tìm một hồi.
Cô lôi từ trong ba lô ra một cái hộp màu vàng sáng mà cô vẫn luôn đem
theo bên mình. Nhẹ nhàng mở nó, không một phút chần chừ mà Đông Nhi lấy
chiếc nhẫn đeo vào ngón tay thon dài. Chiếc nhẫn sáng, đẹp và long lanh.
Đông Nhi mang nó ở ngón áp út. Nhưng là ngón áp út bên tay phải, còn bên tay trái, cô vẫn còn đang chờ chiếc nhẫn thực sự.
....
Vết thương ở bụng Minh Vũ lành nhanh hơn anh nghĩ. Bác sĩ vẫn đến nhà
đều đều để sát trùng và thay băng cho vết thương. Anh đi được, ngủ được, ăn được và thậm chí còn cưỡng hôn Đông Nhi được thì không khỏe mới là
chuyện lạ.
- Minh Vũ...!! Anh không đưa nó cho em thì đừng
trách em đấy! - Giọng của Đông Nhi cứ léo nhéo trong căn biệt thự chỉ vì Minh Vũ giành lấy mất quyển vở ôn thi cuối năm của cô, không để cho cô
có thời gian ôn bài.
- Em không dành thời gian cho anh gì cả,
suốt ngày cứ cắm đầu học!! - Minh Vũ bình thản ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, ngón tay cứ xoay xoay cuốn vở như trái bóng một cách điêu luyện, nhằm chọc giận cơn thịnh nộ của Đông Nhi. Một tên cầm đầu
Mafia cũng có lúc trẻ con như thế cơ đấy.
- Nhưng em sắp thi
học kì!! Nếu trượt là tại anh đấy!! - Phía đối diện, Đông Nhi đứng không ra đứng mà ngồi cũng chẳng ra ngồi. Cô thấp thỏm vì quyển vở yêu quý
của cô bị Minh Vũ cho xoay mòng mòng trên ngón tay, bao nhiêu đó thôi
cũng khiến cho cô chóng mặt nhức đầu.
- Anh sẽ nuôi em, chỉ cần em sinh con cho anh!! - Nở nụ cười ranh ma, Minh Vũ bắt ngang chân nhìn Đông Nhi thách thức. Điều đó khiến mấy cô giúp việc không khỏi bật
cười, đến cả bà vú già cũng móm mém mỉm cười, lắc đầu ngán ngẩm trước
cặp vợ chồng trẻ.
- Anh đi mà tự sinh con!! Trả vở cho em!! -
Cơn thịnh nộ cũng đến, Đông Nhi hết nhịn nổi cuối cùng lao về phía Minh
Vũ. Bàn tay cô đang muốn giành lại quyển vợ thì bị Minh Vũ nắm lấy, kéo
mạnh rồi ấn cô ngồi xuống trên đùi anh.
Động tác linh hoạt mà
nhanh nhẹn khiến Đông Nhi không kịp trở tay. Cuối cùng là ngồi gọn trong lòng anh mà không có bất cứ sự phản kháng nào. Nhưng Đông Nhi vẫn còn
đủ tỉnh để nhận thấy nụ cười đắc chí trên khóe môi Minh Vũ, nụ cười ranh ma mà Đông Nhi cô cảm thấy là đáng ghét nhất trong tất cả các nụ cười.
- Thiếu gia, có người muốn gặp!!
Tên cận vệ ở bên ngoài điềm tĩnh bước vào mặc kệ cho cái cảnh tượng
thân mật có đập vào mắt. Sau khi đã cuối đầu trước Minh Vũ, tên cận vệ
cất cái âm thanh lạnh lên.
Minh Vũ khẽ nhíu mày, nhưng sau đó
cũng giãn ra. Anh khẽ gật đầu một cái nhẹ ra hiệu cho tên cận vệ ấy.
Đông Nhi có hơi ngượng ngùng, cô chống tay lên người Minh Vũ để đứng
dậy. Nhưng cánh tay Minh Vũ đang vòng qua eo cô siết chặt, sau đó thì cô bắt gặp ngay ánh mắt chóe lửa của Minh Vũ đang nhìn cô trừng trừng.
- Ngồi im!!
Ngay lúc ấy thì từ cửa bước vào một người con gái trong chiếc váy màu
xanh dương nhạt. Mái tóc đen tuyền được uốn thành những lọn nhỏ, được cô hất gọn qua một bên vai. Dáng đi thướt tha, uyển chuyển, toát lên một
vẻ đẹp quý tộc, kiêu sa. Nhìn thôi cũng biết đó là một cô tiểu thư chính hiệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT