hải mất khoảng 15 phút đi đường. Chiếc BMW màu đen mới dừng hẳn lại ở một con đường khá vắng. Chiếc xe đỗ xịch trước một khoảng đất trống khá rộng.

Cái lạnh của ban đêm buốt giá khiến Đông Nhi khẽ rùng mình khi vừa bước xuống xe. Cái áo khoác mỏng tang này, không giúp cô tránh bớt đi cái rét lạnh ngay lúc này.

Đông Nhi nhận thấy hai chiếc BMW màu đen bóng loáng đang đậu ở phía trước. Bên cạnh đó còn có thêm ba chiếc xe màu trắng khác. Xe BMW ấy chắc chắn là của chồng cô. Còn ba chiếc kia, chỉ có thể là của kẻ mà cũng chính là mục đích Minh Vũ tìm đến đây.

Nhìn số lượng xe với nhau thôi cũng đủ cho Đông Nhi biết rằng phe Minh Vũ ít hơn. Điều đó làm cô thấy lo hơn nữa.

- Thiếu phu nhân, cô cứ đợi ở đây. Để chúng tôi vào đó!!

- Tôi không bỏ mặc Minh Vũ được! - Đôi mắt to tròn của Đông Nhi nhìn vào khoảng không vô định của bãi đất trống trước mặt. Phía sâu bên trong ấy, chắc chắn đang xảy ra một cuộc chiến hỗn loạn. Cô vẫn không rời mắt sang chỗ khác, mà cất giọng hỏi - Minh Vũ tìm ''hắn'' đúng chứ?

- Vâng thưa cô, chính là người cầm đầu của tên phá đám hôm đám cưới của cô! - Trợ lí Kim gật đầu nhẹ, anh cũng nhìn theo hướng mà Đông Nhi cô đang nhìn.

- Hắn ta đáng sợ lắm sao?!

- Vâng, băng đản của hắn hầu hết là những tên cao thủ! 2 năm trước, thiếu gia đã từng thua dưới tay hắn trong một trận đấu...

Nghe đến đây, Đông Nhi bỗng nổi hết cả da gà. Chẳng hiểu có phải vì gió lạnh hay không, nhưng cô đang cảm thấy sợ. Minh Vũ tài giỏi đến như thế mà còn thua hắn, trong khi cô chẳng có tất sắt nào trong tay mà đòi đến giúp anh.

Nhưng điều đó không đủ làm cho cô nhụt chí. Nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải đưa Minh Vũ lành lặn trở về. Đông Nhi cất giọng, thanh âm trầm dứt khoát ra lệnh:

- Tất cả theo tôi vào trong!

Ngay lập tức, 5 tên cận vệ cùng trợ lí Kim răm rắp nghe theo. Trợ lí Kim từ trước đến nay luôn rất chuẩn mực, chỉ đăm đăm nghe theo lời của một mình Minh Vũ và không nghe theo bất kì ai khác, cho dù đó có là vợ chồng Đằng lão gia, hoặc có thể nói, Minh Vũ là người ảnh hưởng tới anh rất lớn.

Nhưng ngay lúc này, anh hoàn toàn phá lệ. Không hề phản ứng trước câu ra lệnh của Đông Nhi mà chỉ biết nghe theo. Điều đó cho thấy hiện tại Đông Nhi đang đáng sợ đến mức nào.

Cái khu đất u ám dẫn sâu vào trong. Chỉ lờ mờ ánh sáng của những ngọn đèn điện được người ta thắp sáng thâu đêm. Trước mặt Đông Nhi cũng như những tên cận vệ khác hiện ra là một công trình đang được xây dựng dở dang. Bên cạnh còn một khu đất trống khá rộng khác. Xung quanh toàn là xi măng cốt thép chất đống.

Nhưng điều thu hút Đông Nhi nhất, là những gì đang diễn ra trên bãi đất trống ấy. Cô cùng mấy tên cận vệ nấp vào một bụi cây lớn, hơi rậm rạp.

Rất dễ nhận ra Minh Vũ vì cái dáng chẳng thể lẫn đi đâu được. Phía sau anh là khoảng hơn chục tên cận vệ. Minh Vũ cho cả hai tay vào túi quần nghênh mặt nhìn tên đứng đối diện.

Người đứng trước mặt anh không ai khác, là hắn - Tử Thông.

- Lâu ngày không gặp trông mày ngon nhỉ? Tao cũng muốn đi tìm mày đây! - Cái giọng khàn đặc của Tử Thông cất lên. Hắn hất mặt về phía Minh Vũ kiểu thách thức.

Minh Vũ nhếch môi ma mị. Nụ cười từ khóe miệng cậu hiện ra, khẽ động đậy theo từng lời nói:

- Lắm lời! Chẳng phải mày sai đồng bọn đến phá ngày vui của tao sao?

- Mày thù dai thật đấy! Tao cũng định đi tìm mày để trả thù cho thằng em đáng thương bị mày giết chết đó!

- Tốt!... - Một lời khen đầy ẩn ý dành cho đối phương, Minh Vũ từ từ tiến về trước. Đôi môi vẫn còn ma mị bởi nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc. - .... Vậy thì, giải quyết sớm đi!

Câu nói vừa dứt. Một toán người bên phía Tử Thông lao đến. Nhanh chóng tạo ra một cuộc ẩu đả lớn gây kinh thiên động địa. Mấy tiếng súng cứ vang lên từng hồi. Chủ yếu là chĩa lên trời để làm lung lay tinh thần của đối phương.

Đông Nhi run lên. Cô đang nhíu mày, cố gắng dõi theo từng hành động của Minh Vũ.

Nhưng... phe Minh Vũ chồng cô vẫn yếu thế hơn rõ ràng.

Cô đưa tay nắm chặt cái lá trong bụi cây nơi cô đang đứng. Đến khi nó nát ra từng mảnh nhỏ, cô mới buông thả để nó bay theo gió.

- Thiếu phu nhân, để chúng tôi xông ra! - Giọng nói trợ lí Kim cất lên. Đánh thức Đông Nhi đang trong cơn rối bời. Anh đang nhận thấy sự hồi hộp từ Đông Nhi, điều đó khiến anh hối thúc cô cho họ tiếp sức với Minh Vũ.

- Không... không được!! - Đông Nhi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục quan sát Minh Vũ. Đôi mắt không rời khỏi anh nửa phút.

- Nhưng thưa cô, chúng ta đang....

- Anh không thấy Minh Vũ đang đánh nhau với Tử Thông sao? Nếu chúng ta xông ra, chắc chắn hắn sẽ làm liều!! Tôi không cho phép anh làm như thế...!!! - Đông Nhi gằng giọng. Cô lại chau mày nhìn về hướng Minh Vũ. Dường như cô đang nghĩ kế.

Trợ lí Kim như muốn bật ngửa ra. Đây là cô gái mà lần đầu tiên anh gặp, trông cô rất rụt rè, nhút nhát lại nhỏ con. Cứ ngỡ sẽ chẳng làm được trò trống gì. Vậy mà không ngờ, lúc này Đông Nhi đang đứng đây và thông minh nhiều hơn anh tưởng. Điều dễ dàng như thế nhưng có thể khiến Minh Vũ mất mạng, vậy mà anh không để ý gì cả.

- Nghe tôi này, chúng ta sẽ đi đường vòng! - Bất chợt Đông Nhi lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của trợ lí Kim. Cô nheo mắt nhìn các cận vệ sau lưng mình kiểu ''chắc chắn sẽ làm được!'' - Chúng ta sẽ đột kích từ phía sau lưng của phe Tử Thông!

Nói xong cô chỉ về hướng tòa nhà đang xây dở để minh chứng. Quả thật tòa nhà ấy ở phía sau phe của đối thủ. Nếu xông ra từ trong tòa nhà ấy, phe Tử Thông sẽ không biết được.

Đám cận vệ ậm ừ đồng ý, sau đó tất cả nở nụ cười trên môi. Họ chẳng cần quan tâm Đông Nhi chưa từng có kinh nghiệm gì trong đánh đấm cả, hoặc là không hiểu một chút gì về tổ chức Mafia. Nhưng họ vẫn nghe theo cô, không phải vì cô là vợ của Minh Vũ, mà là vì họ hoàn toàn tin tưởng Đông Nhi mà không hề mảy may hay nghi ngờ.

- Được rồi! Tất cả đi theo trợ lí Kim!

- Còn cô, thiếu phu nhân...

- Tôi sẽ đánh lạc hướng họ cho các anh có thời gian... - Nói đoạn Đông Nhi quay lại hướng có Minh Vũ đang gồng sức lên để chống trả những cú đấm của Tử Thông. Cô lại thấy xót. - ... Nhanh lên đi!! Minh Vũ sẽ không cầm cự nổi nữa đâu!!!

Đám cận vệ hấp tấp bước đi theo lệnh của Đông Nhi. Nhưng sau đó trợ lí Kim khựng lại, anh có hơi chừng chừ, nhưng rồi cũng rút khẩu súng luôn giắt bên hông mình đưa cho cô.

Đông Nhi hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh tay đón lấy. Cô có biết bắn súng đâu mà đưa cho cô chứ?!

- Không cần thiếu phu nhân phải bắn. Chỉ cần cầm để tự vệ thôi!

- Bảo vệ chồng tôi nhé!! - Nở nụ cười hiền dịu giữa màn đêm buốt giá. Tất cả góp phần cho tinh thần của năm tên cận vệ thêm hưng phấn.

Khẽ gật đầu một cái thật nhẹ. Đông Nhi nắm thật chặt khẩu súng.

Cô từ từ bước ra khỏi bụi cây. Thản nhiên đến lạ kì. Trong khi hoàn cảnh ở đây đang rối mù hết cả lên.

Là cô đang cố tình gây sự chú ý...!!

Đúng như dự đoán của cô. Toàn bộ phe của Tử Thông đều dừng tay để nhìn cô.

''Truyện kể rằng: Giữa một chốn hỗn loạn nào đó, đột nhiên một đứa con gái xinh đẹp như thiên thần xuất hiện. Cô tỏa sáng y hệt một thần thánh nào đó trong truyền thuyết. Gương mặt thanh tú cùng mái tóc dài màu hạt dẻ, cô trong chiếc váy màu hồng phớt và cái áo khoác mỏng tang đầy khiêu gợi. Tất cả như ngưng đọng. Và... chiến tranh kết thúc!''

- Đồ ngốc!!! Đừng qua đây!! - Minh Vũ hét lên. Vừa đánh đòn trả Tử Thông, anh vừa phải để mắt đến cô vợ rắc rối của mình. ''Đông Nhi, em muốn làm gì hả???''

Bỏ ngoài tai tiếng hét của Minh Vũ. Đông Nhi vẫn bước đi. Năm tên cận vệ lúc nãy đang nhanh chóng tấn công từ phía sau như kế hoạch của Đông Nhi khiến phe Tử Thông trở nên hoảng loạn, chạy đôn chạy đáo tìm chỗ trốn.

- Vợ mày sao? Càng tốt...!! - Tử Thông nhếch môi cười nhạt. ''Chẳng lẽ anh lại thua Minh Vũ hay sao? Thua một tên trẻ con vắt mũi chưa sạch!!!"

Nhanh chóng rút súng ra, nhưng Tử Thông không nhắm vào Minh Vũ mà lại chuyển nòi súng về phía Đông Nhi, lên đạn.

Đông Nhi khựng lại. Bước chân nặng trịch. Đôi mắt mở căng to hết cỡ. Cái ánh đèn mờ ảo này không làm cho cô lóa mắt chứ?! Là súng sao...?

Minh Vũ không kịp phản ứng gì cả. Khoảng cách giữa anh và Đông Nhi khá xa, khiến anh không thể kéo Đông Nhi ra phía sau lưng mình che chở như mọi lần được nữa. Anh hoàn toàn bất lực, súng của anh đã hết đạn từ lâu. Anh cau mày tức giận, đôi mắt màu hổ phách quan sát từng cử chỉ của Tử Thông nhằm đề phòng.

Ngón tay Tử Thông đã đặt lên còi súng, sẵn sàng bắn chết Đông Nhi bất cứ lúc nào. Anh nhếch môi. ''Anh không thể nào thua thằng nhóc Minh Vũ được!!!''

''Đoàng!!!''

...

...

...

Âm thanh rùng rợn cất lên vang cả đất trời. Một màu tang thương, chết chóc bao vây cả không gian. Tất cả đều im lặng, chỉ còn tiếng thở hỗn hển khó chịu của ai đó đang khụy xuống dưới nền đất lạnh.

Thể xác ấy, cùng đôi mắt hướng về phía con người mà họ yêu say đắm. Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play