“Bác sĩ, bác sĩ?” Ông chú gọi tôi: “Tôi rốt cuộc là bị
bệnh gì vậy?”
Tôi quay đầu qua, hắng giọng, nói: “Ân, miêu tả của
ông vẫn chưa rõ ràng lắm, lại nói rõ tỉ mỉ bệnh trạng một lần nữa.”
Ông chú nhẫn nhục chịu đựng một lần nữa bắt đầu miêu
tả lại bệnh trạng, lúc tôi nỗ lực tập trung tinh thần lắng nghe, lòng bàn chân
lại truyền đến cảm giác ngứa ngứa.
Lần này ra tay còn nặng hơn lần trước, toàn thân tôi
không tự chủ được run lên.
Hai tay của đại thúc nắm chặt, đặt ở dưới cằm, nước
mắt ròng ròng nói: “Bác sĩ, tại sao cô lại có biểu tình chấn kinh như vậy, lẽ
nào tôi mắc bệnh không thể trị được sao?”
“Không có, không có.” Tôi vội vàng an ủi: “Tôi… chỉ là
đột nhiên thần kinh co rút một chút thôi”
Ông chú yên tâm hơn một chút, lại tiếp tục miêu tả
bệnh trạng: “Bắt đầu từ tháng trước, nước tiểu của tôi cứ ra liên tục, tiểu
hoài không ngừng…”
Tôi nhìn về phía Thịnh hồ ly đối diện, hung hăng liếc
hắn một cái.
Ý tứ là, TMD ngươi lại dám làm như vậy nữa, ta đánh
gãy chân ngươi.
Ánh mắt của tôi toàn bộ bị Thịnh hồ ly tiếp thu, nhưng
lại giống như viên đá rơi xuống đáy cốc, chả có chút phản ứng nào hết.
Khóe miệng của hắn cong lên, thần sắc bình tĩnh, kiên
nhẫn giảng giải những nghi hoặc cho bệnh nhân.
Tôi không thể không nói rằng, đây thật sự là cao nhân.
Tôi vừa tức vừa vội lại vừa lúng túng, toàn thân đều
bắt đầu đỏ lên.
Ông chú này quả nhiên là người tốt, ông ta tạm thời bỏ
qua chuyện của mình, bắt đầu quan tâm đến tôi: “Bác sĩ, tại sao mặt cô lại đỏ
lên giống như phát sốt vậy? Có phải là bị sốt rồi không?”
Tôi vừa muốn nói không sao, lòng bàn chân lại bị gãi
mạnh một cái, ngứa đến toàn thân tôi rút lại.
“Vừa bị co rút, vừa phát sốt, thôi bỏ đi, bác sĩ, cô
xem bệnh cho mình trước đi.” Nói xong, ông chú tự động cáo từ.
Phía màn bên kia, bệnh nhân của Thịnh hồ ly cũng được
tư vấn xong, xác định bản thân không sao, cũng đứng dậy rời đi cùng ông chú đó.
Trong phòng lại trở lại yên tĩnh
Tôi nhìn xem Thịnh hồ ly ở đối diện, hai mắt oán hận
vèo vèo bắn ra những mũi tên lạnh lẽo độc địa, trong lòng mạnh mẽ thiêu đốt một
hận ý mãnh liệt, hận không thể phun một ngụm phân lên trên mặt hắn, hoặc là
canh ba nửa đêm, chạy đến trước phòng hắn, lặng lẽ treo cổ tự sát, để ngày hôm
sau hù hắn trở nên thần kinh thất thường luôn.
Tôi hít thật sâu một ngụm khí, nỗ lực khiến giọng nói
của bản thân bình tĩnh lại: “Ngươi - làm - ơn - thả - chân - của - ta - ra.”
Ánh mắt câu hồn lạc phách của hồ ly khẽ nheo lại, nhất
thời trong phòng tràn ngập xuân sắc kiều diễm,: “Nếu như ta thả ngươi ra, ngươi
sẽ báo đáp ta thế nào?”
Tôi ở trong lòng ân cần thăm hỏi hết thảy tám đời tổ
tông của hắn một lần, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Ngươi muốn
ta báo đáp ngươi thế nào?”
Hồ ly cười sáng lạng như hoa đào nở, nói: “Thế này đi,
ngày hôm qua ngươi đã tiến vào ta một lần, vậy thì cũng để ta tiến vào ngươi
một lần đi, vậy là công bằng.”
“Công bằng, rất công bằng nha.” Hai hàm răng của tôi
nghiến vào nhau nghe khanh khách, hận không thể cắn đứt cái đầu hắn xuống, sau
đó giống như lắp ráp Transformer tháo hết tứ chi hắn xuống, làm thành bánh quẩy
đem cho chó ăn.
Không, quá lãng phí rồi, vẫn nên để vào tủ lạnh, để
dành tôi tự ăn.
Chính tại lúc này, y tá Tiểu Lưu đi vào, nói Viện
trưởng gọi tôi, bảo tôi nhanh đến phòng Viện trưởng một chuyến.
Tôi nhìn về phía đối diện, nói: “Thế nào, hiện tại
ngươi vẫn còn không định thả ta ra sao?”
Thịnh hồ ly, khóe miệng nhếch lên nụ cười, lười biếng
mà ưu nhã: “Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, sẽ thả ngươi ngay lập tức.”
“Yêu cầu gì?” Tôi là người ở dưới mái hiên không thể
không cúi đầu a.
Ánh mặt trời theo cửa sổ lẻn vào, chiếu vào sườn mặt
của Thịnh hồ ly thành một mảnh vàng lấp lánh, hắn thật chậm thật chậm rãi nói:
“Ta chỉ muốn chứng minh với ngươi, ta không phải là tiểu thụ, cho nên, phiền
ngươi để cho ta đè lên một lần đi.”
Nhanh lên, nhanh lên, ở đâu có phân, nhanh đưa tôi
ngậm vào để phun lên mặt hắn đi.
Tôi tức đến răng nanh cũng run lên, nhưng giọng điệu
lại giả vờ như là đang bình thản: “Tiểu Thịnh à, thật ra ta chỉ nói giỡn với
ngươi thôi mà, kiểu đàn ông giống như ngươi, giống như là đom đóm trong đêm tối
vậy, rực rỡ như vậy, xuất chúng như vậy, ánh mắt u buồn của ngươi, cái cằm lún
phún râu của ngươi, lại còn hai cục ghèn ở khóe mắt như mới ngủ dậy của ngươi,
đều khiến ta tin tưởng sâu sắc rằng, ngươi tuyệt đối không phải là tiểu thụ.”
Đương nhiên, tiểu thụ người ta cũng phải đáng yêu khả
ái nha, làm sao có thể cặn bã như ngươi đâu.
Thịnh hồ ly không để mình bị đẩy vòng vòng, tay của
hắn lại nắm lấy lòng bàn chân tôi, ngón tay ở mặt trên nhẹ nhàng dạo chơi, mang
theo một loại cám dỗ.
Cái khuôn mặt như nước kia, ở dưới sự tuấn mỹ bắt đầu
lộ lên một loại nguy hiểm: “Nhưng mà, ta nhất định phải tự thân chứng minh với
ngươi một chút.”
Giờ phút này, Tiểu Lưu lại thúc giục lần thứ hai, nói
là Viện trưởng đang tìm tôi gấp.
Thịnh hồ ly thích thú lại tự đắc, ánh mắt nheo lại,
nói: “Suy nghĩ kỹ một chút xem thế nào?”
Đã không còn con đường thứ hai để lựa chọn, tôi nhắm
mặt lại, cắn môi dưới, khuất nhục tiếp nhận cái hiệp ước bất bình đẳng này.
Thịnh hồ ly cười nhẹ một tiếng, tiếp theo buông lỏng
hai chân, thả ra đôi chân ngọc bị bắt giữ đã lâu của tôi.
Giờ phút này, tôi mở to hai mắt, sát ý trong mắt đột
nhiên bùng ra.
Tôi bất ngờ tuột người xuống, một đôi chân, bất xuất
phản nhập (vừa
được thả chưa rút ra đã đạp ngược lại), hung hăng hướng gốc rễ
của hồ ly đá tới.
Cho dù hắn có phòng bị, cũng không thể ngăn nổi tiềm
lực bùng phát do sự tức giận dâng trào và lực công kích của tôi, lại còn có độ
nhanh nhẹn của tôi nữa.
Vì thế gốc rễ của tên hồ ly liền bị tôi đá cho một
cái.
Hồ ly hô đau một tiếng, cả người thối lui về sau mấy
bước.
Tôi đâu có dừng tay, nhanh chóng hướng lên trước đẩy
ngã hắn xuống đất, sau đó nhắm ngay gốc rễ của hắn lại đá thêm một cước.
Nhưng tôi cũng nói rồi, hồ ly cũng không phải tên vô
dụng, hắn đột nhiên kéo chân tôi, kéo tôi ngã luôn trên đất.
Sau đó hắn nhanh nhẹn xoay người, bao trùm lên tôi, cười
đến hàm xúc ý vị: “Quả nhiên là tuân thủ chữ tín nha, nói để cho ta đè lên xong
là lập tức hành động liền.”
“Con người của ta, trước giờ luôn nói được làm được
nha.” Tôi mỉm cười, sáng lạn tựa như cây cải trắng trong vườn: “Cho nên, vừa
rồi trong lòng ta nói phải phế đi tiểu đệ đệ của ngươi, thì nhất định phải phế
hắn!”
Theo giọng nói của tôi, tôi giở chiêu hầu tử trộm đào,
hung hăng nắm lấy tiểu đệ đệ của hắn.
Nhất thời, trán hắn chảy từng giọt mồ hôi lạnh.
Lúc ta đang đắc ý, thì lại thấy con ngươi đen của hắn
đột nhiên trở nên sâu thẳm lạ thường, giống như đang giấu diếm một mối nguy cơ
sâu sắc.
Trong tim nhất thời lạnh một chút.
Quả nhiên, hắn nắm chặt đôi tay tôi, đem chúng nó giữ
chặt ở trên đỉnh đầu của tôi.
Tôi nhất thời bị quản chế, không thể động đậy, vội
nói, “Ngươi muốn làm gì? Không được làm loạn nha, ta sẽ kêu lên đó.”
Tiếp theo, lại đè thấp giọng xuống, bắt chước giọng
nói của Thịnh hồ ly: “Ngươi cứ kêu vỡ cổ họng đi… sẽ không có ai đến cứu
ngươi…!”
Giả giọng của Fuck: “Quỷ, ngươi thật sự có thể thấy ta
sao?”
Giả giọng của Thịnh hồ ly: “Oh, My God!”[2]
Đang định bắt chước giọng của Thượng đế thì lông mày
vẫn luôn trong trạng thái cuộn sóng, Thịnh hồ ly cuối cùng không thể nhịn được
nữa, hét lớn một tiếng: “Câm miệng!”
Ta bắt đầu bảo trì trầm mặc
Hắn hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Hàn Thực Sắc,
không cần diễn loại chuyện cười nhạt nhẽo này.”
Tôi trừng hắn, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Hai mắt của Thịnh hồ ly rất chậm rất chậm nheo lên một
cái, đuôi mắt thiếu chút nữa là đụng vào thái dương, khiến cho lưng tôi phát
lạnh.
Hắn từng chữ từng chữ nói: “Ngươi đối với ta thế nào,
ta liền đối với ngươi như vậy!”
Nói xong, hắn đem tay còn rảnh kia, duỗi ở không
trung, thành dạng chộp, tiếp theo, mạnh mẽ nhắm ngay meo meo của tôi chộp tới.
A, đây là Trảo Nãi Long Trảo Thủ trong truyền thuyết
nha!!!!
Tôi bị hù đến nước mắt nước mũi bay tứ tung, vội nói:
“Đừng, đừng a, cái chén cỡ B của ta là đồ độn nha, bên trong toàn là silicon,
chộp vào sẽ bị bể đó, bể rồi sẽ làm dơ tay anh đó nha!”
Khóc, khóc, khóc… lại phát hiện ra bộ ngực không có
truyền đến cảm giác đau như dự kiến.
Trong lòng run sợ mở mắt ra, lại phát hiện Thịnh hồ ly
đang giữ nguyên tư thế chuẩn bị của Trảo Nãi Long Trảo Thủ, mà đầu thì đang
nhìn ra cửa.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện
người đứng đầy ngoài cửa.
Có Bác sĩ, có y tá, có bệnh nhân, mà đứng gần trước
mắt nhất là Lão Viện trưởng.
Ngay lúc đó tình cảnh là như vầy nè.
Tôi nằm trên đất, quần áo xốc xếch, đầu tóc rối loạn,
hai tay đang bị Thịnh hồ ly giữ chặt.
Thịnh hồ ly đang ngồi trên người tôi, quần áo xốc
xếch, đầu tóc rối loạn, một tay còn đang chuẩn bị quấy rối bộ ngực của tôi.
Tình cảnh như thế này, thật là một lời khó nói hết a.
Vì thế, cả phòng trầm mặc hết một phút.
Không khí ngưng đọng, thời gian đình chỉ.
Cuối cùng một tràng âm thanh “phốc” kéo dài phá vỡ sự
yên lặng.
“Fuck, ai đánh rắm vậy!”
“Thật thúi! Tiểu Vương, có phải là anh không?”
“Không phải tôi, tôi chỉ là có cảm giác muốn đánh rắm
thôi.”
“Là Tiểu Lý, mùi này rất chua, tôi đã thấy hắn ăn sáng
với bánh nhân chanh.”
“Nói bậy nói bạ, mùi này là trong chua có cay, nhất định
là do người nào lúc sáng ăn món chua cay phóng ra.”
“Là Tiểu Mạc, hắn ngày nào cũng ăn phần cơm chua cay.”
“Không phải tôi phóng, anh nói oan cho tôi, tôi liều
mạng với anh!”
“A, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi, mọi người mau đến
can đi.”
Tiếp theo, đám người kia liền đi theo hai người đánh
nhau mà rời đi.
Chỉ còn lại Lão Viện Trưởng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn
chúng tôi.
Tôi nhất thời hóa đá.
Thật lâu sau đó, Lão Viện Trưởng thở dài một hơi, chân
thành sâu sắc nói: “Hai người tuổi trẻ các ngươi, trước khi làm chuyện này cũng
không hiểu được phải đóng cửa à, là đầu óc bị ghỉ sắt rồi sao? Những chuyện
này, không cần phải có người tới dạy chứ? Lần sau phải chú ý nha, nhất định
phải đóng cửa a! Thôi được rồi, hai người tiếp tục đi.”
[1]
Hầu tử trộm đào là một chiêu của Châu Tinh Trì: bóp của quý. ‘Trảo nãi’ là
chụp/bóp ngực
[2]
Đại loại đây là một câu chuyện cười:
Một
ngày ma vương bắt công chúa đi, công chúa cứ kêu la…
Ma
Vương: “Ngươi cứ việc kêu vỡ yết hầu đi…Không ai sẽ đến cứu ngươi…”