- Minh Vũ... đừng giết họ. Họ đang hiểu lầm em, em muốn giải thích!! -
Đông Nhi nắm lấy tay áo của Minh Vũ giật giật. Co không muốn có người
phải oan mạng dù bất cứ giá nào. Chỉ vì những hiểu lầm không đáng mà
phải đổ máu thì quả thật, cô không chịu được.
- Gia Cát, tại
sao cô lại nói Đông Nhi giết ba mẹ cô!! - Minh Vũ nghênh mặt nhìn Gia
Cát. Anh không đoái hoài gì đến câu nói của Đông Nhi. Cất tiếng với
thanh âm đáng sợ, khiến những người có mặt ở đó đều phải quỵ lụy.
Gia Cát khụy xuống, cô choàng tay ôm hai bả vai đang rỉ máu của em gái
mình. Cô đang run sợ khi đứng trước Minh Vũ - một con người chẳng khác
gì quỷ dữ. Gia Cát cất giọng, đến ngay cả giọng nói người ta cũng dễ
dàng nhận thấy rằng cô đang khiếp sợ:
- Có người... nói rằng,
cô Đông Nhi chính là kẻ đã giết ba mẹ chúng tôi. Họ đã bị giết chết từ
lúc chúng tôi còn rất nhỏ. Tôi đã thề rằng, sẽ dùng chính đôi tay này
giết chết kẻ ấy....
- .... để trả thù cho ba mẹ chị... - Đông
Nhi ngồi xuống trước mặt Gia Cát cắt ngang câu nói của cô. Có lẽ Đông
Nhi biết được, sự đáng sợ của Minh Vũ đã làm cho Gia Cát run sợ như thế
nào. Khóe môi Đông Nhi khẽ mỉm cười. Đó là không phải là nụ cười khinh
bỉ hay thương hại người đối diện. Mà là một nụ cười trong sáng đang cố
gắng an ủi những tâm hồn đang dần bị mục nát bởi sự hận thù. Một nụ cười như của một thiên sứ trong chiếc váy trắng và đôi cánh to trên lưng,
xoa dịu những mất mát của kẻ bất hạnh. Một nụ cười như một tia sáng đang len lói trong cuộc đời tối tăm mù mịt của hai chị em họ.
Gia
Cát ngước mặt nhìn Đông Nhi. Một người có thể gạt bỏ tất cả để có thể
ngồi đây, trước mặt cô. Một người đã bao phen đứng ra che chắn cho chị
em cô. Vậy mà cô...
Gia Lương cũng chẳng khác gì chị của mình.
Cô ngây người ra khi bắt gặp nụ cười đẹp ấy. Nụ cười có thể làm tan chảy tất cả lòng hận thù trong con người cô...
- Nói cho tôi biết,
là ai đã nói như thế với cô! - Minh Vũ tiếp tục lên tiếng. Anh sẽ không
tha thứ cho bất cứ ai nếu như dám đụng đến Đông Nhi. Vì bản chất của một Mafia.... là không dung túng hay vị tha cho bất kì ai.
- Là.... Đằng phu nhân... đã nói cho chúng tôi!
- Minh Vũ... mẹ anh... - Đông Nhi quay người sang Minh Vũ. Cô đã muốn
không tin vào lời nói ấy. Nhưng từ ''Đằng phu nhân'' vẫn vang lên rõ
ràng từng chữ một. Bà ta... đáng sợ thật!. Điều đó khiến cho đôi chân
của Đông Nhi đứng không vững nữa, nó khụy xuống. Còn cô thì ngất đi trên tay của Minh Vũ.
- Mẹ kiếp!! Bà ta dám công khai sát hại Đông
Nhi sao?? - Minh Vũ anh rít lên. Thanh âm như đang gầm thét của một loài quỷ đang ẩn trong con người anh. Ấn nhẹ đầu Đông Nhi vào ngực mình. Đến anh còn không muốn tin đó là sự thật, chứ đừng nói đến là Đông Nhi.
....
Ngày về nước. Minh Vũ còn nhớ như in. Đông Nhi liên tục ngồi tựa vào
vai anh. Gương mặt đượm buồn, như chẳng còn chút sức sống. Cô cũng chẳng thèm mở miệng nửa lời, cứ như chỉ cần cô nhúc nhích nhẹ. Toàn thân cô
sẽ trở nên ê ẩm.
Minh Vũ đứng khoác tay, tựa người vào cửa sổ.
Đôi mắt màu hổ phách trở nên sâu thẳm không đáy khi nhìn ánh trăng mờ
đục ngoài kia. Anh hoàn toàn im lặng. Chỉ có tiếng động của những trang
sách được Đông Nhi lật mở từ từ. Cô ngồi trên giường, trên tay là cuốn
sách dày cộm, chăm chú đọc.
- Có lẽ... em không cần ở bên anh
nữa. Nếu còn ở bên anh, anh sợ em sẽ bị lôi vào cuộc chiến Mafia mất.
Em... em có thể về nhà ba mẹ em! - Minh Vũ bất chợt cất tiếng, anh vẫn
nhìn ánh trăng đang rọi xuống bể bơi nhà anh. Nó khẽ lay động theo mặt
nước, đẹp lắm nhưng anh chẳng còn tâm trạng. Minh Vũ anh đang bị rơi vào một tình thế khốn đốn. Anh hoang mang, không biết đâu là điều tốt đẹp
cho Đông Nhi. - Có lẽ... em không thuộc về anh!
- Minh Vũ...
anh đang nói gì vậy? - Gấp nhẹ trang sách. Đông Nhi đưa mắt nhìn Minh Vũ như muốn anh nhắc lại lần nữa. Là sự thật sao? Đây là cách Minh Vũ đang dần bỏ rơi cô sao?
- Anh biết em có thể giúp cho anh rất
nhiều, nhưng em không phải là thứ để anh lợi dụng. Anh... - Minh Vũ nói
một hơi dài như sợ Đông Nhi sẽ cướp mất lời của anh, hoặc là anh không
còn cơ hội nào để nói được nữa. Đôi mắt màu hổ phách vẫn không ngừng
ngắm ánh trăng ngoài kia.
- Em... có thể giúp được gì cho anh
sao? - Đông Nhi rời khỏi chiếc giường, cô từ từ bước đến gần Minh Vũ.
Giọng cô thoáng nhẹ run lên.
- Nhiều lắm... nhưng anh cưới em
không phải vì việc này! - Lần này Minh Vũ mới đưa mắt nhìn Đông Nhi. Đôi mắt vẻ xót xa nhìn người con gái đang tiều tụy chỉ vì gia đình anh. Anh không nỡ...
- Vậy thì... cho em theo với! - Khoảng cách giữa
Đông Nhi với Minh Vũ đã gần nhau hơn. Cô rưng rưng. Nước mắt chẳng theo
mệnh lệnh mà cứ ùa ra từng đợt không ngừng. Mặc dù, cả cô và Minh Vũ đều không biết, rồi tình cảm của cả hai sẽ đi đến đâu với cuộc hôn nhân ép
buộc này. Nhưng Đông Nhi vẫn muốn ở bên cạnh Minh Vũ - Chỉ cần không cản trở... thì hãy cho em ở bên anh!
Câu nói nhẹ như gió thoảng ấy khiến Minh Vũ bất động. Anh trân trân nhìn Đông Nhi. Có phải... anh
nghe nhầm không vậy? Minh Vũ đưa bàn tay ấm chạm nhẹ vào gò má Đông Nhi, lau đi giọt nước mắt long lanh như sương đêm nhưng vẫn còn nóng hổi.
Anh chuyển dần bàn tay về mang tai, sờ nhẹ vào mấy lọn tóc màu hạt dẻ
của cô.
Anh cuối người. Môi anh chạm nhẹ vào đôi môi cánh hoa
đào. Một nụ hôn thật sâu, để lại nhiều tư vị cho người đối phương. Minh
Vũ anh đã quá yêu Đông Nhi. Lời nói lúc nãy chỉ là những lời nói dối
buông ra từ miệng anh. Còn trong thâm tâm, anh không thể nào sống mà
thiếu cô ấy. Anh chưa dám nghĩ tới, nếu một ngày nào đó, anh bắt buộc
phải xa Đông Nhi, thì cuộc sống này của anh sẽ như thế nào...
....
- Minh Vũ!!! Anh vẫn chưa chịu dậy à??? - Đông Nhi đập đập vào người
Minh Vũ, giọng nói lánh lót, trong trẻo như mấy con chim họa mi cứ léo
nhéo bên tai Minh Vũ.
Nhưng Minh Vũ vẫn trùm chăn kín mít, mặc
kệ cho cô vợ của mình đang kêu réo đến khan cả cổ. Bất ngờ anh lật tung
chăn lúc Đông Nhi không để ý. Kéo thẳng cô lên giường rồi ôm chặt, sau
đó... nhắm mắt ngủ tiếp.
Bị Minh Vũ xem mình như con thú nhồi
bông, muốn ôm lúc nào thì ôm. Đông Nhi điên tiết lên, cô vùng dậy, cắn
mạnh vào tay Minh Vũ làm tay anh hằn rõ mấy dấu răng của Đông Nhi.
- Đông Nhi...!!! Em làm gì vậy hả??? - Không đến nỗi bật máu nhưng nó
làm tay Minh Vũ đau điếng. Anh bật dậy, nhíu mày quát to vào mặt Đông
Nhi.
Đông Nhi bắt đầu cuối gằm mặt xuống, cô dùng hai tay ôm
mặt. Mới lúc đầu chỉ là những tiếng thút thít, sau đó là vỡ òa ra. Cô
khóc to, nước mắt dàn dụa cả gương mặt xinh đẹp. Minh Vũ giật mình,
chẳng biết phải dỗ dành ra sao. Nhưng trông anh lúc ấy rất hoảng, chỉ vì dám làm cho Đông Nhi khóc.
- Ơ... nè!! Nín đi!!
Mặc
dù dỗ dành mãi, nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn. Đông Nhi vẫn
tiếp tục khóc lóc ăn vạ, trong khi Minh Vũ trở nên phát bực. Anh chống
tay lên đệm, đè Đông Nhi xuống dưới. Minh Vũ nhếch môi nở nụ cười ranh
ma:
- Nếu như em muốn bị trói buộc trong cái bụng bầu và chăm
sóc một vài đứa con, em cứ khóc!! Anh không chắc là sẽ không làm gì em
đâu!
Nói đến đây, Đông Nhi ngưng khóc hẳn. Khóe mắt vẫn còn
đọng mấy giọt nước vương vãi. Cô vẫn còn ức lắm, nhưng nghe Minh Vũ đe
dọa, cô không dám hé một lời. Vì Minh Vũ dám nói là dám làm. Ai dám đảm
bảo anh ấy sẽ không làm gì cô nếu cô ngang bướng. Thế nên, trong tình
huống này, lùi một bước để tiến đến hai, ba bước..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT